Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 112: Anh em là để lừa nhau
Lộc Minh Trạch thảng thốt, răm rắp theo sau Auston, miệng cứ ú a ú ơi mãi không thành lời.
Hắn thấy chột dạ mà cũng thấy oan ức. Về công, hắn đã rất tận trung trên cương vị công tác, về tư, vì lo cho sự an toàn của Auston, hắn mới mạnh tay với kẻ đột nhập đáng ngờ. Ai ngờ đâu kẻ ấy lại là người nhà của Auston!
Lộc Minh Trạch liếc nhìn người anh em đen đủi kia, bụng cứ ngờ ngợ. Khi trước chỉ nghe Auston kể mình có một anh trai, chứ chẳng nghe nói y còn có một thằng em nữa.
Auston đang dán băng cá nhân cho đứa em trai đó. Trên ngực gã nọ có một dấu chân, sống mũi thì bị gãy, máu nhỏ tong tong, kết lại trông bộ dạng thảm hại không kể xiết.
Lộc Minh Trạch nghía một chốc, không cầm lòng được, bèn nói:
– Hay đến bệnh viện nhé, máu nhiều lắm, băng nào dán cho lại.
Auston ngẩng đầu, liếc hắn:
– Không sao đâu, không chết được.
– …
Người anh em đang bận bịt mũi ngẩng phắt đầu lên:
– Anh à, anh đang nói em trai mình đó hả?
– Anh còn mong cậu không phải em của anh.
Thấy gã ta bạnh răng ra vì đau, Lộc Minh Trạch cho là mình xuống tay nặng thật. Hắn đang xoắn xuýt nên xin lỗi hay không thì Auston bỗng ấn vào cái băng trên mũi gã:
– Alloson, sao cậu mới đến đã gây chuyện vậy?
Alloson gào lên đau đớn, nghe Auston nói thế thì bất thình lình ngẩng đầu, nhìn ông anh mình với vẻ khiếp sợ:
– Em bị cảnh vệ của anh đánh ra nông nỗi này, anh không ra mặt thay em mà còn bảo em gây sự? Rốt cuộc anh là anh của ai? Mau sa thải hắn ngay!
– Sao anh phải sa thải cậu ấy? Cậu ấy làm tròn nhiệm vụ của mình, anh còn phải thưởng thêm đây này. – Auston cười
– Đánh em ra nông nỗi này còn gọi là làm tròn nhiệm vụ? – Alloson chỉa vào mũi mình – Mũi của em là giống anh nhất đấy, đây là chỗ đẹp nhất trên mặt em đấy! Giờ thì đi tong rồi!
Lộc Minh Trạch đứng bên không kìm được mà phì cười. Cái cậu này khó mà ghét được, mồm miệng nịnh hót trơn như bôi mỡ. Nhưng hắn không biết rằng Alloson không phải người dễ nói chuyện như vậy. Ngay từ đầu gã gai mắt quả đấm của Lộc Minh Trạch, nay thấy hắn cười nhạo mình, gã nổi sùng liền.
Gã chạy tới, nhìn Lộc Minh Trạch lom lom:
– Còn cả gan cười cơ à! Mũi của tôi bị cậu đánh đấy nhá, có biết tự giác không? Tôi bảo anh tôi sa thải cậu ngay, cậu có tin không?
Ngẫm lại cũng thấy mình hơi quá đáng, Lộc Minh Trạch liền thành khẩn xin lỗi:
– Tôi thành thật xin lỗi. Tôi thật sự không biết cậu là em trai của giám sát trưởng, cứ tưởng là có kẻ mưu sát nên ra tay hơi nặng.
Auston không thèm cho Alloson cơ hội để mở miệng:
– Em xin lỗi nó thật đấy hả? Cậu nói xem, tại sao cảnh vệ của anh lại xem cậu là kẻ đột nhập?
Câu sau là để hỏi Alloson, ý là đoán chắc kẻ làm sai chỉ có gã thôi.
– Sao em biết được?!
Alloson tròn mắt nhìn ông anh “không phân phải trái” của mình:
– Cảnh vệ của anh động tay động chân với em, vậy mà anh còn hỏi em nguyên nhân à?”
– Anh tin vào khả năng của mình, nên anh tin vào cảnh vệ mình đã lựa chọn.
– Bộ anh không thể chọn sai cảnh vệ sao?
Thấy hai người muốn làm to chuyện, Lộc Minh Trạch nhanh chóng nhận lỗi:
– Vâng, vâng, là tôi sai.
Auston lườm Lộc Minh Trạch, dường như đang chê hắn lắm mồm:
– Em sai cái gì?
– Chắc là…
Lộc Minh Trạch vô thức thốt ra, nhưng xét thấy giải thích như vậy có khi lại châm ngòi hiềm nghi, bèn nuốt ngược vào bụng.
– Chắc cái gì mà chắc! – Alloson cuống quýt ngắt lời Lộc Minh Trạch – Anh à, anh nhân từ với bọn thuộc hạ quá. Nếu để em quản lý, em chắc chắn sẽ làm bọn nó phải gọi dạ bảo vâng, tuyệt đối không dám nói leo khi cấp trên đang nói chuyện.
Auston làm thinh, chỉ mỉm cười, vươn tay về phía gã. Alloson không hiểu ra làm sao, do dự bắt tay Auston:
– Xin chào?
Auston khẽ vào “bộ móng” của gã:
– Đừng có vờ vịt, lấy món đồ cậu giấu trong ngực ra đây.
– Không có gì hết, em thề.
Auston đứng lên:
– Lời thề của cậu rẻ tiền lắm. Nếu cậu không chủ động giao ra, vậy để tôi giúp cậu tìm. A Trạch, giữ nó lại!
Lộc Minh Trạch còn lưỡng lự, nhưng thấy Auston vừa nói vừa xắn tay áo, hắn đành phải đi về phía Alloson. Alloson hoảng sợ, vừa lùi ra sau chỉ Lộc Minh Trạch, quýnh quáng gào lên:
– Cậu muốn làm gì! Tôi cảnh cáo cậu, đừng có lại đây!
Lộc Minh Trạch áy náy nói:
– Xin đắc tội.
Hắn chồm tới, đè gã Alloson đang kêu gào thảm thiết xuống đất.
Lộc Minh Trạch cứ tưởng Auston chỉ hù dọa cậu ta chút chơi, nào ngờ y thật sự góp với hắn một tay đè thằng em mình, lột đồ lục soát.
Auston tìm thấy một vật kim loại đen bóng trong ngực Alloson. Y cười nhạt, vứt ra trước mặt Alloson:
– Đây là cái gì?
Alloson cứ lần khần, Alston chỉ lạnh lùng nhìn gã, gã liền ngượng ngùng nói:
– Bật lửa.
– Cậu lôi bật lửa ra trước mặt cảnh vệ của anh làm gì?
– Em… Em hút thuốc!
Lộc Minh Trạch lắng nghe cuộc đối thoại của họ mới hiểu. Ý Auston là Alloson cố ý cho mình xem bật lửa của gã?
Như để xác nhận suy đoán của hắn, dưới sự gặng hỏi của Auston, Alloson không thể không trần tình:
– Em thấy anh mới thay cảnh vệ, lại đáng yêu đến thế… Người ta cứ bảo em không thể cho người lạ vào bằng bản mặt nghiêm túc, nên em muốn ghẹo người ta tí thôi.
Auston mỉm cười nhìn hắn:
– Ghẹo?
– Tiện thể giúp anh kiểm nghiệm xem cảnh vệ của anh có đủ tiêu chuẩn không, có thể bảo đảm an toàn cho anh hay không.
– Ồ? Kết quả thế nào?
Alloson sờ mũi mình, lúng túng nói:
– Rất an toàn… Trông bề ngoài không thể ngờ là đánh đấm tốt thế.
Cuối cùng Lộc Minh Trạch cũng hiểu. Hóa ra đây là trò đùa của Alloson ư? Cái gã này làm sao sống được đến tận bây giờ thế nhỉ… Xưa giờ làm thế mà chưa bị đập chết à?
Auston cười, nói:
– Chủ yếu là muốn trêu ghẹo cảnh vệ của anh chứ gì, đá phải cột sắt rồi phỏng? Anh nói cậu hay, hôm nay đánh cậu cũng là bỏ công vô ích.
Lộc Minh Trạch lặng lẽ đứng nghe mà muốn gật gù tán thành vô cùng. May mà hắn có ý chừa đường sống, chưa dùng tới tay gấu. Nhỡ trúng phải hôm hắn nổi hứng thẳng tay giết luôn, chắc sau này hắn chẳng dám nhìn mặt Auston nữa.
– Hôm nay cậu tới tìm anh có việc gì?
Alloson tìm chỗ an tọa, thấy Auston bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, liền đánh mắt sang Lộc Minh Trạch, ý là sao cái tên này còn không mau lánh đi. Auston ngồi đằng bàn làm việc, chỉ vài ghế sô pha, bảo với Lộc Minh Trạch:
– Em ngồi xuống đi.
Lần này, Alloson không còn lên tiếng phản đối nữa, chỉ nhìn Lộc Minh Trạch lom lom như đang nghĩ ngợi điều gì. Lộc Minh Trạch vừa đặt mông xuống, Alloson đột nhiên hừ mũi:
– Bảo sao thân thủ tốt thế, hóa ra cậu có bí kíp(1) à?
(1)Gốc là 珍藏版, mình đoán đại chứ không rõ ý là gì. Ai biết chỉ mình nhe.
Bị gọi như thế, Lộc Minh Trạch chỉ biết 囧. Thế mà Auston lại cười bảo:
– Đúng đấy, bí kíp, cho nên cậu liệu mà lễ phép với cậu ấy tí.
Amlosom ngơ ngác, sao gã cứ có cảm giác gã và anh gã không nói cùng một chuyện thế nhỉ.
– Khụ, anh à, hôm nay em đến đây đúng là có việc thật. Dạo gần đây chính phủ liên bang không muốn thông thương với Fansa, còn mở cả dịch vụ thuê ngoài, em muốn nắm tài trợ phi thuyền vũ trụ.
Auston nghe vậy không khỏi nheo mắt lại:
– Cậu muốn ăn hết? Không sợ chết vì bội thực à?”
Lộc Minh Trạch kinh ngạc ra mặt. Alloson trông cà lơ phất phơ, lại ngố ngố, thế mà là doanh nhân? Có thể cung cấp tài trợ về phương tiện giao thông cho chính phủ không chỉ có tiền là đủ.
Hắn nhìn vào mắt Alloson, trong một thoáng thấy thật khác lạ, giống như đang nhìn CEO của một công ty có thể đặt quảng cáo trên tàu cao tốc ở kiếp trước.
– Đây là cơ hội tốt đó. Huống hồ từ trước đến giờ em chỉ sợ chết đói, chứ không lo chết no.”
Auston đan hai tay vào nhau, đặt dưới bụng, tay này gõ nhẹ lên mu bàn tay kia. Y trầm ngâm một chốc rồi nói rằng:
– Trước đó mới đình chiến với Fansa, bây giờ cậu đòi gánh tài trợ, không sợ mất cả chì lẫn chài ư?
– Làm ăn với chính phủ sao mất cả chỉ lẫn chài được. Vả lại, chuyện trên thương trường hầu như không thể tách khỏi hai chữ “mạo hiểm”, sợ mất tiền thì làm ăn được gì nữa.
Huống chi, nếu không phải vừa mới khai chiến, chính phủ liên bang đẩy mạnh tuyển quân, nhân viên phục vụ giảm mạnh, bọn họ còn lâu mới nhường lại món hời như thế cho thương nhân bên ngoài.
Nói đoạn, Alloson xoa tay cười khà khà, gương mặt vốn mang vẻ khôi ngô của thiếu niên nay thêm phần hèn mọn:
– Anh à, món hời cho ai cũng muốn, chẳng bằng anh giao cho thằng em này, anh biết em mà, em hào phóng không ai bằng.
Lộc Minh Trạch là người ngoài ngành mà vẫn hiểu ý đồ của Alloson: Vụ mua bán này mà thành, lời lãi tất không thể thiếu phần ông anh. Anh em bọn họ nói chuyện với nhau mà ngang nhiên nói toạc móng heo chuyện đút lót nhận hối lộ. Ơ kìa công bằng, công chính, công khai đâu rồi?
Auston nghĩ ngợi một hồi, rồi dứt khoát nói rằng:
– Được, nhưng anh muốn chừng này.
Y vươn tay về phía Alloson, miệng tủm tỉm cười, năm ngón xòe rộng. Thoạt đầu, Allosen còn sững sờ, nhưng rồi lập tức nhảy dựng lên:
– Năm mươi phần trăm?!
– Cậu cũng thấy ít nhỉ?
Alloson há mồm khinh bỉ:
– Sao anh không đi ăn cướp luôn đi!
Gã chẳng buồn đoái hoài tới cái mũi đau của mình, giơ chân chửi lớn:
– Anh tham thế cha anh có biết không?!
– Anh đã tự quản lí chi tiêu từ khi có phủ đệ riêng rồi. Anh kiếm được bao nhiêu, làm sao kiếm được đều không thuộc phạm vi quản lí của công tước Nicolas.
Nụ cười trên gương mặt Auston không mảy may thay đổi, như đã định liệu trước Alloson sẽ phản ứng như vậy. Y nói:
– Vả lại, anh muốn nói rõ điều này: Cái giá anh đưa cho cậu đã là giá tình thân rồi, nếu là người khác, anh sẽ lấy chừng này.
Auston duỗi ngón giữa và ngón trỏ ra, khép lại vung vẫy trước mặt. Thấy rõ động tác ấy, mặt Alloson hệt như ngáp phải ruồi:
– Trời ơi… Năm mươi hai phần trăm?! Anh điêu à, sao có thể có người chấp nhận được cơ chứ!
Dù làm nhà tài trợ cho chính phủ có lợi nhuận nhiều hơn, chỉ riêng ăn một bữa trên phi thuyền đã có thể kiếm được đầy chậu đầy bát, nhưng điều kiện tiên quyết phải là không bị rút phần trăm. Bọn họ kinh doanh thuê ngoài, trong đó bốn mươi phần trăm đã phải nộp thuế cho chính phủ, giờ lại bị Auston rút một phần lớn, có khác gì nhận đơn hàng phổ thông một năm qua đâu.
– Đừng bận tâm việc người ta có đồng ý hay không, cậu không muốn thì thôi. Dù gì anh cũng chẳng lo không tìm được nhà tài trợ khác.
Alloson nhếch mép, nghiến răng nghiến lợi hồi lâu mới nói:
– Làm! Ghét thật… Em không bị đơn hàng này làm tức chết, mà lại bị anh làm tức chết đây!
Auston cười, rút một tờ giấy từ trong xấp tài liệu, cúi đầu viết vài chữ:
– Hay cậu muốn nhận hết?
– Thôi, em chỉ nhận ăn uống… Chậc, mấy phần khác không có nhiều lợi nhuận.
Auston ừ một tiếng, tùy ý nói:
– Cung cấp oxi trên phi thuyền cũng được, cậu có muốn không?
Amlosom sừng sộ lên:
– Không muốn! Em phải đi rồi! Đồ tham quan nhà anh!
Gã nói rồi thở phì phò đẩy cửa chạy vù đi, không buồn ngoái đầu lại. Lộc Minh Trạch nhìn bị cánh cửa bị đóng sầm lại, thở dài tựa vào ghế, khoanh tay nhìn Auston.
– Làm gì nhìn tôi ghê vậy?
Auston tức cười vẫy tay với Lộc Minh Trạch:
– Lại đây ngồi.
– Tôi đang nghĩ, mấy ngày nữa thôi tôi có thể xuất bản sách được rồi.
Lộc Minh Trạch đến bên bàn làm việc, nửa mông kề ở cạnh bàn, cúi đầu nhìn Auston. Y tùy ý vươn tay khoát lên eo eo:
– Sách gì?
– Về sự sụp đổ thiết lập tính cách của nam thần.
Auston trầm trồ:
– Ái chà, nghe như viết về tôi ấy.
Lộc Minh Trạch không nói phải hay không:
– Chẳng phải anh chính là hầu tước Auston công chính nhất liên bang sao? Sao anh có thể tham lam như thế được? Quan trọng nhất là anh tham quá, Alloson dù gì cũng là em trai anh…
– Vậy em nghĩ tôi đào đâu ra tiền để nuôi hội?
Lộc Minh Trạch ngơ ngác, chốc sau mới hiểu:
– Hội Tự Do?
Auston gật đầu. Y ngước nhìn Lộc Minh Trạch, giọng khe khẽ:
– Gần đây chúng ta cần mua gấp vũ khí số lượng lớn, nhưng tài chính lại khan hiếm… Đúng rồi, sau này em phụ trách vấn đề này đi.
Lộc Minh Trạch kinh ngạc hỏi:
– … Muốn chiến à?
Auston không nói gì, chỉ vô thức nhìn ra ngoài cửa. Y đứng dậy, vỗ vai Lộc Minh Trạch, sau đó đi đóng cửa. Quay về mới nói:
– Khó nói lắm, nhưng phải bắt đầu chuẩn bị thôi.
Lộc Minh Trạch rất muốn hỏi Hội Tự Do bình thường làm việc gì vậy, sao lại tiêu nhiều tiền thế, nhưng thấy y nom không muốn nói nhiều, hắn đành đổi chủ đề:
– Trước giờ chưa hề nghe anh bảo có em trai, tôi chỉ nhớ anh có anh trai, tên là Cecil.
– Ừ. Alloson là em họ của tôi, là con trai của ông cậu, hiện là túi tiền của tôi.
Lộc Minh Trạch không tài nào quen nổi với cách nhìn của y với em trai mình:
– Trước giờ anh cũng đối xử với cậu ta như vậy hả?
Auston cười, ôm Lộc Minh Trạch vào lòng:
– Nó quen rồi. Năm đó nó khăng khăng muốn bỏ học Glasgow theo con đường làm ăn, cậu thiếu điều đánh chết nó, vẫn phải nhờ tôi giúp nó trốn nhà đi. Nó nợ ơn tôi.
– Đã mấy năm rồi, cái ân huệ đó còn chưa trả lại sao?
– Sao mà trả được, tất cả dự án của nó đều do tôi phê duyệt, cả đời nó không trả nổi. – Auston cười.
Lộc Minh Trạch mãi chẳng thể quen với việc Auston phô bày trần trụi mưu ma chước quỷ trước mặt mình. Lần nào nghe hắn cũng muốn đánh chết y.
Hắn nghĩ, nếu trên đời này có thuốc hối tiếc, chắc mẩm Alloson sẽ không đưa ra lựa chọn đó lần nữa. Đấy đâu phải là trả ơn, ấy gần như là bán mình cho Auston mất rồi.
Hình như Auston có thể nhìn thấu suy nghĩ của Lộc Minh Trạch, y bật cười:
– Sao nào? Ngươi Em bất bình thay nó à? Mấy năm qua tôi giúp nó không ít, thí dụ như chuyện hôm nay… Mối làm ăn gữa sao Fansa và chính phủ liên bang không lâu dài, để Alloson không mất cả chì lẫn chài, tôi phải ra giá cao cho nó biết khó mà lui, không thể ôm tất về phần mình được.
Suy cho cùng, Auston cũng là người tiếp xúc trực tiếp với chính trị, mà Alloson chỉ là thương buôn, hiển nhiên không nhạy cảm như Auston.
Lộc Minh Trạch gật gù ra chiều đã hiểu:
– Vậy sao anh không nói thẳng với cậu ta đi?
– Alloson thông minh lắm, nói thẳng là nó nhận ra vấn đề ngay. Mà nó lại tệ khoản bảo mật, để tránh xảy ra vấn đề, chẳng thà đừng nói sự thật cho nó.
Lộc Minh Trạch nheo mắt nhìn y:
– Thế nên anh rút năm mươi phần trăm của người ta? Nhưng thế có làm cho cậu ta sợ được đâu.
Auston nhếch mép, sà tới hôn khóe môi Lộc Minh Trạch:
– Đấy không phải tất cả, chủ yếu là do tôi thiếu tiền.
– … Đồ tham quan.
– Em nói thế là không đúng, anh em một nhà sao có thể gọi là tham được. Vả lại, tiền của tôi đâu phải để tiêu xài lung tung, nếu em không yên lòng, thu nhập của tôi có thể giao cho…
Lộc Minh Trạch quýnh quáng ngắt lời y trước khi y thốt ra điều gì đó kì cục:
– Cút đi!
Cái tên Auston khốn kiếp thực sự càng ngày càng mặt dày.