Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 124
Nhưng nếu tôi ở đó… Chí ít tôi có thể nhặt xác cho anh.
***
Sau khi tỉnh lại, Lộc Minh Trạch cảm thấy choáng đầu, tức ngực. Hắn trợn tròn mắt không nhúc nhích, từ từ điều hòa hơi thở. Nhưng điều hòa cả buổi lâu, hắn vẫn chỉ có thể nằm im nhìn trần nhà trân trân, Lộc Minh Trạch không làm sao cử động đầu được, cứ nghiêng đầu là choáng váng.
Song, dù không xoay đầu, hắn vẫn có thể nhận ra hơi thở của một người khác. Đối phương phản ứng còn nhanh hơn cả hắn, không chờ hắn nói gì đã tỉnh ngay.
– …
Lộc Minh Trạch vô thức co bàn tay lại. Auston liền kéo cả hai tay hắn áp lên mặt, đôi mắt xám lo lắng chăm chú nhìn hắn, khẽ hỏi:
– Thấy sao rồi?
Lộc Minh Trạch nhướng mắt nhìn tay mình, nhè nhẹ gật đầu. Auston quan sát một hồi, rồi không biết nghĩ đến điều gì mà buông tay, toan đứng dậy. Lộc Minh Trạch nhíu chặt mày, níu y không buông. Auston liền ngồi trở lại, thấp giọng hỏi:
– A Trạch? Làm sao vậy?
Lộc Minh Trạch nhìn y chòng chọc, hít sâu mấy lần mới mở miệng được:
– Anh đi đâu đấy?
Auston dịu giọng an ủi:
– Tôi không đi đâu cả, chỉ gọi bác sĩ cho em thôi, được không?
Lộc Minh Trạch lắc đầu, mắt nhắm nhưng tay lại siết chặt tay Auston:
– Không cần… Cứ ở đây.
Hắn biết mình bị gì. Tức đến mức ngất xỉu, máu dồn lên… Nếu không muốn chết, hắn phải tự điều hòa nhịp thở từ từ. Ông từng bảo tính hắn giống ba, không được nổi giận, còn dạy hắn cách dưỡng sinh. Tiếc rằng Lộc Minh Trạch gần như chẳng làm được những gì ông nói, đã thế tính tình lại ngày càng nóng nảy hơn.
Lộc Minh Trạch cũng đâu có muốn nổi giận chuyện không đâu. Nhưng thực tại luôn có kẻ này chuyện nọ khiến hắn cứ sinh giận…
Auston thấy Lộc Minh Trạch lại sắp nổi giận, vội vàng cúi người ôm lấy hắn:
– A Trạch.
– …
Auston chôn mặt vào hõm cổ hắn, lại gọi thật khẽ:
– A Trạch.
Tiếng gọi của y khiến trái tim Lộc Minh Trạch run lên. Hắn do dự vươn tay, ôm cổ y. Hắn nghe thấy hơi thở của Auston đang dần trở nên gấp gáp. Chốc sau, đối phương mới khổ sở nói rằng:
– Em… làm tôi đau lòng chết đi được.
Lộc Minh Trạch sững người. Hắn vô thức muốn chống người dậy, nhưng rồi bị Auston đè xuống. Lộc Minh Trạch không miễn cưỡng, cố gắng thả nhẹ hơi thở, đoạn vỗ vai Auston:
– Tôi thật sự không sao…
– Tôi rất hối hận vì đã nói những lời ấy. – Auston không vì lời nói của Lộc Minh Trạch mà cảm thấy nhẹ lòng. Lúc chứng kiến Lộc Minh Trạch hộc máu, lòng y đau như cắt. Những lời y nói trước đó nửa là thật lòng, nửa là khích tướng. Y nhận thấy Lộc Minh Trạch luôn luôn trốn tránh vấn đề, lắm lần chỉ bảo cũng hóa thành vô bổ, thế nên hắn cần bị kích thích một chút mới chịu nhìn nhận thực tại.
Ngờ đâu mọi chuyện lại thành ra như vậy.
Nghe Auston xin lỗi, Lộc Minh Trạch thật ra cũng ngại lắm. Bởi Auston không phải người không biết nặng nhẹ, vả lại lúc đó hắn cũng vì nổi nóng mà nhất thời không biết lựa lời.
Lộc Minh Trạch nhìn ra cửa sổ:
– Tôi biết… Tôi… Bây giờ là mấy giờ rồi? Trời tôi tối.
Auston dịu dàng vuốt tóc hắn:
– Vẫn chưa sáng, nếu buồn ngủ thì ngủ thêm một lát đi.
– Sao anh không ngủ?
Auston chỉ nhìn hắn cười, rồi cúi đầu chạm môi lên ngón tay hắn. Lộc Minh Trạch lập tức nhận ra, đối phương trông hắn suốt chứ không hề đi ngủ. Hắn thầm thở dài, vỗ vỗ cái gỗ bên cạnh mình, ngần ngại nói:
– Anh cũng ngủ chút đi, mặt mày tái nhợt rồi kìa. – Ria mép của y mọc nhanh ra phết, mới một đêm mà đã thế rồi ư?
Auston lắc đầu:
– Nhỡ đè lên em thì làm sao.
Lộc Minh Trạch phì cười:
– Tôi có làm bằng thủy tinh đâu, lại đây!
Hai chữ cuối nhấn mạnh ý ra lệnh, Auston không chối từ nữa, cởi giày chui vào chăn cùng Lộc Minh Trạch. Diện tích giường bệnh không lớn, Auston chỉ có thể nằm nghiêng người lại. Hiển nhiên, Lộc Minh Trạch cũng nhận ra điều này. Lúc này hắn mới thấy hơi hối hận vì bảo y leo lên.
– Hình như hơi nhỏ…
Lộc Minh Trạch lúng túng nói:
– Thôi anh về giường mình ngủ đi vậy.
Auston lập tức ôm lấy eo Lộc Minh Trạch, cơ thể dính chặt lấy hắn, khẽ nói:
– Tôi nằm gần em hơn thì sẽ ngủ được thôi. Giờ tôi phải coi sóc em, lòng không yên không ngủ được.
Lộc Minh Trạch không kiềm được, đưa tay ôm mặt y:
– …Sao anh sến quá vậy.
Auston khẽ cười, hôn lên lòng bàn tay hắn:
– Tôi nói thật mà.
Lộc Minh Trạch toan cười nhạo y, chợt thấy phổi ngưa ngứa, không kiềm được ho khan vài tiếng. Thế nhưng, cơn ho lần này không sao dứt được. Vừa nghe tiếng ho, Auston giật bắn người dậy, mặc kệ mọi thứ, lập tức ấn còi báo động trên đầu giường.
Lộc Minh Trạch nằm bẹp vừa ho sù sụ vừa xua tay:
– Anh làm gì vậy… Khụ, hơn nửa đêm rồi, đừng làm ầm ĩ thế!
Auston còn lâu mới chịu nghe Lộc Minh Trạch. Y dùng chăn cuộn hắn lại hai ba vòng, rồi ôm lên lao đi. Lộc Minh Trạch bị cuộn tròn như miếng dưa chuột trong sushi, không tài nào nhúc nhích được. Hắn rúc vào trong, miệng thì ho, mặt thì sa sầm – hắn chỉ bị thiếu máu tạm thời, cứ từ từ bồi bổ là được, đầu cần phải cuống cuồng lên thế.
Auston ôm Lộc Minh Trạch đến chỗ bác sĩ đúng lúc họ mới vừa thay đồ mở cửa. Vừa trông thấy Auston lao đến với vẻ mặt u buồn, mấy người này lập tức lên tinh thần:
– Mau đưa bệnh nhân lên giường!
Người nhà của bệnh nhân này họ không dám đắc tội, y mà quậy lên thì khiếp lắm.
– Có chuyện gì vậy?
Bác sĩ vừa đeo ống khám phổi cho Lộc Minh Trạch, vừa hỏi thăm Auston. Y nhíu chặt hàng long mày:
– Cậu ấy bị ho.
– …
– …
Lộc Minh Trạch nằm trên giường ngán ngẩm nhìn trần nhà, thầm ước gì có thể nhảy quách ra khỏi cửa sổ cho rồi. Tiên sư mỗi việc ho! Ai không biết lại tưởng hắn sắp ngỏm cơ!
Lộc Minh Trạch tập võ từ nhỏ. Hắn nhớ cơ thể mình luôn luôn cường tráng khỏe mạnh, lớn lên trong những đòn đánh đấm vật ngã, thế nên chưa bao giờ được bác sĩ quan tâm chăm sóc, cũng chưa bao giờ được ôm vào phòng bệnh kiểu công chúa như vậy. Quả là một trải nghiệm mới mẻ và ngượng nghịu.
Bác sĩ vội tằng hắng một tiếng phá tan sự im lặng:
– À… Tôi vừa kiểm tra sơ qua, tình trạng vẫn rất ổn định, cứ về nghỉ ngơi thật tốt đi.
Hàng chân mày của Auston lại xoắn chặt hơn:
– Ban đầu anh không tìm ra nguyên nhân, vậy bây giờ cái gọi là “tình trạng ổn định” là ổn định thật hay vẫn chưa tìm ra được nguyên nhân? Máy móc thiết bị ở đây đều rất đầy đủ, anh tốt hơn hết nên kiểm tra tổng quát cho cậu ấy lần nữa đi.
– Cái này… Ngài hầu tước, mong ngài hãy tin tưởng trình độ của chúng tôi.
Auston lắc đầu:
– Tôi không tin lắm đâu.
– … – Câu nói tuyệt không chút nể nang. Rõ là một quý tộc, nhưng không biết Auston đã bỏ quên những chuẩn mực ở xó xỉnh nào, chỉ thiếu điều chỉ vào mặt bác sĩ mắng là đồ phế vật. Lộc Minh Trạch xấu hổ vô cùng. Hắn cố nén cảm giác ngưa ngứa nơi cổ họng, khẽ khều áo Auston:
– Đừng làm ầm lên nữa được không? Anh mấy tuổi đầu rồi? Về thôi.
Auston cúi đầu nhìn hắn, Lộc Minh Trạch dứt khoát nhắm mắt tỏ vẻ mình rất mệt, cần nghỉ ngơi.
Sau khi về phòng, Auston vẫn còn lo lắng không thôi, Lộc Minh Trạch liền nói:
– Thôi đừng tự dằn vặt nữa. Lại đây, tôi nói cái này.
Lặng thinh nhìn Lộc Minh Trạch hồi lâu, Auston nhận ra hắn đang nghiêm túc thật, y mới mở miệng:
– Mai chúng ta đổi bác sĩ đi, mấy người này không tìm ra được vấn đề của em.
“…” Chưa thôi hả trời!
Lộc Minh Trạch bỗng nhướng nửa người lên:
– Tìm không ra tức là không có vấn đề gì cả… Lại đây!
Auston sợ Lộc Minh Trạch lại nổi giận, ngay lập tức ngồi cạnh hắn:
– Em muốn nói gì?
Lộc Minh Trạch nằm xuống hít thật sâu, nuốt ngược cơn giận:
– Anh vừa bảo bác sĩ không tìm ra được vấn đề của cơ thể tôi sao?
Auston gật đầu, Lộc Minh Trạch liền lộ vẻ do dự:
– Cho nên anh không cần lo lắng đâu. Chẳng qua là khí huyết đi chưa đúng hướng, điều dưỡng tí là ổn thôi. Đừng làm phiền bác sĩ mãi thế. Dù sao người ta cũng là người của hoàng tử nước khác, chúng ta không phải người Fansa, tìm đến hoài thì mặt dày lắm.
– … – Auston bị mắng thẳng thừng là mặt dày, lòng vừa bực vừa tức cười. Song, lúc này Lộc Minh Trạch là bệnh nhân, y không dám nặng lời, chỉ chen lên giường, nằm cạnh Lộc Minh Trạch – Được, tôi mặt dày, em còn muốn nói gì nữa không?
Lộc Minh Trạch mặc y ôm, nhắm mắt lại:
– Với cả… Thật ra trong lúc hôn mê tôi không ngủ mà có thể suy nghĩ.
Auston không kiềm được, y vươn tay vạch mắt hắn ra. Nhắm mắt nói chuyện như thế thật không hay tí nào, nom như để lại di ngôn vậy:
– Em nghĩ gì?
– Tôi nghĩ về những lời anh nói. – Đoạn, Lộc Minh Trạch hất tay y đi – Đừng nghịch.
Auston thuận thế vùi đầu vào hõm vai Lộc Minh Trạch:
– A Trạch, đấy không phải lời nói thật lòng của tôi, đừng giận nữa nhé? Tôi xin lỗi.
– Tôi biết… Anh… Làm ơn đừng nghịch bậy bạ nữa được không, mấy tuổi đầu rồi! Xê ra ngay.
Chưa dứt lời, Lộc Minh Trạch nhận ra bàn tay y đang len lỏi vào trong quần áo mình. Bây giờ hắn vẫn chưa hồi sức, chỉ đôi cái đẩy đã thở hồng hộc. Auston vừa vén áo hắn, vừa dịu dàng hôn lên cổ. Làn môi và hơi thở gấp gáp bò trên da thịt, khiến Lộc Minh Trạch không sao thốt nên lời.
Auston ôm eo Lộc Minh Trạch, nằm áp trên người hắn.Hơi thở nóng như than của y lướt qua da, y tỉ tê:
– A Trạch, tôi muốn em… cho tôi ôm em đi.
Hơi thở Lộc Minh Trạch rối loạn dần theo hành động âu yếm. Tay hắn luồn qua kẽ tóc của Auston. Nụ hôn rơi xuống bờ ngực, Lộc Minh Trạch ngửa đầu thở phì phò, hắn nói, giọng nghèn nghẹn:
– … Tôi muốn nói chuyện nghiêm túc.
– Em cứ nói đi, đừng làm trễ nãi “việc” của chúng ta.
Giọng Lộc Minh Trạch rời rạc:
– Tôi không cho anh… thân chinh ra chiến trường.
Auston dịu dàng ôm Lộc Minh Trạch. Y hiểu. Y nắm chặt lấy bàn tay hắn, đầy trân trọng:
– A Trạch càng ngày càng “độc tài” nhỉ.
Lộc Minh Trạch nhìn trần nhà, ngón tay mơn trớn khuôn mặt Auston. Hắn thì thầm nói:
– Nói tóm lại, tôi không cho phép anh đi, anh sẽ không chịu… Tôi cũng không thể đối xử với anh như với vị thành niên được.
Trái lại, hắn có thể bắt trói y lại. Một lần có thể… Cả đời cũng có thể.
– A!
Auston cắn nhẹ hầu kết Lộc Minh Trạch, đợi hắn chau mày rồi giãn ra, mới thở phào một hơi:
– Em yên tâm, tôi sẽ không chết ở ngoài kia đâu.
– Nhưng nếu tôi ở đó… Chí ít tôi có thể nhặt xác cho anh.