Đọc truyện Danh Kiếm Hoa Hương – Chương 142: Ước Định Tam Chiến 2
Mắt Cao Phong chứng kiến Khúc Lâm Giang chỉ vỏn vẹn một cuớc đã đánh bại đối thủ, sau một phút bất ngờ, gã quay sang nhìn vào Lôi Vũ.
Lôi Vũ khoé môi giấu một nét cười, thì thầm:
– Sau khi con cáo già chơi xong ngón trốn tìm đó, để xem Vân Phi Tường sẽ giở trò gì?
Cao Phong vừa trông sang Vân Phi Tường mang vẻ mặt thâm trầm bên thuyền bên kia, vừa trả lời:
– Ông yên tâm đi, tay Vân Phi Tường này cũng chẳng hạng dễ nhường nhịn ai khác đâu!
Đã thấy Vân Phi Tường ra nơi đầu thuyền, lớn giọng gọi sang thuyền Bạch Long sứ giả:
– Trận đầu này coi như xong, vậy trận thứ hai, đến lượt bên quý vị cử người xuất chiến.
Bạch Long sứ giả đáp:
– Vậy thì thế này, trận thứ hai đây, hai ta giao đấu, nếu quý bang thủ thắng, không cần đến trận thứ ba nữa, ngài thấy thế được không?
Vân Phi Tường hừ lạnh, nói:
– Tôn giá nói hay nhỉ, sao lại tuỳ tiện phá bỏ quy củ vậy được?
Bạch Long sứ giả chau mày, hỏi:
– Phá bỏ quy củ chỗ nào đâu?
Vân Phi Tường đáp:
– Vụ cá cược này đã phân chia trước sau rõ ràng rồi, lấy thắng bại định ăn thua.
Phàm những trò cá cược đều phải có quy củ, phải có thứ tự cái trước ,cái sau.
Nếu không phân trước sau, thì làm sao mà tiến hành cá cược cho được?
Sắc mặt lạnh như băng giá, Bạch Long sứ giả không trả lời.
Vân Phi Tường lại nói tiếp:
– Vừa qua, theo lời thỉnh cầu bên quý môn phái, bổn bang đã là bên đứng ra cử người tham chiến trước, vậy trận thứ hai này, làm cách chi đi nữa, cũng phải đầu tiên do do bên quý môn phái đề cử người.
Bạch Long sứ giả khẽ mím môi, hỏi:
– Vậy thì trận thứ ba tính cách nào?
Sau một phút đắn đo, Vân Phi Tường nói:
– Trận thứ ba, nếu bên quý môn phái không có điều gì dị nghị, mình sẽ oẳn tù tì để ấn định xem bên nào phải đề cử đấu thủ trước.
Bạch Long sứ giả lặng thinh một chút, dường như đành cam chịu, y thở ra, rồi đáp:
– Được rồi! Trận thứ nhì này do chính ta thi đấu, vậy bên quý bang, là ai sẽ xuất trận?
Vân Phi Tường còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe Tôn Đại Hổ la lớn:
– Lão đại, để ta!
Rồi dĩ nhiên với cây thiết chử trong tay, hắn đã chạy vù ra chỗ mũi thuyền.
Vân Phi Tường liếc mắt vào gã, căn dặn:
– Phải hết sức cẩn thận, khi vừa đụng tình thế quyết định thắng hay thua, thì lập tức dừng tay, hiểu chưa?
Tôn Đại Hổ đáp liền:
– Ta biết rồi mà, lão đại!
Gã điểm nhẹ gót chân, tung mình lên, tà tà bay sang bên thuyền bên kia, đáp đôi chân bằng bằng bặn bặn dính chặt lên sàn thuyền đối phương,
Thấy gã xông qua, Bạch Long sứ giả lui ra sau dăm bước, khen:
– Tôn huynh lừng danh vũ lâm, quả nhiên thân thủ thiệt hay, xin mời!
Tôn Đại Hổ giống như học cùng một thày với gã Lưu hai trứng, hệt như đang phóng một phát trung tiện, gã vung tay, quát một tiếng, một chiêu “Hoành tảo thiên quân” lập tức công sang đối thủ.
Phải biết, cây chày sắt nặng cả trăm cân, vừa kềnh càng vừa khó huy động, người tầm thườing mà xử nó ắt sẽ gặp không ít khó khăn, thế nhưng vào tay hắn, thấy nó nhẹ hẫng, được gã múa may, điều khiển tuỳ tâm tuỳ ý.
Bạch Long sứ giả chẳng dám xem thường, mắt bám sát vào ngọn chử, thân mình y lắc nhẹ, tránh ngọn đòn tấn công của cây chử đang giáng vào, trường kiếm vụt chém xéo, lấy chậm rãi chống nhanh nhẹn, đầu lưỡi kiếm đang chĩa ngang ngực đối phương, bỗng kiếm ảnh vụt tắt, thật không hiểu kiếm chiêu sẽ công tiếp về phía nào!
Cũng chính là thắc mắc của Tôn Đại Hổ, gã đang không biết lưỡi gươm cùng kiếm phong đang chĩa vào bên nào, trong lòng hoảng hốt, “Con bà nó ! Gặp ma rồi, sao mà có thứ kiếm pháp cực nhanh đến thế!”
Còn may, gã từng trải trăm trận, kinh nghiệm đối địch khá phong phú, dù kinh hãi nhưng lòng chẳng loạn, gã đã rụt tay trái về mé sau, vung cây chử trong tay phải ra đàng trước, hoá giải được chiêu thức kỳ ảo của đối thủ.
Tuy chỉ trao đổi một chiêu duy nhất, cả hai đối thủ đã khiến ít nhất bốn người quan chiến bị rúng động mạnh trong lòng.
Cao Phong, Vân Phi Tường, Khúc Lâm Giang, ba người cao thủ thiện nghệ sử kiếm, họ vừa xem qua chiêu thức của Bạch Long sứ giả, đều cùng một ý nghĩ ” Kiếm pháp người này rõ ràng nhanh lạ thường, nhẹ nhàng phóng ra, vận dụng theo tâm ý, quỷ dị ở chỗ đóng mở khác lạ, không sao biết chỗ nào mà lần, mà tránh”
Là cao thủ dụng đao, Lôi Vũ từng nghe danh Bạch Long sứ giả võ nghệ cực kỳ cao siêu, giờ đây, chính mắt lão trông thấy kiếm pháp đó thần kỳ nhường ấy, lão than thầm “Con bà nó ! thiệt ghê gớm quá, sau cái tuyệt diệu cuả chiêu kiếm hoa mỹ mà hắn khơi khơi sử ra, chả hiểu mấy đòn sắp tới đây còn lợi hại tới chừng nào?