Đọc truyện Đàn Ông Đích Thực Không Giả Gay – Chương 111: Yêu chính là cho anh cảm giác an toàn
Tại sao Auston lại vội vàng làm hộ khẩu cho hắn thế?
Về chuyện này, thật ra Lộc Minh Trạch đã có vài suy đoán. Không phải hắn không hiểu gì hết, nói cách khác, bởi vì hiểu lòng Auston nghĩ gì, nên hắn mới chọn cách thuận theo tự nhiên…
– Đi thôi, đến lượt em rồi.
Nhìn Lộc Minh Trạch đang đứng bên cạnh, Auston cười, đưa hắn vào phòng chứng thực hộ khẩu. Lộc Minh Trạch bỗng thấy lo lắng:
– Đến lúc người ta hỏi tôi đến từ đâu thì làm sao? Tôi làm gì có hộ khẩu đâu.
– Không sao, giờ em là cảnh vệ của tôi mà.
– Cảnh vệ của anh?
Nghĩ tới nghĩ lui mà chẳng hiểu hai chuyện có liên quan gì đến nhau, Lộc Minh Trạch lầu bầu:
– Cảnh vệ thì làm sao? Có phải cha anh đâu… – Hộ khẩu mà còn liên quan đến chức vị ư?
Auston vỗ gáy hắn cái “bép”:
– Nói hưu nói vượn!
Lộc Minh Trạch hậm hực chà xát nơi bị đánh. Ở trước mặt người lạ hắn không thể nổi giận được, đành lững thững theo y vào phòng.
Chẳng biết anh nhân viên đang xem cái gì trên máy vi tính mà ngó chừng say sưa lắm. Lộc Minh Trạch nhìn điệu bộ là biết ngay anh chàng này không tập trung làm việc. Làm gì có công việc nào lại làm người ta say mê ra mặt thế được?
Auston gõ cóc cóc lên tấm kính trước mặt anh nhân viên, nhưng coi bộ đối phương đang tập trung ghê gớm lắm nên chẳng buồn phản ứng. Auston lại gõ thêm hai lần. Lúc này người nọ mới nhận ra. Thấy anh ta ngẩng đầu, Auston liền chau mày:
– Làm cái gì mà chăm chú thế?
– Giám…giám sát trưởng!
Auston gật đầu ra hiệu cho anh ta mở cửa. Tưởng mình bị tóm vì tội sao nhãng trong giờ làm, chỉ mỗi động tác mở cửa cũng khiến anh ta sợ tụt lưỡi.
– Hình như bây giờ chưa phải giờ tan làm.
Anh ta sốt sắng gật đầu vâng dạ. Auston mỉm cười, nói:
– Mau ngồi đi. Tôi muốn làm thẻ pha lê thân phận.
Anh nhân viên còn lần khần, nhưng thấy Auston không có vẻ gì là đang giận, đành ngồi xuống, hỏi:
– Ngài muốn làm thẻ pha lê cho ai ạ?
– Cảnh vệ của tôi. – Auston kéo Lộc Minh Trạch qua – Ghi hình lại cho cậu ấy đi.
– Vâng.
Anh ta bật camera trong máy vi tính, bảo Lộc Minh Trạch đứng trước nó. Một đoạn video ngắn sẽ được ghi lại vào thẻ thân phận của hắn và hiển thị trên máy bất cứ khi nào sử dụng thẻ.
Ghi hình xong, anh ta nhìn Lộc Minh Trạch:
– Được rồi. Cho tôi xin sổ hộ khẩu của anh, tôi sẽ giúp anh ghi vào.
Lộc Minh Trạch do dự nhìn sang Auston. Hắn nào có sổ hộ khẩu, bất cứ ai đến từ sao Snow đều không có hộ khẩu. Y mỉm cười:
– Sổ hộ khẩu của cậu ấy cũng bị mất rồi. Cậu muốn thông tin gì thì cứ hỏi tôi.
Đối phương ra chiều khó xử:
– Nhưng… Thưa ngài, trên lý thuyết, không có sổ hộ khẩu thì không thể làm thẻ thân phận được ạ.
– Không sao, cậu cứ làm. Cậu ấy là học sinh Glasgow.
Anh nhân viên làm chứng minh thư vẫn do dự, chợt Auston liếc nhìn đồng hồ treo trên tường:
– Còn mấy phút nữa là tan làm rồi. Mong cậu đừng khiến tôi khó xử.
Đoạn, con mắt y quét qua bảng tên trước ngực anh ta, rồi cười nói:
— Bruce.
Đối phương nghệch mặt ra, rồi lại đánh mắt sang Lộc Minh Trạch. Chắc thấy hắn thật sự có phần nào khí chất của một sinh viên trường quân đội, anh ta lưỡng lự nói:
– Vậy… Thôi được, xin hãy đọc tên, tuổi và địa chỉ thường trú, với một vài thông tin cơ bản cần thiết.
Lúc này Auston mới nở một nụ cười thư thái:
– Được rồi. Nhân tiện, cậu giữ bí mật chuyện này giúp tôi nhé? Tôi cũng sẽ giữ bí mật chuyện cậu chơi game đối kháng trong giờ làm việc.”
–…
Cuối cùng, hộ khẩu của Lộc Minh Trạch được đặt ở thành phố Valgordon, Auston bảo đó là quê y. Còn tên trên thẻ thân phận của Lộc Minh Trạch vẫn là Ryan Carelle, có lẽ cái tên giả ấy sẽ phải theo hắn đến cuối đời. Chả sao cả, người ở đây rất khó phát âm ba chữ Lộc Minh Trạch, tên giả cũng thuận tiện ra phết đấy.
Lúc về, Lộc Minh Trạch giương cái thẻ về phía ánh mặt trời ngoài cửa sổ, ngắm nghía thật lâu. Tấm thẻ chất liệu pha lê nửa trong suốt lấp lánh dưới ánh sáng như một miếng thạch rau câu. Lộc Minh Trạch ngẩng đầu, toét miệng cười với Auston:
– Tôi muốn mau mau được về kể với Mary, sau này chúng tôi đã có hộ khẩu rồi.
Auston chỉ lặng thinh. Y khoát một tay lên eo Lộc Minh Trạch, kéo hắn vào lòng mình. Y siết chặt tay hắn, ánh mắt nặng trĩu, chẳng biết lại đang suy nghĩ gì. Y cứ nhìn chằm chặp làm Lộc Minh Trạch đâm hãi, chợt hắn vươn tay, nắn véo mặt Auston thành thứ hình thù quái dị.
– Làm sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à, nằm mơ đẩy hở?!
Auston ra vẻ bất lực, y mặc hắn nghịch đã đời ông địa mới ấn đầu hắn xuống xoa hai cái:
– Không có gì, mới thất thần tí thôi.
– Chậc, không có gì là được rồi.
Lộc Minh Trạch vui vẻ cất kĩ thẻ thân phận. Bất thình lình, Auston từ phía sau ôm choàng lấy hắn, kê cằm lên vai. Lộc Minh Trạch loáng thoáng nghe thấy tiếng thở dài từ y. Hắn nhận ra rằng gần đây số lần Auston thở dài càng ngày càng nhiều, u sầu không thôi.
Nhưng y có cái gì để sầu cơ chứ? Chẳng phải y luôn muốn gì được nấy đấy sao?
Lộc Minh Trạch biết tại sao Auston lại gấp gáp muốn làm thẻ thân phận cho hắn đến thế. Bởi thẻ thân phận tương đương với một công cụ định vị, chỉ cần Lộc Minh Trạch mang theo nó, với vị trí hiện tại của Auston, tìm hắn là chuyện dễ như ăn cháo. Và tất nhiên, dù Lộc Minh Trạch không mang theo nó cũng chẳng thành vấn đề. Trong thẻ có chứa tất cả thông tin, hình ảnh, vân tay, pheromone (dù rằng đó là pheromone từ thuốc phun ngụy trang), thậm chí là gien… Không cần biết hắn ở đâu, chỉ cần không phải đột nhiên biến mất khỏi thế giới này, Auston luôn có cách tìm ra hắn.
Auston suốt ngày ca cẩm chuyện Lộc Minh Trạch không tin tưởng y, nhưng thật ra chính y cũng đâu có tin Lộc Minh Trạch. Kẻ duy nhất y tin tưởng chỉ có chính mình mà thôi, dù Lộc Minh Trạch luôn bảo đảm rằng hắn yêu y, sẽ không bỏ y, Auston vẫn không chịu tin.
– Chúng ta đi ăn trưa đi. Em muốn ăn gì?
Lộc Minh Trạch lấy lại tinh thần, cười hì hì nói ừ:
– Anh muốn ăn gì?
– Tôi không đặc biệt thích món nào cả, cứ tùy sở thích của em.
Lộc Minh Trạch quay lại, đối mặt với Auston, lưng tựa lên bệ cửa sổ:
– Gỏi ớt chuông?
Auston xịu mặt:
– Ốc sên nướng đi.
Lộc Minh Trạch cười ma mãnh. Auston rất ghét ăn ớt xanh, bao gồm tất cả các món ăn có dính dáng đến ớt xanh. Tất nhiên, trước khi thế giới này trồng loại “ớt” ấy, Auston hoàn toàn chẳng có gì để sợ. Song khi nghe Lộc Minh Trạch kiến nghị, y đã đề xuất nuôi trồng ớt ở một hành tinh nào đó, y còn đặc biệt cho phép thành lập một tổ nghiên cứu lĩnh vực nông học. Không bao lâu sau, họ đã phát triển các loại ớt từ cay thành không cay, và thế là thứ đồ ăn đầu tiên trên thế giới khiến Auston phát ói cũng bắt đầu xuất hiện.
– Vậy anh đi đi.
Có một hệ thống cung cấp món ăn tiện lợi như vậy, họ hà tất phải nhọc mình đi ăn ngoài nữa? Vả lại, Auston cũng không yên tâm về thức ăn ở nhà hàng, y tuyệt đối sẽ không cho phép người sống nấu ăn cho mình. Cũng bởi thức ăn từ hệ thống hoàn toàn nhờ máy móc và máy tính tạo ra theo công thức, Auston mới cho phép Lộc Minh Trạch ăn, nếu không hắn chỉ có thể dùng quân lương giải quyết vấn đề dân sinh như Auston mất thôi.
Đây chả cần nhá. Có cơm ăn khi không lại đi nuốt thuốc làm quái gì.
Trông theo bóng lưng Auston, nụ cười trên mặt Lộc Minh Trạch dần biến mất. Hắn duỗi thẳng cánh tay, nhìn thẻ thân phận trong tay mình. Nếu y chỉ tin tưởng bản thân, vậy thì tương kế tựu kế, trấn an y bằng cách này.
Lộc Minh Trạch nhẹ nhàng xoay chiếc thẻ pha lê trong tay rồi dúi lại vào túi. Hắn đánh mắt về phía bóng lưng Auston, môi nhoẻn thành một nụ cười bất đắc dĩ.
Chút cảm giác an toàn như thế thì hắn làm được. Tính hắn không quen nói ngon nói ngọt, Auston nghĩ gì trong bụng, hắn biết cả, nhưng chỉ có thể vờ không biết, rồi dỗ dành y theo cách này.
Hoặc có lẽ, đối với Auston, những lời bùi tai còn chẳng hữu dụng bằng một tấm thẻ thân phận.
Lấy món xong, Auston quay đầu, đúng lúc thấy Lộc Minh Trạch đăng mỉm cười nhìn y, không khỏi có nghi ngờ. Y sờ mặt, hỏi:
– Em cười gì đấy? Trên mặt tôi có vết bẩn à?
Lộc Minh Trạch hôn cái chóc lên mặt y, tiện đường nhận khay thức ăn từ tay Auston:
– Tôi cười không được à? Đi, mình đi ăn.
~•~
Các thế lực trên sân chính trị biến hoá khôn lường, thế nên Auston thỉnh thoảng sẽ trở nên rất bận rộn. Những lúc như thế, Lộc Minh Trạch cũng phiền muộn ghê gớm. Vì hắn chỉ là cảnh vệ, muốn giúp đỡ mà lực bất tòng tâm. Đôi khi hắn còn nghĩ mình nên đi học chính trị, học đôi ba kiến thức khoa học xã hội, chứ học võ có tác dụng gì đâu? Học võ đâu có cứu được người ngoài hành tinh!
Lộc Minh Trạch đang đứng ngoài cửa nghĩ ngợi vẩn vơ, bỗng ở cuối hành lang xuất hiện một người đi về phía này. Lộc Minh Trạch ngay lập tức chú ý đến người nọ, bởi từ khi hắn đảm nhiệm nhiệm vụ cảnh vệ tới nay, chưa từng có một bóng người nào bén mảng đến chỗ Auston, thế nên giờ này xuất hiện một người sống là rất đáng chú ý.
Lộc Minh Trạch nhanh nhẹn vươn tay ngăn cản người nọ: “Nếu muốn gặp giám sát trưởng, xin hãy trình giấy chứng nhận.”
Người nọ liếc Lộc Minh Trạch một cái, ra dáng vươn tay vào túi ngực để lấy giấy chứng nhận. Lộc Minh Trạch vẫn chăm chăm nhìn gã ta. Ánh mắt kẻ này không nhìn thẳng mà cứ láo liên, theo kinh nghiệm làm vệ sĩ bao lâu nay, nhất định…
Lộc Minh Trạch chưa kịp truyền tải hết lượng thông tin, người nọ bất thình lình móc ra một món đồ phản quang. Lộc Minh Trạch tung ngay một đấm vào sườn mũi của gã, một tiếng răng rắc giòn tan, đối phương ngửa mặt phun ra một ngụm máu. Lộc Minh Trạch không dám thả lỏng cảnh giác, lại bồi thêm một cú đá vào mặt gã nọ đến độ cơ thể mất đà văng xa.
– Cái quỷ gì…
Lộc Minh Trạch đánh xong cũng ngẩn ngơ. Nếu đây là kẻ ám sát thì cùi bắp quá nha.
Auston ở trong nghe tiếng, mở cửa đi ra, nhìn Lộc Minh Trạch hỏi:
– Có chuyện gì vậy?
Lộc Minh Trạch nhìn y đầy vô tội:
– Người mới đến trông giống kẻ ám sát.
Nói đoạn, hắn đánh mắt về phía cái người đang cuộn mình trong xó tường chẳng chịu dậy, ngờ ngợ bổ sung:
– Chắc là kẻ ám sát ha…
Auston nhìn theo hắn, người đang co rúm kia lồm cồm bò dậy, qua một hồi lâu, gã ta mới đứng lên được. Lộc Minh Trạch cảnh giác vươn tay che cho Auston:
– Cẩn thận, trên người hắn có súng.
Giọng Auston đượm ý cười:
– Trên người hắn sẽ không có súng đâu.
Lộc Minh Trạch quay đầu nhìn y:
– Tại sao?
– Bởi vì thầy của hắn khá là nghiêm khắc.
Lộc Minh Trạch vẫn lơ ngơ. Cái gã bị đánh te tua đã dậy, tập tễnh bước đến trước mặt Auston, tay bịt cái mũi đang trào máu. Gã ta lườm Lộc Minh Trạch một cái, rồi gọi Auston trong tiếng vỡ òa đầy tủi thân:
– Anh ơi…
Lộc Minh Trạch thẫn thờ:
– Anh á?!