Danh Môn Độc Sủng

Chương 75: Anh ấy nói sẽ tham dự buổi lễ trao giải với em*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 75: Anh ấy nói sẽ tham dự buổi lễ trao giải với em*

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Y Phi

Là một công dân yêu hoà bình, Phùng Vân Hi chưa bao giờ làm loạn nhưng nếu có người dám tới cửa bắt nạt mình, cô sẽ dạy cho họ biết cách làm người trong vòng một nốt nhạc.

Nhất là dám bắt nạt Hứa Chu, tuyệt đối không thể nhịn được.

Trước khi Hứa Chu ký hợp đồng với Phùng Vân Hi, anh ta thuộc hàng khó nhằn, giống như thanh kiếm bén nhọn ấy. Sau này, vì Phùng Vân Hi mà anh ta mới kiềm chế lại bớt.

Phùng Vân Hi không cần nghĩ cũng biết trong việc ngày hôm nay, Hứa Chu luôn ở trong trạng thái bị động là vì anh ấy phải lo nghĩ về danh tiếng của cô.

Miêu Tiểu Trân hơi hoảng hốt khi nhìn Phùng Vân Hi vô cảm bước ra khỏi phòng, sau đó vội vàng đuổi theo chị Vân Hi.

Tình cảnh bên Hứa Chu gần giống như những gì Phùng Vân Hi dự đoán, anh ta đang trong thế bị động.

Quản lý của Sở Hàm đắc ý nói: “Tôi cảm thấy yêu cầu của tôi không cao chút nào. Tuy Sở Hàm nhà tôi gần đây không nổi nhưng đã có danh tiếng, còn Chương Khải chỉ là tân binh không có fandom. Nếu hai người họ hợp tác với nhau thì chỉ có lợi cho bài hát này.”

Sức chịu đựng của Hứa Chu đã chạm ngưỡng cực hạn, anh ta cúi đầu, che khuất sự lạnh lùng trong đáy mắt: “Chỉ có lợi?”

“Đúng vậy, tuyệt đối chỉ có lợi.”

Hứa Chu duỗi tay chỉ về phía cửa: “Đi ra ngoài!”

Đúng lúc này, Phùng Vân Hi đẩy cửa vào. Cô không nói một lời, đi thẳng về phía hai người họ. Không những thế, cô còn cầm một ly cà phê lên khi đi ngang qua bàn trà.

Sau đó, cô đi tới trước mặt quản lý của Sở Hàm, đổ cà phê từ trên đầu ả đổ xuống.

Hứa Chu: Σ( ° △°|||)︴………

Miêu Tiểu Trân: Cô biết vì sao mình cảm thấy hoảng sợ rồi – trực giác xuất hiện khi chị Vân Hi chuẩn bị ra tuyệt chiêu.

“A……….!”


Quản lý của Sở Hàm la lớn rồi đứng bật dậy, tức giận trừng mắt với Phùng Vân Hi: “Cô bị điên à!”

Phùng Vân Hi bình tĩnh nhìn ả rồi nói: “Cô muốn tự cút ra ngoài hay muốn tôi gọi bảo an lên?”

Nói xong, cô cũng không để ý đến ả nữa. Phùng Vân Hi mở ngăn kéo của Hứa Chu, lấy một xấp danh thiếp ra, chọn đại một tấm rồi nhấc điện thoại bàn lên để gọi điện.

Nhân tiện nói thêm, xấp danh thiếp đó là của phóng viên đấy.

“Xin chào, tôi là Phùng Vân Hi.”

Phóng viên đầu dây bên kia: “Tôi không tin đâu, cô đừng hòng lừa cục cưng nhé!”

Phùng Vân Hi: “…”

Bây giờ Phùng Vân Hi rất ít khi xuất hiện trước giới truyền thông, chuyện cô ấy chủ động liên hệ với phóng viên là không tưởng rồi.

Phùng Vân Hi nghe rõ rành rành phóng viên này nói với đồng nghiệp của mình: “Không ngờ lại có người mạo danh Phùng Vân Hi gọi điện cho tôi. Nếu tôi tin người này thì tôi là đồ ngốc, ha ha ha.”

Phùng Vân Hi: Cô cảm thấy mình không hiểu thế giới của phóng viên lắm.

Tóc của quản lý của Sở Hàm ướt nhẹp, quần áo cũng bị ướt nốt, khuôn mặt của ả vặn vẹo: “Các người muốn lên trang nhất phải không!”

“Đừng ồn, không thấy tôi đang liên hệ giới truyền thông hả!” Nói xong, Phùng Vân Hi nhìn cái ly có khả năng đã bị quản lý của Sở Hàm dùng. Cô nhíu nhíu mày, thẳng tay ném cái ly vào thùng rác: “Dù có khử trùng thì cũng không thể dùng cái ly này để chiêu đãi vị khách khác rồi.”

Hứa Chu đờ người một lúc lâu mới nói được một câu: “Đó là ly của anh…”

Hứa Chu: Anh ta đâu bị ngu, đã biết người ta tới uy hiếp mình mà còn châm trà cho nó để làm gì!

Phùng Vân Hi: “… Vậy sao nó lại ở trước mặt cô ta?”

“Lúc nãy anh đang chuẩn bị uống nước thì bị em doạ nên lỡ ném ly nước qua bên kia.”


“…”

Vì không muốn làm tâm hồn bé bỏng của Hứa Chu tổn thương thêm nữa nên Phùng Vân Hi nhặt cái ly từ thùng rác ra: “Bên trong thùng rác không có gì cả, cái ly vẫn còn sạch lắm.”

Hứa Chu: Trọng điểm của chuyện này là cái ly sao!!

Vị phóng viên đầu bên kia nghe được tiếng nói chuyện thì ngẩn ngơ, người đang gọi cho mình là Phùng Vân Hi thật ư?

“Tôi là đồ ngốc. Vân Hi, bên cô đã xảy ra chuyện gì ư? Dù không có việc gì thì cũng không sao, hoan nghênh cô gọi cho tôi mọi lúc mọi nơi.” Nói xong, cô nàng còn khoe khoang với đồng nghiệp: “Phùng Vân Hi đang gọi điện cho tôi nè.”

Phùng Vân Hi không biết gần đây mình nổi tiếng đến cỡ nào, mọi người đều đồn rằng, nếu ngày nào cô không lên trang nhất thì đó sẽ là một đề tài nóng hổi.

Quản lý của Sở Hàm cứng đờ người, cô ta thật sự không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Ả cho rằng quá trình uy hiếp Hứa Chu để Sở Hàm hát “Con vịt nhỏ” sẽ rất thuận lợi nhưng bây giờ mọi chuyện lại hỏng bét như này.

“Hừ, cái gì mà tự cô liên hệ truyền thông chứ? Phùng Vân Hi, cô nghĩ tôi bị ngu sao?”

Ả không tin Phùng Vân Hi sẽ liên lạc với giới truyền thông. Cô ta sắp phải làm dâu nhà giàu thì sẽ càng yêu quý hình tượng bản thân hơn, tất nhiên sẽ không tạo scandal, thậm chí còn không đi tuyên truyền phim vì cô ta đã chọn đi theo hướng cao cấp.

Phùng Vân Hi mất kiên nhẫn, lớn tiếng gọi Miêu Tiêu Trân: “Em đã gọi bảo an chưa?”

Miêu Tiểu Trân kiêu ngạo đáp lời: “Em đã gọi, họ sẽ lên đây nhanh thôi.”

Quản lý của Sở Hàm: Mấy người này là ai thế? Sao không ai chịu làm theo kịch bản hết vậy! Bây giờ ả không hiểu chuyện này đang đi về hướng nào nữa rồi.

Phóng viên kia dẫn theo đồng nghiệp rồi chạy như bay đến công ty của Phùng Vân Hi. Cô cảm thấy Phùng Vân Hi đang gặp phiền phức và cần đến sự giúp đỡ của mình.

Vì cô mới kiểm tra số điện thoại nên biết được Phùng Vân Hi mới gọi từ điện thoại bàn của công ty giải trí Vân Mặc. Điều này cũng đồng nghĩa là cô cũng biết được địa điểm hiện tại của Phùng Vân Hi.

“Vân Hi, đã xảy ra chuyện gì vậy? Tôi sẽ giải quyết giúp cô.”


“Có người uy hiếp tôi, muốn công ty của tôi ghi âm lại single “Con vịt nhỏ” chung với nghệ sĩ của họ.”

“Mấy người này muốn được nổi tiếng đến điên rồi.”

Cô nàng phóng viên không quan tâm đến việc người ta uy hiếp Phùng Vân Hi bằng gì, cô ấy chỉ để tâm đến việc Phùng Vân Hi bị uy hiếp!

Rất nhanh bảo an đã lên, họ kéo ả ra ngoài.

“Buông tôi ra, tôi muốn mở họp báo chỉ trích hành vi của cô ngày hôm nay!” Quản lý của Sở Hàm la lối om sòm.

Nhưng không một ai trong văn phòng đáp lại cô ta. Sau khi ả bị bảo an lôi ra khỏi phòng thì Phùng Vân Hi mới nhìn về phía Hứa Chu.

Không biết từ khi nào Hứa Chu đã lấy một thùng lạt điều ra rồi đặt lên bàn làm việc: “Anh biết sẽ có chuyện như này xảy ra mà, may là anh đã chuẩn bị từ sớm.”

Phùng Vân Hi: “… Anh lấy đâu ra lạt điều vậy?”

“Từ khi Chu Hạo Hiên làm người đại diện phát ngôn xưởng lạt điều bên cạnh xưởng Nhị Oa Đầu thì cậu ta bảo từ rày về sau sẽ bao hết lạt điều.”

Phùng Vân Hi: “…”

Đúng là chỉ có mình tiểu sinh Chu Hạo Hiên đang nổi đình đám mới dám làm người đại diện phát ngôn cho lạt điều 5 tệ.

Ba người trong phòng cùng nhau ăn rất nhiều bịch lạt điều rồi mới vào đề.

Hứa Chu là người mở màn: “Em định làm lớn chuyện lên hả? Như vậy thì sẽ bất lợi cho em lắm. Đồng thời, đây sẽ là một cơ hội lăng xê của bọn họ nữa.”

“Nếu em không làm lớn chuyện thì không biết chuyện này sẽ thành như thế nào đâu! Với tính cách của quản lý của Sở Hàm, chắc chắn ả ta sẽ uy hiếp chúng ta rất nhiều lần.” Nói xong, Phùng Vân Hi liền đứng dậy.

“Vả lại, em cũng không muốn để anh phải chịu sự sai khiến của ả được.”

“Vậy được, chiều nay chúng ta sẽ mở họp báo!”

Sau khi quản lý của Sở Hàm bị bảo an “mời” ra khỏi công ty thì gặp một làn phóng viên dạt tới. Vào lúc ả đang đắc ý vì mình sắp trả thù được Phùng Vân Hi trước mặt giới truyền thông thì những phóng viên đã đặt câu hỏi.

“Chuyện uy hiếp Phùng Vân Hi là ý định của một mình cô hay là cả cô và Sở Hàm?”

“Công ty của cô có biết cô làm vậy không?”


Quản lý của Sở Hàm ngẩn ra, sao tình huống này hơi sai sai: “Là quản lý của Phùng Vân Hi tìm đến tôi trước, anh ta nói…”

Đúng lúc này, không biết là phóng viên nào đã kinh hãi cảm thán: “Theo tôi thấy, sau này không ai trong giới showbiz dám hợp tác với cô nữa đâu!”

Chắc đám phóng viên này không phải là do Phùng Vân Hi thuê chứ?

Bên Hứa Chu đã bắt đầu liên hệ với các phóng viên để mở họp báo, còn Phùng Vân Hi thì gọi cho Thẩm Tử Mặc. Cô kể lại đầu đuôi câu chuyện cho anh nghe rồi nói lên suy nghĩ của mình: “Tuy bây giờ có thể giấu được nhưng em sợ sau này ả sẽ tiếp tục dùng chuyện này để uy hiếp em và anh Chu.”

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tử Mặc khi nghe chuyện này là vui vẻ. Bởi vì, cô đã không giấu giếm anh khi xảy ra chuyện nữa. Thậm chí, cô còn chủ động gọi cho anh.

Không đợi Thẩm Tử Mặc kịp nói chuyện, Hứa Chu liền đi qua chỗ cô rồi nói: “Suýt nữa thì anh quên là tối nay có một buổi lễ trao giải. Anh vốn nghĩ rằng lịch trình của em quá dày đặc nên đã không bảo em đi. Bây giờ em cũng rảnh rỗi, em có muốn đi không?”

Lễ trao giải là chuyện lớn. Lúc anh ta hỏi Lâm Chính Hào thì mới biết được anh chàng này đã từ chối ba buổi lễ rồi nên anh ta cũng không xin nghỉ cho Vân Hi.

Hai người liền nhìn nhau một lát.

Trên mặt Phùng Vân Hi viết đầy ba chữ: “Em từ chối.” Còn mặt của Hứa Chu thì viết: “Em đi đi.”

Cuộc sống của hiện tại của Phùng Vân Hi đúng là buồn tẻ. Cô không tham gia bất kỳ hoạt động nào ngoại trừ đóng phim. Nếu không cần thiết thì cô sẽ không xuất hiện trước giới truyền thông, dù lên hot search hay trang nhất của bìa tạp chí thì cũng không thay đổi được chuyện này.

Phùng Vân Hi xoay người, quay lưng về phía Hứa Chu.

Hứa Chu: “…”

Phùng Vân Hi nhìn mũi giày của mình, buồn bã nói: “Thẩm tiên sinh, buổi tối em sẽ về nhà như thường lệ, anh cũng phải tan ca đúng giờ đó.”

Ngày mai cô phải về đoàn làm phim, ở bên cạnh anh mới là chuyện chính.

Bên Thẩm Tử Mặc im lặng một lúc rồi anh nói: “Em đi lễ trao giải đi.”

Phùng Vân Hi mím môi: “Nếu em tham dự thì đến khuya em mới về nhà được. Nếu vậy thì em sẽ không thể ăn cơm tối với anh được.” Nói đến đây, tâm trạng của cô càng u ám hơn.

Thẩm Tử Mặc trả lời cô: “Tôi đi với em.”

Sau khi cúp điện thoại, Phùng Vân Hi hất cằm ra vẻ kiêu ngạo với Hứa Chu: “Thẩm tiên sinh nói anh ấy sẽ tham dự buổi lễ trao giải với em.”

Hứa Chu: “…” Người đắc ý hẳn là Thẩm Tử Mặc chứ. Vì cuối cùng anh ta cũng đường đường chính chính được tham gia các hoạt động chung với Phùng Vân Hi rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.