Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 18
Ngọc Minh bắt đầu huyên thuyên đủ điều khi Tae Min đưa cô về. Tâm trạng phấn khởi, cô vui vẻ nói với Thượng Nguyên:
-Thật thanh thản! Giờ thì mình có thể chuyên tâm ôn thi học kỳ được rồi. Nguyên Nguyên nè lúc nãy học cái gì thế? Cậu giảng lại ình đi.
Thượng Nguyên mỉm cười:
-Ok! Nhưng giờ làm “seo” giảng được?
-Cậu cứ nói sơ đi. Về nhà mình sẽ tự tìm tòi thêm. À cậu có thể ình mượn tập được chứ?
-Được thôi.
Chợt Ngọc Minh kêu lên:
-Íiii! Không được. Cho mình mượn sao cậu làm bài tập?
Thượng Nguyên mỉm cười, vui vẻ nói:
-Không sao đâu. Mình làm hết bài rồi cậu không cần phải lo.
-Ừ! Thế thì tớ yên tâm rồi. Cám ơn cậu nhé Nguyên Nguyên.
2 cô gái cười tươi rồi bắt đầu tám đủ thứ chuyện. Trước khi về, Thượng Nguyên đưa tập cho Ngọc Minh rồi quẹo hướng khác về nhà. Còn lại 2 anh em, Ngọc Minh bắt đầu hỏi Tae Min nhưng chuyện ở trường như thế nào. Lúc đang dừng đèn đỏ thì Ngọc Minh nhìn thấy 1 người rất quen. Cô tò mò kêu Tae Min dịch xe lên 1 tí thì….
-Anh Sơn Nhã!-Ngọc Minh ngạc nhiên kêu lên.
Tae Min hỏi lại:
-Đâu?
Ngọc Minh chỉ tay vào đôi nam nữ đi chiếc xe máy màu đen nói:
-Là anh Sơn Nhã và chị Vương Bích bạn gái anh ấy đó.
Tae Min nheo mắt ngó. Anh trai Ngọc Minh cũng không đến nỗi tệ ấy chứ. Nhìn cũng rất được mắt đã thế khuôn mặt hơi nghiêm tạo vẻ nghiêm túc, trưởng thành. Cô gái ngồi sau nhìn có vẻ hơi thấp. Tóc đen nhánh dài tới thắt lưng, óng mượt. Vì hơi xa nên nhìn không rõ mặt, chỉ thấy rằng cô gái ấy đang cười, nói rất vui vẻ.
Suốt đường về, Trang Ngọc Minh hoàn toàn không đá động gì tới việc đó. Tae Min cũng không muốn nhắc đến việc đó. Chỉ lặng lẽ chở cô em kết nghĩa về nhà. Trước khi Ngọc Minh vào nhà, Tae Min nói thêm:
-Lâm Phong muốn gặp em đấy. Cậu ấy đã khiêu khích Vĩ Thanh trong giờ ăn hôm nay.
-Sao thế anh?-Ngọc Minh hỏi.
Nhưng Tae Min chỉ cười, vẫy tay rồi phóng xe đi mất.
Tối hôm đó, đang ngồi làm bài, nghe nhạc thì có người kêu cửa. “Hình như là tiếng Vĩ Thanh”-Ngọc Minh nghĩ rồi chạy xuống mở cửa kính ra. Đúng là cô bạn ấy.
-Ủa sao giờ này bà lại đến tìm tui?-Ngọc Minh mở cửa ngạc nhiên hỏi.
Bước vào trong, nhìn Ngọc Minh khóa cửa, Vĩ Thanh cười buồn nói:
-Tui cần 1 người có thể chia sẻ, hiểu được tâm trạng của tui.
Ngọc Minh hơi ngạc nhiên bảo Vĩ Thanh lên phòng cô trước để Ngọc Minh mang nước lên. Vừa thấy Ngọc Minh lên phòng, Vĩ Thanh đã nói ngay:
-Trời ui! Minh Minh tui công nhận bà siêng thiệt. Mới nghỉ có 1 ngày mà vẫn làm bài.
Cầm trái táo đã gặm 1 nửa lên ăn tiếp, Ngọc Minh nhìn Vĩ Thanh hỏi:
-Sao? Tới kiếm tui có việc gì?
Vĩ Thanh với tay tắt nhạc trên máy tính, uống 1 ngụm nước rồi cúi mặt nói:
-Nguyệt Ân…. Cậu ta không thích Tuệ Vân.
Vẫn bình thản gặm trái táo, Ngọc Minh tiếp tục hỏi:
-Thế thì sao? Hông lẽ bà lo cho Tuệ Vân hả?
-Không! Thật ra cậu ấy vẫn thích mình.
-Cái gì???-Ngọc Minh nói lớn, ho khụ khụ vì sặc, phải uống vội hớp nước rồi hỏi lại-Bà có chắc không vậy?
Vĩ Thanh gật đầu, nói:
-Chính tai tui nghe thấy cậu ấy nói với Lâm Phong như thế mà.
-Đùa! Nếu thích thì làm sao chia tay?
Vĩ Thanh kể hết cho bạn nghe những gì cô nghe được. Trừ việc Hàn Lâm Phong thừa nhận thích Ngọc Minh. Sau khi nghe, Ngọc Minh đập tay xuống cái ghế bên cạnh cái bốp la lớn:
-Hoang đường! Hết sức hoang đường.
Trái táo dưới sức mạnh của Ngọc Minh lăn long lóc trên sàn nhà. Vĩ Thanh vội nói:
-Bình tĩnh, bình tĩnh. Uống miếng nước cho hạ hỏa đi.
Uống hết cốc nước, Ngọc Minh thỡ phì phò hỏi lại:
-Và bà tin cậu ta?
Vĩ Thanh gật đầu, lặng lẽ nói:
-Tui biết cậu ấy không nói dối.
-Thế nhưng tui vẫn không chấp nhận được cái lí do vô lý ấy. Sợ bà đau khổ vì chuyện cậu ta đi du học. Bộ cậu ta đi luôn không về à? Vô lí hết sức.
Vĩ Thanh im lặng rồi chợt Ngọc Minh nhìn thấy 1 giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống đất. Cô giật mình ngó Vĩ Thanh. Cô ấy đang cúi gằm đầu xuống, cái mái tóc đen nhánh ấy đang che lấy gương mặt xinh xinh kia. Những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi xuống bàn tay nắm chặt cùa cô bạn. Ngọc Minh vội ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng nói:
-Sao lại khóc?
Vĩ Thanh nói trong những giọt nước mắt:
-Tui thiệt là ngu ngốc khi thích cậu ta. Cứ nghĩ rằng cậu ta cũng chỉ thuộc hàng lăng nhăng quen rồi chán mà thôi. Khi cậu ta chia tay, tui thật sự rất hận cậu ta. Nhìn cậu ta tay trong tay với Dương Tuệ Vân mà lòng tui đau lắm.
Rồi cô ấy nấc lên, vẫn khóc, nghẹn ngào nói:
-Cứ muốn gây chuyện với Dương Tuệ Vân và cậu ta. Muốn quên đi cũng không quên được. Bà có biết không, khi nghe cậu ta nói những lời ấy không hiểu sao tui rất muốn chạy tới, đánh thật mạnh vào người cậu ta… Nhưng tui không làm được. Cứ nhìn thấy cậu ta là tui cảm thấy đau. Tui thật sự không hiểu rốt cuộc cậu ta xem tui là gì? Tại sao lại nói điều ấy. Tui không muốn phải hy vọng vào cái tình cảm dành cho cậu ta. Không muốn ngu ngốc yêu cậu ta để rồi 1 lần nữa đau khổ.
Hu hu…. Huhu….. Vĩ Thanh tiếp tục khóc lớn hơn. Và lại nói:
-Thà rằng cậu ta cứ nói rằng không yêu tui nên chia tay. Như thế tui có thể quên cậu ta dễ dàng hơn. Không ngờ cậu ta vì không muốn ui tổn thương nên mới nói vậy. Tại sao tên ngốc ấy không nghĩ cho dù cậu ta có đi du học bao nhiêu năm tui vẫn có thể chờ…. Chờ đến khi cậu ta quay trở về và tụi tui có thể ở bên nhau mãi mãi. Sao lại nghĩ không xứng đáng với tui? Cậu ta không biết rằng tui chỉ yêu cậu ta mà thôi. Sao lại không hiểu tình cảm của tui hả? Tại sao?
Vĩ Thanh khóc lớn. Ngọc Minh nhìn cô ấy đau khổ không biết làm cách nào chỉ có thể vỗ vai, an ủi cô ấy. Tên ngốc Dược Nguyệt Ân cũng thật là…. Tự nhiên làm người mình thích đau khổ rồi lại nói là vì không muốn cô ấy vì mình mà đau khổ. Không lẽ cậu ta thật sự không nghĩ rằng cậu ta và Vĩ Thanh sẽ mãi ở bên nhau ư? Được lắm Dược Nguyệt Ân. Ngày mai bà đây sẽ hỏi cho rõ việc này. Ta sẽ không để ngươi yên cho đến khi biết được lí do chính đáng.
……..
Sáng hôm sau, Ngọc Minh lại tiếp tục tới sớm, cô lên chỗ trốn quen thuộc, ngỡ ngàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Cái đường đi rải sỏi đã biến mất và thay vào đó là thảm cỏ xanh mượt. Xung quanh khu vườn là những bông hồng xanh mọc xen kẽ với hoa hồng trắng. Mỉm cười, thẩy cặp lên ghế xích đu, Ngọc Minh nằm xuống cỏ đeo headphone nằm đó thư giản. Không ngờ chỉ mới nghỉ học có 1 ngày mà đã có sự thay đổi diễn ra ở nơi này. À chính xác thì đã 2 ngày không lên đây rồi ấy chứ. Khoảng 15’ sau có tiếng bước chân vang lên. Ngọc Minh mỉm cười, đợi người đó lên tiếng trước.
-Sao cậu lại ở đây?-1 giọng nói đã trở nên rất quen thuộc với cô.
Vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, Ngọc Minh nhẹ nói:
-Chứ chỗ này là của cậu à?
Sau đó cô mở mắt ra nhìn tên con trai vừa ngồi xuống cạnh mình, toét miệng cười trêu chọc:
-Hàn Chết Tiệt!
Lâm Phong cũng không nhịn được, bật cười:
-Đầu Heo!
-Tưởng cậu giận luôn không nói chuyện với tôi nữa chứ?
-Ừ thì tính là không nói nhưng nhớ cái giọng thọc gậy bánh xe của cậu quá nên mới nói chuyện.
Đánh vào tay Lâm Phong, cô nói:
-Nè nói thế là ý gì? Không thèm chơi với cậu nữa à nghen.
Lâm Phong bật cười nói:
-Cậu đúng là giống con nít.
-Hứ!-Ngọc Minh nhăn mặt lè lưỡi nhìn rất đáng yêu.
Chợt Lâm Phong buộc miệng nói:
-Nhìn cậu đáng yêu quá.
Ngọc Minh tròn mắt ngó người đang nhìn mình trong khi Lâm Phong đỏ mặt vội quay đi chỗ khác. Ai dè đâu Trang Ngọc Minh ngồi chồm dậy, dí sát mặt vào Lâm Phong trêu ghẹo:
-Nè, sao đỏ mặt vậy? Hehe tui dễ thương đến thế seo?
Lâm Phong quay mặt qua vừa tính chống chế thì vô tình hôn nhằm lên trán Ngọc Minh vì khoảng cách giữa 2 người quá gần. Ngọc Minh sững sờ, Lâm Phong cũng đờ người. 2 người ngồi yên tới 5’ sau mới hoạt động lại.
-Xin lỗi!-Lâm Phong nói.
Tự nhiên Ngọc Minh phá ra cười:
-Haha nhìn mặt cậu lúc này đáng yêu quá đi mất.
Nhìn Ngọc Minh đang cười rất hồn nhiên trước mặt mình, mái tóc bay bay trong gió sớm, cậu thiếu gia họ Hàn chỉ muốn ôm lấy cô gái ấy thật chặt. Giữ cho riêng mình mà thôi. Đợi Ngọc Minh thôi cười, Lâm Phong mới nói:
-Mình…. thích cậu Trang Ngọc Minh.
Ngọc Minh sững sờ ngó cậu ta chằm chằm rồi đưa tay lên sờ trán cậu ta hỏi:
-Cậu sốt à? Cậu có biết mình vừa nói gì không đấy?
Lâm Phong bật cười nói:
-Mình không sốt. Mình hoàn toàn ý thức được mình đang nói gì.
-Cậu nói lại lần nữa xem.
-Mình nói mình thích cậu Trang Ngọc Minh.
Trợn mắt nhìn Lâm Phong, Ngọc Minh nói:
-Cậu vừa gọi tên mình đấy à?
-Ừ! Trang Ngọc Minh.
-Cậu tỏ tình như thế này lần này là lần thứ mấy rồi?
-Này! Mình không đùa đâu. Trước đây mình chưa từng tỏ tình với ai bao giờ cả.
-Nhưng cậu có rất nhiều bạn gái cơ mà.
-Thì toàn người ta tỏ tình với mình không ấy chứ. Cậu là người đầu tiên làm mình cảm thấy vui đấy. Rất hồn nhiên và lạc quan. Có lẽ mình thích cậu bởi chính sự ngây thơ của cậu đấy.
Nhìn Lâm Phong 1 hồi lâu Ngọc Minh mới chậm rãi nói:
-Đã lâu lắm rồi cậu có biết không? Lâu lắm rồi mình mới nghe câu “Mình thích cậu” kể từ hồi mình học lớp 8 cho tới tận bây giờ. Cậu cũng đã nghe mình nói với Chính Đức rồi đấy. Mình không có cảm giác với con trai. Mình không tin vào tình yêu nữa.
-Mình không tin là cậu không có cảm giác gì với mình. Kể mình nghe lí do tại sao cậu không tin vào tình cảm nữa đi.
Ngọc Minh nhìn vào ánh mặt trời đang rọi trên cánh hoa hồng, nhẹ nói:
-Lý Chính Đức là 1 trong những lí do. Lần trước cậu đã nghe mình kể quá khứ hồi cấp 1 rồi đấy. Còn 1 lí do nữa. Đó là hồi cấp 2.
Ngọc Minh im lặng 1 lúc rồi lại đều đều kể tiếp:
-Lúc ấy mình học lớp 7. Mình thích 1 người bạn cùng lớp. Lúc trước mình và cậu ta là bạn thân. Lúc ấy, cậu ta rất hay kể chuyện bạn gái cậu ta với mình. Rồi 1 ngày kia, mình nói mình thích cậu ta. Cậu ta đồng ý vì khi ấy cậu ta cũng đã chia tay với bạn gái. Lúc ấy 2 đứa mình đã bắt đầu quen nhau. Mình cảm thấy rất vui. Cứ mỗi khi đọc tin nhắn của cậu ấy mình cảm thấy vui lắm cơ. Đó là 1 tình cảm tuổi học trò trong sáng. Lúc ấy mình vẫn chưa thể hiểu được cái gọi là thích hay yêu. Ngu ngốc tin cậu ta. Cậu ta tặng mình rất nhiều quà. Đôi lúc mình rất nghi ngờ là ở đâu cậu ta có những món quà ấy. Rồi mình có thằng bạn. Nó giúp mình tìm hiểu xem cậu ta có thích mình thật sự hay không. Thế là 2 đứa đó tranh giành mình, khiến cả lớp đều biết. Sau khi ấy mình bắt đầu cảm thấy chán. Chán cái việc suốt ngày cứ phải nghe lời bàn ra nói vào của mọi người. Thấy cái cảm giác vui vẻ, thích thú nguội lạnh trong lòng mình. Và mình chia tay. Sau đó chị cậu ta gọi điện đến đòi lại những món quà kia. Lúc ấy mình rất xấu hổ. Mình ghét phải phải dính dáng đến phụ huynh. Thế rồi cậu ta nói là do đã chia tay nên chị cậu ta muốn những món quà ấy. Nhưng thằng bạn ngồi kế mình lại nói là cậu ta nói là cậu ta đã tốn nhiều tiền cho những món quà ấy và muốn mình trả lại tiền. Cậu ta còn nói là đã nói với bố là mình không có tiền trả nên đừng đòi. Thật sự khi ấy mình đã rất đau lòng. Mình cảm thấy bị xúc phạm đến danh dự, đến lòng tự trọng của mình. Mình không cần ai thương hại hay bố thí. Từ đó mình sợ, sợ rằng nếu thích 1 ai đó, nếu quen 1 ai đó sẽ lặp lại cái việc ấy. Mình không tin vào tình cảm. Không muốn thích bất kỳ 1 ai. Mình luôn nghĩ rằng tất cả lũ con trai đều xấu xa, không đáng tin. Mình đã nhận thấy rằng chỉ có phấn đấu để làm được diều mình muốn. Việc quen ai, yêu ai giờ không phải là lúc.
Trang Ngọc Minh im lặng. Đã lâu rồi cô không nhắc tới cái quá khứ, cái lí do đáng xấu hổ ấy. Những điều cô muốn quên đi nhất. Lâm Phong im lặng, Ngọc Minh lại lặng lẽ nói:
-Đó là những điều mình muốn quên đi nhất.
Đột nhiên Lâm Phong choàng tay qua vai Ngọc Minh ôm lấy cô, nói:
-Mình hiểu! Nhưng hãy tin mình. Nhất định mình sẽ không để cậu phải đau khổ như vậy đâu. Hãy tin mình Ngọc Minh. Mình hoàn toàn thật lòng với cậu.
Để mặc cho Lâm Phong ôm lấy mình, Ngọc Minh thì thầm:
-Mình sợ! Thật sự rất sợ cái cảm giác bị lừa dối. Rất sợ mọi việc sẽ lập lại. Mình luôn nghĩ quen bạn trai thì sao nữa chứ? Mình vẫn chưa đủ chính chắn trong những việc này.
-Đừng sợ! Mình nhất định sẽ luôn ở bên cậu mà.
Nhìn vào mắt Ngọc Minh, Lâm Phong cười nhẹ nói:
-Hãy ình 1 cơ hội giúp cậu lấy lại niềm tin vào tình yêu nhé?
Nhìn Lâm Phong thật lâu cô mới lên tiếng nói:
-Nếu vậy thì hãy hứa với mình cho dù mình có đi xa thì cũng hãy đợi mình. Đừng bỏ rơi mình mà hãy đợi mình quay trở lại nhé?
-Được! Mình hứa.
-Đừng làm mình thất vọng.
Ngọc Minh mỉm cười. Cô đã chính chắn hơn trong những quyết định của bản thân. Cô đặt niềm tin vào cậu ấy. 1 lần nữa đánh cược với nỗi đau. Hy vọng rằng đây không phải là 1 quyết định sai lầm. Trong vòng tay của Lâm Phong, Ngọc Minh cảm thấy ấm áp và bình yên. Có lẽ cô cũng có tình cảm với cậu ấy mất rồi. Đúng là trái tim. Bao giờ cũng không thể kiểm soát được tình cảm. Tình cảm, cái thứ mà không ai có thể đoán trước được. Thú vị nhưng cũng cay đắng. Hạnh phúc nhưng cũng đớn đau.
…….
Cùng đi với Lâm Phong về lớp, Ngọc Minh nghiêm túc nói:
-Thật sự mà nói thì hiện giờ mình vẫn chưa có cảm giác gì với cậu cả.
Lâm Phong chỉ cười, nhẹ nói:
-Không sao! Từ từ cậu cũng sẽ có cảm giác với mình thôi. Mình nhất định sẽ làm cho cậu nói câu “mình thích cậu”.
-Được mình sẽ đợi đến lúc đấy. Cậu vào lớp đi. Mình đi nhé!
Ngọc Minh cười, vẫy tay rồi đi thẳn. Lâm Phong đứng cửa lớp nhìn bóng cô ấy khuất dần trong lũ học sinh. Chợt có cánh tay đặt lên vai cậu. Thì ra là Nguyệt Ân.
-Làm người ta hết hồn!-Lâm Phong vừa nói vừa ngồi vào chỗ.
Chợt có 1 thằng con trai chạy lại chỗ họ. Đó là Thẩm Tường, 1 thằng bạn thân khác lớp của 2 người họ.
-Ê nghe tụi lớp tớ đồn là mới sáng đã thấy cậu đi với con nhỏ nào phải không? Mà đã vậy tụi nó còn nói con nhỏ đó không đẹp bằng mấy em trước nữa đó.-Thẩm Tường mặt hớn hở nhiều chuyện nói.
Lâm Phong vẫn cái thái độ dửng dưng nói:
-Tớ đi với ai là chuyện riêng của tớ. Mà ai nói cậu ấy không đẹp chứ.
Nguyệt Ân cười:
-Phải! Nàng ấy là đẹp nhất. Cậu “cua” được nàng Đầu Heo rồi sao?
-Gì?? Bạn gái cậu tên Đầu Heo hả Phong?-Thẩm Tường hỏi.
-Không! Cô ấy tên Trang Ngọc Minh lớp 11a…-Chưa nói hết câu thì Thẩm Tường đã reo lên.
-Ôi là lớp 11a7 đúng không?
-Sao cậu biết?-Cả 2 người kia cùng hỏi.
-Nè 2 cậu có vấn đề à? Gần nửa đội bóng rổ thích học sinh lớp 11a7 đấy. Lớp tớ cũng thế, hơn nửa lớp lun. Mà trong đó ngoài Hàn Thừa Ngân em họ của cậu ra còn có 3 người nữa rất được yêu thích. Đó là Trang Ngọc Minh, Khương Lạc Vĩnh và công chúa Lạc Vĩ Thanh.-Thẩm Tường diễn dãi 1 hồi dài.
-CÁI GÌ???????-Cả Lâm Phong và Nguyệt Ân cùng la lớn, đập tay xuống bàn khiến cả lớp đang ồn ào đều im lặng quay sang ngó họ.
Thẩm Tường nhìn họ, hỏi:
-Sao thế? Lạ lắm à? Bình tĩnh nghe nói tiếp đây. Trang Ngọc Minh thì ích được yêu thích hơn vì cô ấy hoàn toàn không có cảm giác với tụi còn trai và cũng không điệu đà nữ tính cho lắm. Nhưng được cái là mạnh mẽ và hơi lạnh lùng. Nhìn cũng dễ thương. Hàn Thừa Ngân thì được yêu thích nhất nhưng lại quá chảnh. Lạc Vĩ Thanh là người đứng thứ 2 với vẻ xinh xắn đáng yêu. Thứ 3 là Khương Lạc Vĩnh với sự phóng thoáng và quan hệ rộng. Và cuối cùng vị trí thứ 4 là của Ngọc Minh.
-Nhưng cô ấy nói là từ hồi lớp 8 đến giờ chưa ai nói thích cô ấy mà?-Lâm Phong nói.-Không lẽ Ngọc Minh lừa tớ?
-Không đâu! Vì chẳng ai dám nói trực tiếp cả. Cô gái ấy không vừa đâu. Do đó họ gửi thư làm quen nhưng kết cuộc thư chưa được đọc thì đã bị xé thành 2 mấy mảnh vụn nằm trong thùng rác rồi. Do đó tụi con trai chỉ đứng nhìn ngắm thôi chứ chẳng ai dám làm quen cả. Vĩ Thanh thì phản ứng rất dữ dội nên cũng chẳng ai dám quen. Còn 2 cô kia thì thoáng quá.-Thẩm Tường cừa kết thúc bài diễn thuyết thì chuông reng.
Cậu ta vẫy tay chào bạn rồi đi mất. Để lại 2 gương mặt thẫn thờ chưa kịp hoàn hồn. 1 người thì thấy mình vinh dự còn người kia thì thấy mình ngu ngốc vì để vụt mất. Suốt cả tiết học, họ cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ như nai vàng ngơ ngác.
Chuông hết giờ vừa reng, đội bóng rổ của trường lại lôi nhau đi tập. Lâm Phong và Nguyệt Ân vừa đi khỏi thì 10’ sau 1 cô gái tới kiếm. Cô ấy hỏi:
-Có bạn Dược Nguyệt Ân trong lớp không?-Mặt hoàn toàn không cảm xúc.
Lớp trưởng trả lời:
-Họ ở phòng tập!
-Cám ơn!-Cô gái quay người bước đi, dáng chuẩn như người mẫu dù gương mặt không đẹp quá.
Cả lớp bàn tán rằng Dược Nguyệt Ân thật đào hoa khi quen được cô nàng ấy. Nhìn khá xinh, dáng người chuẩn và hơi lạnh lùng. Đã thế còn quen được với tiểu thư Dương Tuệ Vân, ăn chơi dữ dội, xinh đẹp kiêu xa. Từng cưa đổ nàng công chúa Lạc Vĩ Thanh nữa ấy chứ. Ôi thật ghen tỵ. Lũ con trai thì ghen tỵ bởi việc ấy. Còn đám con gái thì ganh tỵ với mấy nàng kia. Thật là hết thuốc chữa. Họ còn bàn luận sôi nổi xem Tuệ Vân xinh xắn sắp bị đá hay chưa. Túm tụm nhau như mấy mụ già nhiều chuyện. Trong khi Nguyệt Ân và Tuệ Vân chuẩn bị chia tay và Ngọc Minh thì đến hỏi tội.
……
Cho rằng tình yêu sẽ không bao giờ đến
Nghĩ rằng sẽ chẳng bao giờ thay đổi
Và câu nói ấy sẽ mãi trong tiềm thức mà thôi
Ấy vậy mà anh đến như ánh nắng ban mai
Lời tỏ tình đơn giản
Với lời hứa ngây ngô
Cũng có thể ấy chứ
Đánh cược với cơ hội, nỗi đau và mơ ước
Để có thể bên anh
Thay đổi cả con tim.