Bạn đang đọc Danh Họa FULL – Chương 22: Vẽ Tranh
Chương 22: Vẽ tranh
Editor: Hardys – 18 chủi, cô gái nhỏ vừa ngây thơ vừa có nội hàm.
Trong phòng vẽ tranh, Giản Mặc Thư lột sạch quần áo, lười biếng mà tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân tách ra, tận tình phơi bày vật nam tính hùng hậu của mình cho người trước bàn vẽ.
“Muốn vẽ tư thế gì?”
“Không, không cần đâu!” Du Họa kích động khoát tay, hiện tại chỉ nhìn thầy Mặc Thư tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thì cô đã khó có thể chuyên tâm, nếu không kiềm chế một chút, có lẽ cô đã chảy nước ngay tại chỗ rồi…!Cho nên vì sao lúc trước thầy Thư Mặc có thể bình tĩnh vẽ tranh như thế nhỉ?
“Nhìn anh, Họa Họa.” Thấy ánh mắt tránh né của Du Họa, bút vẽ cũng bắt đầu không ổn định, Giản Mặc Thư lên tiếng nhắc nhở: “Lúc trước anh đã nói với em, hiện tại anh là người mẫu, em phải chuyên tâm vào cơ thể của anh chứ không phải nghĩ chuyện khác.”
Du Họa xấu hổ hồi lâu.
Giản Mặc Thư đè thấp giọng nói: “Chẳng phải trước đây em rất lớn mật trong phòng vẽ tranh sao? Còn dám nhìn côn ŧɦịŧ của thầy Thư Mặc, bây giờ ngược lại không dám nữa hả?”
“Bây giờ thì khác nha…”
Lúc kiểm tra kết quả học tập trong phòng vẽ tranh, cô vẫn chưa nếm được mùi vị tuyệt vời của tình ái nên còn có thể lén đánh giá thân thể của anh, mà lúc này bản thân đã được ăn gậy thịt to lớn bẩm sinh kia, biết nó sẽ mang đến suиɠ sướиɠ cho mình tới mức nào thì làm sao có thể kiềm chế mà không nghĩ tới chuyện kia đây?
“Khác như thế nào?”
“Sẽ…!Muốn…” Âm thanh Du Họa nũng nịu.
Nghe thấy đáp án này, Giản Mặc Thư vô cùng suиɠ sướиɠ, điều này chứng minh năng lực của anh đã được cô gái nhỏ công nhận.
Giản Mặc Thư vẫy Du Họa tới gần, sau đó cởi bỏ khăn tắm trên eo cô rồi đắp ngay giữa đùi mình: “Nhìn không thấy, chắc sẽ không suy nghĩ nữa nhỉ?”
Du Họa quay lại chỗ ngồi, đầu óc có hơi mơ hồ.
Rõ ràng thầy Mặc Thư làm người mẫu khỏa thân của cô, tại sao bây giờ cô lại biến thành người lõa thể, còn anh thì quấn khăn tắm?
Nhưng mà bộ phận làm rối loạn lòng người đã được khăn tắm che lại, quả thực Du Họa từ từ tiến vào trạng thái, cô chăm chú phác thảo bố cục trên bức tranh, trau chuốt từng nét vẽ theo đường cong thân thể của Giản Mặc Thư, không lâu sau, một khối thân thể lực lưỡng nam tính nổi lên trên tờ giấy.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua, ngay lúc Du Họa đang chuyên chú xử lý mảng sáng tối ở vùng bụng, lại phát hiện có thứ gì đó dựng đứng lên, chắn mất khu vực đối chiếu của cô.
Cô ngẩng đầu, phát hiện côn ŧɦịŧ thẳng đứng của Giản Thư Mặc đã đẩy khăn tắm nhô lên cao, một mảng lớn khăn tắm đã che phần bụng dưới.
“…!Thầy Mặc Thư?”
“Uhm, cương cứng thôi, em cứ tiếp tục đi.”
“…”
Tiếp tục vẽ thì không có gì nhưng cơ thể người đàn ông trong tác phẩm đang ở trạng thái cương cứng rõ ràng như thế, cô làm thế nào cũng không thể xuống tay được.
“Có thể kìm nó xuống…!Một chút được không!”
“Không thể.”
Giản Mặc Thư xốc khăn tắm lên, lộ ra vật nam tính vểnh cao: “Họa Họa nhẫn tâm như thế sao?”
“Tới đây.”
Du Họa đặt bút xuống, vừa đi tới liền bị Giản Thư Mặc kéo vào trong ngực rồi tách chân ra, “Phốc” một tiếng đã chen vào.
Thuốc mỡ bên trong cơ thể vẫn còn chưa tan hết hoàn toàn, một lớp dầu trơn bóng dính trên vách thịt cho nên Giản Mặc Thư mới thuận lợi tiến vào, mượn tư thế có cưỡi ngựa mà cắm vào nơi sâu nhất.
Rốt cuộc côn ŧɦịŧ cũng xâm nhập vào bên trong mật huyệt, Giản Mặc Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Người trong lòng khỏa thân ngay trước mặt, cả người ngập tràn dấu ấn của anh, còn đưa một ánh mắt chuyên chú về phía mình, cho dù chỉ lẳng lặng ngồi một góc vẽ tranh cũng đủ khơi gợi du͙ƈ vọиɠ trong lòng anh.
Anh không lập tức dồn dập ra vào mà chỉ nhẹ nhàng nâng mông của cô lên, sau đó thẳng sống lưng rồi từ từ chuyển động, nỗ lực chăm sóc mỗi một điểm mẫn cảm trong mật huyệt.
Du Họa ngồi chồm hổm trên người Giản Mặc Thư, qυყ đầυ cắm một tấc rồi lại một tấc vào miệng nhỏ, cuối cùng tiến hết vào trong trung tâm đóa hoa mềm mại, cô thoải mái tới mức kêu “ừm ừm”.
“Họa Họa muốn nghe chuyện xưa của thầy Mặc Thư không?”
Lúc này, đúng lúc ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào phòng tranh, soi sáng cả căn phòng.
Cô gái ngoan ngoãn ngồi trên đùi người đàn ông, nghe anh kể lại những chuyện từng trải của mình, âm thanh mang theo ý cười vừa gợi cảm lại vừa mê người.
Nếu không phải gậy thịt thô chậm rãi ra vào miệng huyệt nhỏ hẹp, khiến cảm giác tồn tại của nó quá mạnh mẽ thì đây thật sự là một cảnh tượng đẹp đẽ.
“…!Thế nên, thầy Mặc Thư không kế thừa giấc mộng kiến trúc sư của mẹ mà lựa chọn vẽ tranh sao?”
“So sánh với việc thiết kế và xây dựng một tòa nhà tuân thủ theo vật lý học trong thực tế, anh càng thích thế giới hai chiều không bị giới hạn không gian hơn.”
“Tại sao vậy? Bác gái không buồn sao?”
“Đó là ước mơ của mẹ, không phải của anh, từ khi bác Nghiêm giúp mẹ chữa lành bệnh bao tử thì mẹ đã theo đuổi giấc mơ rồi.”
Giản Mặc Thư nhìn biểu cảm của của Du Họa, lại bổ sung thêm một câu: “Nếu chính bản thân mẹ không có cách nào thực hiện thì sau khi anh hoàn thành việc mình muốn làm, lúc đó sẽ cố gắng chạm tới giấc mơ của mẹ.”
Côn ŧɦịŧ cắm mạnh vào huyệt nhỏ khiến Du Họa bừng tỉnh từ trong mơ màng.
“Còn Họa Họa thì sao? Tại sao lại chọn tranh sơn dầu?”
“…!Em cũng không biết.”
Du Họa muốn áp sát vào trong ngực Giản Mặc Thư để tìm cảm giác an toàn theo bản năng có điều Giản Mặc Thư lại sợ đụng tới nhũ hoa sưng đỏ của cô nên giữ chặt cô giữa không trung.
Thấy thế, Du Họa leo từ trên người anh xuống dưới rồi xoay người lại, cô tự giác nhấc mông nhắm thẳng vào côn ŧɦịŧ, sau đó từ từ ngồi xuống, huyệt nhỏ ăn hơn phân nửa côn ŧɦịŧ, lúc này cô mới dựa vào người Giản Mặc Thư để anh ôm chặt lấy mình.
“Nói đi, thầy Mặc Thư nghe đây.” Giản Mặc Thư hôn tóc của cô, vật nam tính phía dưới bắt đầu chuyển động, an ủi cô một cách trá hình.
“Lúc em bảy tuổi, bố em tới viện phúc lợi, dự định nhận nuôi một đứa bé.
Còn em, ở tuổi này đã có thể nhận biết mọi chuyện cho nên không nằm trong phạm vi suy xét nhận nuôi của mọi người nhưng bố nói đã thấy tranh của em treo trên tường của buổi triển lãm, cảm thấy em rất có thiên phú về hội họa cho nên đã dẫn em đi.”
Bố em là người buôn bán vật liệu vẽ tranh, còn là một người yêu tranh từ lâu cho nên đôi khi sẽ tự tay vẽ nhưng mà không có tác phẩm nào xuất sắc cả.
Sau này, khi em về ở chung, bố lôi kéo em cùng sáng tác, thế mà thành phẩm sau cùng cũng không tệ lắm, vậy là bố lập tức quyết định cho em học hội họa.”
Nhớ lại người nhà đã từng ở chung một thời gian, trên miệng Du Họa hiện lên một nụ cười yếu ớt.
“Về sau, em vừa học ở trường vừa tham gia lớp hội họa, thường xuyên đi tham quan một vài buổi triển lãm nghệ thuật, mãi cho đến khi bố em nhìn thấy tranh của thầy Mặc Thư, ông cảm thấy tư duy nghệ thuật bên trong rất xuất sắc.
Thế là thừa dịp nghỉ làm vài bữa, ống dẫn em đến nhiều nơi khác nhau để vẽ phong cảnh, sau đó còn tham gia buổi triển lãm tranh của thầy Mặc Thư, muốn được gặp thầy Mặc Thư ở ngoài đời.”
Côn ŧɦịŧ của Giản Mặc Thư liên tục đâm vào từng nhát vào nơi mẫn cảm của hoa huyệt, khiến thân thể của Du Họa run lên vài cái: “Lúc ấy, ấn tượng đầu tiên của Họa Họa đối với anh là gì?”
Gương mặt Du Họa đỏ lên.
Lúc ấy, cô nghĩ muốn cởi bỏ âu phục của anh, muốn anh mạnh mẽ cắm vào mình…
Mật huyệt vì căng thẳng mà siết chặt côn ŧɦịŧ cứng rắn, Giản Mặc Thư hít vào một hơi, tốc độ rút ra đâm vào càng nhanh và mạnh hơn.
“Đẹp!” Du Họa chọn một tính từ thực tế nhất.
Giản Mặc Thư có hơi bất đắc dĩ: “Sau đó thì sao?”
Du Họa im lặng thật lâu.
“…!Lúc em học lớp 11, bố em bị bệnh, ung thư phổi thời kỳ cuối.”