Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 50: Sát thủ trinh tiết ngàn dặm là cái gì?
(cái từ ấy là cháu chém, đại khái miêu tả anh zai sát thủ tình trường thích là ăn sạch, thím nào có cách dùng hay hơn thì xin chỉ dạy 千里之外取人贞操)
Edit: Cá chết
***
“Được, vậy cậu chờ ở bên ngoài, tôi ra ôm cậu vào.”
Lộc Minh Trạch nghe thấy giọng Auston mang theo tiếng cười trêu chọc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, Roy lạnh lùng liếc hắn một cái rồi rụt đầu trở lại, Lộc Minh Trạch cũng sờ mũi bí xị theo vào. Lỗ tai cái gì, này cũng nghe được.
Lộc Minh Trạch vừa đi vào rõ ràng cảm nhận được Auston đang nhìn hắn, hắn cũng không ngẩng đầu lên, từ chối giao lưu ánh mắt với Auston.
Lộc Minh Trạch nói câu kia hoàn toàn là nhất thời kích động, hắn cũng coi như người từng trải, hiểu rõ đạo lý, danh dự phải dựa vào bản lĩnh tìm về, chứ không dựa vào chơi xấu đùa giỡn. Hiện tại hắn tạm thời coi như bị Auston chi phối hành động, chờ hắn tìm được cơ hội… Hừ, nhất định phải cho y rõ ràng, ai mới là leader!
Tầm mắt Auston vẫn luôn đuổi theo hắn vào phòng, Lộc Minh Trạch không để ý tới y, tiến đến bên cạnh Milocy xem tình huống trị liệu của gã mặc áo đen kia.
Gã áo đen đã bị lột mặt nạ, lộ ra cả khuôn mặt, bất ngờ thay, người này thế mà rất thanh tú. Kỳ thực nghiêm túc mà nói, người này chỉ vì trên mắt mang theo vết sẹo, trông dữ tợn khủng bố, nửa dưới lại khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, ngũ quan cũng anh tuấn tú lệ, hẳn là một người rất đẹp.
Lộc Minh Trạch không khỏi đến gần lầm bầm: “Mặt mũi cũng ra dáng lắm… Oa!!”
Hắn nói được nửa câu, đến khi nhìn thấy nửa bên còn lại của khuôn mặt gã áo đen liền sợ đến rúc đầu về, ở nửa mặt còn lại song song với con mắt bị thương của gã, một vết sẹo kéo dài từ khóe miệng đến dái tai, như một con rết vặn và vặn vẹo bò trên mặt, vết sẹo kia rất dài, từ tình trạng của nó, có thể tưởng tượng vết thương lúc đó hẳn rất sâu.
“Tiểu Lộc! Cái tên chết tiệt cậu cút đi cho khuất mắt tôi!”
Milocy cầm kim khâu và cái kẹp trong tay, nhìn qua không lực sát thương, nhưng giọng gã nghe như hận không thể lập tức băm Lộc Minh Trạch thành tám mảnh.
Milocy rất ghét người khác trì hoãn công việc của gã, gặp phải tình huống như thế liền dễ nóng nảy, gã một khi bạo phát miệng sẽ cực kì độc: “Ánh đèn bị đầu của cậu chặn lại cả rồi, đầu của cậu mới bị bỏ vào lò nướng để nổ sao, lớn như vậy! Như bỏng ngô ấy!”
Lộc Minh Trạch theo bản năng che đầu của mình, lập tức giật giật khóe miệng: “Ông đây chỉ là nhiều tóc…” Mặt nhỏ lắm đó! Mặt minh tinh đó!
“Hai người có thể yên tĩnh chút không.”
Roy không nhịn nổi ngăn cản bọn họ tiếp tục cãi vã: “Nhao nhao nữa bệnh nhân liền chảy máu đến chết đấy.”
Milocy cau mày hừ nói: “Kìm cầm máu.”
Lộc Minh Trạch lúc này mới phát hiện, trong phòng bệnh còn có hai y tá, đang bận đưa dụng cụ phẫu thuật cho Milocy, gã áo đen bị thả trong một cái lồng, cái lồng kia không phải kính thông thường, mà là một lớp màng ánh sáng, tay Milocy có thể trực tiếp luồn vào, Lộc Minh Trạch suy đoán cái lồng kia hẳn là một lớp khử trùng ngăn cách vi khuẩn — lại là loại công nghệ cao trước đây chưa từng thấy, cũng không biết nguyên lý là gì.
Nói đến, chỗ Milocy dường như có rất nhiều đồ công nghệ cao, Lộc Minh Trạch đoán hẳn phải ngang ngửa với chủ tinh, gã không giống Lộc Minh Trạch, Milocy vẫn rất có bản lĩnh riêng.
Milocy cắt chỉ, Auston mới nhẹ giọng hỏi: “Tình hình thế nào?”
“Tôi đã khâu hết nội tạng của hắn rồi, nếu vẫn không tỉnh lại, vậy thì không phải kĩ thuật y học có thể giải quyết được.”
Milocy tháo găng tay rồi lại dùng rượu và xà phòng rửa sạch mấy lần: “Nhưng tại sao anh phải cứu hắn, anh biết hắn?”
Auston rũ mắt nhìn về phía người mặc áo đen kia, Lộc Minh Trạch vậy mà cảm thấy gò má của y có chút ôn nhu: “Không quen biết, nhưng cứu người chưa bao giờ là sai.”
“…”
Người duy nhất ở hiện trường không bị buồn nôn chính là Roy, mặt lạnh như băng không chút biểu tình. Ấy chờ chút, sao Milocy không có biểu hiện kì lại nào hết, có mỗi hắn cảm thấy giả tạo sao? Lộc Minh Trạch rơi vào trầm tư, có phải hắn bình thường có thành kiến quá sâu với Auston, cho nên hiểu lầm lòng tốt của y?
Lộc Minh Trạch theo bản năng nghi ngờ nhìn về phía Auston, đối phương như tâm linh tương thông với hắn, cũng vừa hay nhìn sang, đối mắt với Lộc Minh Trạch, nhếch khóe môi cười thật sâu.
………Đáng sợ, diễn xuất xuất sắc.
Auston như không có chuyện gì mà dời tầm mắt, hỏi Milocy: “Người này là ai? Anh sống ở Mersfaft lâu như vậy, hẳn phải biết thân phận của hắn.”
“Ai biết, nơi này mỗi ngày người đến người đi… Tôi chỉ biết trước đây hắn hay ở cửa thành thôi~ Có vẻ đang chờ ai đó. Kỳ thực hắn ở Mersfaft cũng coi như người có tiếng, thủ hạ một tốp phần tử hiếu chiến, mỗi lần có người vào Mersfaft đều phải đi khiêu khích kiếm chuyện, thời gian dài, tất cả mọi người gọi bọn họ là “người gác cổng”.”
Auston cau mày lập lại: “Người gác cổng?”
Lộc Minh Trạch dựa người ở một bên nói xen vào: “Người gác cổng gần như là đặc trưng của Bắc thành, mỗi lần có người mới đến đều phải bị “thị uy” một phen, hơn nữa có vài tên gác cổng y hệt đồ ngu, rõ ràng thị uy với người ta rồi, bọn chúng vẫn muốn thăm dò lần nữa. Cá nhân tôi ngược lại cảm thấy những tên này chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, rõ ràng là thừa dịp người mới chưa hiểu quy củ, giết người ta trở tay không kịp, giật đồ cướp người…”
Auston gật đầu: “Hắn tên gì?”
Milocy lần này không do dự: “Hess, người gác cổng Hess.”
Hắn nói xong thở hắt ra, ấn xuống nút bấm nào đó trên giường bệnh, sau đó một màng dung dịch màu trắng đục nổi lên, biến thành hình bán nguyệt che cho người mặc áo đen kia, Milocy giơ tay vuốt ngược tóc ra sau, mặt ra vẻ đại công cáo thành: “Được rồi, cho hắn nghỉ ngơi thật tốt, ngủ một giấc~ Nói không chừng sáng sớm ngày mai có thể tỉnh rồi.”
Auston mỉm cười gật gật đầu: “Làm phiền anh rồi.”
Lộc Minh Trạch yên lặng lắng nghe hồi lâu, rồi tò mò hỏi: “Này, vậy anh có biết quan hệ giữa hắn và “Snow kiếm” không? Vả lại hắn…”
“Hôm nay tới đây thôi.”
Auston như đoán được Lộc Minh Trạch muốn nói cái g, ngắt lời hắn, Lộc Minh Trạch nghi hoặc mà nhìn sang, Auston liền khẽ mỉm cười với hắn: “A Trạch, thương thế của cậu còn chưa khỏe, thuận tiện để Miloy xem cho cậu một chút, cậu không phải không thích bôi thứ thuốc kia sao, thiết bị trị liệu chỗ anh ta tương đối đầy đủ đấy.”
“A? Tôi cũng không cần…”
Auston đè lên vai Lộc Minh Trạch ấn hắn ngồi xuống ghế dựa, nhìn chằm chằm mắt của hắn nói: “Cần, cậu ngoan ngoãn phối hợp với bác sĩ trị thương đi.”
Y sau khi nói xong ra khỏi phòng bệnh: “Roy, cậu ra ngoài với ta.”
Milocy vẫn luôn duy trì hứng thú cao độ với cơ thể Lộc Minh Trạch, bảo Lộc Minh Trạch cởi áo ra, vừa thấy băng vải trên cánh tay hắn lập tức hưng phấn ồn ào: “Bị thương nặng quá à, tôi cảm thấy chúng ta phải tiến hành kiểm tra toàn thân một lần.”
“Cút mẹ anh đi.”
Lộc Minh Trạch hơi nghi hoặc một chút, hắn vừa rồi chỉ là muốn hỏi chuyện thanh hắc kiếm, Auston tại sao muốn ngăn cản? Người ở chỗ này không phải đều là đồng minh của y à? Hai y tá kia cũng đã ra ngoài… Lộc Minh Trạch nhìn Milocy bắt đầu vui vẻ đi tìm thuốc, càng cảm thấy Auston người này sâu không lường được, những gì y suy nghĩ luôn xa hơn người khác ba năm trăm bước, khiến người ta có loại cảm giác…
Y trời sinh là người lãnh đạo.
Lộc Minh Trạch đang ngẩn người, trên cánh tay đột nhiên truyền đến một cơn đau nhói, đau đến suýt kêu thành tiếng, vừa hoàn hồn phát hiện Milocy đối diện hắn cười bỉ ổi: “Cậu làm sao vậy hở, còn thất thần nữa~ Muốn biết hai người bọn họ ra ngoài làm cái gì à? Có phải cậu ghen không~”
Lộc Minh Trạch sắc mặt đờ đẫn nghe Milocy lải nhải xong, một cái tát đáp lên đầu gã: “Con mẹ nó anh cố ý đâm vào vết thương của tôi đúng không! Nếu anh dám làm đau tôi lần nữa, tôi đánh chết anh!”
Kỳ thực nếu không phải Milocy hỏi tới, Lộc Minh Trạch cũng không nhận ra chỗ kì lạ—— Đúng vậy! Auston gọi Roy ra ngoài làm gì chứ?! Thần thần bí bí!
Milocy cởi áo khoác trắng tùy ý ném lên giường, như cố ý chọc giận hắn: “Một A cùng một O đơn độc đi ra ngoài có thể làm gì nhỉ, khẳng định là nói chuyện yêu đương nhỉ, hi hi hi… Tiểu Lộc, cậu lần này không được, đã bao lâu rồi, còn không bắt người lại, tôi nhớ dây dưa dài dòng không phải phong cách của cậu.”
Lộc Minh Trạch không khỏi sờ mũi một cái: “Chả hiểu anh nói cái gì.”
Milocy vẻ mặt nhiều chuyện sấn tới: “Tôi nói sao cậu còn chưa ngủ với y.”
“…”
“Đừng hỏi tại sao tôi lại biết, tôi vừa nhìn liền biết. Nhắc tới cũng kỳ quái, người được cậu coi trọng, thế mà chưa từng bị “xơi”, không phải cậu được xưng là sát thủ trinh tiết ngàn dặm… Phụt——!”
Milocy còn chưa dứt lời, đã bị một đấm của Lộc Minh Trạch đánh bay tới gầm giường, người kia thu tay về, trên trán nổi gân xanh không ngừng. Sát thủ trinh tiết ngàn dặm cái quỷ gì chứ! Hắn chỉ là hơi dễ tính thôi mà! Tại sao lại lan truyền thành cái kiểu quỷ này!
Lộc Minh Trạch hung hăng đạp mấy phát lên quả đầu vàng rực rỡ của Milocy: “Này thì tin đồn, này thì tin đồn, con mẹ nó anh nói hưu nói vượn nữa ông đây đánh chết anh!”
Auston và Roy chưa nói bao lâu đã trở lại, thấy dáng vẻ Lộc Minh Trạch tuốt ống tay áo thở hồng hộc, có chút không rõ vì sao: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Lộc Minh Trạch không lên tiếng, gắt gao trừng Milocy, người kia bưng mũi không ngừng chảy máu bò dậy: “Hổng… Hổng có gì hớt~ Tôi không cẩn thận làm đau Tiểu Lộc mà thôi… Hi hi hi…”
Auston nhìn gã một cái, nói một câu đầy ý vị sâu xa: “Vậy anh lần sau phải thật cẩn thận.”
Lộc Minh Trạch từ trên giường nhảy xuống, thấy sau lưng Auston không có ai, liền hỏi: “Roy đi đâu rồi?”
“Tôi bảo cậu ấy làm giúp vài chuyện, trời muộn rồi, chúng ta trở về đi.”
Milocy xen vào: “Không sai không sai, mau trở về…”
Hắn nói còn chưa dứt lời, đột nhiên tiếng chuông cảnh báo vang lên, Milocy nhất thời đổi sắc mặt, gã lấy cái áo khoác trắng cởi ở một bên phủ thêm rồi xông ra ngoài, Auston và Lộc Minh Trạch đều sửng sốt, Auston không biết quy củ của chỗ Milocy, Lộc Minh Trạch trái lại biết, thế nhưng hắn xưa nay chưa từng thấy tình huống như thế.
Hắn vội vàng đuổi theo: “Xảy ra chuyện gì?”
Auston cũng không nói thêm nữa, đi cùng Lộc Minh Trạch. Mạch Lạc Kỳ vừa chạy ra ngoài vừa ấn xuống máy truyền tin cài trước ngực: “Chuẩn bị cấp cứu.”
Lộc Minh Trạch kinh ngạc hỏi: “Chỗ anh còn tiếp cấp cứu?”
“Hồi trước mới vừa nhận, gần đây xảy ra mấy vụ đả thương người kỳ quái, hơi khó giải quyết.”
Lộc Minh Trạch cùng Auston liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra nghi ngờ trong mắt nhau. Đoạn thời gian trước bọn họ trở về chủ tinh, những ngày qua luôn luôn ở trong nhà dưỡng thương, cũng không nghe nói có vụ đả thương người kỳ quái nào, nếu có tin tức, dì Wood phải sớm nói cho bọn họ biết mới đúng.
Hơn nữa hắn xưa nay chưa từng thấy bộ dạng nghiêm túc này của Milocy.
“Hì hì… Vết thương rất thú vị đây, tôi xưa nay chưa từng thấy. Hơn nữa lúc bệnh nhân phát bệnh cũng rất quái dị, có muốn thăm một chút không?”
… Được rồi, tên biến thái này chỉ là lại hưng phấn mà thôi.
Lộc Minh Trạch gật gật đầu: “Đương nhiên muốn.” Hắn nói xong lại nhìn về phía Auston: “Anh thì sao?”
Kỳ thực hắn muốn hỏi Auston có sợ hay không, bởi vì “quái dị” trong miệng Milocy, nhất định không giống bình thường, có thể tương đương với “buồn nôn” hoặc “vô cùng thê thảm”. Auston tuy rằng rất lợi hại, trông vẻ cũng không có điểm yếu gì, nhưng y cho cùng chỉ là người đến từ thành phố lớn, mấy thứ người ở thành phố lớn thông thường sợ cũng hết sức kì cục, tỷ như chuột gián phân gì đó.
Auston gật gật đầu, lúc này bọn họ đã đến cửa phòng cấp cứu, hai y tá đẩy giường bệnh chạy tới, bên cạnh giường còn có một nhân viên bảo vệ, hai tay gắt gao ấn người trên giường, có thể thấy người kia đang liều mạng giãy dụa, đồng thời phát ra thứ tiếng gào rít…nói chung là không giống người.
Lộc Minh Trạch liếc nhìn, lập tức nhíu mày lại. Tình trạng của người nằm trên giường bệnh kia quá thê thảm, vết thương của đối phương ở trên đùi, toàn bộ từ phần đùi trở xuống đã mất, ở bẹn đùi là một vết rách, như bị dùng sức xé đứt chân, mạch máu và xương cốt trắng toát đều lộ ra ngoài. Bắp đùi anh ta cứ chảy xuống một thứ chất lỏng đen xì, còn trộn lẫn chút chất nhầy sền sệt trong suốt màu đỏ, như là máu. Nhưng điều đáng sợ nhất không phải cái này, mà là vết thương của anh ta như có thứ gì đó đang chuyển động, có thứ gì đó mọc ra từ các nhánh mạch máu.
Lộc Minh Trạch chỉ liếc mắt một cái liền cảm thấy không thoải mái, Auston ở bên cạnh cũng cau mày, sự chú ý của y đặt dưới đất, trên đất đã chảy một vũng máu, y nhìn thấy trong máu có mấy thứ màu trắng sữa đang ngọ nguậy.
Milocy cũng chú ý tới thứ trên đất, dặn dò y tá thu thập: “Cả chất lỏng cũng lấy đi.”
Hắn nói xong ném cho Lộc Minh Trạch và Auston mỗi người một cái mặt nạ phòng độc: “Mang theo~”
“…Khoa trương quá đấy.” Năm đó khi còn ở trái đất mỗi ngày hắn đều lượn qua lượn lại giữa sương mù, cũng không mang mặt nạ phòng độc đâu!
Milocy cười rất quỷ dị, gã tự đeo cho mình cái mặt nạ rồi liếc bảo vệ đứng ở đằng xa, Lộc Minh Trạch phát hiện cho dù là bảo vệ hay y tá, trên mặt đều mang mặt nạ phòng độc, trong lòng Lộc Minh Trạch có chút lo sợ, sau lưng đột nhiên một đôi tay vươn qua, đoạt lấy mặt nạ phòng độc trong tay Lộc Minh Trạch cưỡng ép che ngoài miệng cho hắn.
Lộc Minh Trạch vừa quay đầu lại, Auston lạnh như băng nhìn hắn, sau đó cưỡng ép bóp lấy cổ của hắn mang mặt nạ giúp.
“Ối ối ối ối——!” Mẹ nó thô bạo như vậy! Siết muốn rớt tròng mắt!
Việc chữa trị của Milocy không có nhiều mới mẻ, hoàn toàn ngược lại với tác phong thường ngày của gã, lần này gã đơn giản thô bạo mà cắt bỏ phần thịt thối ở bẹn đùi của bệnh nhân, hơn nữa còn dùng những cưa điện, Lộc Minh Trạch không thấy y tiêm thuốc tê cho bệnh nhân, bệnh nhân đau ngất đi, nhưng cũng tạm dừng tiếng gào rít không giống người kia. Milocy ném phần thịt thối đã cắt và chất nhầy vào một cái bình thủy tinh chứa đầy chất lỏng, sau đó đậy nắp lại.
Lộc Minh Trạch nhìn gã, chờ động tác kế tiếp của gã, gã liền chỉ huy người đẩy bệnh nhân vào phòng cách ly.
Milocy lấy mặt nạ phòng độc xuống, cười nhìn về phía Lộc Minh Trạch: “Được rồi, kết thúc~”
Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, gỡ mặt nạ ra hỏi: “Cứ như vậy là tốt rồi?! Anh còn chưa chữa trị mà.”
Milocy vỗ cái bình trong tay thở dài: “Đây là phương thức chữa trị nhanh nhất~ Trước mắt tôi vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp trị thứ này, bệnh nhân thì…còn cần cách ly quan sát, không biết có lây nhiễm hay không. Cậu muốn ở đây theo dõi quan sát không?”
Lộc Minh Trạch thoáng nhìn vết tích còn chưa lau khô trên đất, dùng sức lắc đầu: “Không muốn.”
Auston từ đầu tới cuối không nói một câu, trầm mặc ra khỏi phòng bệnh cùng Lộc Minh Trạch.
Có thể là hình ảnh vừa rồi quá mức kích thích, hai người ngồi trên xe máy không nói một câu, qua hồi lâu, Lộc Minh Trạch mới hỏi thầm: “Thứ vừa nãy rốt cuộc là gì nhỉ, xưa nay không nghe nói có mãnh thú…”
Cùng lúc đó, Auston cũng mở miệng hỏi: “Sát thủ trinh tiết ngàn dặm là cái gì?”