Đọc truyện Danh Kiếm Hoa Hương – Chương 141: Ước Định Tam Chiến 1
Trước tình hình, Bạch Long sứ giả cũng nhận định thật rõ ràng, chỉ cần Phí Ngữ Thư đoạt thắng lợi trong trận đấu của y, trận thứ ba sẽ không thành vấn đề.
Vấn đề là chỗ đó, làm cách nào để Phí Ngữ Thư chiến thắng?
Đối thủ của y chỉ có thể là Khúc Lâm Giang hoặc Tôn Đại Hổ.
Hai người võ công tương đương là điều ai trong võ lâm đều rõ, tâm tư Khúc Lâm Giang thận trọng, kiếm pháp y có chiều sâu, với võ công của minh, nếu Phí Ngữ Thư muốn đánh bại y, quả thực có phần khó khăn.
Còn Tôn Đại Hổ, người đúng như tên gọi, tính tình bặm trợn, dễ bốc đồng ắt nhiều nhược điểm, so cùng Khúc Lâm Giang, thấy có nhiều triển vọng chiến thắng tên này hơn.
Thành thử Bạch Long sứ giả mới bàn bạc cùng Phí Ngữ Thư phương án chủ chốt nhằm đối đầu Tôn Đại Hổ với Phí Ngữ Thư.
Cuối cùng, thời hạn ước định để hai bên bàn bạn cũng hết, Vân Phi Tường cử người ra thông báo.
Đứng nơi đầu thuyền, Bạch Long sứ giả lớn giọng hỏi:
– Mời quý bang cử người ra đánh trận đầu?
Chíỉ thấy từ thuyền đối phương tiến ra một người, áo trường bào màu xanh, thân hình vừa tầm, tay thủ trường kiếm, chính là vị đương gia thứ nhì của Kim Miếm bang mang tên Khúc Lâm Giang.
Khúc Lâm Giang nhẹ nhàng tung mình như chim yến biển đáp sang chỗ đầu thuyền Bạch Long sứ giả, sắc mặt thâm trầm, chắp tay thành quyền, hỏi:
– Xin hỏi, bên quý phái, là ai ra đấu trận này?
Người mà Bạch Long sứ giả chỉ định sẵn lập tức từ trong đám đông bước ra, ấy là một hán tử trung niên, cương đao trong tay, sắc mặt căng thẳng, cho cảm tưởng thân mình y vô lực, èo uột.
Cao Phong, Lôi Vũ đều bị bất ngờ, đều cùng một ý nghĩ “Người này chẳng phải là hán tử mấy bữa trước đây lo đánh xe, là tên gà chết họ Lưu hai trứng sao? Có khi hắn là một cao thủ thâm tàng bất lộ của võ lâm không chừng?
Khúc Lâm Giang hết sức cung kính chắp tay vái gã họ Lưu ấy, nói:
– Mời xuất chiêu!
Gã Lưu hai trứng ấy không nói không rằng, hươi đao chém vào chỗ đầu vai đối thủ.
Khúc Lâm Giang hết sức bất ngờ, nghĩ bụng “Ngươi sao lại khách sáo thế này, sẽ còn phơi ra những sơ hở nào nữa đây?”, nhưng vẫn chẳng hề sơ suất, y nhẹ né mình, tránh nhát chém, đồng lúc phóng ra một cước ngay mặt đối thủ.
Thực tình, Khúc Lâm Giang không toan tính nhiều vào cước đó, cái đá chỉ để chuẩn bị cho ba chiêu kiếm lợi hại kế tiếp của “Sướng nguyệt kiếm pháp”.
Tất cả đều choáng bất ngờ trước gì xảy ra lúc ấy!
Chỉ nghe “phịch” một tiếng, một bóng người bắn tung ra, gã Lưu hai trứng không tránh kịp ngọn cước, lãnh trọn cú đá, té nhào lăn trên sàn thuyền.
Khúc Lâm Giang hết sức ngơ ngác, mắt dòm trừng trừng vào đối thủ.
Gã Lưu hai trứng co quắp thân hình, thanh đao rớt nằm kế bên, hai tay gã bưng mặt, dường như đang bị cú đá đó làm cho đau đớn vô ngần, chẳng thể gắng gượng đứng dậy nổi.
Sau một thoáng yên lặng, rộ lên một loạt tiếng hò reo như sấm.
Bang chúng Kim Kiếm bang không sao nhịn được cười, nhất là Tôn Đại Hổ, y chạy thoát ra khỏi đám đông, hoa tay múa chân, nhảy choi choi làm sàn thuyền chỗ ấy gần như lủng lỗ đến nơi.
– Con bà nó, thì ra là một tên trứng ung! – Tôn Đại Hổ hét rầm rĩ, hươi thật cao cây thiết chử trong tay, – Lão đại, trận thứ nhì để ta lo, để ta bóp mấy cái trứng này cho nó xìu hết cho rồi!
Nhưng Vân Phi Tường lại cứ trầm ngâm, chờ cho Khúc Lâm Giang trở về đến nơi, y mới trao đổi dăm ba câu cùng gã, trên mặt chẳng những không biểu lộ một chú vui mừng nào, mà lại có phần tư lự.
Đó là chợt thoáng qua óc y sự tích “Điền kị tái mã” lưu truyền rộng rãi trong dân gian.
Bỗng dưng thấy nét mặt Vân Phi Tường khác lạ, Tôn Đại Hổ vội vã hỏi:
– Lão đại, tại sao huynh không chút hào hứng gì hết vậy?
Vân Phi Tường đáp:
– Thắng dễ dàng quá, ắt có cái gì đây! Mấy trận sau thể nào cũng có bẫy rập, lão tam, trận tới đây, để cho ngươi lãnh, nhưng phải dè dặt trông chừng đối phương mới được!
Tôn Đại Hổ trợn tròn mắt:
– Tại sao?
Vân Phi Tường đáp:
– Chẳng vì sao cả, tại có người tính toán kế sách, trong đó muốn mình giảm bớt cảnh giác!