Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay

Chương 49: Bảo đại nhân nhà các người tự mình đến mời tôi


Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 49: Bảo đại nhân nhà các người tự mình đến mời tôi

Edit: Cá chết

***

“Không phải cậu nói vết thương của cậu không nặng à?”

Auston nắm cây gỗ dẹp trét thuốc thối lên người Lộc Minh Trạch, người kia xoay mặt sang một bên, bóp mũi giả chết. Lộc Minh Trạch xác thực nghĩ rằng mình không thành vấn đề, bởi vì lúc hắn đối đầu với thanh hắc kiếm kia đã dùng phương pháp khéo léo hóa giải đòn công kích của đối phương, cho dù bị thương cũng chỉ có thể là bị thương ngoài da.

…Nhưng thanh kiếm kia dường như quá sắc bén, vượt khỏi dự tính của hắn, đến mức thụ thương dày đặc, liền lộ ra cả cánh tay như bị lột da.

Lộc Minh Trạch không chịu được mùi thuốc thối, khi vết thương không quá nghiêm trọng, hắn nguyện ý giao phó lòng tin cho tiểu cầu của mình. Lộc Minh Trạch càng muốn bội phục công lực nhẫn nại của Auston hơn, bởi vì khi y bôi thuốc cho vết thương của hắn, Auston thế mà không hề có phản ứng gì.

“Xong chưa… Vết thương nhiều trông hơi hù người vậy thôi, không có thương tổn chạm đến gân cốt sao tính là nghiêm trọng được, còn phải thay thuốc mỗi ngày…”

“Được, xoa thuốc cho cậu mà còn thiếu kiên nhẫn.”

Auston dùng xà phòng rửa tay sạch sẽ, thuận miệng hỏi: “Hôm nay cậu qua nhà phu nhân Wood? Mary thế nào rồi?”

Lộc Minh Trạch thở dài: “So với hôm qua tốt hơn rồi, nhưng con bé vẫn còn chút kinh hãi, Mary còn quá nhỏ, mấy năm nay lại được tôi bảo vệ quá tốt, chưa từng trải. Đột nhiên đến đột ngột như thế, tôi sợ nó có bóng ma trong lòng. Dì luôn luôn nói rằng may con bé không phải Omega… Bằng không tình huống còn bết bát hơn nữa.”

Kỳ thực Lộc Minh Trạch cũng vì chuyện này mà cảm thấy may mắn, còn hay thế giới này nằm ở thế yếu không phải “phụ nữ” mà là “Omega”, nếu không hắn nhất định phải vì chuyện hôm nay mà hối hận cả đời. Lộc Minh Trạch vẫn cảm thấy Mary bị hắn hại, hắn nghĩ tới sự kiện này, liền muốn chạy đến chỗ Milocy xé xác gã mặc áo đen kia thành hai nửa.

“…Tôi vẫn không hiểu nổi anh nghĩ cái gì.”

Lộc Minh Trạch mặc quần áo vào, cau mày nhìn về phía Auston: “Rốt cuộc tại sao nhất định phải cứu cái tên mặc đồ đen kia, tôi biết anh bây giờ thiếu nhân thủ, nhưng anh cứ như vậy xác định có thể dùng hắn à. Có một số việc anh còn không tin, phải giao thủ cùng đối phương mới có thể biết hắn là cái hạng người gì. Tôi từng giao thủ cùng hắn, tên kia chính là đồ thần kinh.”

Auston mỉm cười nói: “Tôi đã gặp rất nhiều người, cũng dùng qua rất nhiều người, bao gồm cả bệnh thần kinh và hoang tưởng. Những người này tuy rằng kỳ quái, nhưng khống chế lại không khó, cậu biết trên đời này người khó khống chế nhất là loại nào không?”

Lộc Minh Trạch suy nghĩ một chút: “Giống tôi, người vô dục vô cầu.”

“Vô dục vô cầu? Cậu?”

Auston lần này không hề che giấu ý giễu cợt của mình: “Người vô dục vô cầu khó có thể khống chế ngược lại là đúng, cậu mà…”

Lộc Minh Trạch bĩu môi không lên tiếng, bởi vì hắn cảm thấy Auston đang đùa tục* với mình.

(*) Bản gốc là 荤段子: còn gọi là Tiếu lâm mặn, là mấy chuyện cười, câu đùa châm biếm 18+ í =)) Hình như Aus đang chơi chữ à =))

“Còn nhớ tôi trước đây từng nói với cậu không? Lừa người nhưng thật ra là dối mình, khống chế một người cũng giống vậy, đầu tiên biết rõ người đó rốt cuộc muốn cái gì, như vậy mới có thể biến thành con cờ hữu hiệu, nói cách khác, người chỉ cần có dục vọng, là có thể khống chế. Khi cậu và anh chàng mặc áo đen kia giao thủ, tôi ở bên cạnh nghiêm túc quan sát, hắn không phải người vô dục vô cầu, ngược lại, hắn bị ám ảnh khá nặng đối với “Snow kiếm”, có lẽ đây là một cơ hội rất tốt.”


Lộc Minh Trạch vẫn luôn biết sức quan sát của Auston rất nhạy bén, khi hắn giao thủ với gã mặc áo đen kia, cũng phát hiện đối phương có nỗi ám ảnh với Snow kiếm.

Còn có một điểm, mà Auston không phát hiện được, đối phương cực kỉ ỷ lại, lại tín nhiệm thanh kiếm trong tay.

Lộc Minh Trạch bổ sung: “Còn có thanh kiếm đen, cũng rất kỳ quái… Nhưng chúng ta không có cách nào biết được ngọn nguồn giữa hắn và “Snow kiếm” đến cùng có cái gì, huống chi tôi mới vừa đánh hắn tới thổ huyết, hỏi hắn hắn chắc chắn sẽ không nói.”

Auston mỉm cười nói: “Kiếm tôi đã thu lại, muốn biết ngọn nguồn, chúng ta nhất định phải tự mình đi gặp hắn một chút.”

Lộc Minh Trạch thả mình xuống ghế sôpha: “Không đi, có khi chết rồi cũng nên.”

Nghĩ nắm đấm của hắn là trò đùa sao, người bình thường chịu một quyền vào tim là sắp nằm quan tài rồi, gã mặc áo đen kia lại bị hắn đánh đến nát bấy nội tạng.

“Tôi tin tưởng thân thủ của cậu, nhưng cũng tin vào trình độ y thuật của Milocy, tôi khá là hiếu kỳ rốt cuộc cậu ta lợi hại hay cậu lợi hại hơn.”

Lộc Minh Trạch muốn trợn trắng mắt, y bây giờ còn không thèm che giấu tâm tính xem trò vui luôn à: “Sao anh có thể thân quen với Milocy mà tôi không hề biết vậy… Vậy tôi cũng không cần đi gặp một kẻ bị tôi đánh trọng thương, nếu như tôi muốn cứu hắn, ban đầu tôi còn đánh hắn làm gì.”

Auston gỡ áo khoác trên kệ xuống, vừa xỏ giày vừa nói: “Vậy tự tôi đi, thương thế của cậu còn chưa ổn, nghỉ ngơi cho tốt.”

Lộc Minh Trạch trở mình một cái bật dậy khỏi ghế sôpha, ngồi ở đó nhìn Auston: “Anh muốn đi thật à? Hiện tại trời đã tối rồi?”

Auston mỉm cười nhìn hắn, tuy không nhấn mạnh điều đó nữa, nhưng y hiển nhiên —— ý đã quyết.

Lộc Minh Trạch gãi đầu một cái, cũng đi lấy áo khoác của mình: “Tôi đi cùng với anh, Bắc thành quá nguy hiểm. Cho dù là ban ngày đều có chuyện không chắc chắn, chớ nói chi là buổi tối.”

Auston buồn cười nhìn hắn: “Cậu cảm thấy tôi là Omega nhu nhược, cần người khác bảo vệ sao? Tuy rằng Bắc thành xác thực tụ tập vài kẻ cùng hung cực ác, nhưng tôi còn ứng phó được, cậu đừng quên, tôi cũng từng một thân một mình đến Bắc thành.”

Lần trước đưa Roy đi chữa bệnh.

Lộc Minh Trạch nhíu mày: “Vậy anh cho là tôi ăn no rửng mỡ đúng không?”

Có lẽ là ở vị trí người bảo hộ quá lâu, Lộc Minh Trạch xác thực sẽ càng dễ bận tâm hơn, mặc dù đối phương kỳ thực cũng không cần hắn lo lắng.

Ngoài cửa thành bắc vẫn như cũ có người gác cổng, nhưng trải qua trận chiến lần trước, Lộc Minh Trạch càng có danh tiếng tại Bắc thành, bọn tiểu nhân không dám lại gần, nhưng đồng thời cũng dẫn đến một vài phần tử hiếu chiến vì tìm kích thích đặc biệt tìm tới cửa xem Lộc Minh Trạch như quái mà đánh.

Lộc Minh Trạch chỉ còn một thanh đoản đao, thao tác không quen, nhưng dọc đường đi vẫn chặn được mấy tên tìm đến.

Lộc Minh Trạch không khỏi hỏi: “Sao lúc đó anh tự mình vào được? Trên xe còn mang theo một Omega hôn mê, cũng không ai phối hợp với anh.”


Auston cười nói: “Có lẽ tôi không giống như cậu, dễ dàng hấp dẫn biến thái như vậy, lúc đó tôi đến cũng không có người đuổi theo đánh tôi.”

“…”

Lộc Minh Trạch còn chưa kịp thu đao, lại một tên xông đến, hắn vừa định giương đao đối kháng, một bóng dáng từ bên trong xông ra, gọn gàng nhanh chóng một đao cắt cổ tên kia. Auston lập tức tắt máy, gỡ nón bảo hiểm xuống, Lộc Minh Trạch cũng vội vàng cởi mũ xuống giũ máu bị dính trên ấy.

Hắn lúc này mới thấy rõ người tới, chính là Omega ngày hôm đó, đối phương nắm một thanh chủy thủ tinh xảo, đứng ở nơi đó gật đầu ra hiệu với Auston: “Ngài không sao chứ.”

Auston cười cười với cậu, vui mừng nói: “Roy? Cậh trông khỏe mạnh rồi đấy.”

Roy lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: “Nhờ phúc đại nhân.” Cậu ta nói xong vô thức nhìn thoáng qua mặt Lộc Minh Trạch, sau đó lại như không nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhẹ nhàng nâng cằm lên đến cạnh Auston.

Sau khi Auston khóa xe, tiến thẳng vào trong bệnh viện, Roy đi theo bên cạnh y, y liền thuận miệng hỏi chút tình huống của gã mặc áo đen kia. Lộc Minh Trạch lần thần đi mấy bước bị rơi lại phía sau, hắn không thể hiểu thấu cái nhìn của Roy, nhưng cũng có chút hiểu lời của Auston, Roy xác thực không giống Omega bình thường, cậu ta tuy rằng dáng dấp vừa tinh xảo vừa xinh đẹp, nhưng dường như lợi hại hơn Omega bình thường nhiều, một chiêu vừa rồi của cậu ta rất không tệ, thậm chí có vài Alpha cũng không nhất định luyện được.

Nhưng cậu ta ra tay thật đúng là tàn nhẫn, dao trực tiếp đâm thẳng vào cổ, ngay cả cơ hội cấp cứu cũng không có, khí quản bị cắt đứt vài giây liền không thể hít thở. Thủ pháp quyết đoán như vậy, được coi là giết người lão luyện đi. Nhưng trông mặt mũi cậu ta còn rất trẻ… Lẽ nào gặp sát thủ nhà nghề trong truyền thuyết?

“A Trạch, cậu còn chần chừ cái gì nữa?”

Lộc Minh Trạch trong nháy mắt hoàn hồn, phất tay với Auston một cái: “Tới đây tới đây!”

Hắn có chút chột dạ chạy lên. Nhìn chằm chằm sau lưng một Omega đến xuất thần, chẳng phải chuyện hào quang gì, huống chi Auston đã sớm định nghĩa mình là “Đăng Đồ Tử”(kẻ háo sắc), “lưu manh, “, “không có ý tốt”… Mẹ nó, tuyệt đối là bị ấn tượng chủ quan của y ám ảnh, hắn nhiều lắm chỉ nghĩ thôi, xưa nay chưa từng biến thành hành động!

Roy tiếp tục theo sát Auston báo cáo công việc: “Qua trị liệu hắn đã tạm thời thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng hắn bị thương quá nặng, có một phần nội tạng chưa được chữa trị, cần phải tiếp tục quan sát.”

Auston gật đầu, cười nhìn về phía Lộc Minh Trạch: “Xem ra y thuật của Milocy mạnh hơn thân thủ của cậu một chút rồi, vẫn cứu sống được hắn.”

Lộc Minh Trạch khẽ nói: “Đó là do anh cản quá sớm, anh thử lại để tôi đánh hắn mấy quyền xem, bảo đảm thần tiên cũng không cứu được.”

Lộc Minh Trạch vừa mới dứt lời, liền cảm thấy có người hiện ra sau lưng, một người ghìm cổ của hắn, sau đó đối phương lớn tiếng reo lên: “Cậu cũng biết thần tiên không cứu được cơ đấy! Vậy cậu còn xuống tay nặng như vậy~ Tôi đánh chết cậu! Tôi khâu ruột những hai ngày, muốn mù luôn nè!”

Lộc Minh Trạch bị ghìm đến ngửa ra sau lui mấy bước: “Đồ biến thái! Tôi cảnh cáo anh buông tay ra!”

Hắn chỉ vào Auston hét lớn: “Là anh ta bảo anh trị! Anh tìm anh ta đi! Tìm tôi làm gì!”

Milocy cảm thấy mình mới là người oan ức nhất, gã chỉ muốn yên lặng làm nghiên cứu khoa học của riêng mình, chữa bệnh đều chỉ vì để có thêm nhiều ca lâm sàng, mắc gì mỗi ngày luôn có nhiều người gây phiền phức cho gã như vậy. Đặc biệt là ngày hôm nay, nát bét như nhân bánh, còn muốn gã từng kim từng kim vá lại!


“Tôi mặc kệ~ Là cậu đánh người! Cậu phải chịu trách nhiệm~ Lát nữa cậu phải khâu nội tạng cho hắn cùng tôi~ “

Gân xanh trên trán Lộc Minh Trạch nảy lên, hắn bắt lấy cánh tay của Milocy, hung hăng quật qua vai khiến gã ngã trên sàn nhà, Lộc Minh Trạch chống nạnh thở dài một hơi, mắt nhìn xuống gã lạnh lùng nói: “Ông cho tới bây giờ chưa từng muốn cứu hắn, ông từ trước đến nay chỉ biết giết không biết chôn.”

Auston bất đắc dĩ lắc đầu: “Người ở đâu?”

Milocy nằm trên đất chỉ cho y căn phòng, Auston liền mang theo Roy đi, lúc người sau rời đi bỗng nhìn sâu vào Lộc Minh Trạch, khiến hắn không hiểu ra sao.

Ở chung với người nọ mấy chục phút, Lộc Minh Trạch cũng cảm giác được, Roy là một Omega kiêu ngạo, dường như ngoại trừ Auston, trong mắt cậu ta căn bản không nhìn thấy người khác. Sau khi vào bệnh viện, cũng không phản ứng với Milocy.

Lộc Minh Trạch cảm thấy cậu ta là loại người “Chỉ có đại nhân nhà ta tốt nhất, các ngươi đều là thứ dân đen không lọt nổi mắt xanh của ta”, bây giờ không hiểu sao bị cậu ta nhìn như vậy, Lộc Minh Trạch cảm thấy rất bất an.

Sau khi hai người bọn họ rời đi, Milocy vẫn nằm trên đất, rầm rì co tròn người lại, tội nghiệp nói: “Khâu nội tạng thật mệt mỏi, còn bẩn nữa.”

“Vậy anh đừng khâu nữa!”

Lộc Minh Trạch nói xong, những nghi ngờ luôn quấy nhiễu hắn lại ùa tới: “Nói đi, tại sao anh lại nghe lời Aus quá vậy? Anh có phải chiếm được chỗ tốt nào của người ta không?”

Milocy từ dưới đất bò dậy: “Không có mà, hắn có chỗ tốt nào có thể cho tôi chứ.”

“Vậy anh tại sao nghe lời anh ta như vậy?”

Milocy suy nghĩ một chút: “Nói cho cậu cũng không có gì ghê gớm~ Chỉ là lần trước hắn đến, tôi đột nhiên nhớ ra, trước đây từng nợ người ta cái ân tình~ “

Lộc Minh Trạch kinh ngạc nói: “Anh thật sự biết anh ta!”

Milocy nghĩ đến đây liền nổi giận: “Còn không phải trách cậu sao! Dẫn theo phiền toái lớn cho tôi~ Hừ, lần đầu tiên cậu dẫn hắn đến xem bệnh, tôi không nhận ra hắn, lần thứ hai cái tên này tự mình dẫn theo một bệnh nhân đến, còn cây ngay không sợ chết đứng yêu cầu tôi trả ân tình lại cho hắn~ Ghét chết đi được.”

Lộc Minh Trạch càng hiếu kỳ: “Anh rốt cuộc nợ anh ta ân tình gì vậy?”

“Lúc trước khi tôi bị giam vào ngục giam ấy~ Là hắn thả tôi ra.”

Lộc Minh Trạch nghi ngờ sờ cằm hỏi: “Nhưng Aus nói, anh được một quản ngục thả ra, anh có thỏa thuận gì đó với quản ngục kia… Đúng rồi, anh ta nói người mẹ của quản ngục kia cần thuốc mới anh nghiên cứu ra.”

“Ừm hứm, một tên quản ngục nho nhỏ sao có khả năng thò tay vào nhà tù Basark được, đương nhiên là cấp trên xúi rồi~” Milocy bất đắc dĩ lắc đầu một cái: “Lấy cái địa vị của hắn, đừng nói nhúng tay vào ngục giam, quân đội đều là sân sau nhà hắn rồi. Ha, tôi nói này, cậu đến cùng có biết mình kiếm về thứ gì không, cái gì cũng dám nhặt về nhà.”

Lộc Minh Trạch trợn trắng mắt với Milocy: “Mới biết, anh từng gặp anh ta còn không nhận ra, thứ nhà quê sinh ra lớn lên ở sao Snow như tôi đây làm sao biết thân phận của anh ta.”

Miệng hắn nói như vậy, trong lòng lại nghĩ, thân phận địa vị của Auston thực sự rất cao, nhưng từ những ngày bọn họ ở chung gần đây, trong từng tiếng nói cử chỉ của đối phương đều tỏ rõ, cho dù là y, muốn chui qua lỗ hổng của hệ thống cũng không đơn giản như uống nước lạnh, dân thường cũng dễ dàng biến người địa vị cao thành thần thoại, có lẽ đây cũng một nguyên nhân khiến họ mê tín mù quáng Auston vô điều kiện.

Milocy cũng rất im lặng: “Tôi chỉ nghe qua tên của hắn, căn bản chưa từng thấy mặt, có quỷ mới nhận ra được~~~”

“Nhưng nói đi nói lại, anh mà là người hết lòng tuân thủ cam kết á? Vì báo ân liền mặc cho người định đoạt, tôi sao lại không tin nổi nhỉ.”

Milocy cười quỷ dị nói: “Hì hì hì… Còn có một nguyên nhân, hắn đáp ứng tôi, sau này có thể cho tôi sử dụng phòng thí nghiệm và cơ sở dữ liệu của viện nghiên cứu khoa học Liên bang, muốn dùng thiết bị nào thì dùng thiết bị đó, muốn tra cái gì thì tra cái đó.”


Milocy say sưa xoay một vòng, ôm lấy hai cánh tay của mình nói: “Cậu biết không, tôi trước đây tuy rằng có thể tự mình dùng tiền mua thiết bị, nhưng tài phú cá nhân không thể đánh đồng với tài phú của một quốc gia được~ Huống chi vẫn còn có rất nhiều vật liệu cơ mật, không tiến vào nội bộ thì không có cách nào thu được, nếu như tôi có thể đi vào viện nghiên cứu… Hi hi hi hi… Mới tưởng tượng thôi đã khiến người ta vô cùng hưng phấn…”

Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng: “Ờ, thấy rồi.” Biểu hiện này cũng sảng khoái hơi quá đấy, Lộc Minh Trạch cảm thấy gã sắp thăng thiên đến nơi luôn rồi!

Milocy đột nhiên hỏi: “Vậy sao cậu lại đi theo hắn?”

“Bố khinh! Khinh khinh khinh! Cái gì gọi là tôi đi theo anh ta! Tôi trông giống thủ hạ của anh ta sao?!”

Milocy chớp chớp mắt: “Tôi cũng đâu phải, tôi cảm thấy tôi với hắn là quan hệ hợp tác, theo nhu cầu mỗi bên.”

Lộc Minh Trạch đột nhiên á khẩu không trả lời được —— cảm giác của họ đối với nhau hiển nhiên khác nhau, Lộc Minh Trạch lại giống Milocy, gã cho rằng quan hệ giữa mình và Auston là hợp tác, là minh hữu, nhưng Auston rõ ràng nói với hắn, có thể xem Milocy là thủ hạ, vậy Auston có phải cũng coi mình là thủ hạ không?

Lộc Minh Trạch có chút không xác định, chính hắn từng nói, chỉ muốn Auston đáp ứng nhu cầu mỗi bên, nhưng người như Milocy, cũng bị Auston xoay vòng vòng, vậy hắn là kiểu gì. Người như Auston, địa vị cao, năng lực lại mạnh đến đáng sợ, hắn đấu lại ư?

Lộc Minh Trạch cảm thấy bản thân bị cuốn vào một vòng tuần hoàn chết, cứ “Đối phương đối xử với mình kiểu gì” rồi “Mình đối xử với mình kiểu gì” lặp đi lặp lại không ngừng.

Milocy bắt gặp Lộc Minh Trạch ngẩn người, liền ở bên cạnh đẩy hắn một cái: “Tiểu Lộc, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Lộc Minh Trạch lắc đầu một cái: “Không có gì, tôi nghĩ linh tinh chút ấy mà.”

Nhưng kỳ thật việc Auston nghĩ thế nào về mình không quan trọng, chỉ là anh ta không xem mình là thủ hạ của anh ta không được sao? Đáng ghét, bọn họ là quan hệ bình đẳng mà!

“Milocy, hắn vẫn chưa tỉnh, anh tới xem một chút đi.”

Auston đột nhiên từ cửa phòng bệnh thò đầu ra, cau mày nhìn bên này: “Anh lại lề mề cái gì vậy.”

“Đến nà đến nà~”

Milocy thoắt cái như con bướm phóng tới, còn vừa chạy vừa vui vẻ mà nói: “Không thể nào, tôi rõ ràng đã khâu nội tạng của hắn lại rồi mà, bằng không đẩy mạnh trị liệu bằng thiết bị xem, mặc dù còn đang trong giai đoạn thí nghiệm, nhưng với vết thương đã khép vẫn có tác dụng…”

“Không phải anh nói thiết bị trị liệu không thể chính xác trăm phần trăm sao? Hay thôi đi.”

“Nhưng mà~”

Lộc Minh Trạch đứng tại chỗ, không nói không rằng nhìn bóng lưng Milocy đầu đầy hắc tuyến, còn nói không phải thủ hạ! Đây hoàn toàn là thủ hạ có được không!

Không bao lâu Roy đột nhiên từ bên trong cửa thò đầu ra, nhìn về phía Lộc Minh Trạch: “Đại nhân gọi cậu.”

“Há, đến đây.”

Lộc Minh Trạch phản xạ có điều kiện nói xong, lấy lại tinh thần đánh một quyền vào tường — đáng ghét!

“Bảo đại nhân nhà các người tự mình mời tôi vào đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.