Đấng Du Ký Cửu Giai Giới

Chương 25: Mỹ Nhân


Bạn đang đọc Đấng Du Ký Cửu Giai Giới – Chương 25: Mỹ Nhân


Ra khỏi chính điện, họ gặp lại ba vị trưởng lão đứng chờ sẵn bên ngoài.

Ma Kim đang định đi tới bắt chuyện thì từ xa có một vị cô nương bay đến.
Nàng dung nhan tuyệt trần, sở hữu mái tóc màu hồng độc đáo, làn da trắng hồng cũng với đường cong căng mọng, đang đứng trên một thảm lụa hồng cưỡi gió mà phi hành.

Vừa tiếp đất, nàng vội vàng chạy đến ôm lấy Ly Ly, Ly Ly cũng dang rộng vòng tay vui mừng đón lấy, tất nhiên do bị chênh lệch vóc dáng nên nàng bị đối phương ấn đầu dúi vào ngực.

Cô nương kia thút thít:
-Mừng muội muội trở về.
Ly Ly tươi cười nói:
-Lâu lắm rồi mới gặp lại tỉ, tỉ vẫn khỏe chứ?
-Câu này là tỉ hỏi muội mới đúng, dưới Địa Ngục thế nào, có ai ức hiếp muội không? Muội chắc đã chịu nhiều khổ cực lắm.
-Muội không sao, ở dưới đó khá là bình yên.

Tỉ đừng lo lắng.
-Sao mà không lo được chứ, do ta vô dụng, không thể đòi công bằng được cho muội.
-Tỉ đừng nói thế, là muội liên lụy đến tỉ, đến bây giờ muội vẫn nợ tỉ một lời cảm ơn và xin lỗi.
-Chuyện của muội cũng là chuyện của ta, tiếc rằng thời gian qua không thể bên cạnh chăm sóc cho muội, đến lúc muội về lại mà ta cũng không kịp tới đón.
-Muội cũng đang tính đi tới gặp tỉ đây.
Cô nương ấy nựng nịu gương mặt Ly Ly, cẩn thận dò xét:
-Vẫn là gương mặt xinh xắn như ngày nào, đứng im để tỉ ngắm nào.

Muội trông có vẻ nhợt nhạt hơn trước đó.
-Thì dưới đó muội đâu có trang điểm gì đâu.
-Nhưng nhìn chung tỉ thấy yên tâm rồi.

Tỉ cứ sợ lúc gặp lại lại thấy muội ở trong bộ dạng hốc hác thôi.
Ly Ly hai mắt long lanh, mặt hơi ửng hồng:
-Cảm ơn tỉ, muội thực sự rất nhớ tỉ.
Cô nương xinh đẹp đó cũng sụt sùi, nghẹn ngào:
-Muội vẫn cứ đáng yêu như ngày nào.

Được gặp lại muội làm tỉ thấy hạnh phúc quá.
Hai nữ nhân cứ tình tứ mặc kệ mọi ánh nhìn xung quanh.

Ma Kim thì vẫn cứ đứng bên cạnh mải mê đắm chìm trong nhan sắc tuyệt trần kia.

Tử Nguyệt xoa mạnh đầu hắn, trêu chọc:
-Đệ lại muốn nếm thử âm dịch cô nương đó phải không?
Vừa dứt lời, bản thân nàng ý thức tính nhạy cảm của câu nói vừa rồi, tự bịt miệng mình lại: “Ôi mình vừa nói bậy bạ gì thế nhỉ, aaaa ngại chết mất, mình nói nhỏ thế chắc chẳng ai nghe đâu! Tất cả là do hắn đầu độc mình.”
Nhưng trái với suy nghĩ đó, sự thật là vừa rồi nàng phát ra tiếng không hề nhỏ, may mắn vừa vặn đủ cho bốn người họ nghe chứ chưa tới tai mấy tiền bối đứng ở xa.
Ly Ly cảm thấy ngượng thay cho Tử Nguyệt, đành tìm cách đánh trống lãng giúp muội ấy:
-Hmmm, để muội giới thiệu, đây là hài nhi của ta tên Ma Kim, còn đây là Tử Nguyệt cô nương.
Ma Kim gãi đầu, tít mắt nói:
-Con chào lão bà bà.
Cô nương đó hốt hoảng nghĩ bụng: “Chẳng nhẽ tai ta có vấn đề rồi sao? Khi nãy thì thôi đi, còn lần này tên nhóc này coi ta là một bà lão sao.”
Nàng cúi người xuống, hai tay chống đầu gối, dí sát gần Ma Kim, nói bằng cái giọng nguy hiểm:
-Nè, tiểu đệ thấy ta già lắm sao?

Ma Kim tươi cười ngây thơ:
-Không, trông tỉ đây rất trẻ đẹp.
-Thế sao lại gọi là lão bà bà
-Tại vì mẫu thân gọi tỉ đây là tỉ tỉ, mà hồi ở dưới kìa, tiểu đệ có quen lão Hồ Mẫn, một lão bà cũng xinh đẹp không kém tỉ nhưng năm nay gần bốn trăm tuổi rồi.
-Đệ làm tỉ cứ tưởng…!mặc dù ta gần bảy mươi rồi nhưng đệ cứ gọi ta là tỉ tỉ nhé.
-Tuân lệnh!
Cô nương ấy xoa đầu Ma Kim, khen ngợi:
-Đệ ngoan lắm.

Sau đó nàng ta đứng thẳng dậy, quay sang bắt chuyện với Tử Nguyệt:
-Ta tên Mộng Dao, rất hân hạnh được gặp Tử cô nương đây.

Nghe bảo các hạ là thiên tài luyện huyết trẻ nhất được cử xuống địa ngục.

Rất hân hạnh được gặp.
Tử Nguyệt bất ngờ:
-Có phải tiền bối đây là Mộng Dao mỹ nhân trời sinh mị cốt nổi tiếng khắp Trung Giới không?
Mộng Dao dịu dàng nói:
-Tử cô nương nói quá, tuy ta trời sinh mị cốt nhưng yên phận làm một người vô danh há có được thiên hạ bàn tán.
-Đúng là tiền bối rồi.

Bảo sao nãy giờ tiểu nữ đây cứ thấy rung động trước nhan sắc này.
.
Ma Kim thấy đám phụ nữ nói chuyện rôm rả quá liền bước tới gặp ba vị trưởng lão đang đứng chờ ngoài kia.

Một trong số đó thấy Ma Kim bước tới, liền mở lời:
-Không biết tiểu ma vương có căn dặn gì?
-Tiểu bối đây chỉ muốn tới hỏi rằng các vị trưởng lão đang chờ đợi điều gì?
-Chúng ta đây là đang chờ để có thể nghe Ly tiểu thư và ngài đây sai bảo.

Có thể là đi xung quanh tìm hiểu Ma Sát giáo, tới lấy nguyên liệu tu luyện, pháp bảo và vô vàn thứ khác, không biết công tử có hứng thú không?
-Chắc tí hồi Mộng Dao cô nương sẽ dẫn bọn ta, tỉ ấy là gì trong giáo phái nhỉ?
-Cô nương ấy là nội giáo đồ, cũng là vị hôn thê của Đồ Bá công tử, cửu cửu của ngài.
Ma Kim có hơi thất vọng nhưng vẫn làm bộ làm tịch:
-Làm ta cứ tưởng cô ấy cũng là trưởng lão chứ.

À xin tự giới thiệu, tiểu bối tên Ma Kim.

Không biết quý danh của các vị đây.
-Công tử khách sáo rồi, ta là Hạ Xuân Chí, trưởng lão khu nội quản, chuyên xử lý các vấn đề mâu thuẫn trong giáo phái
-Ta là Lịch Cao, trưởng lão khu nội quản, điều hành dòng chảy tài nguyên của môn phái.
-Ta là Liên Khang, trưởng lão khu ngoại quản, chuyên xử lý các tranh chấp giữa giáo phái với các thế lực khác.
Ma Kim cúi đầu hành lễ:
-Hân hạnh được biết các tiền bối.

Mong sau này được chỉ dạy thêm.
Hạ trưởng lão liền thành khẩn xua tay:
-Này này, tiểu ma vương đừng như thế, thân phận của công tử cao quý hơn những lão già đây.

Ma Kim cười nói:
-Tiểu bối đã rõ, không còn việc gì xin cáo lui trước.
-Công tử đi thong thả.
.
Ma Kim trở lại, thấy Tử Nguyệt và Mộng Dao vẫn còn hăng say nói chuyện lắm.

Có mỗi Ly Ly lo lắng khi thấy con trai tới nói chuyện riêng với các trưởng lão.

Nàng tò mò:
-Vừa nãy con nói gì với họ á?
Ma Kim cười nói thản nhiên:
-Đuổi bọn chúng đi cho khuất mắt thôi.

Mà này, Mộng Dao tỉ tỉ, tỉ có muốn làm đạo lữ của đệ không?
Mộng Dao đơ người ra chốc lát rồi lại tươi cười trêu ghẹo:
-Sao thế, nhóc thấy tỉ đây xinh đẹp quá sao.

Nhưng tiếc quá, nhóc còn nhỏ như vậy không thể trở thành đạo lữ của ta được.
-Chứ không phải do tỉ sắp trở thành thê tử của người khác sao?
Mộng Dao bất ngờ, liền hỏi:
-Sao đệ biết?
Ma Kim thản nhiên trả lời
-Thì lúc nãy có hỏi qua ba vị trưởng lão đó.

Nhưng mà không sao, miễn còn là xử nữ thì đều xứng đáng làm thê tử của ta.
Mộng Dao câm nín không biết đáp lời như nào, thằng nhóc này rõ là quay người khác như chong chóng.
Ly Ly muốn giải tỏa bầu không khí ngượng ngùng, đành rủ mọi người đi tham quan quang cảnh xung quanh.

Ma Kim thắc mắc:
-Chúng ta đi bằng cách nào vậy nhỉ?
-Mọi người có thể ngồi trên khăn lụa của ta.

(Mộng Dao)
-Thôi tha, nhìn thôi đã thấy mỏng manh rồi huống hồ ngồi lên đó, dẫu có chắc chắn nhưng gió thổi mạnh thế khéo giữa đường ta lọt xuống mất.

(Ma Kim)
-Hay là chia ra, ta và Tử Nguyệt giờ đây tứ giai rồi có thể ngự kiếm phi hành.

(Ly Ly)
-Muội thăng lên tứ giai rồi sao, nhanh thế.

Sắp đuổi kịp ta rồi.

(Mộng Dao)
-Hì hì, cũng nhờ thằng nhóc ma ranh này nè.


(Ly Ly)
-Hở? (Mộng Dao)
-À…!sinh nó ra giúp muội đột phá.

(Ly Ly)
-Thần kì thật đấy, thế thì chắc tỉ cũng phải sinh một đứa mới được.

(Mộng Dao)
“May mà mình nhanh ý chứ không thì cái mồm hại cái thân rồi.” Ly Ly thầm nghĩ.
Ma Kim liền nhắc nhở:
-Trông mẫu thân có cây kiếm nào không chứ chưa nói đến việc học kĩ năng phi hành.
Ly Ly thở dài thất vọng:
-Ừm, cũng phải…
Ma Kim trêu chọc:
-Hay dùng thử cái lưỡi hái này xem, quăng nó xuống dưới là nó tự bay được á, dù gì cũng đồng tu vi tứ giai.
Ma Kim đang tính hù Lisa trong dạng vũ khí thôi, ai dè Ly Ly bằng một niềm tin nào đó không nghĩ ngợi gì nhiều, lập tức quăng lưỡi liềm xuống dưới vách núi.
Ma Kim và Tử Nguyệt hoảng hốt:
-Hảaaaaa, sao lại làm thật thế kia?
Ly Ly bừng tỉnh, hoảng hốt vội kéo tay áo Mộng Dao:
-Mau mau, cứu nó mau lên, tỉ bay xuống cứu nó đi! Ta quên đọc thần chú rồi.
Mộng Dao cười nói:
-Haha, chỉ là một món vũ khí thôi mà, muốn nhặt lại khi nào mà chẳng được, nếu mà dễ hỏng thì nên vứt nó đi là vừa.
Ly Ly bấn loạn hét lên:
-Nhanh lên, không kịp bây giờ, tỉ mau cứu nó đi.

Huhu, nó chết mất.
Mộng Dao khó hiểu nhưng đành phải thuận theo:
-Thôi để tỉ xuống, làm gì mà hoảng thế không biết.
Lời nói còn chưa dứt câu, cây lưỡi đột nhiên từ dưới bay thẳng lên, kề sát lưỡi bén ngay cổ Ma Kim.

Hắn đổ mồ hôi hột và gượng nói:
-Bình tĩnh nào, ta đùa một tí thôi mà.
Ly Ly lập tức ôm chầm lấy cái lưỡi hái:
-Ta xin lỗi, ta không cố ý.
Mộng Dao thắc mắc:
-Nếu ta đoán không nhầm đây là khí linh à?
Ma Kim trả lời:
-Đúng vậy, bên trong nó là linh hồn một con xà yêu hung dữ xấu xí.
Lisa tức giận muốn xông tới chém hắn, Ly Ly dùng hết sức níu lại.

Lisa thầm nghĩ “May mà ta sử dụng được thần chú, không thì có chết lần nữa ta cũng đội mồ dậy giết chết tên độc ác biến thái nhà ngươi.”
Ma Kim nói tiếp:
-Thôi ổn thỏa rồi.

Nương tử đi cùng mẹ nhé.

Ta đi với Mộng tỉ có việc riêng cần nói.
Tử Nguyệt lườm hắn:
-Ờm, sao cũng được.
.
Thế là bọn họ cùng nhau bay lượn trên bầu trời, lại tận hưởng cảm giác cưỡi mây đạp gió.
Đứng cạnh Mộng Dao trên tấm dải lụa, Ma Kim chủ động thỉnh cầu:
-Tiểu đệ đây muốn được thỉnh giáo một số kiến thức của tỉ tỉ!
-Người cứ hỏi đi, tuy ta biết không nhiều, nhưng sẽ cố gắng giải đáp .
-Tỉ có bao giờ nghe nói qua Thần Trí Ngọc và Huyền Mộng Trận Pháp chưa? Và cả loại công pháp nào đây giúp cho tâm cảnh thoát hư.
-Để xem nào, tỉ hình như đã nghe qua.

-Thế thì tốt quá!
-Thần Trí Ngọc hình như là một bảo vật nhị giai ở trung giới, Huyền Mộng trận hình như là của Diệu Toán môn, một tông môn nhất phẩm ở trung giới, còn loại công pháp kia thì tỉ không biết, có thể người ở Diệu Toán Môn biết về nó.
-Cảm ơn tỉ tỉ
-Tiểu đệ còn muốn biết thêm gì nữa không?
-À thì, nói ra hơi ngại nhưng tỉ có cảm tình với Đồ Bá không?
-Biết ngay tiểu đệ sẽ hỏi như thế mà.

Nói sao nhỉ, ta được lên thượng giới là nhờ vào hôn ước này, ngày xưa ta ở trung giới làm trưởng lão của Hợp Hoan tông.

Ngày nọ có một đám người muốn làm nhục ta, tổ mẫu của đệ tức Ly Huyền đã ra tay cưu mang ta và đưa lên thượng giới, đổi lại thì ta sau này phải thành thân với hài nhi của cô ấy.

Tiếc là chủ nhân chưa sinh ra con trai đã không may qua đời, nên ta tiếp tục ở lại Ma Sát Giáo dưới danh nghĩa giáo đồ.

Sau này Đồ Bá phải lòng ta nên đã xin ma vương cưới ta, tuy nhiên vì chênh lệch tu vi nên đành chờ đến khi hắn bắt kịp thì bọn ta sẽ thành thân.

Ta đối với hắn không thù không oán, hắn cũng như bao người đàn ông khác u mê nhan sắc của ta thôi, chẳng có gì đặc biệt.
Nàng nghĩ rằng Ma Kim chỉ là thằng nhóc vài tuổi chẳng thể nghĩ sâu xa gì nên mượn cớ để nói ra hết tâm sự trong lòng.

Dù gì mấy năm rời xa Ly Ly, Mộng Dao hiếm khi nói chuyện với ai, chỉ thui thủi đọc sách một mình.
-Thế tu vi hai người như nào rồi? (Ma Kim thắc mắc)
-Ta là tứ giai trung kì, còn hắn là tứ giai sơ kì.

Chắc chưa tới hai năm nữa hắn sẽ tiến bậc.
-Ờm.

Vậy thôi.
-Hể, chả phải khi nãy đệ đòi cưới ta à? Sao không cố gắng gì hết vậy.
-Làm gì làm cũng phải thu thập xong hết mấy món đồ đã, với cả nếu yêu cầu của tỉ là ngang bằng tu vi, thì ta chắc cả đời cũng không đuổi kịp đâu.
-Sao thế, ta thấy đệ là tiểu thiên tài mà, mới sáu tuổi đã là nhị giai sơ kì.
-À ta mới bốn tuổi thôi, với cả…tỉ có phải là người giỏi trong việc giữ bí mật không?
-Tất nhiên rồi, ta chỉ chuyên moi móc bí mật của người khác, chưa từng xảy ra việc ngược lại.

Đệ cứ tin ở ta.
-Dù sao thì ta cũng nói cho Đồ Cốt Thiên rồi nên nói thêm người khác cũng không sao.

Ta đây bẩm sinh nhị giai sơ kì nhưng đổi lại thì tu vi của ta chỉ dừng ở mức đó, không thể tăng tiến thêm nữa.
-Đệ không đùa ta đấy chứ.
-Trông mặt đệ có giống đang đùa không, bù lại thì ta có khả năng giúp nữ nhân thăng giai dễ dàng, nhìn mẹ ta xem, bây giờ đã là tứ giai sơ kì, Tử Nguyệt cũng tương tự.
-Thật sao? Điều này ta chưa từng nghe qua bao giờ.

Nếu là thật thì thiên phú này đệ tuyệt đối phải giữ bí mật đấy.

Nếu mà bị lộ chắc chắn có nhiều nữ nhân bắt cóc đệ để thái bổ cho xem.
-Đệ biết rồi, đệ chỉ nói cho người thân thôi.

Với cả nếu có nữ nhân xinh đẹp như tỉ đây thì đệ tự nguyện bị bắt cóc.
-Tên nhóc này lại dẻo miệng rồi.

Chuyện đệ muốn trở thành đạo lữ của ta…!cũng không phải là không thể.
-Nếu tỉ giữ kín bí mật này, thì sau này đệ sẽ tiết lộ thứ khác hay ho hơn.
-Thứ gì thế, chả nhẽ về việc đệ bốn tuổi mà đã lớn nhanh thế này à?
-Tỉ vừa xinh đẹp lại còn thông minh, dù không có mị cốt cũng khiến tất cả đàn ông thiên hạ quỳ rạp dưới chân rồi.
-Tỉ đây chỉ không tham thế, chỉ cần một người đồng hành thôi.
-Còn đệ đây thì rất tham lam đấy!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.