Danh Môn Độc Sủng

Chương 57: Nhiệm vụ đầu tiên*


Đọc truyện Danh Môn Độc Sủng – Chương 57: Nhiệm vụ đầu tiên*

Editor: Nhạc Dao

Beta-er: Rika Rin

Thần kỳ thay, cả Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên đều cùng lùi về sau một bước rồi nhìn xuống.

Bây giờ không phải lúc đề cập đến tình anh em, Phùng Vân Hi vừa nhìn vách núi cheo leo kia là đã cảm thấy hai chân cô run lẩy bẩy rồi, cô hỏi: “Cậu sợ độ cao không?”

Chu Hạo Hiên lắc đầu: “Nam tử hán đại trượng phu như tôi đây sao có thể sợ độ cao được chứ, tôi chỉ không leo lên được thôi.”

“…”

Khi cơ thể không chịu phối hợp nhịp nhàng với nhau thì không chỉ là khiêu vũ mà mấy chuyện vận động như này sẽ rất khó khăn đó Chu Hạo Hiên à.

Sau đó, cả hai đều không nói gì, suy nghĩ của họ đều đã bay đến tầng mây nào rồi.

Người của tổ tiết mục cắt đứt dòng suy nghĩ đó: “Sau khi hai bạn leo lên đỉnh rồi nhảy xuống là xem như đã hoàn thành nhiệm vụ. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ nhận được manh mối về quản lý của cả hai.”

Phùng Vân Hi vò đầu bứt tóc: “Thật ra, anh Chu nhà chúng tôi rất kiên cường. Vả lại, tôi cảm thấy anh ấy có thể tự cứu bản thân.”

Chu Hạo Hiên gật đầu phụ hoạ: “Nếu đã như vậy thì tôi có thể yên tâm được rồi. Quản lý của tôi có thể làm theo quản lý của cô để tự cứu bản thân.”

Tổ tiết mục: “…”

Từ lúc “Siêu cấp khiêu chiến” lên sóng đến giờ, lần nào cũng là họ bắt nạt nghệ sĩ, hơn nữa, những nghệ sĩ kia cũng sẽ biết ơn khi tổ tiết mục rộng lượng bỏ qua cho họ.


Từ trước đến nay, cách làm của họ chưa bao giờ thất bại cả. Đầu tiên là đưa ra nhiệm vụ cực kỳ khó rồi sau đó nhờ một bạn fan nào đó lên làm hoạt động hỗ trợ, để cho họ bỏ phiếu hỗ trợ giảm bớt yêu cầu nhiệm vụ.

Nhưng bây giờ, cách này đã không còn tác dụng nữa rồi.

Vì vậy, đạo diễn của tổ tiết mục lại đưa ra một kế sách khác: “Quản lý của hai người…”

Không đợi ông nói xong, Chu Hạo Hiên kéo Phùng Vân Hi ngồi xuống đất, cậu ngửa đầu thắc mắc: “Thật ra, tôi thấy tiết mục này có thể tồn tại đến bây giờ cũng là kỳ tích rồi. Không biết lời đồn là không có nghệ sĩ nào tham gia chương trình này hơn một lần cả có thật không?”

Phùng Vân Hi nhướn mày: “Không đâu. Tôi nghe nói là không có nghệ sĩ nào muốn tham gia cả. Những nghệ sĩ tham gia hoặc là bị quản lý lừa hoặc là muốn nổi tiếng mà thôi. Dù sao thì tỉ lệ người xem của chương trình này cũng rất cao mà.”

“…”

Trong lúc nhất thời, bầu không khí liền trở nên lúng túng.

Nội tâm của đạo diễn chương trình liền vỡ nát. Ông đã sớm nghe nói nếu Phùng Vân Hi và Chu Hạo Hiên cùng đi với nhau thì có thể chỉnh chết tổ tiết mục nhưng ông chỉ nghĩ đó là lời đồn nhảm mà thôi. Dù sao thì đạo diễn chính là người có tiếng nói nhất trong tổ tiết mục mà.

Không ngờ rằng, ông vẫn còn trẻ người non dạ quá.

Đạo diễn ngồi chồm hổm bên cạnh họ: “Chúng ta thương lượng đi, núi này cũng không cao, chỉ tầm 10m thôi. Hay hai người chỉ leo núi thôi để không có lỗi với thân thể khỏe mạnh này nhé?”

Không có mấy đạo diễn có thể làm tới bước này như ông đâu nhé.

“Chi bằng, các người kéo tôi lên rồi tự tôi nhảy xuống đi?” Chu Hạo Hiên thấy điều kiện này cũng không ổn nên đưa ra một đề nghị khác.

Đạo diễn: Cậu tự đi nhảy Bungee ấy.

Đối phó với hai kẻ khiến người người đau đầu như này, đạo diễn chỉ có thể áp dụng cách khác người. Ông nắm chặt bả vai của cả hai rồi ra dấu với hai người mặc đồ đen.

Bị cưỡng chế leo núi là trải nghiệm như thế nào? Xin mời nhìn hai bạn nhỏ ở dưới.

Phùng Vân Hi cảm thấy hơi sợ.

Hai người bị tổ tiết mục ném ra chỗ cao tầm một phần ba bức tường leo núi, họ cũng không có cách nào nhảy xuống nên chỉ có thể leo lên tiếp. Nếu không leo thì chỉ có thể lơ lửng giữa không trung như thế này thôi.

Phùng Vân Hi đã không còn biết cảm giác khi bị lơ lửng giữa không trung là gì. Cô chỉ cảm thấy não mình trống rỗng, cảm giác muốn ói cũng rất mãnh liệt.

Vậy mà, Chu Hạo Hiên còn đẩy cô qua đẩy cô lại nữa: “Chúng ta không thể khuất phục trước tổ tiết mục được, chúng ta phải chiến đấu đến cùng!”

Tự cậu đi chiến đấu đến cùng đi, mắc mớ gì đến tôi? QAQ

Chỉ trong nháy mắt, vũ trụ nhỏ của Phùng Vân Hi liền bùng nổ, cô leo lên núi, tốc độ hoàn toàn có thể sánh với vận động viên chuyên nghiệp*.

*Vũ trụ nhỏ: Ngôn ngữ mạng.


Quả nhiên là nghịch cảnh giúp thúc đẩy tiềm năng của con người mà.

Chu Hạo Hiên ở bên cạnh nhìn thấy một màn này liền lập tức ngu người. Vì sao hả? Vì Phùng Vân Hi đã bỏ xa cậu một đoạn luôn đó.

Chu Hạo Hiên: “Không phải chúng ta đã nói là anh em tốt thì phải cùng nhau chiến đấu đến cùng sao! Sao cô lại vứt bỏ tôi lại rồi, chúng ta có phải anh em tốt không hả!”

Sau khi hét lên câu này thì Chu Hạo Hiên bắt đầu leo lên. Nhưng cậu lại đau khổ phát hiện rằng bản thân không leo lên được. Nếu bắt cậu ta leo lên thì cậu thà ở lại đây còn hơn.

Tình cảnh trong chương trình có vẻ kỳ lạ, một người vô cảm tiếp tục leo lên, người còn lại thì đau khổ đung đưa qua lại, cố gắng xoay người lại.

Sau khi Phùng Vân Hi leo tới đỉnh cũng đã qua mười mấy phút, Chu Hạo Hiên cũng đã thành công xoay người lại.

Chu Hạo Hiên: “Tất cả hãy tránh ra, đến giờ show off của tôi rồi!”

Mới nghĩ tới cảnh đó, Chu Hạo Hiên quyết tâm muốn rửa nhục bằng cách leo lên đỉnh núi đẹp trai ngầu bá cháy hơn Phùng Vân Hi!

Hình tượng của Chu Hạo Hiên trong mắt công chúng là thanh tú nhưng lạnh lùng, chính là mẫu đàn ông đẹp trai nhưng xa cách ấy. Ai ngờ, kể từ lúc gặp được tri kỷ, style của cậu liền thay đổi.

Cậu có thể chịu được việc style thay đổi nhưng không thể chấp nhận mình không bằng con gái được.

Sau khi Phùng Vân Hi leo lên tới đỉnh núi, cô liền cảm thấy toàn thân như sống lại. Dù chân cô không thể chạm đất nhưng có thể ôm vách núi đã là rất tốt rồi, ít ra thì sẽ không lơ lửng như ban nãy.

Tổ tiết mục đã dự tính được kết quả này, họ biết cho dù Phùng Vân Hi leo được tới đỉnh cũng không chịu nhảy xuống nên họ đã sắp xếp người leo lên đỉnh bằng phía sau vách tường.

“Đã chuẩn bị xong chưa?”

Phùng Vân Hi: Σ (°△°|||)︴, anh muốn làm gì vậy!!!

Tổ tiết mục đẩy Phùng Vân Hi rơi trúng Chu Hạo Hiên rồi Chu Hạo Hiên bị Phùng Vân Hi đập trúng nên cả hai cùng rớt xuống.

Hai người cùng ngã trên tấm đệm hơi.


Đạo diễn ngồi trong góc khinh thường nhìn họ: “Hừ, muốn đấu với tôi hả? Các người vẫn còn non lắm, về tu lại vài năm hẵng tính tiếp.”

Nhân viên bên cạnh hỏi: “Đạo diễn, vậy đoạn cây cầu kính thì sao bây giờ? Chúng ta không thể treo họ giữa không trung chứ?”

“Ném họ xuống cầu là được!”

Vì đệm cực kỳ mềm nên Phùng Vân Hi khi nằm liền không muốn nhúc nhích nữa. Sau khi nghỉ ngơi một lát, cô mở to mắt ra, thầm kinh ngạc khi bản thân không choáng váng khi nhìn từ trên cao xuống.

Thật ra, nhìn qua thì nhiệm vụ này có vẻ đáng sợ nhưng sau khi nhảy xuống thì cũng không có gì đáng sợ nữa. Thậm chí, cô còn cảm thấy hơi kích thích.

“Phùng Vân Hi, chúng ta tuyệt giao đi!”

“…”

Nếu không phải Chu Hạo Hiên lên tiếng thì cô đã quên mất sự tồn tại của cậu ta luôn rồi.

Đạo diễn thấy họ nghỉ ngơi đã đủ thì đi qua: “Chúc mừng hai bạn đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên của Giải cứu quản lý. Hai bạn sẽ nhận được một manh mối về vị trí của hai quản lý.”

Phùng Vân Hi phủi phủi người rồi ngồi dậy: “Ông có ý gì vậy? Chẳng lẽ, chúng tôi còn những nhiệm vụ khác sao!”

“Trọng điểm là hai người nhận được manh mối về vị trí của hai quản lý.”

Chu Hạo Hiên: “Không, chúng tôi không cần manh mối, chúng tôi muốn về nhà.”

Đạo diễn: “…” Thật đau lòng cho người đại diện của hai người bọn họ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.