Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 37
– Ko., ko có gì hết, mọi người đừng hiểu lầm. – nó buông tay khỏi tóc Hữu Duy ra, vội vàng chối bay chối biến.
– Hả? Ko có gì á, em đừng có mà nguỵ biện, rụng hết cả tóc anh rồi này, em phải….. – Hữu Duy định kể tội nó tiếp nhưng đã bị nó nhanh tay bịt miệng, cười xoà:
– Thật ra tụi em đang đóng kịch đấy mà. Là đóng kịch ấy.
– Ồ, kịch hay thế, diễn lại tui xem với – Đinh Huy mắt chớp chớp nhìn nó.
– Chuyện này….. À phải rồi mọi người mau vào đây chơi, lâu quá ko gặp. Hihi.
Nó vội đổi chủ đề làm 4 người kia shock, cái gì mà ” lâu quá ko gặp”? Họ mới tới thăm nó ngay chiều hôm qua thôi mà.
Nó lôi 3 người vào ngồi chơi, khi đi qua Hữu Duy nó ko quên dứ nắm đấm lên cảnh cáo cậu. Nhưng nó đâu biết 3 người kia đã nhìn thấy, họ chỉ cần nhìn tình trạng của Hữu Duy bây giờ là đủ biết nó nói dóc, tóc rối bù xù, áo thì cổ ngắn cổ cao nhăn nheo thật là thảm. Họ bắt đầu thầm thương cảm cho số phận của tên bạn mình.
Còn nó, nghĩ đã lừa được 3 tên kia nên rất vui vẻ. Liếc thấy Bảo Long đem theo một chiếc túi gì đó, nó tò mò hỏi vì nghĩ đó là thức ăn, gì chứ tên Long này là người chuyên mang đồ ăn ngon đến cho nó mà.
– Long, đồ ăn hả?
– Hả? À. Ko. Cái này là của người ấy gửi cho bà.
Nó nhận chiếc túi, hoá ra là một hộp quà được bọc gói cẩn thận bằng giấy xanh. Nó mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc khăn len màu đen nhạt, cạnh đó là một tấm thiệp có dòng chữ nhỏ: ” Đông lạnh rồi đó. Em mong cái này sẽ giúp anh ấm áp hơn.”
Nó khẽ cười khổ cùng Bảo Long, thấy thế Hữu Duy ngó vào:
– Của ai vậy?
– À, là của một cô bé mà em quen, biết em nằm viện nên gửi quà thăm thôi, ko có gì.
– Thật ko? Hay là của Tống Huy Minh?
– Anh bớt nói nhảm đi nha! – Nó nhéo tai cậu.
– Aii đau, này sao em cứ hở chút là đánh người vậy.
– Em thích thế đấy.
– Em…….
– Thôi xin hai người. Tụi này đến đây là có việc muốn bàn nè! – Đinh Huy vội can ngăn nó và Hữu Duy.
– Chuyện gì vậy?
– Là thế này, trường ta vừa thông báo đổi lịch thi đấu bóng rổ với trường Hiwin về trước Tết cũng tức là tuần sau. Lớp ta được chọn đảm nhận mà lại thiếu người, bây giờ chỉ có tôi, Huy, Duy và Trung.- Hoàng Dương nói.
– Vậy là thiếu một người. – Nó hỏi.
– Phải, để tìm được một người chơi bóng rổ có kĩ thuật là rất khó.
– Em biết người các anh cần tìm là ai. – Nhi đẩy cửa đi vào.
– Là ai vậy?
– Chính là Thủ lĩnh Hắc Quỷ- Rain.
Nó trợn mắt nhìn Nhi, cô bé ko để ý tiếp tục nói: – Anh ấy tuy lùn, ý em là thấp hơn các anh nhưng chơi bóng rổ rất cừ, đặc biệt là cướp bóng.
– Vậy được. Chúng ta đi tìm cậu ấy.
Hữu Duy, Hoàng Dương, Đinh Huy đi rồi, nó mới có dịp tra khảo Nhi.
– Làm sao mà được, chị là con gái, sẽ phạm luật mất.
– Chị yên tâm, chị ko thể nhưng Rain có thể.
– Ừh. Ma…mà em…sao em biết… – Nó ngớ người.
– Em…em biết hết chuyện rồi ạ. – cô bé ngây thơ trả lời.
– LONGGGGG! ĐỨNG LẠI!!! – Nó gào lên đuổi theo Long đang nhân lúc nó ko để ý mà rón rén chuồn mất.