Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 125: Tôi muốn em làm tù nhân của tôi
Lộc Minh Trạch mân mê nghịch tóc Auston, Auston thì nằm trên bụng hắn, mặc cho đầu tóc bị nghịch rối cả lên, y vẫn chẳng cựa quậy.
– Em đói bụng…
Lộc Minh Trạch rũ mắt liếc y, rồi im thin thít.
Auston thấy đối phương không để ý tới mình, bắt đầu nỗ lực khẳng định sự hiện diện:
– A Trạch, em đã hôn mê hai ngày rồi, có đói bụng không?”
– Ừm. – Lộc Minh Trạch đáp qua loa lấy lệ, nhưng chợt như nghĩ đến điều gì, lại hỏi Auston – Tôi nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, sao anh lại biết đến những nơi như thế?
Mỗi tinh cầu luôn có những nơi tối tăm bần cùng như thế. Nhưng Auston là quý tộc. Trong trí tưởng tượng của Lộc Minh Trạch, cuộc sống thường ngày của y ngoại trừ những mâm cao cỗ đầy cũng chỉ có tranh giành quyền lực. Nếu không theo chân những bậc trưởng bối nam chinh bắc chiến… Sao y có thể biết đến những nơi như thế này.
Auston cười, hôn lên eo hắn. Đoạn, y với tay cầm áo khoác, lấy ra một món trang sức lấp lánh ánh vàng từ trong túi. Lộc Minh Trạch nhìn kĩ, hóa ra là một chiếc đồng hồ bỏ túi kiểu cũ. Nói kiểu cũ, tức là so với các loại đồng hồ bỏ túi nhiều tính năng công nghệ cao hiện nay, nó chỉ giống loại đồng hồ mà các du học sinh cuối triều Thanh ưa chuộng – mặt đồng hồ và kim chỉ vận hành hoàn toàn bằng máy cơ, luôn phát ra âm thanh canh cách trầm trầm mà quyến rũ.
Lộc Minh Trạch tò mò tiến lại, vươn tay nhận chiếc đồng hồ Auston đưa cho. Lúc này hắn mới thấy rõ, trên mặt kia của đồng hồ gắn một bức ảnh.
– Đây là? – Lộc Minh Trạch vô thức bật ra câu hỏi. Bắt gặp đôi mắt xám cong cong ý cười của Auston, Lộc Minh Trạch bỗng thấu tỏ như có ánh sáng Đảng soi chiếu. Trong hình là một người phụ nữ, nước da trắng ngần, đôi môi mềm mại như cánh hoa, tóc đen uốn lượn như dòng suối tuôn dài trước ngực. Đương nhiên, những thứ đó không quan trọng, so với gương mặt xinh đẹp, Lộc Minh Trạch bị thu hút bởi thần thái của cô hơn – một thần thái không hẳn là dịu dàng, hay nói cách khác, so với dịu dàng, Lộc Minh Trạch muốn dùng một từ khác chính xác hơn để miêu tả: bao dung.
Là kiểu bao dung mà một con người mạnh mẽ có thể dung thứ cho mọi bất công, đặc biệt là đôi mắt xám thùy mị kia… cứ khiến hắn cảm thấy như đã từng quen biết.
Lộc Minh Trạch chớp chớp mắt, nhìm Auston đăm đăm:
– Đây là…?
Người đối diện gật đầu:
– Đây là mẹ của tôi.
Lộc Minh Trạch ngạc nhiên trợn tròn mắt. Auston cười, xoa đầu hắn:
– Sao thế? Trông em như thể tôi đáng lẽ không có mẹ vậy.
Lộc Minh Trạch hừ mũi:
– Nhưng trước giờ anh có kể đâu.
– Trước giờ em cũng đâu có hỏi tôi.
Auston bò qua, ôm Lộc Minh Trạch từ sau lưng, nắm chặt lấy bàn tay đang cầm đồng hồ của hắn. Lộc Minh Trạch có thể thấy được nỗi nhớ nhung trong ánh mắt của y:
– Đã rất lâu rồi tôi không nhớ tới bà. Khi còn bé xíu, bà từng dẫn tôi đến đó.
Lộc Minh Trạch nghiêng đầu liếc nhìn Auston, rồi chuyển mắt qua bức ảnh:
– Cái nơi dân thường sinh sống ấy à?
– Ừ.
Auston mỉm cười trao đồng hồ cho Lộc Minh Trạch:
– Mẹ tôi cũng là một quý tộc. Chỉ có điều dòng họ quý tộc của bà thỉnh thoảng sẽ xuất hiện vài người tính cách quái lạ, ví dụ như mẹ tôi.
Lộc Minh Trạch ngắm bức ảnh, nghi ngờ nói:
– Tôi không thấy bà ấy có chỗ nào quái lạ.
– Mặc dù là quý tộc, nhưng bà lại không thích chương trình học dành cho Omega, không thích học phối màu, không thích vấn những kiểu tóc cầu kì… Bà thích xõa tóc, lại không mang trang sức phụ kiện. Những Omega thả tóc dài như vậy rất hiếm có trong giới quý tộc.
Nhớ lại số quý tộc ít ỏi mà mình từng gặp, Lộc Minh Trạch nhận ra, từ Uriel cho đến Arthur đều mang trên mình vài món phụ kiện hoặc trang sức nào đó, ngay cả kiểu người thô bỉ như Steven cũng đeo trâm cài áo, tạo cho người ta một cảm giác thật hoa mĩ cổ điển. Có lẽ Auston là người ăn mặc đơn giản nhất trong số họ, nhưng bù lại quần áo lúc nào cũng sạch sẽ tươm tất, những khi mặc thường phục, trong túi áo luôn vắt một chiếc khăn mùi soa trắng tinh hoặc cây bút máy màu vàng làm vật tô điểm.
Thế nhưng người trong hình không giống thế. Trên người bà không có lấy một món trang sức, không có vòng vàng xuyến bạc, không có dây đeo trán… Đến cả váy cũng là kiểu bình thường nhất hình thức.
Lộc Minh Trạch có thể cảm nhận được, sự dịu đang và xinh đẹp của bà mới chính là món trang sức tuyệt nhất trên thế gian.
– Em còn nhớ em họ của tôi không? Nó nhận lại “vinh dự” của mẹ tôi năm đó, bây giờ cũng bị gọi là quái nhân của gia tộc Lucen, một tên quý tộc đam mê chuyện buôn bán, ở một mặt nào đó cũng xem như là kì dị.
Lộc Minh Trạch trầm ngâm, đoạn nói:
– Có thể thấy, anh rất quý cậu em họ đấy.
Auston cười, ôm lấy hắn, khẽ hôn bên tai Lộc Minh Trạch:
– Em ghen à? Tôi không hứng thú với loạn luân.
Lộc Minh Trạch uể oải, đến tỏ vẻ khinh thường cũng lười. Hắn nguýt Auston:
– Vớ va vớ vẩn… Chậc, thôi, nói tiếp đi.
Auston đưa ảnh mẹ mình cho Lộc Minh Trạch:
– Em xem, bà ấy chẳng giống Omega tí nào đúng không?
Lộc Minh Trạch nghiêm túc quan sát hồi lâu, gật đầu tán thành:
– Rất có khí chất lãnh đạo.
Auston nhếch môi:
– Bà cũng là một Omega khao khát sống tự do.
Lộc Minh Trạch không khỏi ngẩng đầu nhìn y, thấy Auston lại ra vẻ say sưa, bắt đầu nghĩ sâu xa.
– Anh thành lập Hội tự do là vì bà ư?
Auston cười lắc đầu một cái:
– Tất nhiên là không, sao em lại nghĩ vậy?
– … – Biết trả lời y kiểu gì, nhờ trực giác à? Vả lại, thông thường trong mấy tác phẩm nghệ thuật có vai chính tài năng đều sẽ chịu ảnh hưởng từ cha/ mẹ gì đó mà.
– Khi bé tôi đã không còn gặp bà nữa, lần duy nhất nhớ được là lúc bà dẫn tôi đến nơi như thế, rồi nói với tôi rằng, khi tôi đang chăn ấm nệm êm, ăn ngon mặc đẹp, trên thế giới này vẫn có những người bôn ba tứ xứ vì tồn tại.
Nghe thế, Lộc Minh Trạch cảm thấy một cảm giác kỳ dị trỗi dậy. Cầm lòng chẳng đặng, hắn hỏi:
– Mẹ anh…
Giữa chừng hắn lại nuốt ngược câu hỏi xuống:
– Hình như anh chịu ảnh hưởng rất lớn từ bà, anh yêu bà lắm nhỉ?
– Không.
– …
– Tôi căm ghét bà.
– … – Lộc Minh Trạch há hốc mồm nhìn Auston, bụng nghĩ sao cái tên này cua gắt dữ vậy!
Auston nhếch mép cười khẩy:
– Khi tôi còn bé, lần nào bà dẫn tôi ra ngoài cũng bị gia đình phát hiện rồi cấm túc cả hai. Đặc biệt ông nội tôi, mỗi lần biết chuyện là nổi trận lôi đình. Bởi vì mẹ tôi thân là một Omega, vốn không có năng lực bảo vệ an toàn cho cả hai, nên lén lút chạy đến nơi như thế là vô cùng nguy hiểm.
Lộc Minh Trạch giật giật khóe miệng:
– … Ông của anh nói cũng có lý.
– Ừ, tất nhiên, vì chúng tôi từng bị bắt cóc một lần rồi. Rất may lúc ấy cha tôi đang ở gần đó, mới không gây nên hậu quả nghiêm trọng.
– …
Nói đến mức này, Lộc Minh Trạch thực sự không chịu nổi nữa, thế là vờ vịt thân thể không thoải mái, tựa vào lòng Auston, chỉ nghe y nói.
– Từ đó về sau, tôi không bao giờ đến nơi đó nữa. Mẹ tôi khó chịu vì bị cấm túc, liền mượn cớ về thăm cha, ra ngoài giải sầu, sau đó…
Lộc Minh Trạch không nhịn được hỏi:
– Sau đó thì sao?
Auston mỉm cười, nói:
– Chắc là chạy trốn rồi.
– … – Suy đoán như thế về mẹ mình có phải độc ác quá không vậy!
Nghe kể lâu như vậy, Lộc Minh Trạch không chỉ làm thinh mà còn nhận ra có gì đó bất bình thường. Thật ra qua lời miêu tả của Auston, hắn có thể cảm nhận được… y thực chất rất quan tâm đến cảm xúc của mẹ mình, song đôi lúc lời nói toàn những ác ý từ quan điểm cá nhân.
– Anh lúc đó mới mấy tuổi đầu, sao lại nhớ được những chuyện này?
Auston ôm chặt hắn thêm chút nữa, nhẹ nhàng kề mặt vào tóc mai của Lộc Minh Trạch:
– Khi đó tôi mới chừng tam tuổi… Ý thức khá sớm. Tất nhiên, trong đó một phần là do cha tôi kể lại. Tôi chỉ nghe phần tường thuật quan điểm của ông về mẹ, còn phần tình riêng mãnh liệt, không nghe cũng được.
Lộc Minh Trạch khó mà tưởng tượng được cảnh vị công tước mặt lạnh tanh kia khi kể những chuyện này cho Auston nghe.
– Nhưng… Không thể không thừa nhận, bà là người đầu tiên khai sáng cho tôi ý thức tự do.
Auston điềm nhiên giơ chiếc đồng hồ lên, nhìn chằm chằm bức ảnh:
– Những kẻ ảo tưởng cũng không thể thiếu trong một tập thể. Nhưng từ ảo tưởng đến thực tế, đường cần đi còn rất dài.
“Bặp.”
Auston đóng đồng hồ lại, mân mê trong tay:
– Tôi phải cẩn thận, phải thận trọng từng bước, mới có thể vươn tới giấc mơ hão huyền kia. Nếu trông chờ vào nhiệt huyết… cũng chỉ trở thành trò cười cho hậu thế mà thôi. Cái suy nghĩ Omega như thế, viễn vông quá.
Câu sau nghe như tiếng nỉ non, như đang phê bình sai lầm của mẹ mình, cũng như đang cảnh cáo hành vi của mình, y siết chặt tay Lộc Minh Trạch, tỉ tê:
– A Trạch… Tôi cần em.
Lộc Minh Trạch rũ mắt, trở tay nắm lấy bàn tay Auston. Y luôn miệng bảo suy nghĩ của mẹ mình quá viễn vông, nhưng chính y cũng là một kẻ mơ mộng đấy thôi. Lộc Minh Trạch từng rất ngưỡng mộ người như vậy, cái tính dám nghĩ của họ vừa hay là điều mà Lộc Minh Trạch thiếu hụt.
– Con đường này quá dài, nếu may mắn, tôi có thể đi tới đích. Thế thì không còn gì sánh bằng. Nhưng nếu xui rủi…
Lộc Minh Trạch điềm tĩnh ngắt lời y:
– Tôi sẽ thay anh nhặt xác, nhưng sẽ không trở thành người thừa kế của anh.
Câu trả lời trong dự liệu.
Auston khẽ kê cằm lên bả vai Lộc Minh Trạch, ôm lấy hắn từ đằng sau. Y có cảm giác cơ thể của đối phương dường như trở nên gầy gò hơn trước kia.
– Không cần đi theo con đường của mẹ anh, Aus. Với tôi, anh không phải minh tinh. Tôi biết anh đang nghĩ gì. Một loại tinh thần, quan trọng nhất là kế thừa, dù cho một vị thủ lĩnh như anh có hi sinh, chỉ cần nó vẫn tiếp tục được kế thừa, sẽ không thể gọi là thất bại. Thế nhưng…
Mẹ kiếp anh đã bao giờ nghĩ cho tôi chưa.
Lộc Minh Trạch tuyệt tình từ chối:
– Tôi không muốn nhúng tay vào, anh cũng đừng có được voi đòi tiên. Tôi chỉ bảo vệ anh, những thứ khác không liên quan gì đến tôi cả.
Auston phì cười, vùi mặt vào hõm cổ Lộc Minh Trạch, hít hà mùi hương mát lạnh trên người hắn:
– Được, những người khác không liên quan gì tới em. Tôi muốn nhốt em lại, làm tù nhân của tôi.
– … Xéo.
~
Như đã nói, thân thể Lộc Minh Trạch đang ngày một tốt lên. Trừ những lúc luyện quyền trên đường không kiềm được vài cái ho, còn lại hầu như không còn xuất hiện tình trạng thổ huyết.
Có một lần, Auston bỗng trầm ngâm nhìn hắn, rồi hỏi:
– Em dùng cổ máy thời gian gì để đến chỗ tôi vậy?
Lộc Minh Trạch không trả lời được, Auston cũng không truy đến cùng, dường như chỉ hỏi vu vơ vậy thôi.
Trong khoảng thời gian này, Xavier cuối cùng cũng bố trí xong lực lượng tinh nhuệ nhất, báo với Auston rằng đã có thể nghênh đón quái vật vũ trụ. Đợi hắn đi rồi, Lộc Minh Trạch mới nhắc nhở:
– Anh muốn giết hắn, không chừng hắn cũng muốn thủ tiêu anh.
Auston nhìn về hướng bóng dáng Xavier khuất dần, cười đáp:
– Ừ, dưới tình huống này, chỉ có thể trông cậy vào bản lĩnh của mình thôi.
Lộc Minh Trạch cuối cùng cũng được “chiêm ngưỡng” dáng vẻ của quái vật vũ trụ. Dưới góc nhìn của hắn, nó trông như một con trùng biến hình khổng lồ, không ngừng phun chất nhầy. Nhưng có vẻ nó chẳng đáng sợ như trong truyền thuyết, vũ khí nóng có thể dễ dàng xé rách nó, thậm chí chẳng cần điều động chiếm hạm.
Lộc Minh Trạch đứng trong phi thuyền, sốt sắng đứng sát rạt Auston. Nhiệm vụ hôm nay của hắn không phải đánh nhau với quái vật vũ trụ, mà là phòng ngừa bất cứ ai ném đá giấu tay với Auston
– Hầu tước.
Xavier nhìn quái vật bị hỏa lực tấn công dữ dội không kịp đánh trả đằng xa xa, bắt đầu mở mắt tán nhảm:
– Sĩ khí bên ta hơi yếu nhỉ, nếu có ngài tiếp cận đốc thúc, nhất định sẽ giúp sĩ khí tăng cao.
Auston không trả lời, Lộc Minh Trạch lại lạnh lùng đáp lời:
– Ở đây đốc thúc với tiếp cận đốc chiến khác nhau chỗ nào?
– Tất nhiên là không uổng cho danh hiệu của hầu tước “Dụng binh như thân” rồi.
Lộc Minh Trạch không kiềm được mà nhíu mày lại. Rõ ràng đây là một cái bẫy, thế trận đang thay đổi nhanh chóng, bảo một thượng tướng như Auston đến nơi mưa bom bảo lửa đạn, không thể nói là ý đồ ác độc. Quái vật vũ trụ không ghê gớm cho lắm, có thể lần này hắn muốn cho Auston chết trong tay quân mình.
Song Xavier đã nói như vậy, Auston lại không thể không đi. Đến lúc đó, y không chỉ bị chê nhát gan, mà còn khiến cho hình tượng thánh mẫu chói lọi của bản thân đi vào dĩ vãng luôn.
Đi thì chết, không đi thì mất toi hình tượng. Quả là một quyết định tiến thoái lưỡng nan.
Auston đột nhiên khẽ cười:
– Thượng tá Xavier nói đúng. A Trạch, theo tôi, bảo vệ an toàn cho tôi. – Auston đáp ứng, gật đầu cười với Xavier – Dù sao khi chúng ta đang ngồi vào vị trí chỉ huy, mạng sống đã không còn thuộc về riêng mình nữa, mà thuộc về liên bang. Mong rằng cậu có thể bảo vệ an toàn cho “tài sản” của liên bang.
– Rõ, chỉ huy.
Auston vẫn nhìn chằm chằm Xavier:
– Anh xem có đúng hay không? Thượng tá Xavier.
Xavier thấy bộ dạng sợ chết của y, thầm kinh bỉ:
– Tôi khác với hầu tước, mạng sống của tôi đã sớm trao cho chiến trường, cuối cũng tôi cũng phải ở lại trên chiến trường thôi.
– Ồ… Tinh thần giác ngộ thượng tá Xavier vẫn cao hơn đấy.
Nói rồi, Auston xoay người bước đi. Lộc Minh Trạch theo sau, mắt nhìn thẳng, nhưng tai lại nghe thấy giọng điệu sung sướng của Auston đang khẽ vang lên:
– Vậy ta để hắn ở lại với chiến trường đi. Em thấy sao, A Trạch?
Khóe miệng Lộc Minh Trạch co giật dữ dội:
– … Miễn anh vui.