Bạn đang đọc Đàn Ông Không Đọc: Bạn ở Sài Gòn
Hết giới tính rồi giờ lấy địa lý ra, lấy tên đất làm tên người. Nhưng mà tên một người thôi (mình dạo này hay nói xấu cá nhân và một ít tập thể) chứ ai cũng thế này thì chắc mình bỏ dép chạy lấy người.
Mọi việc nằm ngoài kế hoạch, khởi đầu là vì mình bị delay chuyến bay tối tại sân bay Tân Sơn Nhất 24 tiếng.
Mình bèn quay lại thành phố, mình đứng ở ngoài đường, gọi một cú điện thoại ột người quen trên mạng, chàng luôn tự nhận là chuyên gia du lịch xuyên Việt, thổ địa Sài Thành, đầy mình văn hóa, mình hỏi, em đang đứng ở đường…, anh có biết quanh em phạm vi 1km có khách sạn nào hợp lý và niềm nở không, cho em địa chỉ.
Chàng bảo, ôi thật tình cờ, em đang đứng ngay đầu ngõ nhà anh! Chờ chút anh chở em tới ngay khách sạn quen!
Sau khi bắt mình chờ đã đời, tại một quán cà phê “xấu lạ” thì chàng trờ tới lúc gần 10h tối. Chàng trông bề ngoài khá béo, thật sự béo, và khoái tán gẫu. Bằng chứng là chàng không nhấc mông khỏi mặt ghế trong suốt thời gian khoe lý lịch và năng lực công tác cùng các chiến công vang dội trên mọi mặt trận từ kinh tế tới khoa giáo, du lịch, thương hiệu, về nguồn, hành trình du lịch xanh theo chân liệt sĩ, nối quan hệ Việt Mỹ v.v… Sau khi mình đã nhắc khéo là em xin phép đi vì em còn phải kiếm khách sạn, mình diễn đạt bằng vài cách khác nhau thì chàng hiểu, chàng xởi lởi chở mình đi không lấy tiền xe ôm, sau khi lườm bà chủ quán chí chết vì đòi đóng cửa trước 11 giờ đêm.
Chàng chở thẳng mình tới nhà nghỉ thuê theo giờ, lấy phòng, giục mình lên tắm trước đi!
Mình choáng nặng, mình xách túi tới thẳng trước quầy lễ tân, nhìn thẳng vào mặt con lễ tân, con lễ tân nhìn lại mình chòng chọc, mình bảo, tôi không thuê theo giờ, tôi tìm phòng khách sạn. Nó băn khoăn nhìn chàng rồi bảo mình, thế thì chị đưa Chứng minh thư ra đây.
Chàng bảo, để anh xách túi cho em.
Túi mình chỉ có một máy tính xách tay và một bộ quần áo ngủ, không nặng đến mức chàng xách lên gác xong chàng phải nằm lăn ra giường nghỉ xả hơi, lại giục mình đi tắm.
Mình bảo, anh ơi, bây giờ là mười hai giờ đêm rồi, anh có thể về không?
Không, em cứ vào tắm đi, rồi thay quần áo, anh ở ngoài này trông đồ cho em.
Mình không tưởng tượng được là một người mới gặp vài tiếng lại có thể bám trụ lại đuổi không đi. Mình bắt đầu bối rối.
Mình bảo, em sẽ đóng cửa lại, sẽ không ai vào phòng em được. Bây giờ anh nên về nhà anh đi, vợ con anh đang chờ.
Chàng nói, anh đi qua đêm với bạn gái là chuyện thường.
Chàng đếm bước chân quanh phòng, ước lượng dài rộng và cái trần nhà cao bao nhiêu, rồi nhìn ngắm gật gù nói, ừ, phòng này tính ra hơn hai chục mét khối không khí, đủ tiêu chuẩn ngành du lịch quy định, hơn quy định ở một người, còn ở hai người thì sẽ hơi thiếu dưỡng khí, nhưng không sao!
Mình tá hỏa, xịt khói lỗ tai. Chàng bảo: Em chưa nghe tên anh nổi tiếng ở đây à? Có lần anh ngồi quán cà phê, hai đứa sinh viên bàn bên nói láo với nhau là quen anh, làm chương trình với anh thế nọ thế kia, đi thám hiểm tỉnh này tỉnh khác với anh, thế mà không nhận ra anh ngồi ngay bên. Anh bèn hỏi chúng, em quen anh X thật hả, quen tới mức độ nào? Nàng sinh viên trả lời, ồ bọn em ngủ với nhau là chuyện thường.
Mình chưa thấy câu chuyện hài nào trơ trẽn thế.
Mình bảo, rồi anh bảo sao?
Anh bảo, ngủ với anh X. là chuyện thường.
(Thì ra ăn tiền là câu kết này!)
Mình bèn nhón hai ngón tay cầm lấy ống tay áo của chàng, dắt chàng ra cửa, không nói gì khép cửa lại, khóa trái. Kể mà có cái lá lót tay thì tốt. Nhưng một người mang tiếng là đầy mình văn hóa xã hội khoa học giáo dục du lịch lý tưởng như chàng chắc gì đã hiểu một khái niệm nhỏ nhen tầm thường là “lót lá đuổi đi” nó có nghĩa là gì? Hình như chỉ người Bắc mới hiểu.
Khoảng vài phút sau, điện thoại của mình rung lên.
Em, anh bảo thật, bây giờ hay em xuống đây anh chở em đi ăn đêm, không thì em đói.
Chàng câu giờ ghê, ha! Mình điềm đạm: Sáng mai em phải làm việc sớm, em đã có hẹn, xin lỗi.
Em làm gì sớm?
Mình nói tên người VIP, chắc chàng không xem ti vi đọc báo không đọc sách không lên mạng cũng không mua lịch vạn niên xem ngày lành tháng tốt v.v… nói chung là mọi món truyền thông bình dân, thì chàng cũng phải biết họ là ai chứ!
Chàng nói chắc nịch: Bạn anh mà chứ ai, mai anh chở em đi gặp ông ta.
— ngủ chập chờn, chỉ sợ có người xô cửa vào phòng mình —
Sáng sau chàng đến thật. Thật tiếc VIP kia lại không hề biết chàng là ai. Bắt tay xong hỏi anh là ai?
Nhưng bi kịch là con đường đi đến gặp VIP. Rời nhà nghỉ, mình ý tứ càng né thì chàng càng ngồi lùi lại đằng sau phía mình, đến mức vào lúc không chịu nổi, mình bèn gỡ cái kính râm (kiểu thể thao, gọng hơi cong, mắt kính đen thật lớn) cài vào ngực áo, để sự đụng chạm của chàng còn có một chướng ngại vật ở giữa.
Kết quả rất khả quan, cái kính thể thao rớt một mắt kính ra. Không phải vì kính dởm hay rẻ tiền (không dám đâu, dù cũng không phải hãng Gucci) mà là vì lực va chạm quá mạnh.
Mình thề lực đó không phải là mình tự chồm ngực mình vào lưng người phía trước, mình xin thề đó.
Mình không tiếc cái kính, mà mình tiếc thời gian bị một người thế này đeo bám, và nghĩa là họ cũng đồng thời nhận biết một vài quan hệ cá nhân của mình. Chẳng hay ho gì việc này, không nói là tối kỵ.
Sau đó là một vài việc tế nhị mà mình không muốn nói ra, mà đỉnh điểm là mình đòi được đi một mình, được ra sân bay sớm để chờ chuyến bay tối, thì chàng… hổng chịu!
Lý do: Chàng đòi chở mình về nhà chàng, để mình tắm cho đỡ mệt (lại tắm) và cởi cái áo lót ra, chàng nói ngực mình quá căng, mặc áo lót liên tục sẽ có hại cho bộ ngực.
Hết! (hết chuyện rồi, bà con còn muốn đọc gì thêm nữa?)
2010