Đằng Tiên Bắc Ngạo

Chương 15: Biến đổi khó lường


Đọc truyện Đằng Tiên Bắc Ngạo – Chương 15: Biến đổi khó lường

Tử Lan bồng Hồng Lan giao cho Tích Nhân. Và Tích Nhân không nói gì thêm, nhấc ngay thân ảnh.

Khi đi khỏi bờ hồ, nghe tiếng Hắc Lan kêu réo:

– Nhị tỷ, tam tỷ dừng lại. Chúng ta phải xem quái vật là thứ gì đã. Nếu là giao long, mật của nó có thể tăng cường công lực.

Trong tay Tích Nhân, Hồng Lan e lệ:

– Trước khi về nhà, chúng ta xuống suối tắm rửa đã. Hai ta đều tanh hôi mùi máu.

Tích Nhân cũng biết cả người tanh hôi, hỏi:

– Suối bên cạnh nhà có tắm được không?

– Có thể lấy nước ăn uống, nhưng muốn tắm thoải mái, thì hãy qua thác nước. Ở phiá đông cách nhà hơn dặm.

Tích Nhân phóng đi như bay, giây lát thấy một giòng thác nhỏ, đổ xuống một chiếc hồ con nước trong thấy đáy. Chung quanh hồ những tảng đá to làm cho mặt hồ không bị cây cối che phủ. Tích Nhân bồng cả Hồng Lan phóng xuống hồ. Hồng Lan lại ôm chặt Tích Nhân:

– Ta.. ta..

Tích Nhân nhẹ mỉm cười, hai tay khoát nước lên người nàng và bàn tay nhẹ rửa hai bờ vai ngọc. Hồng Lan lại cong người lên. Tích Nhân nghe người rực nóng dù đứng trong nước lạnh, và không muốn nghĩ đến việc dùng định lực khống chế. Chiếc yếm còn lại trên người Hồng Lan bị giòng nước cuốn trôi xuống bên dưới và áo quần trên người Tích Nhân cũng lần lượt trôi theo, những bàn tay của cả hai bấu víu nhau, đôi môi tham lam của Tích Nhân làm cho Hồng Lan rên rỉ và không hiểu họ đã hết tanh mùi máu của quái thú chưa, Tích Nhân lần lần đưa đẩy thân hình nóng bỏng của Hồng Lan lên môt mặt đá bằng phẳng, hai thân thể hoà nhập vào nhau với tiếng hét nhẹ của nàng. Họ quằn quại trên mặt đá rồi rớt xuống nước cũng không rời nhau.

Mệt lả trong đôi tay Tích Nhân, Hồng Lan áp má lên vai Tích Nhân, thở dài:

– Đời con gái của ta.. đã hiến dâng cho Nhân đệ. Tình cảnh của chúng ta, ta không trách Nhân đệ, nhưng mong Nhân đệ sẽ không coi thường ta.

Tích Nhân siết nhẹ nàng âu yếm:

– Chỉ sợ tỷ tỷ chê bai tiểu đệ mà thôi. Từ nay chúng ta không xa nhau nửa bước và tỷ tỷ sẽ thấy tiểu đệ yêu kính tỷ tỷ như thế nào. Chỉ mong sau này hiểu hoàn cảnh tiểu đệ, tỷ tỷ cũng tha thứ cho.

Tích Nhân định nói cho Hồng Lan hiểu hoàn cảnh đã có chị em Thu Hà của, nhưng nàng hốt hoảng:

– Chúng ta phải về nhà.. kẻo..mấy đứa ..

Tích Nhân nghe nàng nhắc, thấy áo quần của mình, chiếc yếm của nàng đã trôi đâu mất, cũng vội đẩy nàng ra:

– Trong bị áo của tiểu đệ có viên hùng hoàng châu và Phượng hoàng lệnh bài, tiểu đệ không thể bỏ mất. Nếu thấy chờ lâu, tỷ tỷ chịu khó về trước, tiểu đệ sẽ về ngay.

Tích Nhân chạy theo giòng suối tìm kiếm, vì nước suối nhỏ nhưng chảy xiết, Tích Nhân chạy một lúc lâu mới thấy chiếc quần vướn vào một hòn đá, lấy vắc khô mặc lên người rồi chạy tiếp. Chạy theo môt hồi nữa mới thấy áo của mình và chiếc yếm đào của Hồng Lan, nhưng trong bị áo không có gì cả. Viên hùng hoàng châu và phụng hoàng lệnh bài đều là vật quan trọng, một thứ do giáo chủ Ngũ độc giáo Trương Thái Thanh nhờ giao cho con gái, còn Phượng hoàng lệnh bài là vật ủy thác xây dựng lại Phượng hoàng bang của đại tỷ Trần Kỳ Anh người mà trong lòng Tích Nhân không bao giờ quên thương nhớ, cho dù sau này có gần gũi với nhiều cô gái khác. Thấy mất hai vật qúi giá Tích Nhân quyết định phải tìm lại cho bằng được, nhưng trong lòng cũng tự cảm thấy và không ngờ mình đã say mê Hồng Lan đến mất hết cả khả năng cảnh giác của người có võ công. Hùng hoàng châu nhẹ nhàng, nhưng Phượng hoàng lệnh bài không nhẹ đến rớt mất mà không biết.

Tích Nhân thấy chiếc áo còn dơ bẩn tanh tưởi, cầm tay đi ngược lại giòng suối tìm kiếm một lúc thì Hồng Lan xinh đẹp như hoa nở trong y phục chỉnh tề xuất hiện, nàng vui vẻ đưa một bộ áo quần cho Tích Nhân:

– Nhân đệ thay y phục đi. Về ăn cơm. chúng ta không có thịt chim, nhưng Tam muội nấu thịt khô cũng thơm ngon lắm. Ta thấy đói.

Tích Nhân thở dài:

– Viên hùng hoàng châu và Phụng hoàng lệnh bài luôn luôn mang theo trong túi áo tiểu đệ đã mất. Tiểu đệ phải đi tìm mới được. Tỷ tỷ ăn trước đi.

– Ồ! Như vậy ta trở về lấy đuốc và kêu Thời Minh ra giúp hiền đệ.

Tích Nhân đón nhận bộ quần áo sạch của Hồng Lan đưa cho, thay chiếc quần ướt, đi ngược giòng suối chú tâm tìm một lúc thì Hồng Lan và Thời Minh tới nơi. Dù mắt có thể nhìn rõ trong đêm tối, nhưng có ba cây đuốc, Tích Nhân cảm thấy tự tin hơn. Cảm ơn Hồng Lan rồi soi đường tiếp tục đi tìm. Hồng Lan cũng chú tâm tìm kiếm, nhưng chỉ giây lát tỏ vẻ phân vân:

– Ta nghĩ chúng đã rớt trong khi giao đấu với quái vật.

Nàng e thẹn, cúi đầu giọng nhỏ đi:

– Lúc đó áo quần chúng ta cũng rách nát, thì có vật gì trong túi còn giữ được?

Nghe Hồng Lan nói, Tích Nhân mới vỗ đầu:

– Tiểu đệ thật hồ đồ! Nếu vậy thì ngày mai mới có thể hy vọng tìm được.

Thời Minh hỏi:

– Đại ca tìm .. thứ gì? Hồng tỷ tỷ bảo đi tìm… nhưng.. tiểu đệ.. chẳng biết tìm thứ gì?

Tích Nhân:

– Một viên ngọc châu sáng loáng, tròn như viên bi và một chiếc lênh bài bằng ngọc, to bằng bàn tay, hình chim phượng. Minh đệ theo giòng suối tìm cho đến hồ nước xem thử có không? Nếu không có thì thôi, có thể chúng đã rơi ở chỗ khác.

Thời Minh vâng dạ, rảo bước đi tìm, Tích Nhân kéo Hồng Lan vào người:

– Tiểu đệ say mê tỷ tỷ đến trở thành ngốc nghếch, chẳng còn chút đầu óc. Nhất định bị mất trong hồ nước.

Hồng Lan ném bó đuốc xuống suối, bó đuốc trên tay Tích Nhân cũng rớt xuống chân tắt ngấm, và Tích Nhân cúi xuống nàng ham hố. Hồng Lan cũng triển chân tham lam đón nhận những nụ hôn của ham hố ấy, nhưng rồi nắm chặt bàn tay vuốt ve nóng bỏng Tích Nhân lại, thì thào:

– Về ăn chút cơm, kẻo bọn Tử Lan trở về không thấy chúng ta. Kỳ chết!

Tích Nhân ngạc nhiên:

– Họ chưa về?

– Nếu về thì đã ra đây rồi.

Tích Nhân lo lắng:

– Nếu chỉ lấy mật con vật đã chết thì sao lâu vậy?

Hồng Lan đẩy Tích Nhân ra phóng lên cây:

– Ta cũng hồ đồ mất! Đi ngay!

Tích Nhân phóng theo Hồng Lan và chụp lấy nàng, Hồng Lan hét:

– Nhân đệ đi nhanh đi, ta về nhà lấy kiếm!

Tích Nhân buông nàng ra, tăng thêm công lực phi như bay tới hồ nước. Tới gần nghe tiếng ầm ì vọng lại, tăng thêm tốc độ và khi từ một cột nước trong hồ bắn tung lên một người, rồi rớt nhanh xuống như không còn chút công lực nào, Tích Nhân hét lên một tiếng như con chim đại bàng vút theo vừa vặn chụp lấy và đạp nước phóng nhanh vô bờ đá, phi thân lên một tảng đá cao. Người được cứu là Tử Lan áo quần chỗ còn chỗ mất và đã không còn biết gì nữa, ú ớ mấy tiếng rồi ngất lịm. Tích Nhân đỡ nàng lên, thúc chân khí vào người nàng cứu cấp. Không giống như Hồng Lan, Tử Lan bị nội thương trầm trọng. Khi Tích Nhân trị thương cho Tử Lan, mặt hồ sóng dậy ào ạt, và khi Hồng Lan tới nơi thì trở nên yên tĩnh trở lại. Thấy Tử Lan bị thương Hồng Lan đau đớn:

– Nhị muội!

Tích Nhân:

– Nàng bị nội thương trầm trọng.

Hồng Lan lấy trong người một viên thuốc đặt lên miệng Tử Lan. Ngồi đối diện với nàng nắm hai tay, chưởng tâm đối nhau, sa nước mắt:

– Nhân đệ tìm tam muội, tứ muội..coi chúng ra sao rồi? Nhị muội và ta có phương pháp giao truyền công lực cho nhau. Ta sẽ làm nàng nhanh tỉnh lại.

Tích Nhân đi một đoạn, thấy Hắc Lan nằm nửa trên đá nửa dưới nước cả người đẫm máu, phóng tới nâng lên thấy đầu bể, thân thể mềm nhũn đã chết từ lâu. Tích Nhân xót xa bồng nàng lên để lên bờ đá rồi chạy đi tìm Thanh Lan nhưng không thấy đâu cả. Tích Nhân lo sợ, không dám nghĩ nàng có thể táng mạng dưới hồ và nghĩ giờ có lặn xuống hồ tìm kiếm cũng không dễ gì tìm thấy. Tích Nhân thở dài quay trở lại bồng Hắc Lan tới chỗ Hồng Lan, Tử Lan cũng vừa tỉnh và bật khóc:

– Tam muội! Tứ muội!

Hồng Lan mặt tái xanh, chụp Hắc Lan trong tay Tích Nhân vừa bồng tới, ôm lấy khóc ngất:

– Chuyện gì xảy ra?

Tử Lan nói trong tiếng nghẹn ngào:

– Tìm mãi dưới hồ không thấy xác quái vật đâu cả. Nước quá sâu lặn không tới. Tiểu muội bảo đi về sáng ngày hãy hay, nhưng tam muội nói để quái vật chết quá lâu mật không còn tốt. Tứ muội nói nếu là giao long ngàn năm sẽ có nội đơn xử dụng tăng mấy chục năm công lực, nên rán tìm. Khi tứ muội tìm được đuôi giao long kéo lên mừng rỡ, không ngờ chiếc đuôi của nó vung lên bằng một sức mạnh khủng khiếp, tứ muội bị hất lên bắn đi như viên đạn. Ngay sau đó tiểu muội và tam muội không thể cứu kịp tứ muội đã đành mà phải vật lộn với quái vật để giữ mình. Hình như chúng có tới hai con thì phải.

Nàng khóc ngất:

– Tam muội võ công yếu kém nhất trong bốn chị em.. có lẽ.

Tích Nhân nhìn Hắc Lan nhớ lại nét xinh đẹp, vui tươi, hồn nhiên, thơ ngây và đầy sức sống của nàng, chỉ trong phút giây trở thành một cái xác không hồn, xót xa:

– Tỷ tỷ, quái vật dưới hồ này không thế để sống. Tam muội cũng phải tìm dưới hồ, nhưng bây giờ trời tối quá, nhị tỷ cũng cần dưỡng thương để tiểu đệ đưa tứ muội về rồi ngày mai…

Hồng Lan ôm chặt Hắc Lan gục khóc:

– Tứ muội! Ta hại tứ muội rồi! Phải chi ta đừng đến nơi này.

Nàng ôm Hắc Lan loạng choạng đứng lên và loạng choạng phóng đi. Tích Nhân nhìn theo lo lắng, nhưng thấy thân ảnh của nàng vững dần, cũng cúi xuống bồng Tử Lan đuổi theo. Thân thể của Tử Lan cũng gần như lõa lồ, nhưng Tích Nhân không còn lòng dạ nào để ngại ngùng. Và trong đau khổ, Tử Lan cũng không còn có thể có cảm giác thẹn thùng nào.

Căn nhà sàn nhỏ bé khi họ trở về đầy không khí bi thương. Hồng Lan ôm Hắc Lan khóc, Tử Lan cũng sà xuống khóc. Tích Nhân thở dài bước ra ngoài, nhảy xuống bên Thời Minh, gã ấp úng:

– Việc.. việc gì?

Tích Nhân xót xa:

– Chưa ra khỏi núi, ta đã mất hai cô em gái. Hỡi ôi! Cuộc đời thật không có cái gì có thể biết trước được. Thật là trời đất trêu ngươi.

Thời Minh rán hỏi:

– Sao.. sao mà mất?

– Giao long hay quái vật gì, ta cũng chưa xác định được.

Tích Nhân hỏi Thời Minh:

– Cho ta mượn cây kiếm của hiền đệ. Hồng tỷ hay Tử Lan tỷ tỷ có hỏi nói ta ra hồ nước. Ta cần phải xem quái vật là thứ gì.

Thời Minh:

– Nhân ca không ăn một chút cơm hay sao?


Tích Nhân thấy trên bàn có bầu rượu, lại lấy và rút cây kiếm của Thời Minh, phóng mình đi.

Thời Minh rất muốn đi theo, nhưng biết mình không thế nào phóng lên cành cây phi chạy được, đập tay lên gốc cây:

– Ta ..phải giỏi.. để theo đại ca mới được.

Thời Minh không biết làm gì, đành đứng nhìn lên căn nhà sàn, nghe tiếng khóc của Hồng Lan và Tử Lan vọng xuống. Giây lát nghe hai chị em lên tiếng an ủi lẫn nhau, nhưng tiếng khóc xót xa vẫn không ngưng nổi.

Tích Nhân phi tới hồ, tìm tảng đá to ngồi xếp chân dưỡng thần, một mặt định xem thử quái vật có xuất hiện không, nó là gì? Và nếu trời sáng thì lặn xuống tiêu diệt quái vật, tìm xác Thanh Lan, Hùng hoàng châu, Phượng hoàng lệnh bài. Tuy nhiên, ngồi hàng giờ, Tích Nhân không thể nào định tâm, hình ảnh Thanh Lan, Hắc Lan mới mấy giờ trước còn vui tươi, bây giờ ra người thiên cổ làm Tích Nhân tức giận, vận công nhấc một hòn đá thật to ném xuống nước, quát thét:

– Quái vật đáng chết!

Viên đá to ném xuống hồ giây lát thấy hiệu dụng. Mặt hồ dậy sóng, một vùng nước tung lên, và đầu một con quái thú đen đúa nhất cao lên, mũi phun ra hai làn hơi như mưa bay, hai cặp mắt sáng rực như hai ngọn đèn quắc nhìn chung quanh. Giây lát sau một chiếc đầu nhỏ hơn ngoi lên, và Tích Nhân thấy dưới cổ con vật này có vết chém. Nhìn đầu hai con vật, Tích Nhân thấy một con có sừng ngắn, mồng ngắn, râu dài nên trông kỳ dị, còn đầu con kia không khác gì đầu một con rắn khổng lồ. Tích Nhân nhìn hai con quái vật mà kinh sợ. Nghĩ lại có lẽ khi mình và Hồng Lan dưới nước chỉ gặp con không sừng, con mái. Nếu cả hai con cùng tấn công chưa chắc gì sống sót được. Tuy nhiên, Tích Nhân nghĩ lại cũng thấy rằng mình và Hồng Lan bị thất thế vì cả hai ở dưới nước. Sức cuốn của nước do quái vật gây nên làm cho điên đảo, tránh né phải dùng sức nhiều hơn đã đành, mà cũng không thấy quái vật ở đâu để tấn công.

Đã quyết định biện pháp đối phó, Tích Nhân hét lên một tiếng, như con chim đại bàng từ bờ đá phóng ra, và cây thiết huyền kiếm xung ra một luồng kiếm quang dày đặc nhắm đầu hai con quái vật vút xuống. Con quái vật có sừng nghe áp lực, phản ứng nhanh nhẹn, cụp đầu xuống nước và chiếc đuôi khổng lồ như khúc gỗ cả người ôm từ dưới nước vút lên. Tích Nhân chưa từng gặïp sức tấn công nào mạnh và hung dữ như vậy. Sức mạnh tưởng chừng đậïp vào núi cũng đổ núi. Bị đuôi quái vật bổ tới, Tích Nhân hét lên một tiếng, người quay như chong chóng, không khác con vụ vút lên cao. Đây là một trong những thế kỳ diệu của Thiên ưng phi đằng. Từ trên cao, Tích Nhân phóng ra một luồng kiếm khí lại lạng mình và như con chim xà cánh bay vào bờ đá trở lại.

Hai con quái thú không ngẩn đầu lên nữa, nhưng chúng lồng lộn trong nước, làm mặt hồ như bị động đất, sóng cao cả thước đập vào bờ đá ầm ầm như biển động. Tích Nhân chú tâm đang quan sát, như con chim ưng rình rập kẻ hở con mồi, nhưng hai con quái vật lại lặn xuống hồ, mặt nước dần dần yên tĩnh lại. Tích Nhân cạy thêm một tảng đá to khác, thì nghe tiếng Hồng Lan đầy lo lắng:

– Nhân đệ!

– Tiểu đệ ở đây!

Tiếng Hồng Lan trách nhưng đầy vui mừng:

– Sao Nhân đệ không chờ sáng? Làm ta biết được thì..gan ruột nóng như lửa.

Tích Nhân đón nàng, Hồng Lan đáp chân xuống đá ôm chần lấy:

– Nhân đệ có bề gì nữa, thì ta và Tử Lan cũng không sống ở đời làm chi nữa!

Biết sự lo âu của Hồng Lan, Tích Nhân ôm chặt nàng giây lát, rồi chỉ tay xuống hồ:

– Đúng như nhị muội nói, có những hai con quái vật. Nếu khi chúng ta ở dưới nước mà có cả hai con cùng tấn công thì giờ này, chúng ta cũng đã không sống nữa. Nhị tỷ thoát được cũng là một sự may mắn vô cùng.

Hồng Lan thở dài:

– Nhị muội không đoản thọ. Sư phụ rất yêu thương Tứ muội. Tam muội cũng thông minh vô cùng, nhưng người không nghiêm khắc với hai hiền muội trong việc luyện võ, đôi khi thường tỏ vẻ buồn tiếc là trong tương lai cũng chỉ có song tiên mà không có tứ tiên. Ta không hiểu gì cả, mới đây nghĩ lại mới thấy sư phụ biết trước tam muội và tứ muội vắn số. Nhưng không ngờ.. không ngờ nhanh như vậy. Hồng Lan lại nức nở.

Tích Nhân vuốt ve nàng:

– Tỷ tỷ bớt u sầu, định tỉnh lại tinh thần để giết quái vật trả thù cho hiền nhị muội.

Hồng Lan nín khóc, lau nước mắt và trở lại nét bình thản:

– Cả hai con, chúng ta có khả năng giết chúng hay không? Hay là..

Tích Nhân cương quyết:

– Không vì trả thù cho tam muội và tứ muội, chúng ta cũng phải trừ cái hại lớn cho muông thú hay người vô tình lạc bước đến đây. Nhất là xác tam muội còn dưới hồ. Tiểu đệ cũng cần tìm ra Phượng hoàng lệnh bài và Hùng hoàn châu.

Hồng Lan nắm chặt tay Tích Nhân:

– Từ nay, mọi thứ, sống chết ta và nhị muội đều nghe theo lời Nhân đệ.

Nghe nàng hai lần nói đến mình cũng không quên Tử Lan, Tích Nhân ngạc nhiên:

– Sao lúc nào tỷ tỷ cũng nhắc đến nhị tỷ và coi cả hai như một vậy?

Hồng Lan gật đầu:

– Nó và ta như một là chỉ thị của sư phụ. Hai ta không thể xa cách nhau. Võ công của hai ta phối hợp thì không lo ngại trước địch thủ nào. Võ công chúng ta bổ túc nhau. Ví dụ nếu ta dùng chiêu Tịch dương tây lĩnh, thì nhị muội ra chiêu Trì nguyệt đông thướng, một âm mọât dương, một cương một nhu, bổ sung nhau tạo thế như thành đồng vách sắt. Ngoại trừ cao thủ thượng thừa, kiếm thuật có trình độ thân kiếm hợp nhất, nội lực thâm hậu gấp nhiều lần mới có thể bị bại. Hôm nay ta đã ..thành vợ Nhân đệ, nó cũng sẽ phải lấy Nhân đệ. Nhị muội xinh đẹp cũng không thua sút ta. Nhân đệ cũng đã bồng bế, đụng chạm vào da thịt nó, đã nhìn thấy nó trong thác nước như ta thì nó có thể lấy ai ngoài Nhân đệ chứ?

Tích Nhân:

– Tiểu đệ nào dám mơ đến phước lớn như vậy?

Và chân thành:

– Tỷ tỷ và nhị tỷ xinh đẹp vô cùng. Xứng đáng hai chữ song tiên. Có hai người đẹp cùng một lúc, tiểu đệ..làm sao có phước lớn như vậy? Hai chúng ta tưởng như tiền định, một phút nên duyên, phải thương yêu nhau, nhưng nhị tỷ và tiểu đệ chưa có gì. Người như nhị tỷ ra giang hồ sẽ biết bao nhiêu anh hùng hảo hán say mê, có thể chọn và tìm cho mình một hạnh phúc trọn vẹn. Tỷ tỷ hãy nghĩ cho tương lai nhị tỷ.

Hồng Lan đọc nhỏ:

“Song tiên hề

nhất phượng hề

nhị kiếm nhất tiên!

nam bắc giang hồ hề

danh vọng lưỡng biên

Nữ sắc nam tài hề

hạnh phúcvô biên

bắc ngạo hề

nam yên hề

Nhất phượng nhất tiên..

Và nàng nói:

– Khi Lý tiền bối giắt tay nhị vị sư phụ ra đi, căn dặn bốn chị em chúng ta hãy có lòng bao dung, thông cảm, lấy đức phục người. Rồi khi người đi khỏi sân, quay lại nhìn ta và nhị muội ngâm nga mấy câu này. Ta chẳng hiểu gì hết. Cái gì song tiên, nhị kiếm, cái gì song tiên, rồi nhất tiên? Nhưng sau khi cùng Nhân đệ bất ngờ trở nên duyên phận, ta mường tượng Lý tiền bối ám chỉ Nhất Phượng là Nhân đệ, vì Nhân đệ là bang chủ Phượng hoàng bang. Song tiên là chị em chúng ta vì sư phụ muốn chúng ta thế thân cho họ. Nhị kiếm cũng là hai ta, vì chúng ta dùng kiếm, nhất tiên là Nhân đệ vì Nhân đệ dùng cây đằng tiên làm vũ khí. Ta tin sự mường tượng của ta không sai. Ý người nói gì nữa sau này có lẽ chúng ta phải chờ thời gian mà chiêm nghiệm.

Tích Nhân trầm ngâm, nắm tay Hồng Lan:

– Lý lão tiền bối thông đạt huyền cơ, những gì người nói ra đã ám tàng mọi sự sắp xếp của số mạng. Tương lai như thế nào chúng ta khó biết được, nhưng bây giờ tiểu đệ có được một hồng nhan tri kỷ như tỷ tỷ thật cảm thấy mình có phước phận vô cùng. Nhưng mong tỷ tỷ cũng thông cảm và lượng thứ cho tiểu đệ.

Tích Nhân thở dài:

– Tiểu đệ khi gặp tỷ tỷ cũng đã có hai người đàn bà. Một hiện đang bị bọn Đoàn thị bắt giam, đòi tiểu đệ đem Đằng tiên bí kíp đi chuộc, và một thì thất thân với tiểu đệ khi bị dâm dược hành hạ. Hiện được song quái thu làm đồ đệ. Tiểu đệ nói ra trong lúc tỷ tỷ đang đau buồn thật không phải, nhưng im lặng tiểu đệ cũng cảm thấy không an trong lòng.

Hồng Lan cười nhẹ:

– Làm được gì khác hơn bây giờ? Sư phụ và Lý tiền bối cũng xa gần nhắc ta việc này. Tuy nhiên, Nhân đệ có thấy đã đủ chưa? Nếu chưa, Ta và nhị muội về lại bách Lan cốc tốt hơn theo chân Nhân đệ.

Tích Nhân đượm buồn:

– Tiểu đệ đâu phải là kẻ hiếu sắc, nhưng..cuộc đời đã đưa đẩy và không thể không thấy rõ trách nhiệm của mình mà thôi. Hy vọng có tỷ tỷ bên cạnh sẽ giúp tiểu đệ sau này không trở thành người đàn ông năm thê bảy thiếp.

Hồng Lan:

– Làm sao ta có thể giúp Nhân đệ việc này? Có nói gì phải chăng chỉ mang tiếng là một người ghen tuông, thất đức?

– Tiểu đệ xin thề trước anh linh tam muội và tứ muội..

Hồng Lan dằn tay Tích Nhân:

– Thề thốt làm gì? Nhân đệ có quyết tâm hay không là được rồi!

Hồng Lan dựa vào Tích Nhân:

– Đêm nay đời ta thay đổi lớn quá. Mất một lúc hai người em gái và mất đời con gái của chính mình. Nhưng.. trong đau khổ, phân vân đã làm ta suy nghĩ nhiều hơn về cuộc đời, về số mệnh. Ta sẽ không làm Nhân đệ khó chịu về ta đâu.

Tích Nhân nhẹ ôm nàng:

– Tiểu đệ đa tạ tỷ tỷ. Bây giờ trời cũng sắp sáng. Để tiểu đệ chọc quái vật xuất hiện diệt trừ chúng, tìm thi thể của tam muội.

– Nhân đệ ra tay đi.

– Khi chống với quái vật, tuyệt đối đừng để rớt xuống nước. Hay là tỷ tỷ chỉ đứng xem, khi nào tiểu đệ nguy hiểm mới ra tay phụ giúp.

– Ta hiểu cách nhân đệ muốn đối phó. Khinh công của ta chắc cũng không đến nỗi không phóng ra giữa hồ đánh ra vài chiêu kiếm.

Tích Nhân rời Hồng Lan, ôm tảng đá to vận sức ném mạnh xuống hồ. Đợi một lúc, mặt hồ cũng không có biến động. Tích Nhân rán nạy một tảng đá to hơn ném xuống lần thứ hai, cũng không thấy hai con quái vật xuất hiện.

Tích Nhân phân vân:

– Chẳng lẽ hai con quái vật chỉ xuất hiện ban đêm, mờ sáng trở đi chúng trốn mất?

– Rất có thể như vậy. Hồng Lan trả lời.

– Như vậy thì tiểu đệ chờ trời thật sáng, mạo hiểm xuống hồ.

– Chúng ta chờ tối nay xem sao đã. Chúng ta xuống nước là thất thế.

– Để tiểu đệ thử xem vài lần nữa. Nếu chúng thật sự không xuất hiện thì mình trở về, chờ tối.

Tích Nhân ném xuống hồ ba tảng đá to nữa, nhưng hồ nước vẫn lặng yên.

Hồng Lan không muốn Tích Nhân mạo hiểm, và nghĩ cả đêm Tích Nhân chưa ăn uống nên nắm tay:

– Nhân đệ về ăn chút cơm. Ta nghĩ khiêu khích mãi mà chúng không xuất hiện, thì chắc chúng là loài vật sợ khí dương. Nếu đêm nay chúng không xuất hiện, ngày mai trong thế bắt buộc chúng ta mới mạo hiểm xuống hồ. Còn bây giờ ta nghĩ vội vàng quá.


Tích Nhân đồng ý với Hồng Lan:

– Vâng, tiểu đệ đợi. Chúng ta trở về.

Sợ Hồng Lan nhọc nhằn hay muốn hưởng thú ôn nhu, Tích Nhân bồng Hồng Lan lên. Sau khi hôn nhẹ nàng, phóng mình đi ngay.

Bây giờ Hồng Lan không ngại mà còn bảo Tích Nhân lên căn phòng của nhà sàn. Tích Nhân phóng lên, thấy Tử Lan vẫn ngồi bên xác Hắc Lan, đôi mắt đỏ hoe, áo quần vẫn chưa thay đổi. Tích Nhân và Hồng Lan xuất hiện làm nàng bối rối, ngồi co lại. Tích Nhân, thấy vậy phóng xuống bên dưới:

– Tiểu đệ xin lỗi nhị tỷ.

Hồng Lan nói:

– Nhân đệ chờ giây lát ta hâm lại cơm, cá.

Nghe nàng nói, nhưng Tích Nhân lại bên bếp lửa tự hâm lấy, và cùng Thời Minh bày lên bàn, gọi:

– Mời tỷ tỷ và nhị tỷ xuống dùng cơm.

Hồng Lan nắm tay Tử Lan đã ăn mặc tề chỉnh từ trên nhà phóng xuống. Nàng nói:

– Ta đã làm Nhân đệ khổ cực rồi!

Tích Nhân mỉm cười:

– Tỷ tỷ và nhị tỷ đang đau buồn, tiểu đệ không thể an ủi được, chỉ hâm lại chút cơm cá có gì phải nói. Mong tỷ tỷ và nhị tỷ dùng cơm. Sức khỏe là quan trọng. Hơn nữa, đêm nay chúng ta cần có sức để tiêu diệt quái vật.

Hồng Lan nắm tay Tử Lan kéo ngồi xuống:

– Hiền muội rán ăn chút đỉnh. Nhờ Nhân đệ trị thêm nội thương cho em. Đêm nay hai chị em chúng ta phải cùng Nhân đệ tiêu diệt quái thú, tìm xác tam muội.

Tử Lan dàu dàu:

– Tiểu muội sẽ không làm tỷ tỷ thêm lo âu nữa.

Hồng Lan bới cơm cho mọi người. Tử Lan cầm dũa cùng ăn. Hồng Lan vừa ăn vừa vạch ra việc làm:

– Sau khi ăn cơm, Nhân đệ nghỉ ngơi giây lát dùng công lực trị thêm nội thương cho nhị muội. Ta nghĩ với công lực của hiền đệ, trong vài giờ mọi kinh mạch của nhị muội sẽ được đả thông. Sau đó nhị muội tự hành công, Nhân đệ điều tức phục hồi công lực. Chiều nay nhị muội có thể liên tay với ta. Trong thời gian nhị muội trị thương, ta đến một bản người Dao gần đây nhờ họ đóng hai cái hòm cho tam, tứ muội. Thời Minh hiền đệ canh gác nơi này.

Thời Minh:

– Việc gì Thời Minh.. cũng.. cũng cố gắng làm.

Tích Nhân:

– Chúng ta cần tranh thủ thì giờ. Ăn cơm xong tiểu đệ sẽ trị thương ngay cho nhị tỷ.

Hồng Lan:

– Như vậy cũng tốt.

Ngoài Thời Minh ăn ngon lành, hai chị em Hồng Lan và Tích Nhân chỉ dùng chút đỉnh. Sau khi Tích Nhân đưa Tử Lan lên nhà trị thương, Hồng Lan phóng đi ngay. Xác Hắc Lan bấy giờ đã được che đậy kín bằng hai chiếc chăn và đặt ngay ngắn giữa nhà. Tử Lan và Tích Nhân ngồi ngay trước cửa để trị thương.

Tích Nhân trị thương Tử Lan một lúc thì trời chợt tối sầm, gió xoáy từng cơn và mưa đổ xuống ào ào như thác. Nhưng mặc cho trời thịnh nộ. Cả hai để hết tâm trí vào việc trị thương. Khi kinh mạch Tử Lan đã hoàn toàn đả thông, Hồng Lan cũng ướt loi ngoi về tới:

– Mưa to quá, người thường không ai dám ra khỏi nhà lúc này. Việc đóng hòm phải chờ trời tạnh mới nhờ người thực hiện được.

Nàng cũng ngồi xuống bên cạnh:

– Hai người điều tức phục hồi công lực, ta cũng cần tự hong khô quần áo.

Cả ba ngồi bên nhau nhắm mắt vận công, điều dưỡng thân thể trong vài giờ thì nghe căn nhà rung rinh qua lại, một lần, rồi hai lần.

Tích Nhân vội xả công, nói:

– Coi chừng căn nhà bị sập!

Hồng Lan chú tâm giây lát la:

– Không phải sức gió, đang mưa to, nhưng không gió lớn nữa. Sức rung này là rung chuyển của núi. Hay quái vật đang xuất hiện?

Tích Nhân cũng thấy ngay sức rung động từ đâu, phóng xuống đất chụp lấy cây thiết huyền kiếm, nói to:

– Tiểu đệ đến đó xem thử.

Tích nhân giở tuyệt đỉnh khinh công xông pha mưa gió đi ngay và khi phi hành thấy ngay cây cối dưới chân đang đong đưa qua lại. Đến gần hồ nước sức rung rinh càng mạnh. Tích Nhân tới hồ, thấy cây đá đang ầm ầm đổ xuống, nước trên núi đổ xuống hồ, thì nước trong hồ đang tràn đầy, đục ngầu, thịnh nộ rầm rầm chảy xuống một khoảng núi đã bị vỡ. Cây cối đất đá bị cuốn trôi, sạt lở, dù có thần tiên cũng không cản lại. Tích Nhân trụ chân đứng nhìn cảnh trời long đất lở khủng khiếp trước mắt, thì Hồng Lan và Tử Lan tới nơi và cả hai cũng chẳng thể nói lên lời nào.

Mưa từ từ nhẹ hạt, cặp mắt sáng như điện của Tích Nhân thấy hai cây trụ cả vài người ôm từ mặt nước nhô lên, cuốn trôi theo giòng nước, há hai chiếc miệng đỏ lòm kêu rú lên những tiếng như khóc. Hồng Lan la lên:

– Quái vật! Giống rắn to lớn như thế này, da nó đao kiếm tầm thường không thể làm bị thương nổi. Chỉ dưới cổ mới có tử huyệt.

Tích Nhân:

– Nước chảy như thế này khi tấn công chúng đừng để rớt xuống nước. Rớt xuống sẽ bị cuốn đi ngay. Hai vị tỷ tỷ đừng mạo hiểm. Tấn công nó xong phải dùng khinh công trở lại bờ ngay.

Hồng Lan:

– Chúng ta lại gần chúng thêm rồi liệu cách.

Cả ba dùng khinh công len lỏi, lướt qua đá, vượt qua cây cối gãy đổ đến sát bờ hồ. Hai con quái vật như không hay biết vẫn cất cao đầu lên trời, xoay qua xoay lại kêu thét những tiếng nghe rất ai oán.

Hồng Lan quan sát, nói:

– Mãng da trắng thật to đưới cổ quái vật là tử huyệt đấy. Chúng cất cao đầu thế kia là cơ hội ra tay tốt nhất.

Tích Nhân nghe nói đạp chân như con chim phóng ra như mũi tên. Ngọn thiết huyền kiếm đã đâm ngay lên cổ con quái vật có sừng. Đúng như Hồng Lan nói, lưỡi kiếm trong tay Tích Nhân đã xuyên suốt cổ con quái vật, nhưng khi Tích Nhân đạp chân lên mình nó để lấy trớn phóng lên bờ, con quái vật bị tấn công đầu cụp xuống, lưỡi kiếm rút ra bị cản, sức đập của hàm quái vật làm cây kiếm đâm vô cổ nó trở lại. Tích Nhân thất thế, đành dùng trảo chợp cứng một mãng da mềm của nó để giữ khỏi rớt xuống nước. Máu quái vật theo vết thương bắn ra tắm đỏ thân mình Tích Nhân, mờ cả mắt, nghẹt cả mũi, cảm thấy nóng như tắm nước nóng. Con quái vật bị thương tiếp tục cất cao đầu vùng vẫy. Tích Nhân vận công bám chặt, và thay vì rút kiếm ra khỏi thân hình quái vật, phải giữ yên để làm chỗ đu thêm một tay. Trong khi Tích Nhân ra tay, hai chị em Hồng Lan cũng đã tấn công con thứ hai. Hai lưỡi kiếm của hai cô gái cũng rất chính xác, và có lẽ cũng gặp trường hợp không khác gì Tích Nhân.

Cả ba đong đưa dưới cổ quái vật một lúc, chúng quãy đầu mạnh hơn, càng lúc càng mạnh. Tích Nhân tưởng chừng gân cốt muốn gãy, nhưng cố bám chặt, không dám để rớt xuống giòng nước đang như thác cuồng chảy bên đưới. Nhưng một lúc rồi đầu hai con quái vật cũng lần lần hạ xuống, hai cái đuôi quãy lên đập mạnh chung quanh, và đất đá cây cối bên hai bờ nước đổ xuống ầm ầm. May mắn lúc một thân cây to trôi tới, cành mắc vào thân quái vật chổng gốc lên rồi từ từ ngã xuống nước trở lại, Tích Nhân nhanh mắt ước độ khoảng cách, lấy cán cây thiết huyền kiếm đang nắm làm trớn nhún mình, phóng hai chân lên và đáp xuống gốc cây. Đứng trên gốc cây đang xiêu đổ xuống nước, Tích Nhân rút lưỡi truỷ thủ, hét với tất cả sức lực:

– Đại tỷ, nhị tỷ cố gắng. Tiểu đệ tới đây.

Từ gốc cây xiêu đổ Tích Nhân phóng qua cổ con quái vật thứ hai, và cây trủy thủ cũng đâm phật xuống đầu nó. Lưỡi trủy thủ chém sắt như chém bùn đâm thủng đầu quái vật. Tích Nhân một tay nắm chặt cán trủy thủ, một tay chụp lấy tay Tử Lan và cũng hét to trong mưa:

– Bỏ cây kiếm.

Tử Lan buông tay, Tích Nhân kéo Tử Lan lên lưng quái vật, thì hét:

– Khi tiểu đệ tung lên cao, thì dùng khinh công lướt vào bờ. Cố gắng. Đây là sống chết.

Không đợi Tử Lan hiểu hay không, làm đước hay không? Tích Nhân vận công lực tung Tử Lan chênh chếch vào bờ rồi cúi xuống chụp tay Hồng Lan. Có lẽ con quái vật bị trủy thủ đâm lút não, ngưng cử động trong giây lát nên Tích Nhân đã có thể tung Tử Lan vào bờ và chụp lấy Hồng Lan rồi cũng hét to và cũng tung nàng lên cao như Tử Lan. Không còn kịp xem Hồng Lan và Tử Lan ra sao, Tích Nhân rút cây trủy thủ, đạp mạnh hai chân lên người quái vật như con chim bay vào bờ. Đáp chân xuống đất, Tích Nhân thấy đất đá đang chài dưới chân. Trước mặt, Hồng Lan và Tử Lan như hai con người máu đang lảo đảo nhảy tránh đất đá đổ xuống. Rán hết sức bình sanh, Tích Nhân phóng tới chụp tay Hồng Lan, rồi Tử Lan, và la to:

– Chúng ta rán nhảy lên. Đáp xuống và nhảy lên. Nếu không có thể bị chôn sống.

Trong lúc họ tấn công quái vật, mưa ngưng đổ thì bây giờ vừa mưa to vừa gió lớn. Không hiểu quái vật bị thương vùng vẫy hay mưa quá to làm lở núi, mà chung quanh cây cối đổ xuống ấm ầm như thiên băng địa chấn. Tích Nhân và hai cô gái cố dìu nhau chạy nhảy tránh vùng nguy hiểm. Họ phi thân lên, khi đáp xuống đất dưới chân chài đi, chưa kịp thở phải phi thân trở lại. Tích Nhân có khi vừa phi thân lên, vừa kéo Hồng Lan và Tử Lan hai chân bị chôn dưới đất đá. Khi nghe một thân cây đổ ập tới, hốt hoảng nắm tay nhau nhảy tránh…Chưa kịp lấy hơi lại phải nhảy tránh một cây to đang lăn xuống. Cuộc chiến với cuồng nộ của thiên nhiên, gian nan, nguy hiểm vô cùng. Sức người đã không thắng nổi thiên nhiên. Cuối cùng họ cũng không còn sức lực và ôm chặt nhau ngã xuống. Lăn lóc theo triền núi.

Tích Nhân tỉnh lại thấy trời tối đen, mưa đổ ào ào xuống mặt, hai tay còn ôm Hồng Lan, Tử Lan. Không hiểu cả hai ra sao vội ngồi lên nắm mạch. Mừng rỡ thấy hai nàng cũng chỉ ngất xỉu như mình, Tích Nhân hít mấy hơi chân khí, thúc chân lực vào cả hai. Hồng và Tử Lan cùng ú ớ. Tích Nhân đỡ ngồi lên mừng rỡ:

– Ba chúng ta còn sống.

Bấy giờ núi không còn sụp đổ nữa, nhưng trời vẫn mưa như trút.

Hồng Lan thở dài:

– Khi chúng ta không thể còn khả năng nhảy tránh nữa, lăn lông lốc. Tưởng khó thoát chết, không ngờ còn sống. Nhưng đang ở đâu đây?

Tích Nhân:

– Mưa to và trời tối đen không thể nhìn xa. Khó biết ở đâu nhưng tiếng nước chảy như thác cách chúng ta không xa.

Tử Lan mệt mỏi:

– Bây giờ ta nghĩ ta không còn chút sức lực nào. Có gì nguy hiểm cũng khó tránh nổi.

Tích Nhân:

– Mưa to và gió lớn thế này, chúng ta cũng không biết địa thế ra sao không thể đi bừa bãi. Chi bằng cứ ngồi đây hành công, phục hồi chân lực trước đã.

Tử Lan:

– Làm sao có thể tỉnh tâm để hành công giữa mưa gió thế này?

– Chúng ta cố thử. Vận chuyển chân khí phục hồi công lực, chứ không phải luyện công, không sợ sơ ý bị tẩu hoả nhập ma.

Hồng Lan đồng ý:

– Chúng ta phải rán quên mưa gió phục hồi công lực. Nếu không có nguy hiểm sẽ bó tay chờ chết.

Hồng Lan nói và thực hành ngay. Tử Lan ngần ngừ giây lát rồi ngồi ra xa làm theo chị.


Tích Nhân cũng nhắm mắt hành công. Phải một lúc lâu mới có thể xua đuổi tạp niệm, không bị mưa gió đang đổ xuống làm xao động. Chị em Hồng Lan, công lực không bằng Tích Nhân, nhưng vốn quen luyện tập võ nghệ quyền chưởng trong thác nước nên cũng nhanh chóng quên được ngoại cảnh, chú tâm, định thần đưa chân khí luân lưu qua kỳ kinh bát mạch. Một lúc sau mưa không rớt xuống người họ được. Chung quanh mỗi người một luồng khí mờ đục xung ra càng lúc càng lớn.

Khi Tích Nhân xả công, cảm thấy chân khí trong người đầy dẫy, tưởng như công lực đã tăng hơn nhiều. Mở mắt thấy trời đã sáng, mưa vẫn như trút. Giòng suối dưới chân đục ngầu réo chảy như thác và họ đang ngồi ở một vùng nham thạch tương đối bằng phẳng, chu vi vài trượng, chung quanh đất đổ, cây cối ngổn ngan. Tích Nhân thở dài, thấy rõ nếu không may mắn lăn xuống vùng đá cứng chơ vơ này, thì đã lăn xuống nước và bây giờ đã trở thành cái xác không hồn.

Hồng Lan, Tử Lan cũng lần lượt xả công, cùng nhìn ra ngoại cảnh. Hồng Lan thở dài:

– Trời còn thương chúng ta.

Và nàng nhìn Tử Lan rồi Tích Nhân nói:

– Bây giờ chúng ta có thể tìm đường về nhà. Nhưng cũng cần phải tắm. Máu quái vật đông thành cục trên người chúng ta, mưa gió như trút cũng chưa làm cho chúng ta sạch.

Tử Lan và Tích Nhân nhìn lại mình, và người đối diện, thấy những cục máu nhỏ còn bám đầy áo quần, tóc tai. Tích Nhân đứng lên xoả mái tóc, tắm mưa, và khi chà đến tay chân ngưng ngay lại. Hồng Lan, Tử Lan đang đứng xoay lưng tắm mưa phiá sau cũng cùng kêu lên:

– Da thịt ta!

Tích Nhân đã thấy mình cử động bình thường nhưng làn da mềm mại của mình, bây giờ giống như thật dày.

Tích Nhân, Hồng Lan, Tử Lan cùng quay lại, sáu mắt nhìn nhau, tay sờ da thịt mình, phân vân lo lắng. Tích Nhân không ngại bước lại nắm tay Hồng Lan. Cổ tay êm mềm của nàng bây giờ cứng ngắc. Hồng Lan, đưa tay sờ da thịt Tử Lan. Hai chị em sờ nhau và hoảng sợ, cùng la lên:

– Chúng ta.. chúng ta bị độc! Máu quái vật có độc!

Tích Nhân cau mày:

– Tiểu đệ vận công không thấy triệu chứng có độc mà hình như chân khí có phần đầy dẫy hơn trước rất nhiều.

Hồng Lan và Tử Lan cùng buộc miệng:

– Ta cũng thấy như vậy. Như vậy là sao?

Tích Nhân:

– Không hoạ thì phước. Nó cũng chẳng gây khổ sở gì bây giờ. Chúng ta tắm sạch máu đông trên người rồi về. Không hiểu chỗ ở của chúng ta thế nào. Tứ muội và Thời Minh ra sao?

Hồng Lan nhìn lại cảnh vật la:

– Chúng ta đi mau.

Nàng phóng người đi ngay. Khi cả ba dừng lại, thấy rõ cả hòn núi to đã không còn trọn vẹn. Đất đá ngổn ngang không biết chỗ nào là nơi có căn nhà sàn. So với những ngọn núi chung quanh, hòn núi nơi họ ở đã sụp xuống, chỉ còn là một hòn núi ngổn ngang. Chỗ này rễ gốc, ngọn cây ngóc lên, chỗ nọ đá hòn chơ vơ, có nhiều nơi chỉ toàn đất đỏ đang theo giòng nước mưa tuông chảy xuống sườn.

Tích Nhân vận công kêu réo:

– Minh đệ! Minh đệ!..

Đáp lại tiếng kêu của Tích Nhân chỉ là âm thanh vang vọng.

Hồng Lan và Tử Lan sa nước mắt:

– Tứ muội.. tứ muội đã mất mà xác cũng không an.

Tích Nhân an ủi:

– Tứ muội và tam muội đã được thiên táng. Người chết trở về với đất. Chúng ta chôn cất hay trời chôn cất cũng là trở về với đất.

Nhưng buồn bã:

– Minh đệ không chút võ công. Sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Cả ba đứng như chôn chân, chết lặng trước cảnh tang thương biến đổi. Một lúc thật lâu, Tích Nhân nắm tay Hồng Lan:

– Tỷ tỷ! Chúng ta tìm chỗ tránh mưa trước đã. Trong mưa lạnh thế này, chúng ta là sắt cũng không thể chịu đựng lâu được.

Hồng Lan thẩn thờ nắm tay Tử Lan. Họ buồn bã len lỏi bùn đất đưa nhau qua hòn núi bên cạnh. Băng qua mấy con suối chảy xiết. Họ may mắn tìm được một hốc đá nhỏ đủ ba người ngồi. Hồng Lan và Tử Lan đau đớn trước sự ra đi bi thương của Thanh Lan, Hắc Lan nước mắt lại lưng tròng, không buồn nói năng. Tích Nhân vừa thương hai cô gái trẻ, vừa lo lắng Thời Minh, vừa thấy có lỗi với Trần Kỳ Anh đã đánh mất Phượng Hoàng lệnh bài. Có lỗi với Trương Thái Thanh đã đánh mất hùng hoàng châu, và khi Thu Hà bị bắt, áo thiên ty nàng đang mặc chắc gì giờ này đã còn? Cây đằng tiên tổ truyền vắt trên cột nhà sàn phải chăng cũng đã chôn dưới trăm thước đất? Trong lòng trăm mối buồn lo.. nên Tích Nhân cũng im lặng.

Mưa bên ngoài khi nhẹ, khi nặng, hết ngày tới đêm. Nội công thâm hậu, nhưng không ăn uống. Không có chỗ điều tức, cả ba cùng mệt mỏi và khi chị em Hồng Lan ngồi dựa bờ đá ngủ gục rồi mê mệt. Tích Nhân cũng đã phải nằm xuống.

Tích Nhân thức giấc, bên ngoài trời vẫn mưa, nước trên núi vẫn đổ xuống các giòng suối ào ạt. Chị em Hồng Lan còn say trong giấc ngủ. Xoay người lại thấy hai khuôn mặt xinh đẹp của hai cô gái, Tích Nhân phải nhẹ hít một hơi chân khí. Không dám nhìn lâu, quay nhìn mưa bay, cây cỏ đang ngậïp chìm trong màn mưa, trông mong mưa sớm ngưng để có thể tìm chút gì lót dạ. Tích Nhân nghe mình đói cồn cào và nghĩ chị em Hồng Lan cũng vậy.

Mỏi mệt quá phải ngủ, nhưng đã là những kẻ có công lực cao, ngủ được một đêm họ cảm thấy khỏe mạnh ngay và Hồng Lan, Tử Lan cũng lần lượt ngồi lên. Tích Nhân:

– Trời đã sáng. Chúng ta lại một ngày nữa ngồi nhìn mưa gió!

Tử Lan:

– Núp ở chỗ này không phải là cách hay. Nếu mưa kéo dài thêm vài ngày, chẳng lẽ cũng phải ngồi đây vài ngày. Chi bằng đụt mưa đến làng lão Nông Khả Khả tá túc tạm.

Hồng Lan:

– Phải vậy thôi! Không thể không xông mưa mà đi. Lão họ Nông cũng không khác gì người nhà. Chúng ta không thể ngồi mãi ở đây chịu đói lạnh.

Tích Nhân bước ra khỏi động đá:

– Hai tỷ tỷ đi trước, tiểu đệ theo sau.

Hồng Lan phóng chân đi ngay. Trong mưa to gió lớn nàng không dám dùng khinh công thượng thừa, len lỏi cây cối mà đi. Nhiều lúc gặp suối to, nước chảy xiết, phải tìm chỗ thích hợp mới dùng khinh công phóng qua. Họ đi cả nửa ngày mới tới một bản nhỏ, chỉ có năm sáu căn nhà sàn cất rời rạc trên sườn núi. Hồng Lan tiến vào căn nhà sàn lớn, gọi:

– Lão Nông mau mở cửa.

Giây lát cánh phên cửa hé mở, một ông lão độ trên sáu mươi ló đầu ra nhìn, vội vã mở rộng cánh phên che, với giọng nói vừa kính trọng và ngạc nhiên:

– Nhị vị tiểu tiên cô.. Sao các tiên cô..lại.giáng lâm.

Hồng Lan và Tử Lan nhẹ phóng mình lên. Hồng Lan:

– Chúng ta đang ở căn nhà trạm. Nơi đó không còn ở được nữa phải đến đây.

Nàng gọi Tích Nhân:

– Nhân đệ sao còn đứng dưới đó. Vợ chồng lão Nông không khác người nhà.

Hồng Lan và Tử Lan bước vô cửa. Tích Nhân phóng lên, thấy bên trong có một bếp lửa còn đang cháy, mùi ngô nướng thơm phức. Lão bà họ Nông, trải chiếc chiếu hoa xuống sàn:

– Mời..mời hai tiểu tiên cô ngồi sưởi ấm.

Hồng Lan chỉ Tích Nhân giới thiệu:

– Đây là Nhân đệ của chúng ta.

Bà lão vội lấy thêm chiếc chiếu, ông lão khum người:

– Xin mời.. Xin mời..

Và ông ta hướng vào Hồng Lan, Tử Lan:

– Nhị vị tiểu tiên cô giáng lâm bất ngờ. Tiểu lão sợ đắc tội..gì. Mong tha thứ.

Hồng Lan:

– Không có việc gì cả. Lão không có đắc tội điều gì. Gạo muối cung cấp đầy đủ và chúng ta cũng cho lão vàng ngọc, rượu ngon thuốc men đầy đủ. Chúng ta là người một nhà.

Lão họ Nông xá dài:

– Đa tạ ..

Hồng Lan:

– Chúng ta đã ở ngoài mưa hai ngày, rất đang đói. Nhà lão có gạo, nếp nấu cho ta một vò.

Ông lão hớn hở:

– Đây là vinh hạnh của lão nô. Chắc cũng có điềm tiên cô giáng lâm, nên đêm qua, thằng Phóng, con lão đã đánh được con nai to lạc chân dưới suối. Nó cho vợ chồng lão cả đùi thịt.

Ông ta hối vợ:

– Nấu ngay đi.

Và ông ta chắc lưỡi:

– Lão bà nấu cơm ngon lắm. Nhưng sợ nấu thịt không làm tiểu tiên cô ăn được.

Hồng Lan:

– Không sao! Ta nghe lão bà cũng nấu ngon lắm. Ngươi có rượu? Cho chúng ta một ít.

Lão Nông lại xít xoa:

– Lão quên.. quên quá. Ngoài rượu ngô của lão, còn cả một bình rượu tiểu tiên cô ban cho, chưa uống.

Ông lão vội chạy vào góc nhà mang ra bình rượu. Lấy tô chén bày ra. Ông ta cũng lấy một số thịt khô hơ lửa nướng. Tử Lan rót cho chị và Tích Nhân. Trong thời gian chờ cơm, Hồng Lan kể cho lão họ Nông nghe sư phụ mình không còn ở Bách lan cốc. Họ đang theo Tích Nhân xuống núi, và khi tới nhà trạm nhận gạo muối đã bị mưa và núi sập như thế nào cho lão Nông nghe. Ông ta luôn luôn hít hà, chặc lưỡi.

Hơn giờ sau, Tích Nhân và chị em Hồng Lan, quần áo cũng đã khô, họ cùng ngồi bên bếp lửa ăn cơm với vợ chồng lão Nông. Có lẽ quá đói, Tích nhân thấy bữa cơm ngon vô cùng. Khi trời vừa tối, vợ chồng lão Nông ngỏ ý dành căn nhà cho họ, qua nhà con trai, con gái. Hồng Lan không khách sáo:

– Cảm ơn lão Nông vô cùng. Ta sẽ có quà tặng hậu hĩ.

Đêm đó, Tích Nhân và chị em Hồng Lan điều tức và ngủ thêm một giấc ngủ thoải mái bên bếp lửa bập bùng ấm cúng. Sáng hôm sau, vợ chồng lão Nông và con cái sang chào hỏi. Hồng Lan và Tử Lan tháo những món trang sức còn lại trên người ra tặng. Hứa khi trở lại sẽ cho thêm nhiều vàng bạc. Vợ chồng lão Nông lại nấu cơm, phục vụ săn sóc tận tình. Chiều tối ngày hôm đó mưa coi như dứt hẳn. Bầu trời đã thấy lác đác ít vì sao. Cả ba mừng thấy mưa đã tạnh, và cũng tỏ ra nhiều phân vân lo âu có thể từ chỗ đổ nát của cả một hòn núi, tìm lại những gì đã mất. Hay sự biến đổi của da thịt có phải là một sự nguy hiểm? Chẳng lẽ họ phải chịu như vậy và không biết có biến chứng gì hay không.

Sáng hôm sau, trời nắng đẹp, Tích Nhân và chị em Hồng Lan từ giã lão họ Nông, mang theo một gói xôi lớn, một số thịt khô, dùng khinh công thượng thừa phi như bay. Vài giờ sau đã tới vùng núi đổ nát. Đứng nhìn chung quanh, Tích Nhân thấy rõ vùng thung lũng chim muông đậu đầy trước kia là một nơi bằng phẳng, bây giờ ở giữa là một cồn đất to không khác gì một hòn núi nhỏ. Cây cối ngã đổ cho thấy nước lai láng chung quanh. Còn phiá tây, nơi có hồ nước to và sâu không thấy đáy, nơi hai con quái vật ẩn mình bây giờ trở thành một vùng đất đá. Cả nửa hòn núi phiá tây và hòn núi họ đang đứng đã đổ xuống hồ và tất cả nước hồ, nước mưa hẳn đã đổ xuống thung lũng chim muông. Hai con quái vật còn sống hay chết? Nó đang ở đâu, không ai muốn buồn nghĩ tới.

Hồng Lan và Tử Lan nhắm mắt, sa lệ:

– Xác tam muội đã táng dưới hàng trăm thước đất.

Tích Nhân thở dài:

– Tứ muội có lẽ cũng bị chôn theo căn nhà sàn. Chúng ta qùy xuống cầu linh hồn tam muội và tứ muội sớm siêu thăng. Không còn cách gì có thể nhìn hai nàng lần cuối và chính mình tẩm liệm.

Cả ba cùng qùy xuống. Đứng lên, Hồng Lan cầm tay Tích Nhân an ủi:

– Nhân đệ có tiếc cho viên hùng hoàng châu và Phượng hoàng ngọc lệnh, cũng đành .. Biết làm sao bây giờ. Ôi! Số trời.

Tích Nhân u buồn:

– Đó là vật qúy, vật của người ủy thác, nhưng là vật ngoại thân có đáng gì so với sự mất mát tam muội và tứ muội của chúng ta. Bây giờ phải có tìm cho ra Thời Minh. Hy vọng nó không việc gì.

Hồng Lan:

– Mấy con ngựa thông linh vô cùng, chúng hiểu rõ nguy hiểm sẽ tháo chạy tìm sống. Thời Minh có thể chạy theo chúng. Không biết đi đâu chúng có thể tìm về đàn của mình. Chúng ta trở về xem sao? Chỉ còn đường đó.

Tử Lan:

– Ta nghĩ chúng ta cũng phải về Bách Lan cốc trở lại. Bây giờ chúng ta mình trần thân trọi. Áo quần không, vũ khí không.. ra giang hồ làm sao được?


Hồng Lan nhìn Tích Nhân:

– Dù mất thì giờ, chúng ta có lẽ không cách nào khác hơn.

Tích Nhân gật đầu:

– Đành phải như vậy!

Chợt Tích Nhân mừng rỡ kêu to:

– Minh đệ! Minh đệ! Thời Minh!

Tiếng Thời Minh vọng lên:

– Đại ca! Đại ca!..

Tích Nhân bất ngờ thấy thấp thoáng bóng người dạng từ ngọn núi bên kia. Chị em Hồng Lan cũng vui mừng:

– Gã đến kìa. Gã còn sống.

Tích Nhân phi như bay xuống núi. Thấy Thời Minh đang dùng cây đằng tiên quãy gói hành lý của mình trên vai, càng mừng hơn. Tích Nhân ôm choàng lấy Thời Minh hét lên:

– Minh đệ không việc gì! Nhờ trời.

Thời Minh cũng mừng rỡ:

– Đại ca vẫn còn. Chưa bao giờ.. tiểu ..tiểu đệ..thấy khủng khiếp như vậy. Cả.. cả hòn núi.. đổ rầm rầm!

Tích Nhân đẩy Thời Minh ra, bóp hai vai vui vẻ:

– Minh đệ! Minh đệ cũnh nhanh chân lắm.

Hồng Lan và Tử Lan tới nơi, cả hai mừng rỡ thấy Thời Minh còn sống, nhưng hỏi ngay:

– Khi ngươi chạy đi tình hình thế nào?

Thời Minh ngơ ngác:

– Tình.. tình hình là sao?

Tích Nhân:

– Việc gì xảy ra. Như thế nào?

Thời Minh:

– Tiểu đệ nghe.. ngựa hí vang, tháo chạy. Nghe chung quanh rung lên.. rồi..nhà đổ ầm xuống. Sợ quá.. cũng chạy. Nhưng nhớ hành lý.. của đại ca. Sợ mất chạy lại lấy. Chạy xuống chân núi, nghe ầm ầm.. đâm đầu chạy. Nhiều hòn đá bắn theo.. làm tiểu đệ ..đau muốn chết. Nhưng cũng cố chạy. Chạy tới con suối lớn, …mấy ..mấy..con ngựa không qua được đứng lại. Tiểu đệ đưa chúng lên gò cao cột lại. Chỉ có con ngựa ô.. có lẽ bị nước cuốn mất. Tiểu đệ tìm một cây to ẩn mình. Tiểu đệ.. mấy lần lội nước, dầm mưa trở..lại tìm đại ca. Mọi sự thay đổi hết.. không biết đâu là đâu. Hôm nay mới gặp.

Tích Nhân nắm chặt tay Thời Minh:

– Tội nghiệp hiền đệ! Mấy ngày nay đói bụng lắm phải không? Ăn xôi nhé!

Thời Minh:

– Tiểu đệ có bắt con nai… nhờ nó … không đói. Bọn ngựa đói lắm.. chung quanh không có cỏ. Tiểu đệ chỉ bức được chút ít cho chúng.

Tích Nhân:

– Hiền đệ đưa chúng ta đến đó, xem bầy ngựa thế nào.

Thời Minh chỉ biết ít thế quyền cước Thiếu Lâm, nhưng lớn lên trong rừng núi, thể lực sung mãn nên trên đường núi hiểm trở, trơn trợt, đá lởm chởm vẫn có thể vạch cây len lỏi đi rất nhanh. Phải băng qua mấy con suối, nước chảy xiết, sâu tới bụng mới đến sườn núi Thời Minh giữ mấy con ngựa. Đấy là một xéo đất nhỏ, trước mặt mộât con suối lớn, nước chảy ào ạt, trên là núi cao cây cối rậm rạp. Trước khi từ lối mòn qua mé đất, Thời Minh cũng phải lội qua một giòng suối sâu. Hồng Lan và Tử Lan phóng tới vuốt ve mấy con ngựa. Chúng cũng tỏ ra rất mừng gặp chủ, hí vang, hay khì khịt luôn.

Tử Lan hỏi:

– Làm sao có cỏ cho chúng ăn đây?

Tích Nhân:

– Để tiểu đệ đi một vòng gần đây xem sao?

Hồng Lan:

– Tử Lan ở lại với Thời Minh. Ta phụ Nhân đệ một tay.

Hồng Lan lướt theo Tích Nhân đã dùng khinh công phóng qua khỏi giòng suối trước mặt. Trời không mưa nên hai cao thủ như Tích Nhân và Hồng Lan có thể quan sát rất xa. Họ đã tìm ra một trãng cỏ dày đặc, xanh non. Ngựa đang đói, nhưng Tích Nhân không nôn nóng. Dừng chân, Tích Nhân ôm ngay Hồng Lan, và cúi xuống nàng vồ vập. Hồng Lan cũng không lo tới ngựa, đôi tay vòng lên ôm cổ Tích Nhân. Những bàn tay của cả hai bám lấy nhau. Những chiếc áo ném xuống cỏ và họ kéo nhau nằm xuống. Thật lâu họ mới ngồi lên. Tích Nhân ôm vai Hồng Lan:

– Hình như máu quái vật làm cho tiểu đệ có thay đổi. Đáng lẽ trong đau buồn.. không thể có việc thèm muốn. Nhưng mấy ngày qua, tiểu đệ phải nhiều lần tự chế. Tỷ tỷ..

Hồng Lan cúi đầu:

– Nhiều lần ta .. ta.. cũng muốn lại với Nhân đệ. Ta tự rủa mình hư đốn, vận công đè nén. Nếu đúng là vậy phải chăng… máu quái vật chẳng những làm da chúng ta dày lên mà còn có dâm chất…Ồ! Như vậy thì Tử Lan làm sao?

– Nàng vẫn còn con gái nên có thể không có tình trạng của chúng ta.

– Ta không nghĩ vậy. Ta sẽ thăm dò nàng xem sao? Chị em ta không có gì dấu nhau.

Hồng Lan vội kéo mấy chiếc áo nhàu nát dơ bẩn lên:

– Ta đi giặt sơ cho sạch. Nhân đệ cắt cỏ nhanh lên kẻo Tử Lan lại nóng lòng.

Tích Nhân căn dặn:

– Cẩn thận!

– Con suối này do mưa to nên mới có nhiều nước. Không có quái vật, suối nước không làm ta chết đâu!

Tích Nhân rút trủy thủ, lưỡi trủy thủ ngắn, nhưng trong tay Tích Nhân mỗi nhát phát ra cắt đứt một lần mấy thước. Tích Nhân bức giây rừng bó lại thành nhiều bó to. Hồng Lan từ bờ suối trở lại đã có thể mang về. Tích Nhân mặc áo quần, hai tay ôm bốn bó to:

– Chúng ta sẽ trở lại. Phải mang vài lần mới đủ cho mấy con ngựa.

Hồng Lan cũng chất lên vai bốn bó. Cả hai phi thân trở về. Mang thêm được hai lần, đủ cho ngựa ăn. Nhưng Hồng Lan mượn cây trủy thủ, bảo Tích Nhân đốt lửa còn nàng và Tử Lan đi lấy thêm cỏ để trải nằm qua đêm.

Rồi một đêm trôi qua, sáng hôm sau, sau khi ăn mỗi người một ít xôi Hồng Lan nói:

– Chúng ta cũng phải chờ ở đây một hai ngày cho các con suối rút bớt nước mới lên đường được. Nhân đệ đưa nhị muội trở lại Bách lan cốc để lấy ít quần áo, một đôi kiếm và chút vàng bạc còn lại trong cốc. Chúng ta không thể đi cả. Ta ở lại lấy cỏ và bảo vệ đàn ngựa. Với khinh công thượng thừa đi theo đường chim bay, ngày mai hai người đã có thể trở lại nơi này được.

Tử Lan cúi đầu:

– Tỷ tỷ đi với Nhân đệ đi. Tiểu muội ở lại.

Tích Nhân:

– Túi hành lý của tiệu đệ vẫn còn. Ngoài vàng bạc còn châu ngọc. Hay là ra thị trấn mua sắm cho hai tỷ tỷ.

Hồng Lan:

– Vàng bạc trong cốc cũng còn khá nhiều bỏ lại cũng uổng. Nhưng ta và nhị muội cần nhất là kiếm. Kiếm mua ở ngoài ngàn lạng không dễ có kiếm tốt. Cặp bảo kiếm của sư phụ, khi đi chúng ta sợ phạm thượng không ai dám lấy. Nhưng tình hình của chúng ta hiện nay. Biến phải tùng quyền và sư phụ biết được cũng sẽ tha thứ.

Tích Nhân thấy nàng hữu lý:

– Vậy tiểu đệ và nhị tỷ đi ngay.

Và nói với Tử Lan:

– Nhị tỷ chúng ta đi thôi.

Tử Lan lắc đầu:

– Ta ở lại. Ngươi đi với tỷ tỷ. Ta chẳng muốn đi. Trong người của ta không khỏe.

Hồng Lan nắm tay Tử Lan đưa cho Tích Nhân:

– Ta hiểu vì sao. Máu quái vật đã ảnh hưởng. Nhị muội sử dụng công lực càng nhiều thì sẽ thấy thay đổi ngay. Đi nhanh về sớm.

Tử Lan không còn cách nào, không để Tích Nhân nắm tay nhấc thân ảnh đi ngay.

Hồng Lan nói nhanh vào tai Tích Nhân:

– Chỉ có Nhân đệ mới có thể chữa trị cho nhị muội. Máu quái vật đang hành hạ nàng. Từ chiều qua ta thấy trong người rất thoải mái, làn da sáng nay cũng bớt dày cứng đi rất nhiều. Trái lại nhị muội thì càng dày cứng thêm. Nó có bề gì ta không tha Nhân đệ. Chị em ta tuy hai mà một. Nhớ lời ta.

Nàng đẩy Tích Nhân:

– Theo nhị muội kẻo lạc nhau.

Tích Nhân phóng theo Tử Lan. Khinh công cao hơn nàng nhiều, chỉ giây lát bắt kịp. Tử Lan không nói năng, cắm đầu theo bước phi hành. Tích Nhân vừa theo nàng, vừa sờ da của mình, cũng thấy như mềm hơn. Nghĩ lại tình trạng nhiều lúc trong người rất bức xúc phải tự chế của mình mấy ngày qua hiểu ngay những gì Hồng Lan nói, và cảm thấy trong lòng thật thấy khó xử. Tuy nhiên cũng thấy rõ không có cách chọn lựa nào khác. Máu quái vật là loại độc gì? Sẽ làm cho cả ba biến đổi thế nào đâu dễ biết được? Nhưng Hồng Lan đã nói sau ân ái nàng cảm thấy dễ chịu hơn, thì đâu thể bỏ mặc Tử Lan? Theo Tử Lan hơn giờ, Tích Nhân thấy nàng loạng choạng, tưởng suýt rớt xuống đất, vội lướt qua nắm lấy tay:

– Nhị tỷ!

Tử Lan giựt mạnh tay. Cả hai mất trớn phải hạ thân xuống đất. Tích Nhân thấy Tử Lan bấy giờ mặt đỏ như gấc, hơi thở nặng nhọc. Tích Nhân hoảng hốt:

– Nhị tỷ..nhị tỷ.

Tử Lan xua tay:

– Ngươi hãy đi đi. Ta ta.. không muốn ngươi ở đây.

Tích Nhân:

– Nhị tỷ làm sao rồi?

Tử Lan hỗn hễn:

– Ngươi đi đi..đi ngay đi.

Tích Nhân hiểu tình trạng của nàng. Chẳng những không đi mà chụp tay kéo nàng vào lòng. Tử Lan xua đuổi nhưng bây giờ không còn chút phản kháng, nhắm mắt. Tích Nhân cũng cảm thấy mạch máu mình căng thẳng.

Sau khi an ủi, vỗ về Tử Lan. Tích Nhân nắm tay nàng nhắm hướng Bách lan cốc. Tới nơi thấy nhà cửa đã trở thành đống tro tàn. Bách lan cốc với muôn sắc lan, thơm ngát một vùng bây giờ khô héo tang thương.

Tử Lan căm hận:

– Lão họ Đoàn khó thể tha thứ.

Tích Nhân thở dài:

– Chúng ta trở lại chỉ nhìn cảnh đau lòng. Mọi thứ đã bị thiêu rụi hết rồi.

Tử Lan:

– Chúng không dễ tìm ra mật thất đâu. Nhất là thấy không còn ai. Chúng nghĩ đã di chuyển mọi đồ quí báu


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.