Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 26: Đấng Đùa
Bọn họ bay dạo quanh tông môn cả nửa ngày trời, sau đó Mộng Dao dẫn họ tới phủ của nàng nghỉ ngơi.
Nó trú ngụ trên một thác nước, phong cảnh hữu tình, nếu như là dưới trần gian thì đây sẽ lọt vào kì quan của thế giới.
Vẫn là tầng tầng lớp lớp nhBọn họ bay dạo quanh tông môn cả nửa ngày trời, sau đó Mộng Dao dẫn họ tới phủ của nàng nghỉ ngơi.
Nó trú ngụ trên một thác nước, phong cảnh hữu tình, nếu như là dưới trần gian thì đây sẽ lọt vào kì quan của thế giới.
Vẫn là tầng tầng lớp lớp những chiếc lá đỏ bao bọc xung quanh, ở giữa là một gian nhà lớn với những hoa văn tinh tế.
Căn nhà làm từ gỗ với những tấm màn bằng lụa.
Có lẽ Mộng Dao vẫn còn chút ảnh hưởng kiến trúc của những hương lầu ở Hợp Hoan Tông.
Vừa kéo cánh cửa trượt ra, một hương thơm tỏa ra từ bên trong mang lại cảm giác thoải mái khó tả.
Nhớ lại cảnh dưới địa ngục với âm khí nồng nặc oi bức, bọn họ chẳng muốn quay lại tí nào.
Ở giữa phòng khách có lót một tấm lụa dùng để ngồi đi kèm với cái bàn thấp chứ không như bộ bàn ghế thông thường, điều này làm Ma Kim rất thích thú.
Không muốn ích kỷ tận hưởng cảm giác này, hắn liền nói với Lisa:
-Xà yêu ngu ngốc ta cho phép ngươi chuyển dạng đó.
Ở trong bộ dạng đó chắc bức bối lắm.
Lisa nghe thấy vậy hớn hở biến thành dạng xà nhân ngay.
Mộng Dao đứng bên cạnh ngơ ngác, Ly Ly liền giới thiệu:
-Đây là Lisa, khí linh đặc biệt có thể hóa hình.
Muội gặp được cô ấy ở dưới Địa Ngục.
Lisa trong chớp nhoáng lao tới Ma Kim, dùng đuôi rắn siết chặt hắn ta:
-Cái tên độc ác này, khi nãy tính giết ta phải không?
-Chẳng phải nàng biết bay sao.
-Chuyện đó ta chưa nói sao ngươi biết được, rõ là tính hại ta.
-Ta chỉ muốn ghẹo một tí, xin lỗi nhá.
-Ngươi biết điều đấy, lần sau còn như thế như ta siết chết ngươi.
Nhưng mà, tiết lộ chuyện này cho cô ta không vấn đề gì chứ?
-Đều là nữ nhân của ta có gì đâu mà ngại.
Ly Ly, Tử Nguyệt và Mộng Dao nhìn hai đứa cư xử trẻ con mà bật cười.
Lisa thấy vậy xấu hổ, quên mất là vẫn đang siết chặt Ma Kim, hắn thấy đau liền tỏa ra một ít sát khí khiến đuôi của Lisa lạnh thấu xương còn hơn cả việc bị đóng băng lại.
Nàng rút đuôi lại, run rẩy nói:
-Ngươi…!ngươi lại, ngươi đã hứa sẽ không dùng nó lên người ta nữa mà.
-Ta hứa khi nào?
-Hôm qua đấy!
-Đấy là nói với Hồ Mẫn, giờ tỉ ấy có ở đây đâu.
-Cái tên độc ác xấu xa vô liêm sỉ dám lật lọng.
-Muốn thử nữa phải không?
-Ngươi…
Ly Ly vỗ về Lisa:
-Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa, đây là chỗ của Mộng tỉ, tỉ ấy đuổi hai đứa đi bây giờ.
Mộng Dao thấy Ma Kim chẳng hề động thủ mà lại khiến Lisa hoảng sợ nên tò mò hỏi:
-Tiểu đệ vừa làm gì mà để cô ấy run bần bật thế kia?
Ma Kim nói:
-Tỉ muốn thử tí không, mặc dù nó có tí ấn đặc biệt với Lisa nhưng tứ giai trung kì như tỉ thì chắc không có vấn đề gì.
-Thử xem nào, uy lực mạnh thế có cần ta vận ma lực phòng vệ không?
-Nó xuyên qua nên chẳng ảnh hưởng gì đâu.
Nói xong, Ma Kim vận vũ hồn lên sức mạnh lớn nhất, mang theo luồng sát khí nồng nặc, hai tay hắn xoay đều tạo thành vòng luân chuyển gia tăng tốc độ.
Bằng con mắt thường thì Mộng Dao cô nương không thể thấy rõ chúng, nàng cứ nghĩ ma lực của Ma Kim yếu đến nỗi không thể hiện ra, tuy nhiên nàng vẫn gồng mình sẵn sàng đón nhận nếu nó lao vào những huyệt trọng yếu trên cơ thể.
Mỗi một vòng xoáy, Ma Kim thêm vào đó sự phẫn nộ, hắn tưởng tượng đến viễn cảnh Mộng Dao rời xa hắn để thành thân với Đồ Bá, một cái suy nghĩ ghen tuông trẻ con đó nhưng lại rót không ít sát khí, mặc dù chưa xuất kích nhưng cảm nhận sự nguy hiểm.
Tới vòng xoay thứ mười, hắn bất ngờ đưa tay chưởng thẳng vào vị trí Mộng Dao không ngờ đến, đó là khu tam giác quý giá.
Lực vừa chạm tới, tựa như một cơn gió nhẹ, Mộng Dao vừa nhếch mép tính cười trêu Ma Kim thì phía dưới của nàng bỗng dưng mất đi cảm giác, đôi chân của nàng ngã khụy xuống lúc nào không hay, cái mép dọc bắt đầu cảm thấy ê buốt, những dây thần kinh nhạy cảm nhất dường như đông cứng lại, lan nhanh đi khắp cơ thể, tâm trí của Mộng Dao lúc này trống rỗng, toàn thân tê dại.
Nàng rơi vào vô định, cảnh vật xung quanh bỗng méo mó và dường như đang hăm hở đe dọa nàng, nàng vận ma lực sẵn sàng bộc phá liều chết với cả thế giới.
Vài giây sau cơ thể nàng đột nhiên trở về bình thường, nàng ngồi bệt dưới sàn ngước mặt nhìn mọi người trong bầu không khí ngượng ngạo.
Ly Ly vội tới đỡ dậy, nhưng vừa chạm vào thì Mộng Dao phản xạ lách người né tránh làm như ai đó xa lạ đụng vào nàng, điều này làm cả hai người ngượng ngùng.
Mộng Dao cố trấn tĩnh tâm trí lại rồi nắm lấy bàn tay Ly Ly vẫn còn đang sượng ở đó:
-Cảm ơn muội muội.
-Tỉ không sao chứ?
-Không có gì.
Ma Kim cũng khá bất ngờ, thấy Mộng Dao ngã quỵ xuống làm hắn khoái chí.
Với bộ dạng ngông ngênh, hắn hỏi:
-Mộng tỉ cho đệ xin cái cảm nhận khi nãy với.
Mộng Dao vẫn cố giả vờ mạnh mẽ:
-Có cảm nhận gì đâu chứ, chỉ là ta mỏi chân thôi.
-Sao kì thế nhỉ, rõ là ta vận hết cỡ rồi.
May mà sử dụng cái này không tốn sức mấy.
Nào bé Lisa xinh xắn, lại đây thí nghiệm lại nào.
Lisa nghe vậy lập tức hóa lại dạng lưỡi hái bay núp sau Ly Ly.
Ma Kim nhìn sang Tử Nguyệt:
-Nương tử ơi!
Nàng ấy cũng nhanh trí nấp chung với Lisa.
Ma Kim thất vọng nói:
-Thôi nào, đừng như vậy chứ.
Có bị thương gì đâu mà sợ?
Mộng Dao buộc miệng hét lên:
-Ngươi còn không câm ngay cho ta.
Ý thức được lời vừa nói, nàng dùng tay tự bịt miệng lại mặt nhìn xuống thỏ thẻ:
-Xin lỗi, ta không cố ý.
Ma Kim giả vờ bực bội, mặc nhiên tỏa ra sát khí lan ra xung quanh.
Tuy luồng sát khí này không cô đặc lại bằng vũ hồn nhưng đối với những người từng nếm trải qua hương vị này như bốn vị nữ nhân kia thì đều cảm thấy bất an trong người, lập tức phản xạ lùi lại.
Thấy vậy, Ma Kim thu lại sát khí, gãi đầu cười nói vô tư:
-Hì hì, thôi đệ đùa đó, chúng ta kiếm gì đó ăn đi đói bụng chết
Tử Nguyệt liền ném cái cán Trích Huyết vô đầu hắn khiến hắn lảo đảo “Ui da!”
.
Năm người xúm lại quanh bàn từ từ thưởng thức trà đạo.
-Phủ của ta khá rộng.
Sau này nếu muốn thì mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây.
Lát hồi ta và Ly Ly sẽ dẫn mọi người đi xem phòng.
(Mộng Dao)
-Có phòng nào giường bự không, bốn người bọn ta ở chung quen rồi.
(Ma Kim)
-Quen cái đầu nhà ngươi, ai thèm ở chung với ngươi.
(Lisa)
-Hôm qua đứa nào xin xỏ ta thế, bị ta khước từ nên giờ dỗi à.
(Ma Kim)
-Ngươi! Ta không thèm nói với người nữa, chủ nhân ơi hắn ăn hiếp ta.
(Lisa)
-Đã bảo không có gọi tỉ là chủ nhân nữa mà, cơ mà con đấy Ma Kim, đừng có ghẹo muội ấy nữa.
(Ly Ly)
-Ở dưới địa ngục mọi người có vẻ thân thiết với nhau nhỉ? (Mộng Dao)
Ba người phụ nữ kia lảng tránh câu hỏi đó liền nâng ly trà lên nhâm nhi.
-Nguy hiểm dưới đó rình rập, bọn đệ phải nương tựa nhau mà sống thôi.
(Ma Kim)
-Ra là vậy, nhưng mọi người từ nay có thể yên tâm rồi, giáo phái bây giờ rất coi trọng mọi người, sẽ không còn có ai dám ức hiếp đâu.
(Mộng Dao)
-Nguyệt tỉ, tỉ thấy thế nào, ngủ chung với đệ được không? (Ma Kim)
-Ta…!ta sao cũng được.
(Tử Nguyệt đỏ mặt)
-Thôi đùa đó, nếu nơi này đủ chỗ thì mỗi người một phòng cho thoải mái.
(Ma Kim)
-Ngươi bỏ ngay cái chữ đùa đó cho ta, không ta xẻo ngươi bây giờ.
(Tử Nguyệt giơ Huyết Trích ra hù hắn)
-Phủ ta giờ chỉ còn ba phòng ngủ trống thôi.
(Mộng Dao)
-Thế thì thôi đành luân phiên mỗi ngày một người ngủ với ta vậy.
(Ma Kim)
-Ngươi mơ à, ta sẽ ngủ với Ly tỉ, nếu giường nhỏ thì ta hóa lại thành lưỡi hái cũng không vấn đề gì.
(Lisa)
-Ngủ với ai thì đêm đêm ngươi cũng không thoát khỏi sát khí của ta đâu.
(Ma Kim đe dọa Lisa)
-Thế cũng được, thằng bé lớn rồi, đến lúc cho nó ngủ một mình vậy.
(Ly Ly)
-Nói thế thì tối có nhớ nhung cũng đừng mò sang phòng con nha mẹ yêu.
(Ma Kim)
Lisa lè lưỡi trêu Ma Kim nhưng lại phát ra âm thanh giống tiếng rắn.
-Thế quyết định vậy nhé! Giờ chúng ta đi xem phòng, mọi người có cần thêm đồ đạc gì thì cứ nói với ta.
(Mộng Dao)
-Ta cần một thiếu nữ.
(Ma Kim)
Bonk, Tử Nguyệt lại chọi vào đầu hắn.
Năm người cùng đi xem phòng.
Vừa đi Ly Ly vừa tâm sự với Mộng Dao:
-Muội nhớ cái thời tỉ chăm sóc muội, lúc ấy muội mới có sáu bảy tuổi thôi, tỉ vẫn không hề thay đổi tí nào, từ cách đối xử dịu dàng cho tới nhan sắc xinh đẹp.
-Nhớ là tỉ vui rồi, lại còn nịnh tỉ cơ.
Lúc ấy muội cũng đòi ngủ chung với tỉ, thi thoảng lại mượn cớ đòi tỉ đọc sách cho nghe mà thiếp đi trong lòng tỉ.
-Thời gian ấy thế mà trôi nhanh quá.
Muội chỉ mong tương lai có thể sống hạnh phúc cùng mọi người như giây phút này đây.
-Tỉ cũng mong là thế.
Chọn xong phòng, Ma Kim bắt đầu phân phát huyết tinh thể.
Ngoại trừ Lisa do nàng không hấp thụ thì ai cũng có phần bằng nhau.
Thấy số lượng và chất lượng huyết tinh thể quý giá này Mộng Dao liền từ chối:
-Sao tỉ cũng có phần thế? Tỉ không nhận đâu.
-Chúng ta coi nhau là người một nhà rồi mà.
Chút quà mọn này có đáng là gì đâu.
(Ma Kim)
-Nhưng mà…
-Nhưng cái gì, tỉ thông minh thế cũng phải đoán ra ý đồ của ta chứ.
Mộng Dao nghe thế, liền thu lấy một phần nhỏ:
-Tỉ tạm lấy coi như nhận tấm lòng của mọi người vậy.
Ngày mai tỉ sẽ dắt mọi người đi Tàng Kinh Các nhận bí tịch.
Thế là mọi người đều vui vẻ về phòng nghỉ ngơi và hấp thụ huyết tinh thể.
Giữa khuya, Ma Kim mò sang phòng của Tử Nguyệt:
-Tỉ tỉ xinh đẹp có phải ngồi ngóng ta từ chiều không?
-Ai thèm ngóng ngươi chứ, ngươi qua đây làm gì?
-Còn làm gì nữa, ta tới đây…
-Người đừng manh động, ta hét lên bây giờ.
Ma Kim bổ nhào vào người Tử Nguyệt, như bao lần trước, hắn đè nàng ra và thưởng thức vị máu ngon lành.
Tử Nguyệt mặc dù nằm đê mê tận hưởng khi ăn hút máu, nhưng vẫn ráng kì vọng:
-Không lẽ đệ đêm nay đến chỉ để hút máu ta thôi sao?
Ma Kim miệng còn đang bận, hắn đành lấy tay lần mò da thịt nàng, nàng nhắm mắt lại và rên rỉ khe khẽ bên tai.
Nước nôi nàng đã âm ỉ chảy ra.
Qua vài chục phút hăng say hút máu, hắn cảm thấy thỏa mãn, đã đến lúc hắn phải làm cho đối tác mãn nguyện cùng.
Thế là hắn trườn bò xuống phần dưới của nàng, dùng lưỡi còn đọng huyết dịch của nàng để thưởng thức cùng với âm dịch tinh khiết.
Một cảm giác tuyệt vời nhất mà hắn trải nghiệm.
Tiếng rên la của nàng ngày một lớn, tay nàng không thể điều khiển được tự động đến trấn thủ đồi núi, hai ngón tay mân mê trọng yếu.
Hắn thấy nàng dàn binh phòng thủ chắc chắn thế liền thừa cơ quét sạch khu vực đã chiếm đóng.
Hắn kết hợp dùng hai ngón tay để nguấy sâu và ngón cái chà mạnh chỗ bé tí lòi ra phía trên.
Sức mạnh vũ bão đó khiến nàng không thể chống cự, Tử Nguyệt ưởn người, hét lên:
-Á, ta ra!
Hắn đang trên đà thắng thế nhưng vì một điều thần kì nào đó khiến hắn đứng dậy đi về phòng chứ không tiếp trận hai.
Nàng mặc dù vẫn còn lâng lâng nhưng cố với tay níu hắn lại, nói bằng giọng dễ thương:
-Đệ đừng về, tối nay ôm ta ngủ thôi cũng được mà.
Với một người thuần khiết như Ma Kim, tất nhiên hắn không thể nào chối từ lời thỉnh cầu của một nữ nhân yếu ớt hơi thở còn đang thều thào.
Thế là đêm đấy hắn ôm Tử Nguyệt đánh một giấc ngon lành đến sáng.
Và đúng là chỉ ôm và ngủ thôi không làm gì thêm cả.
Mặc dù có chút ấm ức nhưng ít ra trận một cũng đã an ủi nàng phần nào, đủ để nàng kìm chế mà giữ giá không đè hắn ra dùng cực hình.ững chiếc lá đỏ bao bọc xung quanh, ở giữa là một gian nhà lớn với những hoa văn tinh tế.
Căn nhà làm từ gỗ với những tấm màn bằng lụa.
Có lẽ Mộng Dao vẫn còn chút ảnh hưởng kiến trúc của những hương lầu ở Hợp Hoan Tông.
Vừa kéo cánh cửa trượt ra, một hương thơm tỏa ra từ bên trong mang lại cảm giác thoải mái khó tả.
Nhớ lại cảnh dưới địa ngục với âm khí nồng nặc oi bức, bọn họ chẳng muốn quay lại tí nào.
Ở giữa phòng khách có lót một tấm lụa dùng để ngồi đi kèm với cái bàn thấp chứ không như bộ bàn ghế thông thường, điều này làm Ma Kim rất thích thú.
Không muốn ích kỷ tận hưởng cảm giác này, hắn liền nói với Lisa:
-Xà yêu ngu ngốc ta cho phép ngươi chuyển dạng đó.
Ở trong bộ dạng đó chắc bức bối lắm.
Lisa nghe thấy vậy hớn hở biến thành dạng xà nhân ngay.
Mộng Dao đứng bên cạnh ngơ ngác, Ly Ly liền giới thiệu:
-Đây là Lisa, khí linh đặc biệt có thể hóa hình.
Muội gặp được cô ấy ở dưới Địa Ngục.
Lisa trong chớp nhoáng lao tới Ma Kim, dùng đuôi rắn siết chặt hắn ta:
-Cái tên độc ác này, khi nãy tính giết ta phải không?
-Chẳng phải nàng biết bay sao.
-Chuyện đó ta chưa nói sao ngươi biết được, rõ là tính hại ta.
-Ta chỉ muốn ghẹo một tí, xin lỗi nhá.
-Ngươi biết điều đấy, lần sau còn như thế như ta siết chết ngươi.
Nhưng mà, tiết lộ chuyện này cho cô ta không vấn đề gì chứ?
-Đều là nữ nhân của ta có gì đâu mà ngại.
Ly Ly, Tử Nguyệt và Mộng Dao nhìn hai đứa cư xử trẻ con mà bật cười.
Lisa thấy vậy xấu hổ, quên mất là vẫn đang siết chặt Ma Kim, hắn thấy đau liền tỏa ra một ít sát khí khiến đuôi của Lisa lạnh thấu xương còn hơn cả việc bị đóng băng lại.
Nàng rút đuôi lại, run rẩy nói:
-Ngươi…ngươi lại, ngươi đã hứa sẽ không dùng nó lên người ta nữa mà.
-Ta hứa khi nào?
-Hôm qua đấy!
-Đấy là nói với Hồ Mẫn, giờ tỉ ấy có ở đây đâu.
-Cái tên độc ác xấu xa vô liêm sỉ dám lật lọng.
-Muốn thử nữa phải không?
-Ngươi…
Ly Ly vỗ về Lisa:
-Thôi hai đứa đừng cãi nhau nữa, đây là chỗ của Mộng tỉ, tỉ ấy đuổi hai đứa đi bây giờ.
Mộng Dao thấy Ma Kim chẳng hề động thủ mà lại khiến Lisa hoảng sợ nên tò mò hỏi:
-Tiểu đệ vừa làm gì mà để cô ấy run bần bật thế kia?
Ma Kim nói:
-Tỉ muốn thử tí không, mặc dù nó có tí ấn đặc biệt với Lisa nhưng tứ giai trung kì như tỉ thì chắc không có vẫn đề gì.
-Thử xem nào, uy lực mạnh thế có cần ta vận ma lực phòng vệ không?
-Nó xuyên qua nên chẳng ảnh hưởng gì đâu.
Nói xong, Ma Kim vận vũ hồn lên sức mạnh lớn nhất, mang theo luồng sát khí nồng nặc, hai tay hắn xoay đều tạo thành vòng luân chuyển gia tăng tốc độ.
Bằng con mắt thường thì Mộng Dao cô nương không thể thấy rõ chúng, nàng cứ nghĩ ma lực của Ma Kim yếu đến nỗi không thể hiện ra, tuy nhiên nàng vẫn gồng mình sẵn sàng đón nhận nếu nó lao vào những huyệt trọng yếu trên cơ thể.
Mỗi một vòng xoáy, Ma Kim thêm vào đó sự phẫn nộ, hắn tưởng tượng đến viễn cảnh Mộng Dao rời xa hắn để thành thân với Đồ Bá, một cái suy nghĩ ghen tuông trẻ con đó nhưng lại rót không ít sát khí, mặc dù chưa xuất kích nhưng cảm nhận sự nguy hiểm.
Tới vòng xoay thứ mười, hắn bất ngờ đưa tay chưởng thẳng vào vị trí Mộng Dao không ngờ đến, đó là khu tam giác quý giá.
Lực vừa chạm tới, tựa như một cơn gió nhẹ, Mộng Dao vừa nhếch mép tính cười trêu Ma Kim thì phía dưới của nàng bỗng dưng mất đi cảm giác, đôi chân của nàng ngã khụy xuống lúc nào không hay, cái mép dọc bắt đầu cảm thấy ê buốt, những dây thần kinh nhạy cảm nhất dường như đông cứng lại, lan nhanh đi khắp cơ thể, tâm trí của Mộng Dao lúc này trống rỗng, toàn thân tê dại.
Nàng rơi vào vô định, cảnh vật xung quanh bỗng méo mó và dường như đang hăm hở đe dọa nàng, nàng vận ma lực sẵn sàng bộc phá liều chết với cả thế giới.
Vài giây sau cơ thể nàng đột nhiên trở về bình thường, nàng ngồi bệt dưới sàn ngước mặt nhìn mọi người trong bầu không khí ngượng ngạo.
Ly Ly vội tới đỡ dậy, nhưng vừa chạm thì Mộng Dao phản xạ lách người né tránh làm như ai đó xa lạ đụng vào nàng, điều này làm cả hai người ngượng ngùng.
Mộng Dao cố trấn tĩnh tâm trí lại rồi nắm lấy bàn tay Ly Ly vẫn còn đang sượng ở đó:
-Cảm ơn muội muội.
-Tỉ không sao chứ?
-Không có gì.
Ma Kim cũng khá bất ngờ, thấy Mộng Dao ngã quỵ xuống làm hắn khoái chí.
Với bộ dạng ngông ngênh, hắn hỏi:
-Mộng tỉ cho đệ xin cái cảm nhận khi nãy với.
Mộng Dao vẫn cố giả vờ mạnh mẽ:
-Có cảm nhận gì đâu chứ, chỉ là ta mỏi chân thôi.
-Sao kì thế nhỉ, rõ là ta vận hết cỡ rồi.
May mà sử dụng cái này không tốn sức mấy.
Nào bé Lisa xinh xắn, lại đây thí nghiệm lại nào.
Lisa nghe vậy lập tức hóa lại dạng lưỡi hái bay núp sau Ly Ly.
Ma Kim nhìn sang Tử Nguyệt:
-Nương tử ơi!
Nàng ấy cũng nhanh trí nấp chung với Lisa.
Ma Kim thất vọng nói:
-Thôi nào, đừng như vậy chứ.
Có bị thương gì đâu mà sợ?
Mộng Dao buộc miệng hét lên:
-Ngươi còn không câm ngay cho ta.
Ý thức được lời vừa nói, nàng dùng tay tự bịt miệng lại mặt nhìn xuống thỏ thẻ:
-Xin lỗi, ta không cố ý.
Ma Kim giả vờ bực bội, mặc nhiên tỏa ra sát khí lan ra xung quanh.
Tuy luồng sát khí này không cô đặc lại bằng vũ hồn nhưng đối với những người từng nếm trải qua hương vị này như bốn vị nữ nhân kia thì đều cảm thấy bất an trong người, lập tức phản xạ lùi lại.
Thấy vậy, Ma Kim thu lại sát khí, gãi đầu cười nói vô tư:
-Hì hì, thôi đệ đùa đó, chúng ta kiếm gì đó ăn đi đói bụng chết
Tử Nguyệt liền ném cái cán Trích Huyết vô đầu hắn khiến hắn lảo đảo “Ui da!”
Năm người xúm lại quanh bàn từ từ thưởng thức trà đạo.
-Phủ của ta khá rộng.
Sau này nếu muốn thì mọi người cứ nghỉ ngơi ở đây.
Lát hồi ta và Ly Ly sẽ dẫn mọi người đi xem phòng.
(Mộng Dao)
-Có phòng nào giường bự không, bốn người bọn ta ở chung quen rồi.
(Ma Kim)
-Quen cái đầu nhà ngươi, ai thèm ở chung với ngươi.
(Lisa)
-Hôm qua đứa nào xin xỏ ta thế, bị ta khước từ nên giờ dỗi à.
(Ma Kim)
-Ngươi! Ta không thèm nói với người nữa, chủ nhân ơi hắn ăn hiếp ta.
(Lisa)
-Đã bảo không có gọi tỉ là chủ nhân nữa mà, cơ mà con đấy Ma Kim, đừng có ghẹo muội ấy nữa.
(Ly Ly)
-Ở dưới địa ngục mọi người có vẻ thân thiết với nhau nhỉ? (Mộng Dao)
Ba người phụ nữ kia lảng tránh câu hỏi đó liền nâng ly trà lên nhâm nhi.
-Nguy hiểm dưới đó rình rập, bọn đệ phải nương tựa nhau mà sống thôi.
(Ma Kim)
-Ra là vậy, nhưng mọi người từ nay có thể yên tâm rồi, giáo phái bây giờ rất coi trọng mọi người, sẽ không còn có ai dám ức hiếp đâu.
(Mộng Dao)
-Nguyệt tỉ, tỉ thấy thế nào, ngủ chung với đệ được không? (Ma Kim)
-Ta…!ta sao cũng được.
(Tử Nguyệt đỏ mặt)
-Thôi đùa đó, nếu nơi này đủ chỗ thì mỗi người một phòng cho thoải mái.
(Ma Kim)
-Ngươi bỏ ngay cái chữ đùa đó cho ta, không ta xẻo ngươi bây giờ.
(Tử Nguyệt giơ Huyết Trích ra hù hắn)
-Phủ ta giờ chỉ còn ba phòng ngủ trống thôi.
(Mộng Dao)
-Thế thì thôi đành luân phiên mỗi ngày một người ngủ với ta vậy.
(Ma Kim)
-Ngươi mơ à, ta sẽ ngủ với Ly tỉ, nếu giường nhỏ thì ta hóa lại thành lưỡi hái cũng không vấn đề gì.
(Lisa)
-Ngủ với ai thì đêm đêm ngươi cũng không thoát khỏi sát khí của ta đâu.
(Ma Kim đe dọa Lisa)
-Thế cũng được, thằng bé lớn rồi, đến lúc cho nó ngủ một mình vậy.
(Ly Ly)
-Nói thế thì tối có nhớ nhung cũng đừng mò sang phòng con nha mẹ yêu.
(Ma Kim)
Lisa lè lưỡi trêu Ma Kim nhưng lại phát ra âm thanh giống tiếng rắn.
-Thế quyết định vậy nhé! Giờ chúng ta đi xem phòng, mọi người có cần thêm đồ đạc gì thì cứ nói với ta.
(Mộng Dao)
-Ta cần một thiếu nữ.
(Ma Kim)
Bonk, Tử Nguyệt lại chọi vào đầu hắn.
Năm người cùng đi xem phòng.
Vừa đi Ly Ly vừa tâm sự với Mộng Dao:
-Muội nhớ cái thời tỉ chăm sóc muội, lúc ấy muội mới có sáu bảy tuổi thôi, tỉ vẫn không hề thay đổi tí nào, từ cách đối xử dịu dàng cho tới nhan sắc xinh đẹp.
-Nhớ là tỉ vui rồi, lại còn nịnh tỉ cơ.
Lúc ấy muội cũng đòi ngủ chung với tỉ, thi thoảng lại mượn cớ đòi tỉ đọc sách cho nghe mà thiếp đi trong lòng tỉ.
-Thời gian ấy thế mà trôi nhanh quá.
Muội chỉ mong tương lai có thể sống hạnh phúc cùng mọi người như giây phút này đây.
-Tỉ cũng mong là thế.
Chọn xong phòng, Ma Kim bắt đầu phân phát huyết tinh thể.
Ngoại trừ Lisa do nàng không hấp thụ thì ai cũng có phần bằng nhau.
Thấy số lượng và chất lượng huyết tinh thể quý giá này Mộng Dao liền từ chối:
-Sao tỉ cũng có phần thế? Tỉ không nhận đâu.
-Chúng ta coi nhau là người một nhà rồi mà.
Chút quà mọn này có đáng là gì đâu.
(Ma Kim)
-Nhưng mà…
-Nhưng cái gì, tỉ thông minh thế cũng phải đoán ra ý đồ của ta chứ.
Mộng Dao nghe thế, liền thu lấy một phần nhỏ:
-Tỉ tạm lấy coi như nhận tấm lòng của mọi người vậy.
Ngày mai tỉ sẽ dắt mọi người đi Tàng Kinh Các nhận công pháp.
Thế là mọi người đều vui vẻ về phòng nghỉ ngơi và hấp thụ huyết tinh thể.
Giữa khuya, Ma Kim mò sang phòng của Tử Nguyệt:
-Tỉ tỉ xinh đẹp có phải ngồi ngóng ta từ chiều không?
-Ai thèm ngóng ngươi chứ, ngươi qua đây làm gì?
-Còn làm gì nữa, ta tới đây…
-Người đừng manh động, ta hét lên bây giờ.
Ma Kim bổ nhào vào người Tử Nguyệt, như bao lần trước, hắn đè nàng ra và thưởng thức vị máu ngon lành.
Tử Nguyệt mặc dù nằm đê mê tận hưởng khi ăn hút máu, nhưng vẫn ráng kì vọng:
-Không lẽ đệ đêm nay đến chỉ để hút máu ta thôi sao?
Ma Kim miệng còn đang bận, hắn đành lấy tay lần mò da thịt nàng, nàng nhắm mắt lại và rên rỉ khe khẽ bên tai.
Nước nôi nàng đã âm ỉ chảy ra.
Qua vài chục phút hăng say hút máu, hắn cảm thấy thỏa mãn, đã đến lúc hắn phải làm cho đối tác mãn nguyện cùng.
Thế là hắn trườn bò xuống phần dưới của nàng, dùng lưỡi còn đọng huyết dịch của nàng để thưởng thức cùng với âm dịch tinh khiết.
Một cảm giác tuyệt vời nhất mà hắn trải nghiệm.
Tiếng rên la của nàng ngày một lớn, tay nàng không thể điều khiển được tự động đến trấn thủ đồi núi, hai ngón tay mân mê trọng yếu.
Hắn thấy nàng dàn binh phòng thủ chắc chắn thế liền thừa cơ quét sạch khu vực đã chiếm đóng.
Hắn kết hợp dùng hai ngón tay để nguấy sâu và ngón cái chà mạnh chỗ bé tí lòi ra phía trên.
Sức mạnh vũ bão đó khiến nàng không thể chống cự, Tử Nguyệt ưởn người, hét lên:
-Á, ta ra!
Hắn đang trên đà thắng thế nhưng vì một điều thần kì nào đó khiến hắn đứng dậy đi về phòng chứ không tiếp trận hai.
Nàng mặc dù vẫn còn lâng lâng nhưng cố với tay níu hắn lại, nói bằng giọng dễ thương:
-Đệ đừng về, tối nay ôm ta ngủ thôi cũng được mà.
Với một người thuần khiết như Ma Kim, tất nhiên hắn không thể nào chối từ lời thỉnh cầu của một nữ nhân yếu ớt hơi thở còn đang thều thào.
Thế là đêm đấy hắn ôm Tử Nguyệt đánh một giấc ngon lành đến sáng.
Và đúng là chỉ ôm và ngủ thôi không làm gì thêm cả.
Mặc dù có chút ấm ức nhưng ít ra trận một cũng đã an ủi nàng phần nào, đủ để nàng kìm chế mà giữ giá không đè hắn ra dùng cực hình.