Danh Môn Độc Sủng

Chương 74: Không thể giận em*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 74: Không thể giận em*

Editor: Rika Rin

Beta-er: Nhạc Dao

# Phùng Vân Hi sắp có một phim trường riêng trong nước #

Vào buổi chiều hôm nay, Thẩm Tử Mặc dùng danh nghĩa cá nhân mua một vùng ngoại thành của thành phố A có diện tích gần 5500 héc-ta. Theo thông tin của người trong giới nói lại rằng, mảnh đất này sẽ được xây dựng thành một phim trường, hơn nữa phim trường này cũng sẽ thuộc về Phùng Vân Hi.

Khi tin tức này vừa được tung ra, ngay lập tức dẫn tới sóng to gió lớn, Phùng Vân Hi lại thêm một lần nữa leo lên tạp chí giải trí, tạp chí kinh tế và tài chính.

Đối với chuyện này, mọi người chỉ có chung một nhận thức, đó chính là bọn họ xem tin tức thôi cũng đã đủ no rồi. Hành động này đúng là ngược cẩu độc thân, đã làm cho hội FA bội thực vì thức ăn dành cho chó. Không những thế, cư dân mạng còn gọi Thẩm Tử Mặc là bạn trai quốc dân nữa.

Hãy xem tui là một quả anh đào: Sau khi tôi nghĩ đi nghĩ lại thì quyết định để cho thím lầu dưới cmt thôi.

Hãy xem tui là một ly nước chanh: Tại sao họ còn chưa kết hôn vậy?

Sữa nóng: Thím lầu trên ngây thơ quá. Thím tưởng sau khi họ kết hôn thì sẽ dừng việc phát thức ăn của chó sao? Theo tôi, đến lúc đó thì Thẩm tiên sinh sẽ biến từ bạn trai quốc dân sang ông chồng quốc dân rồi.

Hứa Chu cũng đang đau khổ lắm. Tất cả phóng viên đều gọi điện thoại hỏi anh ta trong khi anh ta không biết gì sất. Những gì anh ta biết cũng chỉ thông qua mấy bài báo, vậy mấy người đó còn gọi cho anh làm gì thế!

Cuối cùng, Hứa Chu hít một hơi thật sâu rồi hỏi: “Có thể nói cho tôi biết vì sao không ai gọi điện thoại Phùng Vân Hi hết vậy?”

Hai người cùng ở trong phòng làm việc, di động của Phùng Vân Hi không đổ chuông lấy một lần, còn điện thoại của anh ta thì reo liên tục. Ban nãy anh ta còn cố ý nhìn xem Phùng Vân Hi có tắt nguồn hay không cơ.

Phóng viên trả lời như thể đương nhiên: “Tôi sợ làm trễ nãi Thẩm tiên sinh và Vân Hi hẹn hò chứ sao.”

Hứa Chu: “…” Rất tốt, quan hệ giữa gà nhà anh và phóng viên thật tốt ha, tiếp tục giữ vững thôi.

Lúc này, Phùng Vân Hi đang ngồi ở trên ghế sofa bên cạnh, ra vẻ bà chủ mặc kệ sự đời, bình tĩnh vừa ăn khoai tây chiên vừa xem ti vi.

Nhưng đây cũng chỉ là bề ngoài mà thôi, thật ra thì trong đầu cô đang có hàng ngàn hàng vạn suy nghĩ.


Làm sao bây giờ, mình phải tặng gì cho Thẩm tiên sinh đây?

Chết rồi, làm sao nói chuyện lọ điều ước với anh ấy đây? Có lẽ anh đã biết, nhưng sao anh không nói gì với mình hết?

Nếu đã có phim trường riêng thì có phải sau này mỗi lần mình quay phim cũng không cần rời khỏi thành phố A nữa không?

Vì sao anh Chu cứ nhìn mình chằm chằm thế? Chẳng lẽ mình lại đẹp hơn rồi sao?

Thả miếng khoai tây chiên trên tay xuống, Phùng Vân Hi quay đầu lại, nở một nụ cười khuynh thành với Hứa Chu.

Hứa Chu: Σ ( ° △°|||)︴, ánh mắt của em có ý gì vậy?

Hứa Chu hỏi: “Em tới đây làm gì?”

“Giúp anh xử lý chuyện của công ty đó.”

“Vậy bây giờ em đang làm gì?”

“Không phải bây giờ anh đang ở trong công ty sao? Nên em mới phải vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem ti vi đây này, như vậy em cũng tiện suy nghĩ xem tối nay về nhà mang quà gì thì tốt cho Thẩm tiên sinh nhà em.” Phùng Vân Hi nói xong lại quay đầu tiếp tục ăn.

Hứa Chu: “Em tặng bản thân cho anh ta là được rồi.”

Phùng Vân Hi: “Anh Chu, anh thay đổi rồi. Anh không còn là anh Chu của khi xưa nữa rồi.”

Hứa Chu: “…”

Ở công ty mè nheo thật lâu, Phùng Vân Hi mới đứng dậy chuẩn bị về nhà. Dù sao thì cô còn chưa nghĩ ra nên nói như thế nào với Thẩm Tử Mặc về chuyện lọ điều ước.

Nghĩ đến đây, Phùng Vân Hi lại càng thêm chán ghét Tô Duệ, cô hỏi: “Bây giờ Tô Duệ như thế nào rồi?”

Nói đến chuyện này, Hứa Chu nhíu nhíu mày: “Chắc gã sẽ không ra khỏi tù trong một khoảng thời gian, còn quản lý của gã thì đã ôm một khoản tiền rồi trốn sang nước ngoài.”


“Không sao. Quản lý của gã cũng không phải hạng người nghĩa khí, nên gã cũng không rỗi hơi đi quản chuyện của Tô Duệ đâu.”

Sau khi nói tạm biệt với Hứa Chu, Phùng Vân Hi liền về nhà.

Khi quản gia Chu trông thấy Phùng Vân Hi thì tâm tình của ông đã không thể dùng từ “kích động” để hình dung. Bởi vì mấy ngày qua Phùng Vân Hi không ở nhà nên trong nhà giống như đột nhiên vắng lạnh xuống. Nhất là những lúc ăn cơm chỉ có một mình Thẩm Tử Mặc, trong nhà cực kỳ yên lặng.

Nhìn quản gia Chu kích động như thế, Phùng Vân Hi liền lấy một bao đặc sản to từ trong vali ra.

Quản gia Chu: Thôi rồi, tôi đã bị hiểu lầm. Tôi thật sự không phải vì đặc sản đâu.

Phùng Vân Hi: Thật không ngờ đặc sản lại có ích như thế, độ hảo cảm của trợ lý Ôn và quản gia Chu với cô liền tăng lên vùn vụt sau khi nhận được đặc sản.

Phùng Vân Hi đích thân xuống bếp làm cơm tối, bốn mặn một canh, đều là những món ăn đơn giản nên không cần tốn nhiều thời gian. Làm xong cô liền đi lên lầu tắm rửa, rồi thay một bộ đồ ở nhà trẻ trung, nhìn cô như thiếu nữ mới lớn.

Lúc cô xuống tầng thì Thẩm Tử Mặc cũng vừa hay trở về.

Cô đứng ở trên lầu nhìn xuống Thẩm Tử Mặc, vẫy vẫy tay với anh: “Hi Thẩm tiên sinh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Thẩm Tử Mặc cũng phối hợp với cô: “Thật là khéo, em ăn cơm tối chưa? Có muốn ăn cùng nhau không?”

Quản gia Chu đứng một bên: Sao ông có cảm giác như mình đã xuyên không vậy nhỉ? Họ nói cái gì vậy? Sao ông nghe không hiểu gì hết?

Sau đó, hai người giống như người xa lạ, ai làm chuyện nấy, cuối cùng gặp nhau ở trên bàn cơm.

Phùng Vân Hi chống cằm, nhìm chằm chằm vào Thẩm Tử Mặc, trong ánh mắt cô toát lên sự sùng bái.

“Sao lại nhìn tôi?” Thẩm Tử Mặc gắp một đũa thức ăn vào chén của Phùng Vân Hi.

Phùng Vân Hi đáp tỉnh rụi: “Vì em thích ngắm anh đó.” Nói xong, cô liền cầm đũa lên, học theo bộ dạng của Thẩm Tử Mặc rồi gắp thức ăn cho anh: “Cơm tối cũng là em làm đó.”


Trên mặt cô chỉ còn thiếu mỗi nước ghi dòng chữ: “Nhanh khen em đi!!”

Nhưng Thẩm Tử Mặc chỉ nói: “Ăn cơm!”

Phùng Vân Hi hơi thất vọng “ồ” lên một tiếng, sau đó liền cúi đầu xuống, bắt đầu ăn cơm, nhưng chưa ăn vài đũa thì cô không cam lòng, ngẩng đầu lên thì phát hiện Thẩm Tử Mặc đang nhìn cô: “Anh nhìn em làm gì?”

Thẩm Tử Mặc nhướn mày: “Anh thích ngắm em.”

“Anh bắt chước em…”

Sau khi hai người ăn xong liền đi lên lầu. Khi vừa lên lầu, Phùng Vân Hi đã nắm chặt lấy tay vịn. Cô ngó xuống tầng dưới, sau khi xác định quản gia Chu ở dưới tầng thì mới mở miệng: “Ừm….. Anh biết chuyện lọ điều ước đúng không?”

Lúc này, cô giống như trẻ con đã làm sai, biết nếu có người nào ở bên cạnh thì người lớn sẽ không mắng mình.

“Biết rõ.” Thẩm Tử Mặc duỗi tay kéo Phùng Vân Hi đi lên, giọng nói hời hợt: “Cho nên, vì chuyện này mà em cảm thấy không được tự nhiên?”

Tâm tình của Phùng Vân Hi bây giờ rất phức tạp, cô nửa vui nửa buồn. Cô vui vẻ là vì Thẩm Tử Mặc không vì chuyện này mà giận cô. Cô khổ sở cũng vì Thẩm Tử Mặc không xem trọng chuyện lọ điều ước kia.

Sau đó cô liền tức giận, rút tay ra khỏi tay Thẩm Tử Mặc, nhỏ giọng nói: “Em không hề mất tự nhiên.”

Thật ra, cô rất hay giận lẫy, nhất là khi ở trước mặt Thẩm Tử Mặc. Nhưng tính cách này cũng là do Thẩm Tử Mặc nuông chiều mà ra cả.

Vì vậy, Trần Dịch còn tiếc hận nói với Thẩm Tử Mặc: “Cậu đã thua thảm trên tay cô ấy rồi. Cậu phải bảo cô ấy nghe lời cậu thì mới được.”

Mà câu trả lời của Thẩm Tử Mặc lại là: “Khó khăn lắm hai người mới có thể ở cùng với nhau, lẽ nào tớ không nên chiều cô ấy sao?”

Phùng Vân Hi tức giận bỏ về phòng, Thẩm Tử Mặc cũng đi theo sau lưng cô.

Lúc này, chỉ cần cô vừa nghĩ tới chuyện mình xem trọng mà Thẩm Tử Mặc lại không để tâm thì cô liền thấy khổ sở.

Thẩm Tử Mặc ôm lấy cô từ phía sau, thì thầm bên tai cô: “Lúc nãy em còn sợ hãi lắm mà, sao bây giờ lại như thế này rồi?”

Phùng Vân Hi giãy giụa vài cái nhưng không thoát ra được, cô tủi thân nói: “Vì em cho rằng anh quan tâm, nhưng anh lại không thèm để ý tới, vậy thì việc gì em phải lo lắng chứ.”

“Từ sau khi quen em, anh mới bắt đầu viết những điều ước đó.” Đôi mắt đang cụp xuống của Thẩm Tử Mặc hiện lên niềm vui, anh nói: “Anh quan tâm đến những thứ kia, nhưng anh lại càng quan tâm đến em hơn. Vậy thì, sao anh có thể nổi giận với em được chứ?”

Phùng Vân Hi giật mình, ngay sau đó là ảo não. Nếu đổi lại là cô, khi biết Thẩm Tử Mặc hiểu lầm mình vì những gì mình cẩn thận viết thì dù cô không giận anh thì thế nào cũng sẽ cãi nhau một trận cho xem.


Sau đó khí thế của cô bỗng chốc yếu xuống, quay lưng lại với Thẩm Tử Mặc, lẩm bẩm: “Vậy, em dùng bản thân bồi thường cho anh nhé?”

Dưới ánh đèn nhu hòa, ánh mắt Thẩm Tử Mặc thâm trầm: “Cả người của anh đã là của em, vậy em bồi thường cho anh gì đây?”

Phùng Vân Hi chớp chớp mắt, hàng lông mi khẽ lay động như cánh quạt, cô lắc lắc tay Thẩm Tử Mặc: “Vậy anh nói cho em biết bên trong viết gì đi.”

Nhưng Thẩm Tử Mặc chỉ cười cười, không có ý muốn nói chút nào. Hai người đùa giỡn, cuối cùng lại lăn lên giường.

Đến giữa trưa hôm sau Phùng Vân Hi mới thức dậy, sau đó liền đi thẳng đến công ty.

Vừa tới nơi, Phùng Vân Hi đã nhìn thấy Miêu Tiểu Trân tức giận đứng ở ngoài văn phòng của Hứa Chu.

Miêu Tiểu Trân là một cô bé mềm mại đáng yêu, cho tới bây giờ cũng chưa từng bày ra vẻ mặt này. Phùng Vân Hi còn tưởng rằng cô bé bị Hứa Chu mắng nên liền tiến lên giữ chặt cánh tay cô bé, kéo sang phòng làm việc bên cạnh.

Vừa vào phòng làm việc, không đợi Phùng Vân Hi kịp hỏi, Miêu Tiểu Trân đã không nhịn được: “Quản lý của Sở Hàm đến!”

Phùng Vân Hi nhíu mày: “Cô ta đến đây làm gì?”

Lúc trước, khi Hứa Chu tìm quản lý Sở Hàm, muốn nhờ bọn họ giúp đỡ để đối phó Tô Duệ thì bọn họ lại đưa ra điều kiện khó có thể thực hiện được. Bây giờ, Tô Duệ đã rớt đài, cô ta đến đây làm gì chứ?

Chẳng lẽ muốn giẫm đạp lên Tô Duệ để leo lên?

“Công phu sư tử ngoạm, bảo là muốn phí bịt miệng.” Miêu Tiểu Trân nói.

Phùng Vân Hi không hiểu lắm, cho nên hỏi: “Phí bịt miệng? Phí bịt miệng gì?”

Sau khi xảy ra chuyện kia, sự nghiệp diễn xuất của Sở Hàm liền bắt đầu xuống dốc. Cô ta là ca sĩ, chỉ cần có một bài hay cũng rất dễ dàng phất lên, nhưng là vấn đề là cô ta không có gì cả.

Bài hát “Con vịt nhỏ” nằm trong single album của Chương Khải đã định ngày ra mắt là một tuần sau. Trước khi sản phẩm được tung ra đã tung lên một đoạn trailer, nhờ đấy mà bài hát này cũng nổi như cồn.

Mục đích hôm nay quản lý của Sở Hàm đến đây là hy vọng có thể thu bài hát này một lần nữa, để Sở Hàm và Chương Khải hợp xướng, nếu không thì cô ta sẽ công bố chuyện Hứa Chu đến gặp cô ta.

Dù sao Sở Hàm cũng đã rơi vào thế bí, nếu tạo ra một scandal thì có lẽ còn có cơ hội nổi lên, hay kể cả chuyện không thành thì dù sao người thất bại cũng chỉ là mình Sở Hàm, cô ta cũng có thể dìu dắt nghệ sĩ khác.

Nghe xong, Phùng Vân Hi liền xoay người đi ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.