Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 22
Sáng nay tới lớp tâm trạng nó vui vẻ hẳn ra, có lẽ vì niềm vui đang mỉm cười với nó nên lúc nào cũng tủm tỉm cười một mình. Nhưng bù lại có người nào đó mặt mũi lầm lì xám xịt như mây mưa.
Nó vừa đặt chân vào cổng trường đã bị Hữu Duy
“phục kích
” lôi ra vườn trường, chẳng kịp để nó ú ớ câu nào.
Một phần vì đang vui nên nó cũng chẳng buồn cãi nhau với cậu, cứ để mặc mình bị kéo đi.
Ấn nó ngồi xuống ghế đá dưới gốc cây, hai tay Hữu Duy chống lên thành ghế khoá trụ nó ở giữa, mặt sát gần mặt nó.
Tư thế này làm nó hơi mất tự nhiên, định đẩy ai kia ra nhưng thấy ánh mắt có lửa đang nhìn nên nó đành ngậm ngùi ngồi yên.
– Hôm qua đi đâu? – Hữu Duy gằn giọng hỏi, mặt ko cảm xúc.
– Hihi
– Cười gì? Tại sao lại tắt máy, qua nhà kiếm cũng ko thấy. Rốt cuộc cô đi đâu?
– Hì! Hôm qua mẹ tôi tỉnh rồi.
– Thật sao? Sao ko báo ọi người biết!
– Tôi vui quá nên quên!
– Vậy lát tan học tôi tới thăm bác gái.
– Ko được! Vì có lý do nên giờ mẹ tôi ko thể gặp ai được, anh thông cảm.
Hữu Duy cau mày khó hiểu, lý do ở đây là gì? Nhưng cậu vẫn là tôn trọng quyết định của nó nên ko hỏi thêm.
Hai người cứ giữ tư thế đó mà
” tâm sự
“. Ko để ý có một đôi mắt mi cong sắc sảo chứa lửa nhìn mình. Cô gái quay đầu bước đi đúng lúc một cô bạn đi tới.
Tắt điện thoại, Hương Cầm tò mò nhìn theo bóng dáng tức giận của Mỹ Quyên rồi lại nhìn vị hoàng tử và cô bạn cùng lớp kia. Cô cũng ngầm đoán ra được chuyện gì đang xảy ra.
Trước đây, Hương Cầm ko hề ưa gì Thiên Chi vì nó luôn được 3 hoàng tử ưu ái. Đã có lần cô gây khó dễ muốn dạy cho nó một bài học nhưng ko thành, ngược lại còn làm các hoàng tử sinh ghét và khinh bỉ cô hơn. Tất nhiên chuyện cô thuê người đánh nó lần trước chỉ có mỗi Hoàng Dương biết và anh đã hứa sẽ ko nói cho bất kỳ ai nên cô cũng phần nào an tâm.
Bây giờ, cô nhận ra rằng chuyện quan hệ giữa Thiên Chi và các hoàng tử chẳng hề liên quan gì tới mình, cô đơn giản chỉ là một người ngoài, dù có làm gì đi nữa thì các hoàng tử cũng ko thuộc về cô
Cô và Trúc Diễm sau lời cảnh cáo của Hội trưởng Hoàng Dương cũng ko dám bày trò nữa mà chỉ âm thầm là một Fan trung thành luôn bảo vệ và ủng hộ việc làm của 3 chàng hoàng tử.
***
Quay trở về lớp, Đinh Huy, Bảo Long, Hoàng Dương túm lấy nó hỏi tội trốn học hôm qua. Nghe nó giải thích xong ai nấy cũng đều chia vui chúc mừng nó.
Cô giáo vào lớp.
Cả lớp đều ngạc nhiên tại sao hôm nay cô giám thị lại đột xuất tới lớp. Riêng ai đó lại đang nhớ lại mối thâm thù hôm đầu năm bị nã 2 chiếc giày cao gót vào đầu.
– Hôm nay cô chủ nhiệm lớp có việc bận nên tôi sẽ quản giờ này.
– Oh no! – Cả lớp hò ầm lên.
– Trật tự! Tôi sẽ thay cô các em triển khai một số kế hoạch như sau.
Thiên Chi mải chờ xem kế hoạch mà cô giám thị nói có gì hot và hay thì 1 chiếc gót giày nhọn đang giáng thẳng xuống chân mình. Lại đúnh hôm nay nó ko đi giày mà đi đôi sandal mỏng nên trầy hết da..
Nó tức giận mở trừng mắt nhìn hung thủ ngồi bàn trên.
– Cô!
Mỹ Quyên chỉ khẽ cười, xem như đã đạt được mục đích .
Tất cả mọi con mắt trong lớp đang đổ dồn về phía nó, nhất là cô giám thị.
– Hết giờ xuống phòng giám thị gặp tôi!
– Dạ! – Nó đáp.
– Thưa cô, các bạn mất trật tự đều do em xử lý. – Hoàng Dương nhanh miệng .
– Được rồi. Giao lại cho em.
Bàn giao lại
“tù binh
” cho Hoàng Dương, cô lại tiếp tục nói.
Nó cúi xuống định lau chút máu ở chân đi thì một chiếc khăn tay trắng đưa tới mặt mình. Nó ngẩng lên nhìn chủ nhân của chiếc khăn.
Vẫn là Hoàng Dương, anh luôn quan tâm chu đáo tới nó. Những lúc nó bị thương hay buồn, anh luôn ở bên cạnh giúp đỡ, cho nó mượn tấm lưng ấm áp của mình.
Anh đối với nó tốt như vậy mà nó thì lại chưa làm được gì cho anh.
Nó luôn ước nếu có được một người anh trai như anh thì quả là tốt biết mấy.
– Thôi nào tập trung nghe đây! – Cô giám thị nói tiếp – Cuối tháng này sẽ có bài kiểm tra học kỳ, gồm 3 môn Toán, Văn, Anh. Tôi mong tất cả các em sẽ tập trung ôn thi cho tốt.
Còn nữa, sau khi nghỉ Tết xong, trường ta sẽ tổ chức giao lưu thể thao với cả trường trung học Hiwin. Lớp ta phụ trách môn bóng rổ nam. Mỗi đội gồm 5 thành viên, các em có thể bạn bè mình tham gia.
………..
Hết giờ học
– Này gà, tôi đưa cô về!
– Hả? Ơ thế anh ko đưa người yêu mình về nữa à?
– Người yêu???
– Mỹ Quyên đó!
– Thật ra tôi và cô ấy……
– Chi! – Bảo Long gọi lớn.
Nó quay ra vẫy tay với Long rồi nhìn Hữu Duy cười:
– Tôi về với Long rồi! Anh về trước đi.
Nói xong nó chạy theo Long, tiện thể nhảy luôn lên lưng Long bắt cậu cõng .
Mặt Long nhăn nhó như tôn ngộ không cõng ngũ hành sơn.
Hữu Duy đứng nhìn theo bất giác mỉm cười, nó lớn rồi mà cứ như trẻ con, tự dưng cậu cũng muốn được cõng nó.
– Anh!
Giật mình thu lại tầm mắt rồi nhìn Mỹ Quyên
– Có chuyện gì vậy?
– À. Hôm trước sang nhà anh chơi, em để quên đồ. Anh cho em về với.
– Đồ gì? Để anh kêu người làm mang trả cho.
– Thôi, em tự lấy được.
Hữu Duy đành gật đầu đồng ý.
Trên xe, cả 2 nói chuyện rất vui vẻ mà ko biết rằng Thiên Chi đã nhìn thấy họ về cùng lúc ở cổng trường.
****
Nó dẫn Bảo Long đến viện thăm mẹ.
Hồi nhỏ, nó, Long, Quỳnh Như đã là một bộ ba chơi thân với nhau. Nhưng hầu nhu mọi bí mật bất kể là chuyện gì nó cũng chỉ kể cho Bảo Long nghe nên Long là người biết tất cả về nó như thân thế, hoàn cảnh gia đình và cả cái chết của ba nó – Ông Dương Đình Khang.
Nó ko kể cho Quỳnh Như nghe vì cô bạn này được mệnh danh là xêkô thật thà. Nó sợ nếu chẳng may Như lỡ nói ra, nó và các em hay ngay cả mẹ nó cũng gặp rắc rối. Từ trước tới giờ Như cũng chỉ biết đến nó là một đứa trẻ mồ côi ko cha ko mẹ, ngay cả tên thật của nó cô cũng ko biết.
Lần đó gặp Như ngã xuống hồ, nó và Long đã cứu Như. Từ đó cả 3 trở thành bạn thân.
……..
– Con chào Bác! – Long lễ phép đặt giỏ trái cây lên bàn.
– Chào cháu. Cháu là… – Bà Hạ ngồi dậy nhìn Long.
– Bác. Con là Bảo Long đây. Bác còn nhận ra con không?
– À. Thằng Long đấy hả? Haizz. Các anh các chị lớn như thổi ấy, ta ko nhận ra.
– Long mà lớn á mẹ. Chỉ ngày càng béo như con heo thôi. Long nhỉ?
Nó chen vào.
– Ê cái bà này. Tui béo đáng yêu nha! – Long cãi.
Căn phòng bệnh lại nô nức tiếng cười. Bà Hạ nhiều lần cố ý bảo nó ra ngoài để hỏi Long về cuộc sống của mấy chị em nó trong 6 năm qua. Bà đã từng hỏi chị em nó nhưng đứa nào cũng nói rất tốt. Lần này ý định của bà lại thất bại vì nó biết bà nhất định sẽ hỏi Long nên đã dặn Long bất cứ truyện gì cũng ko được nói ra. Nó sợ bà lo quá mà lại ngã bệnh, còn chuyện về ba, nó muốn đợi sau khi mẹ thực sự hồi phục mới nói.
Thực ra cuộc sống của chị em nó cũng rất bình thường, ngoài việc nó bị Như hại suýt chết, đó là việc của 2 năm trước nên nó ko muốn bất kỳ ai nhắc lại nữa.