Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm

Chương:92Nhắc Nhở!


Đọc truyện Đàn Ông Tương Lai Không Dễ Làm – Chương 592Nhắc Nhở!


Sau khi đại tá Mễ rời khỏi, chỉ còn sáu người Lăng Lan.
Cuồng Chiến và Băng Phách vô thức nhìn sang Bá Đao chờ anh ta nói chuyện.
Đao Nhọn là đội đặc chủng mạnh nhất, Bá Đao là đội trưởng của họ, dĩ nhiên là đối tượng thuần phục của họ.

Bá Đao quay đầu nhìn về phía Lăng Lan, hỏi: “Cậu tính thế nào?”

Nếu đã là đội viên của Lăng Lan, dĩ nhiên phải nghe ý kiến của Lăng Lan.
Dù sao, sau mười lăm năm, không biết đứa trẻ khiến anh ta kinh ngạc, có phải đã trở thành một cây đại thụ che trời rồi hay không, đây mới là điều anh ta muốn biết.

Lăng Lan không hề vì đội viên của mình là cường giả mạnh mà phấn khởi, nghe xong cô chỉ khẽ nhướng mày, lạnh lùng hỏi: “Nói cho tôi kỹ năng mạnh nhất của mọi người.”

Lăng Lan kể từ khi biết đối thủ của mình là chiến đội Long Tường, trong lòng cũng hẫng một chút, chỉ là gương mặt của cô khi nào cũng lạnh như tiền, nên mới không hề thay đổi mà thôi.
Điều này mới khiến cho Bá Đao cho rằng Lăng Lan không biết đội Long Tường.
Thực ra, Lăng Lan tất nhiên là quen đội Long Tường, bởi vì cô còn nhớ rõ bên đó còn tính bắt cóc đội viên mà cô khổ tâm gài bẫy quân y Lý của cô.

Năm đó, sau khi nghe thấy tin này Lăng Lan bình thản như không, chỉ lạnh nhạt như đã tính trước.
Khiến cho đội viên phục tâm tính của Lăng Lan, khiến cho Lý Thì Du cảm động rớt nước mắt vì Lăng Lan tin tưởng mình.
Sau đó nghĩ là mình không thể phụ lại sự tín nhiệm của Lão đại.
Thực ra, trong lòng Lăng Lan đã muốn điên lật bài.
Cô nghĩ rằng nếu có cơ hội phải giáo huấn đối phương một phen, để họ biết rằng không được ngấp nghé người của cô.

Giờ đây, cơ hội đến rồi! Lăng Lan không biết nên cảm kích cha đã cho cô cơ hội này, hay là buồn rầu vì cha lại gài hố mình nữa rồi.
Cho dù cô không thích Long Tường, nhưng vẫn biết đội ấy rất mạnh, những đội trưởng đội đặc chiến này cũng có phần e ngại đối phương.

Năm người biết khi này không thể che dấu được, nên nói ra kỹ năng của mình cho Lăng Lan.
Lăng Lan để họ chờ chút, rồi bàn với Tiểu Tứ để chế ra một phương án tác chiến, sau đó thêm bớt đủ kiểu mới xong chuyện, cũng đã đến lúc khiêu chiến rồi.


Lăng Lan đưa phương án này cho năm người.
Trong khoảng thời gian này, Cuồng Chiến và Băng Phách nhẫn nại chờ một bên, Yêu Đao và Bá Đao thì bàn tính gì đó, tuy họ cho Lăng Lan một cơ hội, nhưng không phải họ không làm gì.
Nếu như Lăng Lan chỉ huy sai, bọn họ cũng có thời gian mà chỉnh lại.

Năm người nghe tiếng tích tích, thì tâm trạng kích động lên, mở ra đọc.
Vừa đọc vừa gật đầu, cảm thấy phương án này rất toàn diện chu toàn, điều này khiến họ tin Lăng Lan thêm chút.

Yêu Đao đọc phương án này, khác với mọi người chỉ cảm thấy chu đáo, mà anh vừa thấy đã sáng mắt lên.
Trong mắt anh ta có rất nhiều màu sắc vụt qua, chỉ có anh hiểu được, phương án này quý giá chừng nào.

“Đội trưởng.” Yêu Đao hít sâu một hơi, nhẹ nhàng gọi Bá Đao bên cạnh.

“Ừ?” Bá Đao nhướn mày.

“Lát nữa đang chiến đấu, nếu như Lăng Lan cho ra lệnh gì cho anh, anh cũng đừng nghi ngờ nghe theo lệnh của cậu ấy.” Yêu Đao cẩn thận nói.

Bá Đao có phần suy nghĩ nhìn thoáng qua Yêu Đao, lúc này mới trả lời: “Tôi hiểu rồi.”

“Thần Đao, cậu cũng vậy.” Yêu Đao nhắc nhở đồng đội bên cạnh.

“Biết rồi, tôi sẽ cố hết sức.” Thần Đao nói qua loa, anh là một lính bắn tỉa, khi nào cần bắn, khi nào cần nhẫn nại, chỉ có anh mới rõ nhất.
Thần Đao không nghĩ Lăng Lan có thể hiểu hơn anh, nhưng mà anh ta tôn trọng Yêu Đao, nên mới đồng ý.
Nghĩ thầm, nếu lúc ấy không xảy ra chuyện gì, nghe lời đối phương một lần là được.

Yêu Đao nhắc nhở Bá Đao, hai người Cuồng Chiến và Băng Phách cũng nghe thấy, hai người lâm vào suy nghĩ riêng, rất nhanh đã bình thản trở lại, về phần hai người có suy nghĩ gì, ngoài hai người ra chẳng ai biết cả.


Phía Lăng Lan vừa chuẩn bị xong, thì trong quân doanh của đội đặc chiến Long Tường cũng nhận được thông báo của đội trưởng nhà mình với các đội viên, trong lòng không vừa lòng đẹp ý là mấy.

Ở trong phòng, một đội viên đang nằm ngủ nướng, nghe thấy máy liên lạc tích tích, mở ra đọc thử, một giây sau thì mở to mắt, mắng một tiếng: “Móa!”

Hôm nay đầu óc của đại đội trưởng có vấn đề hay sao vậy? Tự dưng lại muốn anh ta đến làm giám khảo vòng 2 của nhiệm vụ kích hoạt đội chiến.
Anh ta nhếch miệng, nằm xuống lại xem như chưa thấy lệnh này.

“Phiền phức.” Một người khác chỉ nhìn thoáng qua tin đến rồi cũng không để ý đến, tiếp tục đăng nhập vào thế giới ảo, xem buổi trình diễn của nữ thần Lý Âm Phỉ trong lòng anh ta, mỗi lần xem anh đều cảm thấy mình sống lại lần nữa, càng si mê cô ấy hơn.

“Không đi.”

“Tôi cũng không đi.”

“Chẳng được ích lợi gì.”

“…”

Đội viên của đoàn Long Tường đều là thiên chi kiêu tử một phương, nên tính cách trước giờ vốn cương quyết còn bướng bỉnh, có khi giở tính ra, ngay cả đội trưởng họ cũng chẳng để vào mắt, bây giờ còn bắt họ đi làm chuyện nhàm chán vô bổ thế này, tất nhiên sẽ không quan tâm rồi.

Chỉ là..
lần này không đơn giản như những lần trước.

“Ờ, trong vòng ba phút, cút đến sáu người cho tôi.
Nếu không toàn bộ vào Ma Long Cốc huấn luyện.” Giọng nói uy hiếp của đại đội trưởng hầm hè vang khắp khu chờ,


Sau tiếng này, toàn bộ quân doanh của Long Tường liền hoảng hốt, Ma Long Cốc? Đó là một vách đá dựng đứng mà ai đến rồi cũng chẳng muốn đến lần hai, ở đó có thể chết đó.

Chuyện này liên quan đến an toàn tánh mạng, nên cả bản doanh Long Tường liền hoạt động, hiệu suất cao nhất từ trước đến giờ kể từ lúc Long Tường thành lập, chưa đến ba phút, có sáu đội viên bối cảnh thấp nhất bị đá ra.

Sâu trong đáy lòng, họ thật tình không muốn.
Nhưng mà những người khác đều là những người mạnh hơn họ, nên chỉ đành ấm ức leo vào khoang đăng nhập vào thế giới ảo, đến sàn đấu chuyên biệt của đội đặc chủng, rồi tìm được gian phòng họ cần.

Bởi vậy những đội viên của Long Tường này đang nghẹn ức, chỉ muốn đánh te tua chiến đội muốn thông quan kia, để họ không thể kích hoạt chiến đội được, bởi vậy cả hai đội đều có ý chí quyết đấu rất mạnh mẽ.

Lăng Lan nhìn thấy đến giờ rồi, mới dẫn đầu năm người vào trong phòng riêng.

Ban đầu Lăng Lan cứ nghĩ sẽ vào một bản đồ dạng lớn, nào ngờ đâu bên trong lại là một sàn đấu lớn.
Xem ra trong lần khảo hạch này không có đường tắt mà luồn lách, chỉ có thể dựa vào sự phối hợp của đồng đội mà đánh.

Lăng Lan hơi nhướn mày, bắt đầu tính toán như điên những đường có lợi nhất với họ.
Tuy là bên trong đó có phương án nếu gặp phải bản đồ là sàn đấu lớn thì phải làm gì, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ rằng bản đồ lớn có xác suất cao hơn.
Bởi vì cửa này vốn là kiểm tra trí tuệ của đội trưởng, nên trong bản đồ lớn dễ dàng kiểm tra điều này hơn.

Còn trong sàn đấu với không gian nhỏ thế này, không thể kiểm tra được năng lực đánh giá bản đồ của đội trưởng, mà phải dựa vào sự ăn ý giữa đồng đội, tính đến tính lui, họ là một đội viên trong cùng chiến đội kiến tạo thành, chắc sẽ không mở sàn đấu đâu, vậy thì đâu có ý nghĩa gì nữa.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao họ bỏ qua bản đồ sà n đấu kiểu này.

Bởi vậy, Lăng Lan nói tới bản đồ sàn đấu kiểu này là trường hợp cuối cùng, xem ra suy nghĩ của họ, Đại tướng Lăng Tiêu tính cả rồi, nên mới ra đường khác biệt thế này, để họ không kịp trở tay, mới chọn bản đồ nhỏ sàn đấu kiểu này.

“Thật là phiền phức.” Lăng Lan cảm thán trong lòng, điều duy nhất mà cô cảm thấy may mắn chính là cô không cần phải chờ thời gian đăng nhập vào bản đồ, đã thấy được cảnh thật rồi, có thể nghĩ đến lỗ hỗng bên trong.
Lăng Lan tin rằng, đây là điều duy nhất mà họ hơn đối phương.

Lăng Lan nhìn quanh một lượt, đã phát hiện ra nhóm người Bá Đao được phân phối ở một nơi hoang vu, đối phương cũng như thế, trong sàn đấu hai bên xen kẽ nhau, không ai nắm quyền chủ động hơn ai, xem thử ai tỉnh sớm hơn mà thôi.

Ngón tay của Lăng Lan nhẹ nhàng dập dờn, thoáng chốc đã mất hình ảnh bàn tay, cô quan sát hoàn cảnh của đồng đội và đối thủ, sau đó khởi động từng mệnh lệnh ra lệnh xuất phát, chỉ cần đồng đội của cô phản ứng, cô sẽ hạ lệnh xuất phát ngay.


Trong lúc Lăng Lan quan tâm đến đồng đội của mình, vẫn không quên tấn công đối thủ, cô dựng thẳng súng ngắm lên, nhắm vào một đối thủ gần cô nhất.
Chỉ cần đối phương vừa qua thời gian bảo vệ của hệ thống, là lúc cô tấn công.

Ngoại hình của Cơ Giáp kia hơi kì lạ, nhưng có thể đoán được Cơ Giáp đó có thể là cùng loại Cơ Giáp Tổng Hợp giống cô.
(Trận này, Lăng Lan vẫn lựa Cơ Giáp Tổng Hợp).
Long Tường có sáu Cơ Giáp, tuy nhìn vẻ ngoài thì giống như Cơ Giáp Vương Bài chuẩn của Liên Bang, nhưng thật ra đã được cải tạo không giống nhau, mang theo phong cách cá nhân, nhìn thì giống Cơ Giáp Cải Tạo Cơ đã được cải tạo lại hơn.

Trong lòng Lăng Lan liền dè chừng, bởi vì cô có thiên tài cải tạo cơ giáp Thường Tân Nguyên, nên cô hiểu rõ Cơ Giáp Cải tạo, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thì sẽ càng mạnh hơn mà thôi.
Đội đặc chủng Long Tường có rất nhiều yêu nghiệt trong đó, có lẽ không xảy ra chuyện cải tạo thất bại đâu..
vậy những Cơ Giáp trước mặt đều vượt qua họ.

Lăng Lan đã nhận ra, nhóm người Bá Đao không hề có Cơ Giáp Cải Tạo, nhìn bên ngoài thì họ cũng chỉ điều khiển những Cơ Giáp giống như cô mà thôi, đều là Cơ Giáp Vương Bài bình thường như nhau.
Tuy là không biết họ có giống cô không thay đổi ngoại hình bên ngoài của Cơ Giáp, còn bên trong cái gì cũng đã cải tiến lên, còn có một số vũ khí chuyên chức (*dành riêng) cho cơ giáp hay không, hay thật sự chưa hề động vào gì cả, là Cơ Giáp tiêu chuẩn đây.

Không ngờ người đầu tiên tỉnh, sắp ra khỏi kì bảo vệ không phải người bên phía Long Tường, mà là phía đội của cô.
Không phải Bá Đao, không phải Cuồng Chiến, mà là người khiến người ta không lường trước được- Yêu Đao.

Yêu Đao là một người có Lực Tinh Thần mạnh mẽ hơn người khác, thời gian tỉnh dậy có liên quan đến Lực Tinh Thần, nếu Lực Tinh Thần càng cao, thì thời gian tỉnh lại càng ngắn.
Lăng Lan biết biệt danh của Yêu Đao có một chữ “yêu”, vậy thì chắc hẳn có mặt nào đó rất kì lạ hoặc mê hoặc lẳng lơ, không ngờ yêu này rơi vào Lực Tinh Thần, khó trách đối phương có vẻ gầy như vậy, Lăng Lan còn tưởng là trời sinh đã như vậy, bây giờ xem ra là ảnh hưởng của Lực Tinh Thần.

Yêu Đao vừa nhìn thấy quang cảnh xung quanh, đã nghe thấy tinh một tiếng, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dùng Tia Sáng Tầm Xa, bên trái góc 40, cách 300m có địch.”

Yêu Đao không hề nghĩ ngợi gì, giơ súng lên, nhắm vào hướng mà Lăng Lan đã nhắc, liền thấy một Cơ Giáp màu tím đang phát ra ánh sáng yếu màu xanh da trời, Yêu Đao biết đối phương chưa qua thời gian bảo vệ.

Đúng lúc này, năm sáu người còn lại cũng tỉnh lại, theo thứ tự là Bá Đao Cuồng Chiến và ba người khác bên phía Long Tường.

Cạch một tiếng, Lăng Lan dứt khoát thay đổi súng, trong lúc ánh sáng yếu của Cơ Giáp kia vừa tắt, nhấn cò.
.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.