Đẳng Thức Hạnh Phúc

Chương 17


Bạn đang đọc Đẳng Thức Hạnh Phúc – Chương 17


Chuông vào học reng hồi đầu tiên Lâm Phong mới trở về lớp. Cậu cố tình đi qua lớp Ngọc Minh để nhìn cô ấy nhưng vẫn không thấy cô ấy đâu. 2 tiết đầu tiên bắt đầu trôi nhè nhẹ. Vĩ Thanh để ý thấy tâm trạng của Thượng Nguyên là lạ. Cô bạn ấy có vẻ bồn chồn như sẵn sàng nhảy ngay khỏi ghế chạy đi vậy. Ngay cả đến Thừa Ngân và Lạc Vĩnh đã nói là không chơi với Thượng Nguyên nữa mà cũng cảm thấy tò mò. Chưa bao giờ họ thấy cô gái này kích động đến thế. Tống Thượng Nguyên, cô gái cao ngạo chưa bao giờ tỏ vẻ mất bình tĩnh. Cô luôn thể hiện mình là 1 cô gái có cá tính, 1 người chững chạc chứ không nông nỗi như những đứa bạn khác. Đôi lúc Vĩ Thanh, Thừa Ngân và Lạc Vĩnh thấy Thượng Nguyên và Ngọc Minh có gì đó rất giống nhau. Và họ cùng suy ra 1 kết luận hết sức “hoang đường” đó là những người học giỏi đều có tính cách kỳ quái như thế.
Chuông ra chơi vừa reo, họ càng bất ngờ hơn nữa khi Thượng Nguyên dẹp ngay vẻ chú tâm của mình, lôi ngay điện thoại ra khỏi túi như chờ đợi điều gì đó. Có người gọi, cậu ấy bắt máy ngay, giọng lo lắng nói khi Vĩ Thanh bước đến gần, ngồi vào chỗ trống trước mặt Thượng Nguyên.
-Nguyên Thảo cậu nghĩ cậu ấy thế nào?-Thượng Nguyên hỏi, Vĩ Thanh ngạc nhiên tròn mắt nhìn.
Bên kia có giọng nữ trả lời. Tuy nghe không rõ nhưng Vĩ Thanh hoàn toàn có thể chắc chắn 1 điều rằng người đó cũng đang rất lo lắng. Dường như cả 2 người họ đều đang l lắng về cùng 1 vấn đề gì đó hay 1 người nào đó. Nghĩ đến đây, Vĩ Thanh chợt thắc mắc không biết tại sao Ngọc Minh lại nghỉ. Mới sáng vào đã không thấy cô ấy đâu. Vĩ Thanh cứ nghĩ là giống như mọi ngày Ngọc Minh sẽ vào muộn nhưng không ngờ là đợi mãi không thấy cô ấy xuất hiện. Khi cô chủ nhiệm vào lớp hỏi thì thấy Thượng Nguyên đứng lên, cầm 1 tờ giấy đưa cho cô chủ nhiệm và nói với cô ấy vài câu. Vĩ Thanh rút điện thoại gọi vào máy Ngọc Minh nhưng đáp lại chỉ là câu nói:
“Số máy quí khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quí khách vui lòng gọi lại sau.”
Khi Thượng Nguyên cúp máy thì Tae min cũng bước vào. Anh ngồi lên mép bàn hỏi:
-Có tin gì chưa?
Vĩ Thanh ngơ ngác không biết trả lời thế nào thì Thượng Nguyên đã nói:
-Chưa! Hình như 9h mới xong môn đầu tiên.
Nhìn 2 người đầy nghi hoặc, Vĩ Thanh hỏi:
-Các người bị gì vậy? Có ai biết tại sao Ngọc Minh không đi học không?
2 người kia nhìn nhau, Tae Min trả lời:
-Cô ấy có việc bận.
Vẫn cái thái độ nghi hoặc ấy, Vĩ Thanh trừng trừng nhìn 2 người họ như vẫn không moi được thông tin gì. Bất chợt nhìn thấy Hàn Lâm Phong đi ngang qua lớp mình và cậu ta đang nhìn vào trong với kiểu như đang tìm kiếm 1 ai đó. Nếu Vĩ Thanh nhớ không nhầm thì cậu ta đã đi ngang và nhìn vào lớp cho tới lúc này tổng cộng là 5 lần rồi. Thiệt tình hôm nay thiên hạ mắc cái chứng gì ấy nhỉ? Vĩ Thanh thở dài ngước mắt nhìn trời than oán. Rồi chuông vào học cũng vang lên. Lại 1 lần nữa họ bị tra tấn bởi 3 tiết dài đăng đẳng. Lỗ tai bị tra tấn tới cực điểm. Mùa thi đã đến gần. 1 tuần sau là bắt đầu thi những môn như Sinh, Sử, Địa rồi. Giáo viên càng lúc càng nghiêm khắc hơn với lũ học trò. Tốc độ giảng giải cứ như súng liên thanh nã. Liên tục và không ngừng nghỉ. Bài tập cũng nhiều kinh hoàng. Trả bài thì liên miên. Dường như tất cả chỉ mới là bắt đầu cho 1 tuần đầy gian khổ mà thôi. Tuần sau đảm bảo sẽ còn áp lực hơn nữa cho xem. Vĩ Thanh thở dài ngao ngán, uể oải cầm bút viết. Đề cương cũng đã phát. Dày cui và phải học hết phân nửa để chuẩn bị trả bài. Giờ cô mới thấy học cấp 3 thật vất vả. Nếu như có thể quay ngược thời gian, Vĩ Thanh chỉ muốn trở về thời mẫu giáo, hồn nhiên và ngây thơ. Nhưng có vẻ như không được. Không biết đến năm sau thi vào đại họ, tốt nghiệp thì còn phải học điên cuồng như thế nào nữa đây. Trường chuyên thật khắc nghiệt. Nếu biết trước cô đã chẳng thèm thi vào ngôi trường này làm gì. Là trường điểm thứ 3 của thành phố, lũ học sinh của trường phải cố hết sức mà học để không làm mất thể diện của nhà trường. Và không tự làm xấu hổ bản thân khi nói mình học trường chuyên nhưng học lực lại kém, thu xa lũ bạn.
Từng giây từng phút đều đều trôi…….
Trong khi đó Trang Ngọc Minh đang ngồi cắn bút trong phòng thi……
……..
“Trời sao khó thế nhỉ? Ý mà hình như câu này làm rồi.”
Trang Ngọc Minh vừa nghĩ ra cách giải là cắm đầu viết lia lịa. Đã thi xong môn toán, đề quả đúng với dự đoán của Minh Quân. Giờ đến môn lý, Ngọc Minh cũng bất ngờ vì trình độ dự đoán siêu cấp của Thượng Nguyên. 2 thầy cô ấy quả là siêu phàm. Giá mà họ có thể đoán luôn được cả môn hóa thì hay biết mấy. Thế nhưng bọn họ thì phải bó tay trước đống công thức hóa học rối rắm và những con số cân bằng phức tạp. Tuy đều là học sinh giỏi nhưng dường như môn hóa không phải là sở trường của 2 người họ. Thượng Nguyên luôn đứng đầu khối nhưng lại không vào những lớp đầu, Minh Quân cũng thế. Họ cùng gắn liền với con số bảy. Và cả 2 đều là thủ khoa nhưng lại chịu thua trước những thí nghiệm hóa học. Không đoán nổi đề nên Ngọc Minh đành phải tự lực cánh sinh. Tiếng giám thị vọng lại trong căn phòng rộng có 5 người ngồi:
-Còn 10’ nữa hết giờ!
Ngọc Minh nhìn lại tờ đề. Còn đúng 1 câu nữa là xong. Oái oăm thay đó lại là 1 câu hỏi không nằm trong dự đoán và Ngọc Minh cũng chưa ôn . Đó là 1 câu hỏi dễ vô cùng nhưng cũng không thể ngờ tới nhất. Tính Q.thu và Q.tỏa của 1 cái ấm nhôm và củi khô. 1 bài toán lớp 8. Lời bà Hà Thị chợt vang lại trong não bộ cô, kích thích trung khu thần kinh cố gắng nhớ lại cách giải. Bấm máy tính với tốc độ kinh hoàng, cuối cùng Ngọc Minh cũng làm xong.
Khi nộp bài thì cũng đã 10h30. Gần 11h họ mới được ra khỏi phòng thi. Ngọc Minh thở phào nhẹ nhõm đi mua chai nước ngọt uống. Cô ngồi đợi, canh đúng thời gian mới gọi ọi người. Báo cho Minh Quân trước rồi mới tới Thượng Nguyên. Lúc cô gọi, Minh Quân nhấc máy ngay, hồi hộp hỏi:

-Thế nào? Đúng như mình dự đoán chứ?
-Đúng chóc! Cậu thiệt là thiên tài.
2 người bàn luận về đề thi 1 hồi sau đó Nguyên Thảo xen vào nói chuyện với Ngọc Minh. 15’ sau cô cúp máy, gọi về cho Thượng Nguyên.
…….
-Anh ơi cậu ấy gọi kìa!-Tống Thượng Nguyên hoảng hốt kêu lên khi cả 4 người vừa ngồi vào bàn ăn.
Tae Min đứng dậy, Thượng Nguyên bắt máy đi nhanh ra ngoài. Trước khi đi, Tae Min nói:
-2 đứa ở đây đợi đi. Tí anh quay lại.
Sau đó cũng biến mất theo sau Thượng Nguyên để lại 2 người ngơ ngác nhìn nhau chả hiểu cái quái gì.
Ở phía bên ngoài, Thượng Nguyên lo lắng hỏi:
-Cậu làm bài được chứ? Có đúng với dự đoán không?
Trong loa phát ra giọng nói hào hứng của Ngọc Minh:
-Cậu và Minh Quân đoán như thần ra đúng y chóc. Có điều câu cuối cùng làm mình hơi bất ngờ.
Tae Min hỏi:
-Sao thế?
-Em không ôn câu đó. Không ai nghĩ sẽ ra cả. Đó là dạng toán tính nhiệt năng của lớp 8.
Tae Min và Thượng Nguyên trợn mắt nhìn nhau rồi hỏi:
-Thế cậu có làm được không?
-Được! Vừa kịp giờ nhưng không biết có đúng hay không nữa.
-Xong 2 môn rồi phải không?
-Vâng! Tí 1h thi môn tiếp theo. À, anh lát học xong qua chở em “zìa” nhà được không? Em không đi xe.
-Ok!
-Vậy thôi em cúp máy đây phải đi chuẩn bị cho bài thi tiếp theo nữa.

-Cậu cố lên nhé.
-Cố gắng lên nha em gái.
-Ừ! Cám ơn 2 người. Em cúp máy đây.
Sau khi Ngọc Minh cúp máy 2 người mới thở phào nhẹ nhõm. Họ đều biết rằng Ngọc Minh đã bỏ ra rất nhiều công sức để có thể đạt được điều này. Nếu Ngọc Minh không thực hiện được thì cô ấy chắc hẳn sẽ rất thất vọng. Tất cả những người giúp đỡ cô ấy suốt 1 tháng qua cũng chỉ có thể cầu chúc cho cô ấy thành công mà thôi. Ngọc Minh, cô gái lúc nào cũng tỏ vẻ cứng rắn mạnh bạo thật chất cũng là 1 người rất yếu đuối và dễ suy sụp. Cô ấy cũng có 1 lý trí rất mạnh mẽ, luôn muốn phấn đấu để làm hoặc có 1 điều gì đó bằng chính thực lực của bản thân. Đối với cô đó là thành quả đáng tự hào nhất. Và dường như chẳng ai hiểu được cái động lực mà có thể khiến cô gái ấy quyết tâm đến như thế. Trong suốt 1 tháng trời vừa ôn luyện để thi vừa học đề cương để có thể chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ thật tốt. Thượng Nguyên rất khâm phục cái khả năng học bài của Ngọc Minh. Chỉ trong vòng có 3, 4 ngày mà cô ấy đã học hết 1 xấp đề cương. Đến nay, đề cương của những môn phụ hầu như cô ấy đều thuộc hết. Mỗi lần trả bài cho Ngọc Minh, Thượng Nguyên đều ngạc nhiên hỏi:
-Sao cậu học hay thế?
Cứ mỗi lần như thế, cô ấy lại cười, nói:
-Do trình độ đọc tiểu thuyết của mình thuộc hàng đẳng cấp nên khi học bài cũng khá nhanh. Với lại chỉ cần tập trung và quyết tâm là được.
Thượng Nguyên chỉ có thể ngẩn người trước câu nói đơn giản, nửa đùa nửa thật ấy của cô bạn. Nhưng có điều Thượng Nguyên phải công nhận, thậm chí là tâm phục khẩu phục trình độ đọc tiểu thuyết của Ngọc Minh. 1 quyển tiểu thuyết, Thượng Nguyên đọc nhanh nhất phải 1 tuần mới xong. Nhưng đối với Ngọc Mình thì chỉ cần vài giờ đồng hồ là tất cả tiểu thuyết đều bị tiêu diệt dù ngắn hay dài, dày hay mỏng. Thật là 1 trình độ điêu luyện.
Thượng Nguyên khẽ cười bước rở lại nhà ăn. Họ vừa đẩy cửa bước vào thì thấy Lâm Phong ôm 1 cô gái trong tay, mặt không cảm xúc bước ra. Tất nhiên theo sau có thằng bạn thân là Dược Nguyệt Ân và bạn gái Dương Tuệ Vân.
Vĩ Thanh mặt hầm hầm khi thấy 2 người quay lại bàn. Tae Min hỏi:
-Sao vậy?
Vĩ Thanh bắt đầu bùng nổ:
-Cái tên Hàn Chết Tiệt đó lại kích em. Hắn ta thấy anh và Thượng Nguyên đi khỏi thế là sang đây đâm chọc. Cậu ta nói nào là anh đã có bạn gái, Ngọc Minh thì giả tạo, còn Triệu Nghi thì mặt như con lợn nái. Em thì là 1 con sư tử cái, chả trách chả thằng nào nhào vô. Cậu ta còn bảo em và Ngọc Minh đúng là 1 lũ giả tạo, không đáng 1 xu. Em nói lại thì cậu ta chỉ nhếch mép cười đểu, bảo em không đáng để cho hắn ta nói chuyện. Hắn ta còn kêu em nói với Minh Minh có giỏi thì gặp hắn nói chuyện xem nào. 1 lần, giải quyết xong phẳng tất cả. Còn bảo cậu ấy là đừng có trốn chạy. Tính tránh mặt hắn hay sao? Thật là không ra gì mà.
Vĩ Thanh vừa dứt lời, Thượng Nguyên đã bức xúc kêu lên:
-Ngọc Minh không trốn chạy. Cậu ấy phải đi….
-Đi đâu?-Triệu Nghi chợt hỏi.
Tae Min vội nói:
-Cô ấy phải đi công việc. Nhưng yên tâm, ngày mai cô bé ấy sẽ xuất hiện lại thôi.
…….
Ở sân bóng rổ, Nguyệt Ân hỏi bạn:

-Cậu sao thế? Cả ngày hôm nay cứ lầm lầm lì lì, mặt lạnh như tiền. Đã thế còn khi không đi gây chuyện với Lạc Vĩ Thanh nữa chứ. Hạc Thi vừa mới quen với cậu có 24 tiếng đồng hồ đã bị cậu “nhấn nút biến”. Rốt cuộc cậu gặp chuyện gì à?
Lâm Phong dừng lại, không ném bóng nữa, ngước mặt nhìn Nguyệt Ân hỏi:
-Thế nào là thích 1 người?
-Cậu hỏi tớ làm gì? Chẳng phải cậu đã từng quen với rất nhiều người hay sao?
-Nhưng tớ chưa bao giờ thật lòng với ai cả nên không biết cảm giác đó thế nào.
Trầm ngâm 1 lúc, Nguyệt Ân nói:
-Ừm! Cậu sẽ cảm thấy tim đập nhanh khi đứng trước mặt người đó, cảm thấy vui khi ở cạnh người ấy. Khi thấy người ấy khóc, cậu sẽ cảm thấy đau lòng. Khi biết người ấy lừa dối cậu nhưng lại vẫn thứ tha cho dù bên ngoài lại tỏ vẻ giận giỗi. Luôn tìm kiếm, quan tâm để ý để người ấy. Và cảm thấy nhớ nhung khi xa người ấy. Đó là cảm giác khi cậu thích 1 người.
-Và cậu có cảm giác ấy với Tuệ Vân?
Im lặng 1 lúc, Nguyệt Ân mới trả lời, giọng hơi buồn:
-Thật sự thì không phải. Người khiến tớ có cảm giác ấy là….
-Vĩ Thanh?-Lâm Phong đoán mò.
Không ngờ Nguyệt Ân lại gật đầu.
-Nhưng chẳng phải cậu là người đã nói lời chia tay và ngỏ lời quen Tuệ Vân sao?
-Đúng! Nhưng tớ không chối rằng tớ vẫn còn thích Vĩ Thanh.
-Thế tại sao 2 người chia tay?
-Đó quả thật khó nói. Vĩ Thanh là 1 cô gái đáng yêu, chân thành do đó cô ấy có quá nhiều “vệ tinh” vây quanh. Tuy biết cô ấy thích tớ nhưng tớ lại cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm ấy. Cô ấy cần 1 người tốt hơn tớ.
-Nhưng tại sao chứ?
-Bởi vì…. Chẳng bao lâu nữa tớ sẽ đi New York.
-Cái gì?? Thế tại sao lại quen Tuệ Vân?
-Vì em gái tớ là bạn của Tuệ Vân. Khi cậu chia tay với cậu ấy, Tuệ Vân rất buồn. Em gái tớ đã năn nỉ tớ hãy quen với cậu ấy dù chỉ trong 1 thời gian ngắn cũng được.
-Nhưng cậu không nghĩ rằng Tuệ Vân cũng sẽ buồn nếu cậu đi sao?
-Không! Cô ấy sẽ không buồn đâu. Nếu là Vĩ Thanh thì cô ấy sẽ rất đau khổ. Nhưng vì thật chất thì Tuệ Vân cũng không thích tớ nên sẽ không sao cả. Tuệ Vân vẫn rất thích cậu.
-Nhưng tớ không thể đáp trả tình cảm ấy được. Và có phải vì sợ Vĩ Thanh sẽ tổn thương nên cậu mới chia tay đúng chứ.
Nguyệt Ân lại gật đầu. Cả 2 người im lặng, 1 lúc sau Nguyệt Ân hỏi:
-Cậu….. thích 1 người nào đó rồi phải không?
Lâm Phong gật đầu. Nguyệt Ân lại hỏi:

-Có phải là Trang Ngọc Minh không?
Lâm Phong không trả lời, 1 lúc sau mới gật đầu. Nguyệt Ân bật cười sau đó hỏi:
-Thế sao lại không nói với người ta?
-Vì tớ giận cô ấy. Việc cô ấy đổ keo lên yên xe tớ, cho tớ uống tuốc xổ, làm dính kẹo cao su lên quần tớ và hất đổ nước ngọt lên người tớ.
Nguyệt Ân lại cười, hỏi lại:
-Cậu giận cô ấy vì chuyện đó sao?
Lâm Phong gật đầu. Chợt…..
Cửa phòng tập mở ra, Vĩ Thanh bước vào, lặng lẽ nói:
-Những việc đó, 1 phần do tôi gây ra. Do đó cậu đừng giận Minh Minh nữa.
Nguyệt Ân sững sờ hỏi:
-Cậu…..
Nhưng Vĩ Thanh lại bình thản đáp lại:
-Tôi đã nghe hết tất cả. Tôi muốn cho cậu biết tôi đã rất đau khổ khi chúng ta chia tay. Rất hận cậu nhưng vẫn chưa thể quên đi hình bóng cậu. Nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ cố gắng quên đi cậu. Thật sự cám ơn cậu đã nghĩ đến tôi.
Nói xong, Vĩ Thanh quay bước đi, cố kìm nước mắt chỉ chực rơi. Để lại sau lưng là 1 Lâm Phong ngỡ ngàng và 1 Nguyệt Ân sững sờ.
……..
Cứ ngỡ rằng sẽ quên
Cứ ngỡ anh vô tình
Chà đạp lên kỉ niệm
Ấy vậy mà không ngờ
Tất cả là tại em
Sao ngốc thế hả anh?
Không lẽ anh không hiểu
Tình cảm này mãi trao
Sẽ không bao giờ đổi
Chỉ riêng mình anh thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.