Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 58: Cầu kính*
Editor: Rika Rin
Beta-er: Y Phi và Nhạc Dao
Sau khi hoàn thành thử thách khiêu chiến leo hết vách núi thì cũng đã gần trưa, tổ tiết mục cũng đã chuẩn bị phát cơm hộp. Nhưng mà, đạo diễn lại bày tỏ rằng: Bữa trưa này, các bạn không có phần.
Chu Hạo Hiên vò đầu bứt tóc: “Ông cứ như vậy nữa là chúng tôi bỏ đi đấy.”
Đáp lại cậu ta là một nụ cười nhẹ nhàng của đạo diễn: “Cho tới bây giờ cũng chưa từng có nghệ sĩ nào quay lần thứ hai với chương trình của chúng tôi nên không sao hết.”
Thì ra ông ta ỷ vào việc sau này sẽ không hợp tác nữa nên mới tùy hứng như vậy.
Phùng Vân Hi ngồi một góc nghiên cứu manh mối. Nếu tổ tiết mục này không nói đùa thì chắc chắn họ sẽ có manh mối để giải cứu quản lý, điều này cũng đồng nghĩa là quản lý bị an bài ở chỗ nào đó, không chừng đến cơm cũng không cho ăn.
Cô nhớ tới sức ăn của anh Chu, nếu bị đói mấy bữa thì chắc anh ấy sẽ điên mất.
Manh mối của tổ tiết mục rất đơn giản – một tấm thẻ vẽ một ngọn núi, kèm theo lời nhắc nhở:
“Không gian cao vạn trượng, mặc sức bạn vẫy vùng.”
Đây là cái quỷ gì vậy, chẳng lẽ quản lý nhà cô bị tổ tiết mục cho bay ra ngoài không gian rồi ư?
“Chu Hạo Hiên, lát nữa tôi sẽ đãi cậu bằng một bữa tiệc lớn. Cậu nhanh tới đây xem cái này là cái gì?” Phùng Vân Hi kéo cánh tay Chu Hạo Hiên đang đứng bên cạnh.
Chu Hạo Hiên khẽ nhìn cô một cái: “Chẳng lẽ cô chưa nộp hết đồ cho tổ tiết mục?”
Phùng Vân Hi: “…”
Chương trình truyền hình thực tế bây giờ đều không cho nghệ sĩ tham gia giữ một đồng nào. Không có tiền đã đành, đến cả điện thoại cũng phải giao ra luôn.
“Đạo diễn, món này không phải là sơn hào hải vị gì, đây chỉ là một hộp cơm thôi mà. Hay lần sau ông đến đoàn làm phim của tôi, tôi mời ông ăn cơm hộp nhé?”
“Vấn đề không phải là ở cơm hộp, mà chúng tôi không chuẩn bị phần cơm cho hai người.” Đạo diễn nói xong thì trầm tư một lát, rồi nói tiếp: “Hai người muốn ăn cũng được thôi, chỉ cần hai người chịu trả tiền thì tôi sẽ xem có ai muốn bán phần cơm của họ cho mấy người không.”
Chu Hạo Hiên: Kinh phí của chương trình này khan hiếm như vậy sao? Chẳng lẽ cả tổ tiết mục lại không lo nổi thêm hai suất cơm ư?
Phùng Vân Hi đứng lên: “Đạo diễn, ông sẽ phải hối hận.”
Có biết nghề phụ của cô và Hứa Chu là gì không? Là mở siêu thị đó nha. Sao cô có thể thiếu ăn chứ.
Hứa Chu đúng là sáng suốt khi quyết định mở siêu thị.
Chu Hạo Hiên tung ta tung tăng chạy theo Phùng Vân Hi, trước khi đi cậu ta còn xoay người lại nhìn đạo diễn bằng vẻ miệt thị: “Ông sẽ phải hối hận!”
Đạo diễn cảm thấy hơi hoảng, ông ta không tài nào đoán được họ sẽ ra chiêu gì, đành phải nhìn về phía nhân viên ngồi bên cạnh: “Cậu nói xem, bọn họ có ý gì vậy?”
“Đạo diễn, lẽ nào ông không biết nghề tay trái của Phùng Vân Hi là mở siêu thị sao?”
“Cái gì? Mở siêu thị? Không phải cô ta mở công ty giải trí sao?!!”
Nhân viên kia đồng tình nhìn đạo diễn: “Không chỉ là một siêu thị đâu, mà là cả chuỗi siêu thị đấy. Cho nên, khi cô ấy tham gia bất kỳ chương trình thực tế nào thì cũng không sợ thiếu đồ ăn nha. Còn nữa, tốt nhất là khi khiêu chiến ông nên nương tay một chút, nó sẽ có ích cho công việc sau này của ông đấy.”
Chỉ trong nháy mắt, đạo diễn đã cảm thấy thế giới thật vi diệu. Tại sao nghệ sĩ tới tham gia chương trình, đạo diễn lại phải nương tay vậy?
Đây là đạo lý gì thế?
Phùng Vân Hi dẫn Chu Hạo Hiên đi mượn điện thoại di động của một người qua đường, rồi gọi điện thoại cho siêu thị.
Cô không nhớ được số riêng của quản lý nên gọi thẳng vào trụ sở chính của siêu thị. Cô nói cho họ biết địa chỉ, rồi bảo người ta mau chóng mang đồ ăn tới, nhất là trái cây và đồ uống lạnh.
Chu Hạo Hiên đứng bên cạnh vuốt vuốt cằm: “Tôi nghĩ là tôi nên làm thêm nghề phụ là giao hàng tận nơi, ít ra sau này sẽ không sợ bị đói nữa.”
“Trước hết, cậu hãy nghĩ cách để phát triển sự nghiệp giao hàng tận nơi của cậu khắp cả nước đi, sau đó hẵng mơ đến chuyện không bị đói.”
“Cô đang kỳ thị tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn cậu đừng suy nghĩ quá nhiều, tốt nhất là cậu nên chuyên tâm đóng phim đi.”
“…”
Đúng là Chu Hạo Hiên và quản lý của cậu ta không thích hợp làm nghề tay trái, bởi vì họ đã nhiều lần làm các nghề phụ khác nhau nhưng đều không phất lên được.
Nói về việc Phùng Vân Hi và Hứa Chu cùng mở chuỗi siêu thị, đó cũng là một đoạn đường dài. Từ khi Phùng Vân Hi bắt đầu tiến vào giới giải trí thì siêu thị đầu tiên cũng khai trương. Khi xưa, cô và Hứa Chu quyết định đầu tư vào việc mở siêu thị cũng do đoàn làm phim chỉ chuẩn bị một hộp cơm cho mỗi người, không hề cho thêm phần nữa.
“Tôi nói cho cô biết, tôi nhất định sẽ phát triển ra một phần mềm máy tính chuyên về giao hàng tận nơi. Đến lúc đó, tôi sẽ quăng thẻ giao hàng tận nơi VIP vào mặt cô.”
“Tôi có thẻ của Thẩm tiên sinh nhà tôi rồi.”
Chu Hạo Hiên: Tôi mệt tim quá….
Người của siêu thị rất nhanh đã đến, cũng không biết bên tổng đài truyền đạt như thế nào mà nhân viên lại mang tới một xe đồ ăn.
Không chỉ có lái xe đưa đồ ăn đến mà còn kèm thêm một em gái nhỏ. Em gái này vừa trông thấy Phùng Vân Hi liền đỏ mặt: “Cái đó, đồ chị muốn đều ở bên trong. Em nhớ được các món ăn ưa thích mà chị công khai nên em đều mang hết đến đây…”
Chu Hạo Hiên sau khi mở cửa xe ra rồi nhìn vào trong thì có chút mơ mơ hồ hồ nói: “Cô trực tiếp sai người chở xe giao hàng đến sao?”
“Không đâu! Tôi đã dặn người ta chuẩn bị hết các món mà Vân Hi nhà tôi thích ăn đấy.”
Chú lái xe chạy ra phía sau nhìn một chút: “Quản lý, tránh ra để tôi mở xe nào.”
“…”
Một xe được chở đến chất đầy các loại trái cây.
Phùng Vân Hi quay sang nhìn nhân viên làm việc phía bên kia, sau đó nhờ lái xe giúp mình khiêng mấy thùng trái cây xuống, còn nói nhỏ với em gái kia: “Em có thể lên xe tránh camera rồi giúp chị gọi cho quản lý của chị không? Nếu em liên lạc được với anh ấy thì hỏi anh ấy đang ở đâu giúp chị.”
Nói xong, Phùng Vân Hi liền kéo Chu Hạo Hiên cùng nhau bê thùng trái cây đi đến chỗ mấy nhân viên làm việc: “Trái cây ướp lạnh đây. Một trái mười tệ, số lượng có hạn, phải nhanh tay mới có nhé. Giữa trưa nắng nóng như này mà được ăn trái cây ướp lạnh thì đúng là hết xẩy mà.”
Đạo diễn: Không hiểu được nghệ sĩ thời nay cho lắm, tham gia chương trình còn kiêm luôn bán trái cây.
Phùng Vân Hi rất nhanh đã giúp siêu thị của cô kiếm tiền.
Đạo diễn vốn dĩ không muốn mua nhưng khi thấy mọi người đều ăn, ông ta cũng cảm thấy hơi khát, liền đi lên nói: “Bán cho tôi một quả.”
Chu Hạo Hiên: “Một hộp cơm đổi lấy một quả. Tôi đã nói rồi, ông sẽ hối hận.”
Đạo diễn: “…Tôi là đạo diễn mà!”
“À, vậy tôi sẽ bán cho ông mắc hơn, thế mới xứng với thân phận đạo diễn nha.”
Đạo diễn: Tôi chỉ muốn ăn trái cây thôi mà, có cần phải xứng với thân phận đạo diễn không.
Em gái quản lý siêu thị gọi điện thoại cho Hứa Chu nhưng điện thoại không liên lạc được, tổng đài báo không có tín hiệu.
Phùng Vân Hi liền cảm thấy thấy quái lạ. Manh mối ghi là: “Không gian cao vạn trượng, mặc sức bạn vẫy vùng” mà di động không có tín hiệu, chẳng lẽ anh ấy đã bị nhốt ngoài vũ trụ thật ư?
Sau khi ăn trưa xong, tổ tiết mục dẫn nhóm Phùng Vân Hi đến địa điểm tiếp theo, hơn nữa còn bịt mắt họ lại, nói là đề phòng bọn họ nhớ đường đi.
Ở trên xe, Chu Hạo Hiên ngủ say như chết, còn Phùng Vân Hi thì cảm thấy hơi sợ, cô có cảm giác họ giống như bị tổ tiết mục treo ngược trên vách núi vậy.
“Anh quay phim à, trái cây ban nãy có ngọt không?”
Anh quay phim: “Ngọt, nhưng ngọt hơn nữa thì tôi cũng sẽ không trả thêm tiền cho cô đâu. Ở đâu ra đạo lý hàng đã bán mà còn đòi thêm tiền vậy.”
“Không phải, tôi…”
“Tôi nói thật nói với cô luôn, lúc mới lên xe đạo diễn đã cấm chúng tôi nói chuyện với hai người khi đang làm việc.”
“…” Hay lắm. Đây đúng là chương trình “Siêu cấp khiêu chiến”.
Sau khi đi hơn một tiếng đồng hồ thì cuối cùng cũng đến nơi, nhưng người của tổ tiết mục vẫn không cho họ tháo bịt mắt xuống. Thay vào đó, tổ ekip tiếp tục đỡ họ.
Phùng Vân Hi cảm giác mình vẫn luôn đứng ở trên bậc thang, giống như đang xếp hàng để chơi trò cảm giác mạnh nào đó trong khu vui chơi vậy.
Sau khi bước tới chỗ đó, cô cảm thấy xung quanh hơi chao đảo. Phùng Vân Hi đang sờ sờ thì đụng phải lớp kính, cô hỏi: “Có thể nói cho chúng tôi biết là chúng tôi sẽ đi đâu không?”
“Tôi cảm thấy hình như là đu quay thì phải?” Chu Hạo Hiên cũng sờ sờ vào bên cạnh: “Vân Hi, hay là chúng ta đánh cuộc đi. Tôi đoán đây là đu quay. Nếu tôi đoán đúng thì tối nay cô phải mời tôi đi ăn barbeque.”
Anh quay phim đứng bên cạnh thiếu chút nữa là cười ra tiếng. Cáp treo mà cậu ta nói thành đu quay thì cũng giỏi thật, hướng chuyển động của hai thứ này khác nhau cả ngàn dặm đó.
Phùng Vân Hi: Cậu có cần phải phấn khích như thế không hả? Lúc này là lúc nào rồi mà còn tâm tư nghĩ đến đồ nướng vậy?
Qua gần nửa tiếng sau, người bên tổ tiết mục nói với hai người: “Được rồi. Bây giờ hai người có thể tháo bịt mắt xuống.”
Chu Hạo Hiên tháo bịt mắt xuống trước. Cậu ta vừa nhìn vừa nhận xét, phong cảnh đúng là không tệ nhỉ rồi còn hít một hơi không khí mới mẻ: “Tôi vừa mới… ÔI TRỜI ĐẤT QUỶ THẦN CHA MẸ ƠI…”
“Aaaa…”
Một tiếng hét vang tận mây xanh.
Chu Hạo Hiên lập tức nằm úp sấp xuống. Một tay cậu nắm lấy mắt cá chân của Phùng Vân Hi, tay còn lại thì bịt mắt, mắt vẫn nhắm nghiền: “Đạo diễn, tôi sai rồi. Tôi hối hận rồi. Tôi không nên hung dữ với ông. Ông nói cái gì thì chính là cái đó. Ông bảo tôi leo vách núi thì tôi sẽ leo vách núi, ông mau cho tôi về nhà đi!”
“Sao vậy?” Phùng Vân Hi còn không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cô duỗi tay định tháo bịt mắt xuống.
“Đừng! Ôi ông trời ơi!!!!!” Chu Hạo Hiên bị hù dọa đến mức nói loạn xì ngầu, không còn phân biệt nổi đông tây nam bắc.
Chỗ họ đang đứng là một khe núi, bên cạnh vách núi cao chót vót là một cây cầu bằng kính lấp lánh rực rỡ, hoàn toàn trong suốt, đứng ở trên cầu còn thấy được vách núi phía dưới.
Hình minh hoạ chỗ họ đang đứng:
Nơi này mang đến cảm giác như đang đi trên không, không an toàn gì cả.
Chu Hạo Hiên vừa mới gỡ bịt mắt ra, chỉ mới nhìn thoáng qua là đã muốn ngất xỉu.
Vì Phùng Vân Hi còn mang bịt mắt nên cô chỉ có thể cảm nhận được làn gió núi rất mát mẻ. Nếu cô đoán không lầm thì hẳn là cô đang ở trên núi.
“Nghe tôi. Cô mau đi lên phía trước, mau đi lên phía trước đi!” Chu Hạo Hiên còn nằm ngửa ra, lưng dán trên mặt kính. Thật ra, toàn thân cậu ta giờ đang mềm nhũn, cả người run lẩy bẩy. Cậu rất sợ lớp kính dưới chân sẽ vỡ ra rồi bản thân sẽ rơi xuống theo.
Cậu không muốn tham gia chương trình thực tế gì nữa. Cậu phải về nhà!
“Cậu buông chân tôi ra trước đã.” Phùng Vân Hi muốn rút chân ra nhưng lại bị Chu Hạo Hiên nắm chặt.
“Chị đại, từ hôm nay trở đi cô chính là chị đại của tôi. Cầu xin chị đừng cử động, đừng cử động mà!” Chu Hạo Hiên bật khóc, nước mắt nước mũi chảy tèm lem.
Phùng Vân Hi cảm thấy mặt đất hơi trơn nên dậm chân mấy cái.
Cô vậy mà lại dậm chân trên cầu kính!
Chu Hạo Hiên: F*ck!!!
Đây tuyệt đối không phải là điều mà người bình thường có thể chấp nhận được, cậu ta nên bám lấy Phùng Vân Hi hay cách xa cô đâyyyy