Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 38
Cả hội trường rầm rộ, chỉ vài phút nữa thôi cuộc chiến của những hoàng tử sẽ diễn ra.
Trong phòng chờ, Hữu Duy áp điện thoại vào tai:
– Em ko đến được à?
– ” Em xin lỗi, vì mẹ có việc gấp cần em giúp nên em ko thể tới được.
– Ừh. – giọng Hữu Duy có chút buồn.
-” Cố lên nha anh, đừng quên là em lúc nào cũng theo dõi anh, thua về coi chừng!
– Ừh. Anh biết rồi!
Cậu cười, nó ko đến làm cậu buồn lắm nhưng mà niềm tin của nó đặt hết vào cậu, cậu ko thể làm nó thất vọng được. Phải cố.
Ở một nơi cách đó ko xa, nó bỏ điện thoại vào túi, đeo khẩu trang đen lên mặt kết hợp cùng với bộ quần áo đen. Rain xuất hiện.
.
Khán đài được phân làm 2 bên, mộ bên là cổ động viên của Đại Vương, bên còn lại là của Hiwin. Số lượng cổ động viên của hai bên tương đối đông nhưng đa số đều là nữ. Họ đến xem đấu bóng rổ chỉ là phụ, việc chính đó là được ngắm nhìn các hoàng tử của họ trên sân bóng, lòng ai cũng háo hức.
Cánh cửa bật ra, cả hội trường bỗng chốc im lặng, có 2 đội bóng đang tiến vào, màu áo đỏ là của trườog Hiwin, áo trắng là trường Đại Vương.
Tiếng hét của một nữ sinh vang lên rồi sau đó hàng trăm tiếng hô hò nối đuôi nhau, riêng fan nữ Đại Vương lại hò hét rầm rộ hơn bởi vì sự toả sáng của 3 hoàng tử và thêm một anh cũng khá đẹp trai, tuy học cùng trường nhưng họ chưa bao giờ được chiêm ngưỡng các hoàng tử trong trang phục bóng rổ, quả thực rất đẹp – một nét đẹp khoẻ khoắn. Và rồi ánh sáng đèn flash liên tục loé lên.
Ngược với sự rầm rộ đó, các hoàng tử Đại Vương lại đang có một mối lo, đội đang thiếu một người, ko biết tên Rain đó có đến hay ko? Cậu ta đã đồng ý rồi mà.
Đúng lúc này, ở cửa xuất hiện một người.
– Hương Cầm! Cậu xem đó chẳng phải là anh Rain sao? – Trúc Diễm lay cô bạn đang cầm máy ảnh chụp hình các hoàng tử. Nghe thấy tên ai đó, cô vội vàng nhìn theo hướng chỉ của Trúc Diễm, rồi ngạc nhiên và vui mừng xen lẫn.
– Anh ấy sao ở đây?
– Tớ nghe anh Nam nói Rain sẽ chơi cho đội trường mình đấy.
– Tuyệt! Anh ơi cố lên.
Hương Cầm cười híp mí, được ngắm người mình thích thì còn gì bằng.
Rain nhanh chóng sát nhập vào hàng đội Đại Vương, điều này khiến cả khán đài một lần nữa ồ lên. Thành viên chơi bóng rổ của Đại Vương thật kỳ lạ. Thứ nhất, ko mặc trang phục của đội bóng, thứ hai là về khoản chiều cao, nếu như Rain ko mặc đồ màu đen thì sẽ chẳng ai nhận ra cậu bởi vì Rain quá thấp so với những người kia, đứng chỉ đến ngực họ mà thôi.
– Ôi không, sao Rain thấp thế, liệu có chơi được ko chứ? – Trúc Diễm suýt xoa.
– Này cậu đừng xem thường người lùn nha! – Hương Cầm quắc mắt nhìn cô bạn.
…
Hiwin và Đại Vương đứng đối diện nhau thực hiện nghi thức chào hỏi.
– Chúng tôi thắng chắc rồi! – Tuấn Vũ ko những có mặt mà còn là đội trưởng của Hiwin.
– Cứ việc. – Hữu Duy cười ngửa miệng.
” Tuýt “. Tiếng còi báo hiệu vang lên. Trận đấu bắt đầu. Đội hình đã được dàn xếp. Hữu Duy ở vị trí tiền đạo chính, Hoàng Dương ở vị trí trung phong. Trung, Đinh Huy đóng vai trò tiền đạo và cuối cùng là Rain, người có chiều cao quá chênh lệch chơi ở vị trí hậu vệ.
Trái bóng đầu tiên do Lê Mạnh ở đội Hiwin dẫn bóng, anh ta có vẻ khá cao nhưng vẫn thấp hơn Hoàng Dương. Anh cướp bóng từ tay Lê Mạnh định thực hiện cú ném rổ đầu tiên nhưng do Tuấn Vũ cản đường nên anh bắt bược phải chuyền bóng. Bóng tới tay Hữu Duy, chỉ với hai bước chân dài đã vượt qua được 2 cầu thủ đội Hiwin. Ko cần lấy đà nhiều, cậu chuẩn xác đưa bóng lọt rổ. 2 điểm đầu tiên dành cho Đại Vương chỉ trong chưa đầy một phút. Ko để mình mất lợi thế, Hiwin cũng ghi điểm nhưng ở vòng 3 điểm.
…….
25 phút trôi qua, cả hai đội bắt đầu thấy mệt. Tỉ số đang là 30- 31, phần thắng đang nghiêng về phía Hiwin.
Ko ai xem thường đối thủ. Đại Vương vì lâu ko tập luyện nên kĩ thuật có phần giảm, vấn đề là đối thủ ở đây là Hiwin – một trường nổi tiếng với thành tích xuất sắc về bộ môn bóng rổ. Kì lạ một điều, Rain suốt nửa hiệp đấu đều đứng yên một chỗ mà ko hề chơi làm ai cũng thấy lạ.
Sau 5 phút nghỉ giải lao, 2 đội trở về sân bóng, thời gian lúc này chỉ còn 20phút.
Bóng trong tay Phạm Hiếu, chỉ 1s sơ hở cậu ta đã để mất bóng nhưng người cướp bóng lần này ko ai khác mà chính là Rain. Vượt qua mội đối thủ, một đường chuyền khá đẹp bóng tới tay Đinh Huy, cú lên rổ hai điểm thành công. Ngay sau đó những phát bóng lọt rổ 2 điểm liên tiếp và người dẫn bóng luôn là Rain với những pha cướp bóng, nhồi bóng xoay người khiến ai cũng choáng ngợp. Họ ko hề biết thực ra 25 phút đầu giờ Rain ko chơi mà chỉ đứng quan sát lối chơi của cả 2 đội. Lối chơi của Hiwin rất suất xắc nhưng ko tránh khỏi những khuyết điểm. Rain đã tìm ra được nhược điểm trong cách chơi đó. Đây là một điều rất quan trọng.
Chỉ còn 1 phút duy nhất, tỉ số lúc này ko hề chênh lệch nhiều 52-50. 52 là số điểm của Đại Vương, nếu như trong phút cuối này họ ko ghi thêm điểm mà để Hiwin ném vòng 3 điểm lọt rổ thì coi như thua.
Bóng đang ở tay Tuấn Vũ- người khó đối phó nhất của Hiwin. Những người còn lại của 2 đội đang kèm sát nhau ở vạch 3 điểm về phía bảng rổ của Đại Vương. Người đối mặt với Tuấn Vũ lúc này là Rain, nhiệm vụ của Rain lúc này là ngăn cản ko cho Tuấn Vũ ném bóng. Rất nhanh, cậu ta nhồi bóng tránh Rain trong một khoảng cách khá gần và ko ai nhận ra, Rain đã chịu một cú đánh lén vào đầu. Tuấn Vũ mỉm cười định thực hiện pha ném 3 điểm thì ko, mới vừa rồi bóng còn ở trong tay cậu ta mà giờ lại ở trong tay Hữu Duy, Tuấn Vũ ko biết rằng trước lúc cậu ta gây lỗi , Rain đã cướp bóng và thực hiện một đường chuyền cho Hữu Duy, tất cả đang chờ mong vào cú ném cuối cùng này.
” Bụp ” , ” Tuýt”.
1 pha ném rổ đẹp mắt, Sử dụng lợi thế về chiều cao, Hữu Duy bật cao lên, do bị kìm hãm nên cú ném rổ được cậu thực hiện chỉ bằng một tay. Tiếng bóng lọt rổ chạm sàn cũng là lúc tiếng còi hết giờ vang lên. Con số trên bảng điểm đã nhích lên 55-50.
Cả khán đài rộ lên.
Kết quả của trận đấu được công bố, phần thắng thuộc về Đại Vương.
……
-Rain đâu rồi? Hữu Duy đảo mắt tìm kiếm nhưng ko thấy Rain đâu.
– Tôi thấy cậu ấy đi luôn rồi. – Hoàng Dương cũng thấy lạ, con người đó thật bí ẩn.
– Cậu ấy chơi rất khá!