Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Chương 12


Bạn đang đọc Dành Trọn Trái Tim Về Nhau – Chương 12

Tối hôm đó, Hữu Duy một mình đi tới quán bar. Cậu uống rất nhiều rượu và cũng thấm say. Cậu cũnh ko biết vì sao mình lại buồn mà đi mượn rượu giải sầu.
Phải, cậu ghét nhất là kẻ phản bội khi yêu. Khi người con gái cậu yêu bỏ cậu mà đi, cậu đã cho đó ko phải là sự thật và cậu đã đợi chờ người ấy quay về với cậu. Nhưng suốt mấy năm nay, cậu chờ ai, cậu nhận được gì? Kết quả vẫn là con số 0. Cậu đã vì ai mà ko thể mở lòng với những cô gái khác? Có lẽ với cậu thế thôi cũng đủ đau khổ rồi. Cậu nghĩ đến Chi, nó khổ hơn cậu khi mà vừa bị người yêu bỏ rồi lại bị người bạn thân mình luôn tin tưởng nhất phản bội. Cậu thấy mình cũng nên học theo nó. Quên là giải pháp tốt nhất.
Sau khi trút được hết đau khổ. Cậu bước ra khỏi quán bar trong tình trạng say lướt khướt. Cậu va phải một ai đó. Tên đó mặt mày bặm trợn quát lên:
– Thằng điên mày mù à?
– Mày là … ực., thằng nào? – Hữu Duy vừa say vừa nói.
– Tao là Cương. Thủ lĩnh bang Judo.
– Haha. Thằng nhãi nhép.
– Mày chán sống rồi hả – hắn giận giử túm cổ áo cậu.
– Đại ca. Thằng đó là Thủ lĩnh bên Đại Vương đấy. – Một thằng đàn em nhanh nhảu nói.
– À. Thì ra là Hữu Duy bên Đại Vương. Thất tình hay sao mà say bi tỉ thế. Haha. Em gái tao ko chọn mày làm mày ra thế này hả?
– Đừng nhắc…ực… nữa. Ko liên quan …ực.,đến mày. – Hữu Duy giằng ra khỏi tay lên cương đang nắm áo mình- Cút đi!
– Nhãi ranh. Mày được lắm- hắn nói xong quay ra phía hơn 20tên đàn em – Tụi bay, xử nó đi.
Và cả lũ nhảy vào đánh Duy túi bụi. Cậu chống trả, đánh gục được 10tên nhưng do quá say, cậu ngã người xuống. Trong ánh sáng mờ mờ, cậu thấy được một dáng người mặc đồ bịt mặt đen, có mũ lưỡi trai đen và mũ ở áo khoác che gần hết khuôn mặt, cậu nhớ mang máng mình đã từng gặp người này ở đâu đó rồi ngất đi.
Bọn Judo nhìn thấy người áo đen xuắt hiện thì ngạc nhiên sau đó là đắc ý:
– Oh. Hôm nay mày đi một mình thôi hả. Ông trời đúng là giúp tao mà. Tụi mày đánh nó cho tao. Phải trả mối thù hôm trước chứ! – Tên Cương cười đắc thắng. Hơn 10 tên còn lại và cả tên Cương cùng nhào vào. Do bị che bởi chiếc khẩu trang đen nên ko ai thấy được nụ cười nửa miệng của người đó. 2 phút sau chúng đều bị đo ván dưới đất và tên Cương cũng ko ngoại lệ. Người áo đen phủi bụi trên người, kéo thấp chiếc mũ xuống rồi dìu Hữu Duy tới một chiếc ghế đá trong công viên . Khẽ đặt Duy xuống ghế, người áo đen lấy điện thoại trong túi Duy ra và gửi một tin nhắn, sau đó thì chạy đi, vài phút sau trở về với cuộn bông băng và nước sát trùng ,nhẹ nhàng băng lạ vết thương trên tay cậu.
Khoảng 15 phút sau, một chiếc BMW màu đỏ đỗ cạnh 2 người, Đinh Huy bước ra khỏi xe chạy lại hỏi Hữu Duy tới tấp:
– Duy! Duy, ông sao thế hả. Sao lại ra nông nỗi này.
Rồi quay qua người áo đen thì mất vài giây bất ngờ rồi nói:
– Cảm ơn cậu.
Người áo đen ko nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
****
Những tia nắng mùa thu nhẹ nhàng xuyên ra khung cửa sổ làm Hữu Duy chói mắt. Cậu mở mắt, nhận thấy mình đang ở trong 1 căn phòng lạ.
– Dậy rồi đấy à? – Đinh Huy mở cửa bê đồ an và ít thuốc vào.

– Ừm. Mà tui đang ở đâu đây!
– Đương nhiên là ở nhà riêng của tui rồi! Bộ dạng ông như vậy mà về nhà liệu 2 bác Hàn để yên chắc. Tui xin phép cho ông ở nhà tui rồi. ( ngoan ghê).
– Ờ mà sao tui lại ở đây – Hữu Duy ngơ ngác hỏi.
– Trời. Bó tay. Bộ ông bị đánh hỏng não rùi hả?
– À. Nhớ rồi. Tối qua tôi có đánh lộn thì phải. Rồi sao.
– Thì ông bị đánh + thêm men rượu nên ngủ từ hôm qua luôn đó. Mà kể cũng lạ thất!
– Lạ gì?
– Người cứu ông hôm qua là thủ lĩnh Hắc Quỷ đó. Cậu ta còn băng bó cho ông rồi nhắn tin kêu tôi qua rước ông về .
Lúc này Hữu Duy mới nhìn xuống miếng gạc trắng tên tay. Băng ko đẹp nhưng rấp cẩn thận làm cậu rất thoải mái .
-Thôi ông ở nhà nghỉ đi. Tui báo nghỉ học giùm cho! – Huy xoay người bước ra, đóng cửa lại để Hữu Duy ngồi tự kỉ ” Thủ lĩnh Hắc Quỷ? Anh là ai. Sao lại giúp tôi”
TRƯỜNG ĐẠI VƯƠNG.
Chuông vào tiết vang lên. Nó quay sang ngó bên cạnh rồi lại quay xuống bàn dưới hỏi Huy và Dương:
– Cái tên trời đánh hôm nay ko đi học hả?
Huy và Dương choáng, chưa bao giờ thấy nó lại quan tâm tới Hữu Duy như vậy ( có vậy thui à?), thực sự nó cũng đâu có biết đâu nên đừng hỏi nó.
– Ừm. Cậu ấy bị bệnh rồi. Bệnh nặng lắm nên nằm liệt giường luôn rồi.
Muốn đến thăm chứ! – Huy cười nháy mắt với nó.
– Xời ơi. Ko thèm đâu. Liệt luôn đi cho lành – Nó chu mỏ xinh lên rồi quay lên.
Bảo Long ngồi cạnh quay xuống khẽ mỉm cười gật đầu với 2 đồng minh của mình.
4 tiết trôi qua thật nhàm chán, chắc tại hôm nay ko có ai cãi nhau nên nó chán đấy mà.
Nó cùng Long, Huy và Dương đi xuống canteen, đi ngang qua khu sinh hoạt thì nó thấy rất nhiều học sinh đang tụ tập ở đó. Tò mò quá nó lôi 3 tên kia vào xem. Vì đi cùng với Huy và Dương nên nó dễ dàng xem mà ko phải chen lấn.
Nó shock toàn tập khi nhìn những gì hiện ra trước mắt nó. Một dòng chữ màu trắng đậm” Như chưa từng được kiss” và bên dưới là tấm ảnh kiss giữa nó và Hữu Duy làm hình minh hoạ. 3 tên Long, Huy, Dương thì mặt rất chi là bình thản.
Có biết bao nhiêu là ánh mắt đang chỉ trỏ nó. Nó tức giận giật phăng tấm ảnh xuống rồi đi về lớp, vừa đi vừa rủa cái đứa đáng ghét nào dám chụp lén nó. ( Láo, lén đâu mà lén, chụp thẳng mặt đấy chứ).

Kết quả trong tiết cuối nó trả tập trung được tẹo nào cả một phần thì xấu hổ, một phần thì khó chịu do cái lũ tám kia cứ nhìn nó hoài, xì xầm đến inh tai nhức óc. Nó viết mẩu giấy nhỏ lén đưa cho Huy vì sợ thầy giáo bắt. ” lát nữa về, Huy đợi tui ở cổng trường nhé”. Huy gật đầu đồng ý, cậu biết nó đang nghĩ gì mà.
Hết giờ, nó vội cất sách vở vào cặp, định chạy theo 3 tên kia thì bị Hương Cầm gọi lại
– Tôi có chuyện muốn nói. Đợi cậu ở sân sau !
Huy và Dương ngăn cản vì biết Hương Cầm là fan cuồng của Hữu Duy nên sợ nó gặp nguy hiểm nhưng nó lại lắc đầu bảo 3 người ra đợi nó trước cổng trường. Mặc dù ko muốn nhưng họ vẫn phải miễn cưỡng đồng ý.
Nó đi ra sân sau. Khi tới nơi, ko phải chỉ có mình nó và Hương Cầm mà còn phải có đến chục đứa con gái lận. Đứa nào đứa ấy tay cầm gậy gỗ như kiểu bọn côn đồ. Nó cười nửa miệng:
– Thì ra cô gọi tôi ra đây để làm chuyện này sao?
– Phải!
– Lý do?
– Mày còn hỏi à? Đụng đến anh Duy của tụi này thì hãy xác định đi. – Hương Cầm đanh mặt.
– Oh. Vậy thì tôi cứ động đấy. Sao? Cũng may là tôi tỉnh táo ko kết bạn với loại người như cô. – Nó hất mặt nói.
– Mày im đi. Tụi bây cho nó làm ma đi.
3 đứa con gái tiến lên lăm le cây gậy định đập vào nó nhưng nó đã dùng 1 chộp được 3 cây gậy dằng mạnh làm 3 đứa kia ngã nhào. Bằng 1 cú lên gối của nó, 3 cây gậy gẫy làm 6 khúc. Nó vất mấy mảnh gỗ xuống đất nói:
– Các người ai muốn mình giống như vậy thì cứ việc.
Mấy đứa con gái kia mặt tái mét đứng chôn chân tại chỗ, hận là ko thể làm gì được nó.
– Này nếu ko còn việc gì thì tui đi trước đây. – Nó nói rồi khoác balô quay đi rất là hawai.
” cô được lắm. Nhưng chưa hết đâu” – Hương Cầm nghiến răng.
3 tên đứng cổng trường có 2 ng lo còn 1 tên thì rất ư là bình thản đang mút kẹo, 2 tay cầm 2 hộp vinamilk.
– Cái con heo này, lúc nào cũng ăn ăn ăn. Ko biết lo hả? – Huy quát Long.
– Haha. Ên âm y. Ách ai ám ộng ào i ấy. À ấy òn a ko ộng ười a ì ôi. – Long vừa ăn vừa nói. ( Yên tâm đi thách ai dám động vào Chi đấy. Bà ấy còn tha ko động người ta thì thôi.).
– Xuỳ!!! Biến đi! – Huy bực tức gắt vì Long nói mà cậu chẳng hiểu cái mô tê gì cả.

Vài phút sau nó chạy đến, Huy và Dương lăng xăng xem nó có sao ko nhưng thật may nó chẳng sứt sẹo tí nào cả.
– Chi hẹn Huy ra có việc gì vậy? – Huy hỏi.
– Ừh. Hữu Duy đang ở đâu vậy. Đưa Chi đi gặp cậu ấy được chứ?
– Sao lúc nãy bảo ko thèm cơ mà? – Dương nhéo tai nó.
– A đau. Đi mà. Em có chuyện muốn nói với cậu ta mà! – Nó nài nỉ.
– Ok- Huy, Dương đồng thanh.
2 con xe BMW 1 trắng một đỏ lao vút trên đường. Long và Huy đi xe đỏ còn nó và Dương cưỡi con xe trắng. Chẳng mấy chốc, tụi nó đã dừng lại trước 1 căn biệt thự , sân vườn rất rộng. Huy chạy xuống mở cửa rồi cả bọn đi vào. Huy réo to:
– Duy hâm ơi. Xem ai tới thăm ông này.
– Điên à. AI VẬY – Hữu Duy từ trên lầu nói vọng xuống. Chẳng ai đáp lời cả. Tên Long lau nhau đi theo Chi thì bị 2 tên kia lôi đi ra ngoài vườn:
– Tôi có cái này muốn cho 2 người xem. – Huy nói xong rồi 3 tên biến mất dạng để lại mình nó đứng ngơ ngác trong phòng khách. Hữu Duy từ trên cầu thang đi xuống miệng làu bàu cái gì ko rõ, chỉ khi thấy nó, cậu mới ngừng, miệng há hốc kinh ngạc, lắp bắp:
– Cô…cô…là…làm gì., ở đây vậy.
– À…à., tui có chuyện muốn nói – Nó cũng lắp bắp. Chẳng hiểu sao sau cái vụ kiss, nó và cậu lại trở ra như thế này. Chờ cậu đi xuống hẳn, nó mới để ý thấy chân tay cậu bầm dập nên nó nhẹ giọnh hơn hỏi:
– Đau lắm hả?
– Ừh à ko! Mà cô có chuyện gì muốn nói hả?
Nghe nó hỏi cậu suýt té xỉu ” ôi trời. Con gà này hôm nay ăn nhầm gì mà quan tâm mình thế ko biết.”.
– Phải! – Nó rút tấm ảnh trong cặp ra đặt cái bụp xuống bàn, mặt đỏ ửng lên, nói – Anh làm sao thì làm. Mau dẹp ngay cái vớ vẩn này đi jùm tôi.
Hữu Duy cầm tấm ảnh lên xem mặt ngu ko chịu được rồi dần dần chuyển sang màu đỏ:
– YAAAAA! Thằng nào, con nào bày ra cái trò này hả? – Cậu hét lên làm cho 3 người nào đó đứng ngoài cửa run như cầy sấy.
– Này Huy, ông có làm gọn gàng ko đấy – Dương hỏi dồn.
– Ai biết. Tui làm qua loa thui àh.
– Ặc. Chết rùi. 2 đứa kia mà biết thì chỉ có nước đi Tây Thiên thui. Hic. Đời tôi còn dài mà – Long mặt méo xẹo. Cả 3 mồ hôi vã ra như tắm. Có ai ngờ đâu, đứng sao vụ ảnh này lại là 3 cái người thừa hơi này kia chứ.

Quay trở lại với Duy và nó:
– Tui ko biết. Kệ anh. Mau xử lý vụ này đi. Tui ko muốn bị đám fan nữ của anh hội đồng đâu.
– Từ từ cái coi. Cứ làm như tui là tổng thống ko bằng ý. Mà… Cô đến chỉ nói việc này thui hả? -DUY dò hỏi.
– Chứ sao! Thế mà cũng hỏi. Ngu kinh. Hèn gì bị ăn đánh bầm dập là phải.- Nó chu cái mỏ lên.

– Ai…ai nói tui bị ăn đánh hả?
– Người anh đó. Xem kìa. Hoàng tử Đại Vương gì chứ. Hoàng tử bầm dập thì có.
– Hừ. Tại tui té xe chứ bộ! – Cậu nói mặt đỏ gay lên.
– Thui ko phải giấu đâu! Mà ăn uống cho khoẻ đi để còn đến trường mà xử kái tin vỉa hè kia chứ! Tôi về- Nó đứng lên đi ra cửa.
~ tránh ra tui coi với~
~ con heo. Đừng chen sập cửa nhà anh mày bây giờ~
~ im cái coi. Nói lắm thế hả. Lộ bây giờ.~
Bỗng cửa mở ra và “RẦM”
” Aaaaaaaaa” – tiếng hét rất to. Đó là Huy, chết cái tội tranh lanh đứng trước. Một phần nhỏ là của Dương vì hiện tại bây giờ 2 hoàng tử đang bi ” con heo” Long ngồi lên người.
Nó và Duy trợn mắt rồi như hiểu ý nhau, cả 2 túm vào hội đồng 3 tên kia, nó thì túm tóc, cù lét,… Còn Duy tuy bị đau nhưng vẫn đánh rất hăng cho chừa cái tội ròm ngó.
{ Tg: 2 tên kia. Đánh vừa thui chết hoàng tử của ta bây giờ.}.
Nó và Hữu Duy cười thích thú nhìn tác phẩm của mình, 3 tên kia ôm đầu lăn lộn dưới đất thấy mà thương.
– Mấy người làm gì thế hả? Đi ăn trộm hay sao mà lén lút vậy. – Nó hỏi.
– À… À. Tui đợi bà về thui mà! – Bảo Long nhanh nhảu chữa cháy.
– Vậy còn 2 người – Nó quay qua Dương và Huy.
– Ờ thì… Thì anh đợi chở em về mà. Còn thằng này là nó rình mò đấy phải ko Long. – Hoàng Dương nói dối ko chớp mắt chỉ tay về phía Huy. Huy mặt xám xịt lại vì bị 2 tên đồng minh bán đứng, lắp bắp:
– Đâu có… Đâu có. Huy chỉ định vô uống nước thui mà. Tại 2 thằng này đang tức Tui vì ko cho chúng nó đi ăn ké ấy mà. Hì hì.
Giờ thì mặt Long và Dương quắc ra lửa nhìn Huy.
– Thui. Được rồi. Về thui anh Hoàng Dương. Cho em tới quán Bạch Tuyết nhé! – Nó làm mặt cún con mặc dù vừa nãy nó đánh Dương nhiều nhất.
– Ờ.
– Tui đi cùng với- Long chạy theo để lại Huy đang xoa xoa cái lưng tội nghiệp. Huy tiễn bọn nó xong quay vào nhà thấy Duy đang ngồi cầm tấm ảnh cười, Huy cười gian hỏi:
– Thích thế àh?
– Ừh. Hả? Cái gì. Điên à. Tui nhầm mồm thui. – Duy đỏ mặt phóng vội lên lầu. Huy lại cười thầm.
Duy trở về phòng cảm thấy vui vui, cất tấm ảnh vào ví rồi lăn đùng ra ngủ miệng nhếch lên cười. ( ngủ mà cười. Khùng quá đi!).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.