Đọc truyện Đan Khí Thần Tôn – Chương 39: Thiên Minh Trung Lục
Suốt chặng đường Phong đóng cửa chữa trị cho các cường giả trẻ tuổi trong đoàn. Họ là những cường giả trẻ tuổi nổi bật nhất của Tam Đại Gia Tộc của Đấu Linh, chỉ vì lịch lãm quá độ nên cũng nhận lấy nội thương không ít. Người đầu tiên được Phong chữa trị không ai khác là Lôi Nhã Lan. Tóc nàng sau ba ngày đã chuyển màu. Tóc nàng xanh màu nước biển như lần đầu Phong gặp mặt. Mắt đen tóc xanh đôi môi đỏ mọng. Trong lúc Phong chữa trị cho Lan thì cảnh giới của nàng cũng bị Phong cố tình đánh tụt thành sinh tử cảnh trung kỳ. Phong hiểu được rằng đối với sinh tử chi đạo mà Nhã Lan đã lĩnh ngộ vẫn chưa đến mức tận cùng. Còn rất nhiều thiếu sót so với tổ gia gia và Lạc Hà thái bà bà. Đã như vậy thì cứ để nàng tự tìm hiểu. Nếu sau khi lịch lãm còn thiếu sót vậy Phong có thể bù đắp thêm.
Đánh tụt cảnh giới của Nhã Lan còn dễ hơn Phong tưởng tượng. Lúc trước nàng chỉ có ngũ hành thuộc tính, giờ thêm hai loại. Phong chỉ cần không bù đắp cho linh khí tràn đầy vậy thì nàng đã bị tụt cảnh giới rồi. Phong cho nàng biết những điểm thiếu sót của nàng, để nàng tự mình đi tìm hiểu và lĩnh ngộ thế là ổn. Tuy cảnh giới của Nhã Lan bị đánh tụt nhưng số lượng linh khí và cảm ngộ của nàng còn cường đại hơn trước. Người vui vẻ nhất là Kiếm vì Phong không chỉ chữa trị nội thương cho hắn mà còn truyền cho kiếm toàn bộ Long Biên kiếm pháp. Nhã Lan cũng không ngoại lệ được học lại toàn bộ bí quyết tam hư thất thực. Phong cũng được hai người truyền dạy trảm pháp của Độc Cô gia. Chỉ sau hai tuần toàn bộ cường giả trẻ tuổi đã được Phong cải biến và đánh tụt cảnh giới xuống một tiểu giai cảnh. Dù là vậy thì bọn họ cũng không buồn vì tổng số lượng linh khí của họ còn cường đại hơn trước gấp mấy lần.
Các cường giả Nạp Lan gia và Độc Cô gia tuy không được Phong chữa trị triệt để vì không có thần binh để Phong theo vào thế giới đan điền của họ, nhưng Phong vẫn còn Thiên Hồn Nhãn có thể nhìn thấy các điểm yếu trong thế giới đan điền của từng vị cường giả. Chỉ ra yếu điểm của họ. Phong lại nhân được cảm ngộ của chí tôn giả nên biết rất rõ sinh tử cảnh còn thiếu những gì. Không thể nghi ngờ đàm luận với Phong mình chủ vài giờ còn tốt hơn luyện công mấy năm.
Các vị cường giả đi theo thủ hộ đoàn cũng thấy thế mà mong chờ không thôi ngày Phong dẫn đội khải hoàn trở về Khoái Hoạt Lâm. Bọn họ học được cách tin tưởng Phong minh chủ của họ một cách mù quán. Phong mình chủ rất cường đại, những ai từng chứng kiến hắn ra tay đều phải công nhận điều này. Phong tuy không tin tưởng bản thân mình lắm nhưng cũng rất mong chờ kế tiếp sẽ có những gì sảy ra. Những tiểu binh Trấn Phong đoàn như Nguyễn Bá và Cao Cảnh Phong và Trần Ngọc Phương được theo sau tháp tùng đều rung động về cảnh giới của Phong minh chủ. Thời gian mới có bao lâu mà Phong minh chủ đã cường đại lên rất nhiều lần.
Bọn họ xì xào đem tin tức này bàn tán to nhỏ. Tuy họ là những thể tu và tu luyện giả cấp thấp thiên phú kém, nhưng con cái của họ sẽ theo cha mẹ nối nghiệp phục vụ cho Trấn Phong đoàn. Con cái của bọn họ sẽ nổi bật. Hy sinh đời bố củng cố đời con. Đó cũng là chấp niệm của bậc cha mẹ. Nhất là Nguyễn Bá đều cảm khái lúc trước đã liều mạng đầu nhập vào Trấn Phong đoàn. Những tiểu binh tháp tùng phục vụ cho đoàn đều chờ đợi một tương lai tươi sáng dưới lá cờ Trấn Phong.
Thiên Minh Trung lục, sau khi Cổ Ma Tộc chiếm được một nửa của Đấu Linh sau thời Hồng Hoang, đã trở thành thủ phủ của người Thiên Linh Thế giới. Là một đại lục có sự phòng thủ rất cường đại. Một nửa số các nhất lưu thế lực đều tụ họp tại đại lục này. Lôi gia cũng có chi nhánh tại đây. Mặc dù phần đông người của Lôi gia đã rút nhưng vẫn còn những ngoại vi trưởng lão liệu mạng ở lại, thà chết không hàng giữ vững địa bàn của Lôi gia để tiếp tục kinh doanh buôn bán. 6 vị võ thần cảnh và vị bán tôn cảnh Lôi Thanh Nguyệt Hà dẫn đội đến đây không thể nghi ngờ khiến các ngoại vi trưởng lão cung kính có thừa. Con cái của họ giờ đang được Lôi gia trọng điểm bồi dưỡng, làm sao họ không từng nghe đến sự cường đại của Hỏa Linh đoàn và Lôi gia tam thiếu.
Sự hiện diện của người anh hùng của Lôi tộc làm những ngoại vi trưởng lão vui sướng không thôi. Nhất là Phong biết kính già yêu trẻ lại bỏ thời gian chiếu cố bọn họ. Tặng họ những đan dược nghịch thiên như tinh thần đan, chữa trị nội thương đan điền cho bọn họ. Tạo tụ linh trận pháp cho bọn họ. Những lão gia hỏa này sao không thề sống thế chết đi theo Phong cho được. Họ đều là những người không có thiên phú, cảm thấy mình đã sống uổng. Đem thân tàn phục vụ cho Lôi tộc để mong mỏi hậu bối của bọn họ nhân được sự bồi dưỡng của gia tộc. Phong minh chủ lại nói cho bọn họ biết bọn họ không phải đò rác rưởi. Phong minh chủ chữa trị nội thương cho họ, hứa sẽ cho người đến thế chỗ cho bọn họ nghỉ phép để bọn họ có thể đoàn tụ với gia quyến. Để bọn họ hy vọng có thể bước thêm một bước trên con đường cường giả.
Những ngoại vi trưởng lão sau khi được Phong chữa trị đều hưng phấn không thôi vì thấy được sự tái sinh cùng sự hưng phục của gia tộc. Bọn họ bỗng chốc lại hối hận vì lần này Phong minh chủ phải dấn thân vào nơi nguy hiểm. Biết bao nhiêu người đã vào trong Thần Thạch chi địa lịch lãm nhưng đi mười người cũng không có 3 người trở lại. Những ngoại vi trưởng lão này đều bàn nhau quỳ gối xin Phong minh chủ nghĩ lại. Phong không chịu nhận, kể cả đến cô cô cũng bắt họ đứng dậy xin họ tin tưởng vào Phong. Người như Phong không có số chết yểu. Sự trung thành của những lão gia hỏa này lại thêm một bước khi Trấn Phong dặn dò thuộc hạ của mình phải hết sức chiếu cố cho những người đang sống trong nguy hiểm có nguy cơ bị bắt làm tù binh để chèn ép Lôi gia.
Còn lại ba ngày Phong dẫn đội đi dạo vòng quanh Thiên Minh thành, thủ phủ của Thiên Minh Trung lục. Một thành trì có tường thành cao vút. Phong bỗng cảm khái đến thành trì của Thôn Kiếm Thành còn quá thấp. Còn quá mỏng, còn quá yếu. Phong bỗng dưng nổi lên ý nghĩ, truyền lệnh cho người của Trấn Phong đoàn đến tiếp kiến. Cho thu gom rất nhiều cường giả cấp thấp, thể tu chuyển đến Đấu Linh Đại lục thành những người làm công cho Trấn Phong đoàn. Cao Cảnh Phong, Nguyễn Bá và Trần Ngọc Phương lại có dịp chạy lên chạy xuống lo việc cho Phong. Bọn họ vui vẻ hăng hái làm việc. Trấn Phong đoàn lớn mạnh cũng đồng nghĩa với việc quyền lợi của bọn họ cũng sẽ lớn mạnh.
Phong truyền lệnh cho Trần Ngọc Phương đưa lời của Phong, lệnh cho tất cả trưởng đoàn phải tìm thêm năm người truyền nhân trở thành đường chủ dưới lệnh của họ. Những đường chủ sau khi khuếch trương thế lực của mình đến một mức độ nhất định đều có thể trở thành trưởng lão. Tin tức này khiến không biết bao đường chủ hưng phấn. Riêng chỉ có Cao Cảnh Phong là không mấy vui vẻ. Có thêm nhiều người cũng đồng nghĩa với việc số lượng gián điệp sẽ lại tăng. Sự an nguy của ngoại vi Trấn Phong đoàn đều thuộc tránh nhiệm của Cảnh Phong. Hắn cũng rất hận vì hắn không phải là một tu luyện giả. Không thể cường đại hơn nữa để có thể trợ giúp cho Phong minh chủ.
Trấn Phong chỉ có thể vỗ vai hắn, muốn tạo được đan điền với tuổi của Cảnh Phong phải dùng đến Hồi Sinh Đan. Đan dược quý hiếm như vậy khó lòng cầu được. Phong còn giữ một viên, vẫn còn đắn đo mãi vì tặng đan cho Cảnh Phong, chả nhẽ không tặng cho những đường chủ khác? Phong chỉ có thể thở dài. Thân làm người lãnh đạo là phải lo cho thuộc hạ của mình. Giải quyết tâm sự của thuộc hạ mình. Cho họ phương hướng phát triển, đừng để họ theo đuổi điều họ mong muốn mà bất chấp bản thân để có thể đoạt được. Cuối cùng Phong cũng nghĩ ra một cách, đó là treo giải thưởng điểm cống hiến bằng một viên Hồi Sinh Đan. Đủ cho tay cụt mọc lại, tạo được đan điền, thay gân hoán cốt. Phong còn kèm theo một lời nói:
– Các ngươi đừng quên ta còn là một luyện dược sư! Ngày hôm nay ta chưa có thời gian, nhưng các ngươi vẫn có thể sống được cả trăm năm, hãy chờ ta đi.
Câu nói này khiến bọn người Cao Cảnh Phong, Nguyễn Thế Hùng phải rung động mong chờ. Bọn họ bừng tỉnh khi nghĩ đến người đưa tinh thần đan cho bọn họ còn rất nhiều không gian trưởng thành. Không thể nghi ngờ Phong đã đem lại cho bọn họ một hy vọng mới. Thế giới này rất nhiệm màu, không gì là không có thể. Tài phú của những siêu cấp thế lực không thể nghi ngờ rất nghịch thiên khiến những tên tép riu như bọn họ khó lòng tưởng tượng ra nổi. Khi gia nhập Trấn Phong đoàn bọn người Nguyễn Bá đâu có thể nghĩ rằng họ sẽ có ngày nổi bật như ngày hôm nay.
Nguyễn Bá, Cao Cảnh Phong hay những thể tu như Nguyễn Thế Hùng đều là những thể tu cặn bã của xã hội. Có được cơ duyên tri ngộ cùng Phong minh chủ nên đã thề sống thề chết phục vụ. Chỉ cần được người thưởng thức bọn họ đã mãn nguyện. Nhưng phục vụ cho Phong, họ còn được người người kính ngưỡng, giúp đỡ được những kẻ bần hàn như bọn họ. Cuộc sống của các đường chủ tuy sung túc, nhưng bọn họ không thể không nhớ đến gốc gác của họ, những ngày bọn họ đã phải bán mạng để kiếm sống. Những gì họ có được hôm nay đều do Phong minh chủ ban tặng.
Những kẻ bần hàn này không thể nghi ngờ đã trở thành tiêu điểm cho bao thể tu và tu luyện giả cấp thấp mơ ước. Nay cái tin Trấn Phong đoàn thu người, lại được Lôi gia tại Thiên Minh Trung lục bảo đảm, bao tu luyện giả cấp thấp và thể tu lại được phép trổ tài xin đầu nhập. Những lôi đài được dựng lên khiến các nhất lưu thế lực ôm bụng cười. Đối với bọn họ, những thành phần cấp thấp của xã hội nào được sự coi trọng. Sự cường đại của Đấu Linh Tam Đại Gia tộc cũng vì thế mà giảm bớt rất nhiều trong mắt của bao người. Phong đi dạo đều nhận được những ánh mắt coi khinh nhưng cũng mặc kệ.
Những cường giả trẻ tuổi theo Phong cũng khó chịu nhưng khi nghe Phong nói vỏn vẹn hai câu: ”Giả trư ăn thịt hổ. Kẻ nào cười cuối cùng mới là kẻ cười lớn nhất.” Gần đến ngày kết giới mở ra còn có đấu giá hội, Phong cũng không ngại xuất ra một hơi 10 cuốn tụ linh quyển trục đem ra bán. Không thèm đưa ra đấu giá, rao bán luôn với giá 20 vạn linh thạch cực phẩm một quyển. Phong cầm 200 vạn linh thạch cực phẩm mua luôn mấy xuyên tinh toa hoàng cấp hạ phẩm cỡ lớn để chuyên chở người từ Thiên Minh Trung lục đến Đấu Linh. Vỏn vẹn trong thời gian một ngày Lôi Trấn Phong Lôi gia tam thiếu lại gây sự ngạc nhiên khắp thủ phủ Thiên Minh Trung lục Thiên Minh thành.
Những người vui mừng vì tin tức này nhất dĩ nhiên là những thể tu và những tu luyện giả cấp thấp. Tuy Thiên Minh Trung lục là lục địa giàu có nhất, phùng vinh nhất nhưng những xóm nghèo của thành thị cũng nhiều hơn so với Đấu Linh. Số lượng người nghèo ở đây còn nhiều đến nỗi thành chủ phải đá bớt họ đến ven rừng. Mỗi khi có thú triều thì những xóm nghèo này đều bị tàn phá triệt để. Muốn sống trong thành thì phải có tiền. Những người làm công thấp kém chỉ có thể vào thành làm việc nhưng không có tiền để thuê nhà. Họ không được sự che chở của thành trì phải dựa vào những người nghèo khác để sống. Dừng chân tại một góc vìa rừng bên ngoài thành trì Phong thật sự rung động vì số lượng người ở đây lúc nhúc nhiều không thể tả.
Thiên giới hay hạ giới, cuộc sống là những gì mình tự tạo. Những người ở đây cho dù có thể tu luyện để hưởng tuổi thọ lâu dài thì đã sao? Họ đâu được hưởng thụ những sự đẹp đẽ của thiên giới? Thiện lại thiện báo, ác lai ác báo. Những thể tu biết Lôi gia tam thiếu đều quỳ phục trước mặt hắn xin hắn thu nạp. Bọn họ nước mắt đầm đìa vì các nhất lưu thế lực đều không ai chịu thu nhận bọn họ. Thiên Minh Trung lục cũng không có sơn lâm lớn như Thôn Kiếm Lâm có thể đi vào lịch lãm để kiếm ăn. Phong thầm nghĩ nếu hắn có thể giúp đỡ bọn họ tại sao hắn không làm:
– Nguyễn Bá, ngươi dùng truyền tống trận về Đấu Linh gọi Nguyễn Thế Hùng, Lôi Hải, đến thủ công đường gọi Lôi Thạch Thổ rồi dùng truyền tống trận nhanh nhất đến đây cho ta. Ta không cần biết các người dùng cách gì, mất bao nhiêu tiền trong vòng một tháng ta lịch lãm phải tạo cho xong Trấn Phong chi đoàn tại đây. Tuyển chọn nhân thủ đưa đến Đấu Linh. Trong vòng một tháng các ngươi không tuyển được cho ta 10 vạn nhân thủ thì ngươi coi chừng cái mông đít của ngươi cho ta!
Nguyễn Bá giờ đã bước vào Ích Địa cảnh, khi nghe Phong giao cho hắn nhiệm vụ như vậy thì mừng như mở cờ. Có việc để làm mới chứng tỏ Bá rất được coi trọng. Phong minh chủ coi trọng việc tuyển chọn nhân thủ như vậy không thể nghi ngờ ngài rất quan tâm đến dân sinh của bá tánh. Phong dạy các đường chủ, tài nguyên lớn nhất của nhân loại đó là nhân loại. Chỉ có con người mới làm ra của cải. Có nhiều nhân thủ tức có được tài nguyên bất tận. Muốn làm chính trị, thì phải học đi buôn, biết làm kinh tế. Đường chủ đại diện cho một bang hội vì thế nhiệm vụ của các đường chủ không những phải luyện tập một thân bản lĩnh mà còn phải học đi buôn và biết làm kinh tế. Có kinh tế thì mới có thể đắp nặn cường giả. Đó mới là cái gốc của một bang hội.
Nguyễn Bá dần dần nhìn ra một chút da lông cách cục của Phong. Thế nào mới là cách cục. Thời thế tạo anh hùng nhưng Phong minh chủ lại là người tạo thời thế. Ích địa cảnh là cảnh giới Bá không tin mình có thể chạm đến, ngày hôm nay Ích địa cảnh đối với hắn đã không còn là cảnh giới xa vời mà ánh mắt của bá đã để đến những cảnh giới cao hơn. Bá tin tưởng ngay cả võ thánh võ thần cũng ở trong tầm với của Bá. Nếu Phong minh chủ chỉ là người cũng như các đại thế lực khác chỉ tuyển dụng cường giả đỉnh tiêm có mới lới cũ thì Bá đã không hết lòng phục vụ. Phong minh chủ muốn là chọn những người có ý chí bất khuất, sau đó bồi dưỡng họ trở thành cường giả vì những người này không có sự kiêu hãnh của một cường giả đỉnh tiêm. Họ nhờ vào Phong mới trở lên cường đại, họ sẽ bán mạng cho Phong. Bá dần hiểu ra cách làm của Phong. Phong minh chủ sẽ không bao giờ có mới bỏ cũ. Chỉ cần hết lòng phục vụ, sẽ có hồi báo. Những đường chủ đã nhận được hồi báo. Chỉ cần họ cúc cung tận tụy sẽ còn nhận được hồi báo nhiều hơn nữa.
Trong khi những người nghèo khó mong chờ cơ hội trở mình mà Trấn Phong đoàn đem đến thì những thế lực của Thiên Minh Trung lục ôm bụng chê cười Phong. Chê người Lôi gia không người nên phải thu phục những tu luyện giả thấp kém. Đội ngũ cường giả trẻ tuổi theo Phong cũng phụng phịu không thôi. Họ thật sự rất muốn dạy những tên đang chê bai Phong minh chủ một bài học. Trấn Phong lại lẳng lặng mặc kệ. Mới hôm qua Phong bán 10 cuốn tụ linh quyển trục khiến cả Thiên Minh thành xôn xao thì hôm nay hành động của Phong lại khiến bọn họ quên hết những gì đã khiến họ rung động ngày hôm qua.
Rất nhiều người khinh thường Lôi gia tam thiếu nhưng cũng có một số nhỏ nhân vật đại diện cho các nhất lưu thế lực đến bái kiến Lôi gia tam thiếu. Họ đến cũng đều bị Lôi Thanh Nguyệt Hà bán tôn cảnh trực tiếp từ chối không cho gặp. Theo sau Trấn Phong lúc nào cũng có ba võ thần cảnh hộ vệ. Phong chỉ tiếp kiến những kẻ bần hàn nhất của xã hội, lại từ chối gặp mặt những kẻ đại diện cho Thiên Minh thành. Điều này khiến rất nhiều thế lực căm phẫn nói Phong không nể mặt bọn họ. Thanh danh của Lôi Trấn Phong bị rất nhiều thế lực bôi nhọ, nói xấu, coi khinh.
Trương Sang Sang lại là một trường hợp ngoại lệ. Nàng bị người của Lôi gia từ chối cũng không buồn, tươi cười ra về cho người đón đường Lôi gia tam thiếu tại một xóm nghèo. Khi nhìn thấy Phong cô nàng đon đả cúi đầu chào hỏi tỏ vẻ giận hờn của một thiếu nữ bị bỏ rơi:
– Phong minh chủ đến Thiên Minh thành sao không ghé qua tệ xá của tiểu nữ để tiểu nữ tận tình địa chủ?
Nhã Lan nhíu mày khó chịu. Người đẹp đều không thích ai tranh dành quang huy của mình. Nàng nhìn Trương Sang Sang mắt tóe lửa nhưng không nói gì. Mặt lạnh tanh. Trương Sang Sang cũng không hổ là người đại diện cho Thiên Địa các rất nhanh chắp tay cung kính:
– Vị này chắc là thiên chi kiều nữ của Lôi gia, Hỏa Linh đoàn trưởng, Lôi Nhã Lan muội muội, rất hân hạnh, rất hân hạnh.
Không hổ là người của Thiên Địa các. Cũng may cho Nhã Lan là nàng đã ngậm Hắc Mai Đan mỗi khi ra ngoài. Trong trận chiến Hỏa Linh Hải nàng cũng không để lộ ra cảnh giới cường đại thật sự của mình nên đội ngũ Vương gia tuy ai ai đều rung động bởi sự cường đại của những phó đoàn, trưởng đoàn nhưng cũng không thể ngờ đến trước mặt họ lại là một tồn tại đáng sợ Ngũ Hành Thánh Thể. Càng ngày Nhã Lan càng học được tính nết ẩn nhẫn của Phong nên nàng cũng rất nhanh chắp tay cung kính:
– Sang tỷ tỷ quá khen, ta cũng chỉ là một tộc nhân nho nhỏ của một thế lực nhỏ. So với tỷ tỷ đại diện cho Thiên Địa Các mới đúng thiên chi kiêu nữ. Muội muội nghe tên đã lâu hôm nay gặp mặt quả thật nghe tên không bằng gặp mặt.
– Ủa, không ngờ một người đại diện như ta cũng được muội muội biết đến. Chúng ta có duyên gặp mặt sao không ghé thăm tệ quán để tỷ tỷ có thể tận tình địa chủ?
Trấn Phong nghe vậy thì chỉ mỉm cười. Cô gái này vừa có nhan sắc lại vừa khéo léo. Lúc nào cũng giữ được sự tỉnh táo. Phong không để ý đến người đẹp mà ánh mắt của Phong lại để ý đến ba vị công tử bám theo đuôi của Sang Sang. Phong chắp tay cung kính:
– Tại hạ Lôi Trấn Phong, ba vị công tử tư thái hơn người, chắc chắn là người xuất thân danh môn. Không biết ba vị xưng hô thế nào?
Ba người này được Phong để ý thì hớn hở ra mặt. Bọn họ đã theo đuôi của Sang Sang cô nương từ rất lâu. Thấy Sang Sang cô nương cố tình đến gặp mặt Phong thì hơi ghen ghét, nhưng biết được Phong là một trận pháp sư cường đại thì hòa hoãn hơn rất nhiều. Làm quen được một trận pháp sư như Phong cũng không mất mặt của bọn họ cho lắm. Một thanh niên chắp tay thủ lễ:
– Tài hạ Lý Văn Minh, là tam thái tử của Hoàng gia Lý thị của Chu Tước đại lục.
Hai người kia cũng chắp tay thủ lễ:
– Tài hạ tên Thiên Minh thuộc dòng chính Trần Tự gia Thiên Minh Trung lục, là người bản địa. Được gặp Phong công tử thật sự khiến tài hạ mở rộng tầm mắt. Đây là biểu ca của ta, Thần Đao tông Trần Tự Ngọc Minh. Chúng ta đều có tên Minh nên được tôn là Thiên Minh Trung lục Tam Minh công tử. Lần này dẫn đội vào Thần Thạch chi địa, không biết Phong công tử có muốn theo đoàn tầm bảo?
Ánh mắt của Thiên Minh bừng sáng nhìn Nhã Lan với vẻ thèm thuồng. Rất nhanh hắn đã che giấu nhưng chỉ một thoáng đã khiến Phong chán ghét. Hắc Dung che giấu nét mặt của Phong nhưng Phong thầm nghĩ: ”Theo đoàn? Ta mà phải theo các ngươi? Gặp được ta các ngươi không chạy lão tử khoét mắt chó của các ngươi ra.”
– Haizz Thiên Minh huynh quá coi trọng ta rồi. Chúng ta là người Đấu Linh, linh khí loãng toẹt, lần này ta vào Thần Thạch chi địa chủ yếu là vì trận pháp trong đó đối với ta có tính hấp dẫn trí mạng. Còn tầm bảo thì phải có bản lĩnh thật sự. Chúng ta là thủ giới giả nghèo rớt mồng tơi, không đủ tiền đặt cược đem vào Thần Thạch chi địa. Về việc tầm bảo xin thôi đi à.
Phong buột miệng nói đến rớt mồng tơi, mặc dù không ai hiểu mồng tơi là gì nhưng bọn họ đều nghĩ đó có nghĩa là rất nghèo. Thần Đao tông Trần Tự Ngọc Minh nghe vậy thì khinh thường ra mặt hất hàm phía Nhã Lan:
– Tiểu cô nương xinh đẹp, cô nương vào đó chỉ cần tìm được bọn ta, chúng ta sẽ bảo kê cho cô nương. Đảm bảo nàng không mất một cộng lông cộng tóc.
Nhã Lan biết Phong không muốn gây chuyện, binh bất yếm trá, vào đó biết tay bà. Nàng chỉ cúi đầu thủ lễ:
– Công tử có lòng tiểu nữ đa tạ.
Nạp Lan Hành Cơ thấy đoàn trưởng của mình hạ thấp như vậy thì cũng khó chịu ra mặt nhưng tin tưởng vào Phong nên hậm hực đứng sau không nói gì. Hành Cơ mặc áo bào luyện dược sư có vẻ khó chịu như vậy sao không khiến những thanh niên tài tuấn đi theo Sang Sang để ý. Lại là một người đẹp. Tuy nàng không sắc sảo bằng Nhã Lan cô nương, nhưng không thể nghi ngờ tố chất luyện dược sư của nàng cũng rất có lực hấp dẫn trí mạng đối với nam nhân. Tên Lôi gia tam thiếu này quả thật không thiếu người đẹp bầu bạn. Đứng đằng sau Nạp Lan Hành Cơ là cô nương Trần Ngọc Phương. Cảnh giới mới chỉ bước vào ích địa cảnh sơ kỳ. Tố chất không mấy nổi bật nhưng nhan sắc mặn mà. Chân dài eo thon tay cầm huyền kiếm. Sang Sang thấy Trần Ngọc Phương thì mỉm cười gật đầu:
– Giới thiệu cho ba vị. Cô nương mặc áo bào dược sư đen kia là tứ tinh luyện dược sư của Nạp Lan gia, phó đoàn trưởng Hỏa Linh đoàn Nạp Lan Hành Cơ cô nương. Còn vị này là đường chủ Trấn Phong đoàn, Hồng quân đường chủ Trần Ngọc Phương.
Trần Tự Ngọc Minh khó chịu ra mặt. Tên Lôi Trấn Phong này nhờ mình là một trận pháp sư mà thâu tóm quá nhiều mỹ nữ. Không dạy cho hắn một bài học không được.
– Trấn Phong công tử không hổ là trận pháp sư, lúc nào cũng có người đẹp bầu bạn khiến chúng ta thật đỏ mắt. Sắp tới chúng ta ai nấy phải dẫn đội vào Thần Thạch chi địa không rõ cảnh giới của công tử ra sao mà có thể bảo vệ được những cô nương như hoa như ngọc này?
– Ha ha ha… các hạ nói đùa. Ta là trận pháp sư làm sao bảo vệ cho họ? Là họ bảo vệ cho ta.
Nghe đến đây thì ba người tam Minh công tử nhổ luôn ba bãi nước miếng. Trần Tự Ngọc Minh bực tức:
– Ta khinh, ngươi có phải là nam nhân hay không? Nam nhân không đi bảo vệ nữ nhân của mình còn để các nàng vì ngươi mà bán mạng? Thần Thạch chi địa là hoa viên cho ngươi vào dạo chơi hay sao? Ngươi thật sự làm ta xấu mặt vì có người tự xưng là nam nhân như ngươi.
– Cái gì mà không phải nam nhân. Ta rất nam nhân, tối nào các nàng cũng khen. Dĩ nhiên ta là nam nhân chân chính. Ngươi nói làm sao mới thực sự xứng mặt làm nam nhân?
Nhã Lan đỏ mặt nhún người. Phong ca ca làm vậy người ta ngượng chết. Nàng đỏ mặt khiến tam Minh tức điên vì ghen tỵ. Nhất định bọn họ phải chứng tỏ trước mặt các người đẹp bọn hắn mới thật sự xứng đáng làm người để các nàng bầu bạn. Ngọc Minh bực tức tiếp tục:
– Trận pháp sư quả thật rất cường đại trong khi loạn chiến nhưng trong Thần Thạch chi địa linh thú nhiều vô số, người bày trận thì sẽ bị vây khốn trong đó. Đến khi hết linh thạch thì chỉ có nước chết. Chỉ có người có vũ kỹ cường đại mới có thể một mình xông pha chiến tuyến lấy đầu kẻ địch trong vạn quân. Nhất phu chặn vạn thú. Tìm kiếm được tài phú nghịch thiên. Đó mới xứng đáng làm nam nhân chân chính.
– Có cần phải khổ sở vậy không, chém chém giết giết. Bổn cung mỗi lần vẽ trận pháp đều bán được 20 vạn. Nhoáng cái có thể kiếm cả trăm vạn. Ta bán mạng chém giết như vậy để làm cái gì?
– Ngươi… Tên đầu heo. Giải thích với ngươi thật phí nước miếng. Nói chuyện chỉ là dư thừa, ngươi có dám đánh cá với chúng ta hay không?
– Cá cái gì? Bao nhiêu ta cũng cược với ngươi.
Nạn Lan Hành Cơ nghe vậy thì rút đao thủ thế:
– Công tử dùng đao, vậy để ta thế minh chủ tiếp công tử vài chiêu.
– Hừ, một tiểu cô nương không biết trời cao đất rộng, chỉ có cảnh giới Sinh tử cảnh sơ kỳ không phải đối thủ của ta.
Phong nghe đến đây thì mỉm cười. Cái đan điền của ngươi dùng đan dược quá nhiều còn thiếu sự lịch lãm thực sự của sinh tử tẩy lễ. Những cô nương ở đây đều là những người sống trên sống đao lưỡi kiếm đã từng phải bước qua xác chết của đồng đội để cường đại lên. Ba người các ngươi chỉ là các công tử ca không biết trời cao đất rộng. Đã vậy ta kiếm của các ngươi chút máu cho chừa cái thói kiêu căng.
– Phải phải phải, Hành Cơ tỷ tỷ mới bước vào sinh tử cảnh không lâu, dĩ nhiên không bằng vị Đao Thần thiếu chủ Trần Tự Ngọc Minh này. Các ngươi muốn đánh vậy cứ lên một lượt, một mình ta chấp 3 người các ngươi.
Phong sắn tay áo ánh mắt hưng phấn tay lóe linh thạch chuẩn bị bày trận. Ba người thấy vậy thì đều giật mình. Đến võ thần cảnh còn thua dưới tay người ta, tên này muốn dùng trận pháp vây khốn bọn họ thì còn đánh cái rắm. Lý Văn Minh âm trầm từ đầu nhoẻn nụ cười thân thiện:
– Chúng ta dùng kim bài vào cửa Thần Thạch chi địa làm tiền cược. Đấu ba trận, bên nào thua 2 kể như thua thế nào?
– Chơi chơi thì chơi. 5 thẻ.
Nói xong Phong nháy mắt cho vị võ thần cảnh đi theo xuất ra năm thẻ bài giao cho Trương Sang Sang. Một số thế lực nhỏ đều dùng phương thức đổ đấu này để kiếm thêm chỗ vào cho gia tộc. Nếu cảnh giới thua người ta coi như xui xẻo về nhà luyện tập thêm. Ở ngoài đấu thua, vào trong chỉ có nước nộp mạng. Vậy thà thua trước đi còn hơn, ít ra còn giữ được cái mạng. Đội ngũ của tam đại gia tộc có tất cả 15 thẻ bài. Giờ chơi năm kể như cũng là một lỗ hổng lớn trong đội ngũ. Bất quá Phong nháy mắt với Nhã Lan nở nụ cười như sói. Cái nụ cười trước khi làm thịt người ta khiến Nhã Lan cũng nhe răng cười lại rất duyên.
Lý Văn Minh cơ trí biết trước bọn họ khó lòng đánh lại trận pháp sư cường đại giao tiếp điều kiện:
– Vào trong Thần Thạch chi địa, có bao nhiêu linh thạch cũng không đủ, hơn nữa mỗi người chỉ được đem một thiên cấp giới chỉ. Ta không tin ngươi có nhiều linh thạch như vậy. Trận pháp trong Thần Thạch chi địa đều bị áp chế, dùng trận pháp trong đó chỉ tổn linh thạch, ta đề nghị dùng vũ lực so tài, mỗi người đấu một trận, bên nào thắng hai thì bên đó thắng cuộc.
Nạp Lan Hành Cơ đứng ngoài từ nãy đã bực mình. Các ngươi còn chưa biết chết, đến đoàn trưởng của chúng ta có thể vượt cấp khiêu chiến võ thánh cảnh vẫn phải thua trong tay của Phong minh chủ, các ngươi là cái thá gì mà đòi tiếp minh chủ của ta một chiêu. Nàng chờ không được cướp lời:
– Không dùng trận pháp thì không dùng trận pháp. So vũ kỹ thì so vũ kỹ. Ai đấu với ta?
Một tiểu cô nương xinh đẹp tay cầm loan đao mỏng dài thì làm được cái gì chứ? Chỉ là thanh đao địa giai cấp 9 hạ phẩm. Tại Đấu Linh đây có lẽ là binh khí của Linh Hải cảnh, sinh tử cảnh rất tốt nhưng đến Thiên Minh Trung lục, Linh Hải cảnh chả là cái đinh gì. Hậu bối nào thuộc nhất lưu thế lực dòng chính bước vào Sinh Tử Cảnh mà chả cầm thiên cấp hạ phẩm binh khí chứ. Chỉ so đẳng cấp binh khí đã thua người ta, so vũ kỹ thì nhị lưu thế lực sao bằng được dòng chính của nhất lưu. So tu vị thì cũng chỉ là sơ kỳ sinh tử cảnh, làm sao bì được với bọn họ những thiên kiêu chi tử trước 200 tuổi đã đè nén đẳng cấp của mình không chịu nhập thánh xuống còn sinh tử cảnh đỉnh phong để vào Thần Thạch chi địa? Tam Minh có đủ tự tin sẽ thắng trận cá cược này.
Nạp Lan Hành Cơ chém giết linh thú cao cấp hơn mình còn không chùn bước, đối với Phong nàng có sự tin tưởng đến mù quán. Một mình minh chủ cũng đủ để dễ dàng thu phục bọn này. Linh thú trong Thần Thạch chi địa tuy nhiều nhưng liệu có bằng 100 vạn ma thú trong Hỏa Linh Hải hay không? Trận chiến Hỏa Linh Hải đã khắc sâu vào tâm trí nàng về sự cường đại của trận pháp sư nghịch thiên Lôi Trấn Phong. Tam Minh thấy nàng nóng ruột như vậy thì như mở cờ. Bọn họ chỉ sợ Phong không dám dùng vũ kỹ đấu với bọn họ mà lại đi dùng trận pháp thì bọn họ đánh không lại. Phong lắp bắp run rẩy.
– Đấu vũ kỹ, ta là trận pháp sư làm sao mà đấu?
Tam Minh nghe vậy thì hơi tái mặt, dĩ nhiên phải dùng vũ kỹ, chứ dùng trận pháp thì bọn họ thua là cái chắc. Nhã Lan rất nhanh phối hợp:
– Chúng ta sống tại Đấu Linh, linh khí loãng, cảnh giới không bằng các ngươi, nếu muốn cá thì phải lấy một đền ba. Các ngươi muốn chơi thì phải xuất ra 15 kim bài. Bằng không coi như hòa.
Trấn Phong cũng nhanh nhảu:
– Phải phải phải, coi như hòa.
Nói xong giơ tay hướng Trương Sang Sang như đòi lại kim bài. Bọn người Tam Minh làm sao chịu buông tha cơ hội làm nhục Trấn Phong cho được. Mỗi người rất nhanh xuất ra 5 kim bài đưa cho Trương Sang Sang làm tiền cá cược. Lý Văn Minh tươi cười như tắm gió xuân.
– Phong minh chủ, bổn thiếu gia rất muốn cùng đàm luận với huynh. Hay là chúng ta thử chiêu trước.
Lý Văn Minh nghĩ chắc chắn Trấn Phong chỉ mới bước vào con đường tu luyện giả không lâu. Mới một năm trước hắn còn là một thể tu phải mua Hồi Sinh Đan. Đánh với Phong, Minh chắc chắn sẽ thắng. Có cơ hội tốt làm thịt tên này Lý Văn Minh sao không chụp cho được? Thấy Phong e dè tuy không thể nhìn nét mặt của hắn tái mét nhưng bàn tay của Phong run rẩy cũng khiến Lý Văn Minh như mở cờ trong bụng. Trấn Phong âm trầm một lát rồi hít mạnh một hơi.
– Trong ba người các hạ không biết ai cường đại nhất?
Trần Tự Ngọc Minh ưỡn ngực lên rút đao ra:
– Tài hạ được tôn làm người có vũ lực cường đại nhất tam Minh. Xếp hạng trong Thần Đao tông thế hệ trẻ ta đứng thứ 5. Sinh tử cảnh đỉnh phong. Thứ hai là Thiên Minh huynh đệ sinh tử cảnh hậu kỳ. Còn Văn Minh huynh đệ vừa mới đột phá sinh tử cảnh hậu kỳ được 1 năm.
Phong làm sao không biết cảnh giới của mấy tên này chứ? Trong tam minh tên nào tên nấy đều là sinh tử cảnh hậu kỳ. Lý Văn Minh có cảnh giới thấp nhất, hắn mới bước vào sinh tử cảnh hậu kỳ không lâu nhưng hắn lại không dùng đan dược. Phong thấy người này mới là người nguy hiểm nhất. Còn Tên Trần Tự Ngọc Minh này thuộc hàng não rỗng sức trâu. Đao to búa lớn chắc chắn sẽ bị Hành Cơ tỷ tỷ đè bẹp cho hết kiêu căng. Còn tên Trần Tự Thiên Minh kia cũng rất khá, là sinh tử cảnh hậu kỳ. Linh khí sung túc là người sử dụng kiếm. Đã thế vậy thì để hắn cho Nhã Lan giải quyết.
– Được được, vậy trận đầu này để ta đấu với Văn Minh huynh đi. Văn Minh huynh, xin chỉ giáo.
Nói xong Phong chắp tay thành quyền cung kính. Lý Văn Minh như mở cờ rút kiếm ra thủ thế. Phong thấy vậy thì cười thầm. Tên này nguy hiểm nhất, nếu để hắn đấu cùng Hành Cơ tỷ tỷ chắc chắn sẽ có vấn đề. Lão tử đùa chết ngươi trước. Trương Sang Sang đứng lên hòa hoãn:
– Các vị, đổ đấu là cơ hội học tập lẫn nhau, xin mọi người chỉ đến thì ngưng không nên làm mất hòa khí.
Trấn Phong tươi cười:
– Sang Sang cô nương dạy phải. Văn Minh huynh, chúng ta đấu ba trận. Mỗi người đấu một trận. Có phải huynh thắng hay thua thì sẽ không đấu nữa?
– Sang Sang cô nương dạy chí phải, dĩ nhiên chỉ đến là thôi nhưng đao kiếm không mắt. Đấu ba thắng hai. Phong huynh mời!
– Được được được. Vậy ta chịu thua! Keo đầu các ngươi thắng.
Nạp Lan Hành Cơ nghe vậy thì giật mình thót tim. Nàng còn sợ không đến phiên nàng ra tay. Phong quay sang nàng:
– Trận kế tiếp, Hành Cơ tỷ tỷ đấu Ngọc Minh huynh có được không?
Nhã Lan cũng rút kiếm.
– Hay là 2 người đấu hai người, nếu một thua một thắng kể như các ngươi thắng hai keo.
Lý Văn Minh đang bực mình vì không được trổ tài.
– Được, hai người Thiên Minh và Ngọc Minh huynh đấu với hai vị cô nương. Lên cùng lúc. Bắt đầu đi.
Nhã Lan không nói thêm nhiều tay cầm Phá Thiên Kiếm lao thẳng về phía Trần Tự Thiên Minh. Nàng được Phong truyền Long Biên kiếm pháp còn chưa kịp sử dụng. Nạp Lan Hành Cơ cũng chả màng vì sao Phong minh chủ chưa đấu đã chịu thua rút luôn loan đao bổ xuống Trần Tự Ngọc Minh. Hai người này không hổ là đệ tử danh môn chiêu số cũng rất cường đại. Tuy bọn họ được gia tộc bảo bọc nhưng cũng thường xuyên được các vị tiền bối bảo hộ cho ra ngoài lịch lãm. Tuy không được sinh tử tẩy lễ như người Hỏa Linh đoàn nhưng họ cũng không phải những công tử ca quần là áo lụa.
Phong đứng tươi cười nháy mắt cùng Trần Ngọc Phương. Nhã Lan và Hành Cơ không hề khinh địch. Hai nàng tuy có vũ lực cường đại, lại được Phong chỉ bảo nên nội thương hầu như không còn. Nạp Lan Hành Cơ là người của Nạp Lan gia đối với hỏa hệ và mộc hệ nàng có sự lĩnh ngộ rất đặc biệt. Nàng sống chung với Lôi Trấn Cương một thời gian dài nên cũng học được pho vũ kỹ đắc ý của Cương. Cảnh giới của nàng lại cao cường hơn Trấn Cương nên sử dụng vũ kỹ chỉ có hơn chứ không kém Cương ca. Đằng Vân Giáp (hàng rào gai) và Đằng Vân Vũ (gai nhọn đầy trời) khiến Ngọc Minh không thể khinh địch.
Trên tay Ngọc Minh cầm cây đại đao thiên cấp hạ phẩm nhỉnh hơn Địa giai loan đao cấp 9 hạ phẩm của Hành Cơ một đại giai cảnh khiến Hành Cơ không dám dùng loan đao đón đỡ thẳng. Nàng dùng vũ kỹ Đằng Vân Giáp thu nhỏ phạm vi di chuyển của Ngọc Minh khiến hắn khó lòng phát huy ra linh khí ngoại phóng của sinh tử cảnh hậu kỳ. Kết hợp cùng vũ kỹ Đằng Vân Vũ khiến Ngọc Minh phải thối lui không thôi. Các võ thần cảnh bảo hộ cho Phong ra tay đánh liên tục mấy lần kết giới để sức chiến đấu của sinh tử cảnh không ảnh hưởng đến mọi người quan chiến.
Những thể tu leo chèo lên những mái nhà đứng từ xa quan sát trận chiến. Bọn họ đâu có mấy khi được tận cảnh nhìn thấy sinh tử cảnh đổ đấu. Đao ý của Nạp Lan Hành Cơ mới chỉ bước vào nhất tinh, chạm được chút da lông nhưng cũng khiến Ngọc Minh đổ mồ hôi hột. Hắn thật không ngờ cô nàng này lại sử dụng được đao ý. Lúc Phong đánh ra kiếm ý, không thiếu người lĩnh ngộ được đạo lý của kiếm. Mặc dù đao kiếm có khác biệt nhưng Nạp Lan gia cũng đâu chỉ có cường giả trẻ tuổi. Họ cũng có những lão gia hỏa võ thánh, võ thần cảnh đã lĩnh ngộ được đao ý. Tuy không khủng bố như chí tôn giả nhưng dư sức chỉ bảo hậu bối Nạp Lan gia.
Tay của Ngọc Minh nắm chặt đại đao. Linh khí của hắn thay đổi trở lên cường hãn hơn.
– Đừng tưởng chỉ một mình nàng sử dụng được đao ý. Thần Đao tông nhị tinh đao ý! Khởi!
Hai người rất nhanh đánh ngang tay cầm cự rất gắt. Ngọc Minh không hổ là đệ tử Thần Đao Môn, làm sao không lĩnh ngộ được đao ý. Phong thong dong đứng nhìn cười hì hì trong bụng liếc mắt để ý đến sâu kim bài Trương Sang Sang đang cầm trong tay. Hắc Dung che giấu nét mặt nhưng Phong bắt được ánh mắt của Trương Sang Sang đang nhìn Phong chằm chằm. Hình như nàng đoán được Phong đã cố tình dụ dỗ bọn người Tam Minh. Nàng cũng là một trong những cường giả đã chứng kiến Phong đập Vương Thánh Ân te tua. Đến võ thần cảnh còn phải về vườn nghỉ dưỡng làm sao Phong lại có thể nhận thua. Sang Sang nhíu mày dò xét đan điền của Phong thì chỉ thấy một mảnh mông lung che giấu rất kỹ. Nàng như đụng phải bờ tường cao dày không tả nổi. Lôi gia tam thiếu này đang dùng khí giới che giấu cảnh giới của mình.
Trương Sang Sang quay sang nhìn chằm chằm vào đan điền của Lôi Nhã Lan thì chỉ thấy người này cũng đang che giấu cảnh giới tu vị. Nàng không rò sét ra được. Chỉ riêng Nạp Lan Hành Cơ có tam thuộc tính hỏa, mộc, thủy. Đối với một luyện dược sư đây cũng là thiên phú không tồi rồi. Tam thuộc tính đặt vào bất kỳ thế lực nào đều là thiên tài, nhất là người này còn có thiên phú luyện dược. Tinh thần lực của nàng chắc chắn không tồi. Nghĩ đến tinh thần lực của luyện dược sư thì bỗng nhiên Sang Sang mặt tối xầm. Nàng không ngờ xuyên qua kết giới nàng vẫn bị Nạp Lan Hành Cơ phản kích. Nạp Lan Hành Cơ tay vẫn múa tít loan đao nhưng mắt nàng lại nhìn Sang Sang hập hực. Trương Sang Sang mỉm cười xin lỗi. Nàng chỉ tò mò không có ý phá rối cuộc đấu.
Mới thoáng một tuần trà bốn người đã đánh ra hơn ngàn chiêu. Không bên nào thua bên nào. Lôi Nhã Lan càng đánh càng yếu thế còn Nạp Lan Hành Cơ càng đánh càng hăng. Tiến lùi trật tự. Trương Sang Sang mới bắt đầu suy nghĩ. Người của Lôi gia quả nhiên không tầm thường. Với kiến thức của Sang Sang làm sao không thể nhìn ra, Lôi Nhã Lan đang nhử địch. Đoàn trưởng Hỏa Linh Đoàn sao có thể thua kém phó đoàn trưởng. Đâu thể vì Nhã Lan là người của Lôi gia nên được làm đoàn trưởng? Nếu nàng không có thực lực thì đâu dễ dàng gì làm đoàn trưởng. Trận này tam Minh thua không lời nào để nói rồi.
Tuy đao ý của Ngọc Minh đã đạt được nhị tinh nhưng vẫn không tài nào ngăn chặn các đợt tấn công tới tấp của Hành Cơ. Hắn bị ép phải vào thế thủ. Nhị thuộc tính kim thổ của hắn không đủ để trấn áp tam thuộc tính của Hành Cơ. Hỏa khắc kim, mộc khắc thổ. Tuy trong lúc nhất thời Trần Tự Thiên Minh đang chiếm thế thượng phong nhưng nếu đánh lâu dài Ngọc Minh thua là cái chắc. Tình thế bỗng nhiên trở thành cuộc chạy đua với thời gian. Bên này Lôi Nhã Lan cố thủ, còn Thiên Minh cố thắng. Cách một khoảng chống không xa Nạp Lan Hành Cơ cố chiếm thế thượng phong còn Ngọc Minh cố thủ. Bên nào thua trước sẽ trở thành tình thế 1 chọi 2.
Những người quan chiến không ai nhìn ra thuộc tính chính thức của Nhã Lan, chỉ biết nàng có kim thuộc tính rất tinh thuần nhưng khó lòng nhìn ra những thuộc tính đi kèm. Không thể không nói Hắc Dung đã dở trò. Trong cùng kết giới bốn người lui tới đón đỡ những chiêu thức rất bí hiểm. Nhã Lan thay đổi chiến thuật từ thế thủ biến chiêu thành công. Cùng lúc đó thủy thuộc tính của Nạp Lan Hành Cơ tung hoành. Cộng thêm hỏa khí của nàng khiến lôi đài trở lên mờ mịt bị bao phủ bởi sương mù. Tinh thần lực của những cường giả quan chiến cố tình xâm nhập nhưng vô dụng vì kết giới đã được ba vị võ thần cảnh tăng cường lực phòng thủ không cho ai rò xét như lúc ban đầu Trương Sang Sang đã vô tình xâm nhập.
– Ai phóng ám khí? Ái chà.
Tiếng của Thiên Minh vang vọng ra ngoài khiến mọi người lóe mắt không hiểu gì. Khi sương mù tan đi thì Ngọc Minh đã bị đao kiếm kè cổ. Thiên Minh một tay bịt vết máu trên ngực. Nhã Lan đưa kiếm chỉ vào Thiên Minh.
– Ta nghĩ thắng bại đã rõ. Một người bị thương một người bị đao kiếm kè cổ. Ba vị công tử, các hạ có chịu thua hay chúng ta đánh tiếp.
Lý Văn Minh mặt mũi tối xầm. Ấp a ấp úng. Thiên Minh bực tức chỉ thẳng:
– Các ngươi dùng ám khí, các ngươi ăn gian.
Trần Tự Ngọc Minh cũng tức tối không phục:
– Phải các ngươi dùng hai người đánh một, các ngươi ăn gian.
Trấn Phong tươi cươi như gặp gió xuân. Tuy bộ mặt lúc nào cũng lạnh lùng nhưng giọng nói sang sảng.
– Thắng là thắng, thua là thua. Các ngươi vào Thần Thạch chi địa sẽ gặp toàn là linh thú sinh tử cảnh đã hóa hình nhân loại. Các ngươi vong mạng liệu có kiện bọn chúng dùng ám khí ăn gian? Linh thú nhiều vô số kể liệu các ngươi có dám kiện bọn chúng lấy nhiều khi ít? Đây là cuộc chiến hai chọi hai, đâu ai lấy số nhiều đánh ít? Cái gì mà nhất phụ địch vạn thú, toàn là ăn rắm nói rít!
Các thể tu và tu luyện giả nghèo nàn quan chiến cũng ôm bụng cười. Lâu rồi bọn họ chưa gặp được tình huống người của nhất lưu thế lực quỳ gối bị đao kè cổ. Họ ăn nói cũng rất tùy tiện:
– Đúng rồi. Cái gì mà Thiên Minh tam Minh, chỉ là một đám lừa gạt dám chơi không dám chịu.
– Cường giả kiểu gì bị đao kè vào cổ còn không có gan nhận thua. Đi về ăn cứt đi cho rồi à.
– Lúc đầu thi đấu ai nói không được dùng ám khí chứ? Ám khí cũng là vũ khí, cũng là vũ kỹ. Nói chỉ được dùng vũ kỹ rồi giờ không cho dùng. Làm nhất lưu thế lực thì muốn nói trắng là đen nói đen là trắng sao?
Những tiếng chửi bới đầy đường khiến đội người Tam Minh ngượng chín người. Ám khí cũng là vũ khí, phóng ám khí cũng là vũ kỹ. Sao có thể cấm người ta dùng? Nhưng Phong có thể nhìn ra không ai phóng ám khí cả. Chỉ là thanh kiếm của Nhã Lan muội muội có thể biến ngắn dài tùy ý mà thôi. Khi nàng có thêm quang thuộc tính tốc độ thu phóng của mũi kiếm đã nhanh đến mức không tưởng nổi. Cứ nói phong thuộc tính phiêu hốt khó nắm bắt nhưng nếu so tốc độ thì phải nói quang huy mới là nhanh nhất.
Phá Thiên khi cán dài lưỡi ngắn sẽ là thương, khi cán ngắn lưỡi dài sẽ là kiếm. Phá Thiên đã từng sống cùng Phong một thời gian trong khi Phong lịch lãm, làm sao Phá Thiên không học được một vài hoa chiêu của các thần binh cường đại hơn nó chứ? Phá Thiên che giấu cảnh giới và hình thù của mình rất khá, Nhã Lan cũng không dễ dàng gì để lộ nên nàng mới cùng Hành Cơ tỷ tỷ bày sương mù. Nếu chỉ một mình Hành Cơ có lẽ sương mù khó lòng lan tỏa và dày đặc nhanh như vậy. Phải biết ngũ hành thánh thể đều có năm thuộc tính tối tinh khiết. Quang và lôi của Nhã Lan là sau này mới lĩnh ngộ được, sẽ không tinh thuần như ngũ hành thuộc tính bẩm sinh của nàng. Nhưng có được Phong tặng nàng linh khí tinh thuần của hai hệ quang lôi, cường giả song thuộc tính như Trần Tự Thiên Minh lấy gì đấu với nàng?
Chỉ tội nghiệp cho Tam Minh thua sạch túi mà vẫn chưa biết mình thua ở điểm nào. Bọn họ cúi đầu hậm hực bỏ đi. Trấn Phong cười ha hả đón lấy số lượng kim bài 20 thẻ. Giao lại cho vị võ thần cảnh thủ hộ 5 thẻ như lúc ban đầu. Cầm 15 thẻ bài cười ha hả:
– Sang Sang cô nương không biết 15 thẻ bài này có giá cả ra sao đây?
Sang Sang giật mình. Tuy một số tam lưu thế lực cũng bán thẻ bài nhưng họ đều là những người bị ép buộc. Đâu ai muốn bỏ lỡ cơ hội vào Thần Thạch chi địa lịch lãm chứ. Giờ Phong có được số lượng gấp đôi nhưng lại hỏi bán. Nếu Phong minh chủ thật lòng muốn bán, vậy nàng cũng thật lòng muốn mua. Vụ buôn bán này Thiên Địa các lời là cái chắc. Hơn nữa ba người Tam Minh vì nàng mà thua. Tuy họ muốn chứng tỏ cảnh giới để lấy le với những người đẹp ở đây nhưng dù sao Sang Sang cũng không muốn làm mất lòng họ. Mua lại của Phong rồi bán lại cho bọn họ cũng là để họ nợ nàng một cái ân tình.
– Phong minh chủ nếu thật ý muốn bán, Thiên Địa các thật lòng muốn mua. Mệnh giá của một kim bài là 20 vạn linh thạch cực phẩm. Nhưng nếu công tử đem đến đấu giá hội ta nghĩ cái giá bán ra cũng không dưới 30 vạn linh thạch cực phẩm đâu.
– Ha ha ha… có tiền không nên hưởng một mình. Sang Sang cô nương toàn bộ 15 kim bài này giá 300 vạn linh thạch cực phẩm. Trấn Phong ta đa tạ nhiều nhiều.
– Phong công tử quá khách sáo. Nếu công tử tin tưởng xin hay giao kim bài trước cho ta. Tối nay ta sẽ đích thân đưa linh thạch đến quý phủ.
Phong nắm tay Nhã Lan kéo gần ôm eo người đẹp:
– Ha ha ha, tối nay bản cung bận rồi ha ha ha. Sang Sang cô nương nếu có thể xin hãy giao lại cho tiền bối của ta. Phong mỗ còn việc gấp phải làm xin cáo từ.
Nói xong Phong chắp tay cung kính cùng đoàn người Tam Đại gia tộc bỏ đi. Sang Sang biết không thể giữ chân, cũng không thể lôi kéo đành nói vọng lại:
– Phong công tử, tối nay Thiên Địa các có đấu giá hội, xin công tử bỏ chút thời giờ ghé chơi. Sang Sang xin chuẩn bị phòng tốt tại đấu giá hội chờ công tử và cả đoàn giá lâm.
Phong cười ha hả đáp lại:
– Có chuyện náo nhiệt như vậy, bản cung phải đến chứ. Không biết Sang Sang cô nương có thể giúp ta đấu giá ít trận văn hay không?
– Nếu công tử không chê bai vậy buổi chiều nay trước khi đấu giá hội bắt đầu có thể đến tìm ta tại Thiên Địa đấu giá phòng.
– Một lời đã định. Tạm biệt.
– Một lời đã định.
Phong ung dung giữa thanh thiên bạch nhật ôm eo của Nhã Lan thong dong bước đi. Để lại sau lưng bao ánh mắt ghen tỵ. Trận pháp sư quả thật là một nghề nghiệp quý giá không thua gì luyện dược sư và luyện khí sư. Nếu bọn họ biết Phong kiêm luôn cả ba chức nghiệp trận, khí, đan, không biết bọn họ sẽ có cảm nghĩ như thế nào.
Đội người Tam Đại gia tộc cũng không la cà. Một đường về thẳng Lôi gia phủ. Lôi gia phủ ngày nay đã thu liễm rất nhiều. Chỉ làm ăn buôn bán nhỏ và chủ yếu là thu mua tài nguyên cùng đan dược để tải về Đấu Linh. Phong đã ra lệnh thu mua rất nhiều tài liệu luyện dược cấp thấp. Mới về đến phòng Phong đóng cửa lấy ra dược đỉnh bắt đầu luyện chế đan dược cấp thấp trị thương. Sắp tới đội người Nguyễn Bá sẽ mở lôi đài tuyển nhân thủ. Phong không lỡ để những người tham gia phải bị tổn thương quá nhiều. Hồi khí đan, hồi lực đan thập chí rất nhiều các loại đan dược trị thương cấp thấp. Tuy Phong không đem theo Tụ Linh Điện, Tinh Thần Thí Luyện Tháp nhưng vẫn còn Hắc Giới. Phượng Hoàng thành lúc nào cũng là nơi cho Phong yên tĩnh tu luyện. Trước mặt Phong bày la liệt các dược đỉnh địa cấp. Hai loại thiên hỏa đua nhau tinh luyện dược thảo. Chả mấy chốc mà hàng đống hàng đống đan dược trị thương, hồi phục đã thành hình.
Người vui vẻ nhất không thể nghi ngờ là Đan Tổ. Bà còn sợ cảnh giới luyện đan của Phong tụt cấp nhưng thấy Phong thuần thục ra tay thì vui vẻ ra mặt. Tuy Phong không chế luyện đan dược thiên cấp ngoài tinh thần đan nhưng cảnh giới luyện của Phong vẫn có tiến triển. Có được thiên hỏa nên tốc độ luyện đan của Phong nhanh không thể tưởng. Tuy vẫn thua xa chí tôn giả Đan Tổ nhưng cũng đủ làm cho cấp bậc võ thánh, võ thần cúi mặt nhường bước.
Phong luyện chế tiếp đó là Hắc Mai đan. Loại đan dược mà Phong đã học được từ lúc lịch lãm tại Thôn Kiếm Lâm. Sắp tới Phong phải giao cho mọi người trong đoàn. Tuy Phong không thể bảo bọc bọn họ nhưng có được Hắc Mai đan sẽ có thể che giấu được tung tích và ba động linh khí của tu luyện giả. Nếu mắt thường không nhìn thấy thì tinh thần lực không tài nào tìm thấy. Dùng Hắc Mai hoa trong lúc chạy trốn là tốt nhất. Chạy khuất mắt sau đó tìm nơi bí mật ẩn núp. Tiếc rằng số lượng Hắc Mai hoa cũng không nhiều.
Khí Tổ và Đan Tổ sau khi biết Phong sẽ vào Thần Thạch chi địa cũng không rảnh. Bọn họ phải kiếm cách giúp Phong kiếm được thế thượng phong. Vào Thần Thạch chi địa, bọn họ sẽ bị nhốt lại trong Hắc giới. Phong cũng không thể lấy đồ từ trong Hắc Giới ra ngoài, chỉ có thể bỏ đồ vào. Thức hải của Phong sẽ bị khóa như lúc Phong tiếp nhận truyền thừa của chí tôn giả trong Chí Tôn Mộ Địa. Đây sẽ là lần thử thách thật sự đối với Phong. Bọn họ không muốn Phong thất bại. Yêu chim yêu cả tổ. Thế lực của Phong tạo ra đối với họ cũng có cảm tình rất tốt. Họ không muốn Phong ân hận vì mất đi bất kỳ người bạn nào.
Tiếng gõ cửa phòng của Phong vang vọng rồi Nhã Lan bước vào. Bây giờ nàng đã không còn giật mình khi bị Phong bất thình lình xuất hiện đằng sau lưng. Nàng biết Phong ca ca có chí tôn khí rất nghịch thiên có thể chứa đựng cả người sống và thần tháp của Lôi gia. Hắc Giới trên mặt bàn lóe lên một cái rồi xuất hiện. Hắc Giới có thể tàng hình che giấu bản thể của mình. Đừng hòng có người tình cờ nhặt được rồi cứng rắn đem dùng. Dù gì chí tôn khí không phải vô dụng không có lực bảo vệ chính mình. Một tia sáng lóe lên rồi Phong bước ra tươi cười. Hai ngươi giao lại đống đan dược lại cho Trần Ngọc Phương rồi đoàn người tam đại gia tộc và bán tôn cảnh Lôi Thanh Nguyệt Hà rảo bước hướng đấu giá hội của Thiên Địa các bước tới. Đều là các cường giả nên khoảng cách mấy trăm dặm không mấy chốc mà họ đã bay đến. Phong dùng Hoán Phong Trận đưa cả đoàn 20 người bay vào nội thành. Chỉ để lại 2 vị võ thần cảnh ở lại thủ hộ cho Lôi phủ. Một vị trưởng lão ngoại vi đi theo chỉ đường cho mọi người tiện thể giới thiếu chút phong cảnh của Thiên Minh thành.
Phong đứng trên Hoán Phong Trận ngắm nhìn thành thị phồn vinh của Thiên Minh thành thì cảm khái không thôi. Có người cưỡi linh thú phi hành, có cường giả cưỡi khí giới phi hành. Mọi người đều đổ về đấu giá phòng của Thiên Địa Các. Linh thạch tương đối quý hiếm cho nên đa số cường giả đều dùng linh thú phi hành để tiết kiệm. Thu phục được vật cưỡi cường đại cũng là một phong cách bày tỏ đẳng cấp của cường giả. Nhã Lan nhíu mày vì cả Thiên Minh thành cũng không có mấy người thu phục được linh thú cấp sinh tử cảnh. Nàng không thể không hãnh diện vì tại Đấu Linh nàng còn một người bạn đang chờ cùng nàng chiến đấu. Lão Sơn tuy không ở cùng nàng thời gian dài nhưng hai người rất ăn ý.
Lầu các của Thiên Địa các xa hoa lộng lẫy biểu hiện cho một đại thế lực tài phú. Phong không thể không xuýt xoa. Thế mới biết hắn vẫn còn quá nghèo. Mọi người bay xuống một quảng trường rộng lớn trước cửa đấu giá hội. Phong dẫn đội bước vào trong thì đã có người chạy ra đón chỉ đường vào phòng riêng đã được dành sẵn. Trên đường đi vào phòng cả đoàn tình cờ đụng phải Tam Minh. Tam Minh nét mặt âm trầm xấu hổ. Một vị võ thần cảnh bước tới trước mặt Phong tươi cười chắp tay cung kính:
– Ha ha ha Lôi gia tam thiếu Phong đại sư ngài cũng có hứng thú đến đây hay sao? Không biết khi nào công tử rảnh rỗi có thể ghé qua tệ quán hay không?
Phong nhớ mang máng đã từng gặp người này tại Đấu Linh. Tinh thần lực khủng bố cũng như một vi tính siêu cấp. Rất nhanh một cái tên hiện ra. Phong chắp tay cung kính:
– Thương tiền bối. Ha ha ha, lần trước tiền bối đã mời ta nhưng lúc nào ta cũng bận. Tiện thời khó lòng sắp xếp thời gian.
– Ha ha ha… Không ngờ Phong đại sư còn nhớ đến Thương mỗ, ta thật cảm thấy vạn hạnh.
– Chu Tước đại lục Hoàng gia Lý thị Lý Kinh Thương tiền bối tiếng tăm lừng lẫy, Phong mỗ nào dám quên ngài. Phải chăng Văn Minh huynh đây là hậu bối của ngài?
– Ha ha ha… khuyển tử nhà ta ít khi ra ngoài, lão phu hôm nay đem nó đến đây để mở mang kiến thức, cho hắn biết núi cao còn có núi cao hơn nữa, ngoài trời còn có trời.
Lý Kinh Thương nói câu đó với vẻ hằn học ra mặt. Lão tốn không biết bao công sức để có thể móc nối với một trận pháp sư cường đại trẻ tuổi. Tuy Phong chưa phải trận pháp sư đỉnh phong nhưng cảnh giới của hắn hôm nay là gì? Tuổi của hắn mới bao nhiêu chứ? Cường giả như Lý Kinh Thương vợ cả vợ lẽ rất nhiều, con cái không thiếu. Ngươi dám phá hỏng chuyện của lão cha ngươi thật tức chết lão tử. Tiếc rằng người mà Lý Kinh Thương đối mặt lại là Phong. Rất nhanh Phong xua tay cung kính:
– Tiền bối thật có cách dạy con. Hôm nay ta tình cờ gặp Văn Minh huynh đài. Chúng ta còn luận bàn một phen. Văn Minh huynh không hổ là một trong ba Thiên Minh Trung lục Tam Đại công tử. Lệnh tôn vừa mới xuất chiêu Phong mỗ đã biết không bằng, chỉ có thể chịu thua tại trận. Quả là hổ phụ sinh hổ tử ha ha ha.
– Phong đại sư thật biết cho ta mặt mũi, tên khuyển tử này học người ta đổ đấu, cuối cùng còn thua hai vị cô nương thuộc đoàn của công tử. Thương mỗ thật sự tiền mất tật oan đau lòng không thôi à.
Nói đến đây thì Tam Minh cúi gằm mặt xuống. Bị đánh te tua nay còn thêm xấu. Lý Kinh Thương thật biết tâng bốc người khác nhưng con người này mắt nhỏ, mũi dài mặt hẹp như mặt chuột. Tính tình không mấy rộng rãi. Người như vậy Phong không muốn làm mất lòng. Có nhiều bạn chưa chắc đã tốt nhưng có một kẻ thù thì chắc chắn sẽ nguy. Cường giả tuy không cần phải sợ nhưng bị tiểu nhân ám toán cũng có lúc phiền phức.
– Ha ha ha… Tiền bối thử nói coi làm sao nhị vị công tử ca của Thiên Minh thành có thể thắng hai đại mỹ nhân của Đấu Linh chúng ta được cơ chứ? Bọn họ người nào người nấy đều là nhất biểu anh tài, hào hoa phong nhã như vậy có phải rất anh hùng hay không? Mà đã là anh hùng thì khó qua được ải mỹ nhân.
– Ha ha ha… Phong đại sư thật sự rất biết nói chuyện. Thương mỗ phục sát đất.
– Đâu có đâu có, vạn bối còn phải nhờ tiền bối và tam vị công tử đây chiếu nhiều trong Thần Thạch chi địa.
Phong chắp tay cung kính cho đủ Tam Minh mặt mũi. Lý Kinh Thương cũng biết hôm nay kể như hắn ở trước mặt mọi người cũng đã lấy đủ mặt mũi. Trấn Phong này tuy ham tài nhưng cũng biết chỉ đến rồi thôi, người như vậy biết lui biết tiến có mưu có dung lão cũng không dám đắc tội. Không phải đằng sau Lôi gia còn có một vị luyện dược sư thần bí chống lưng hay sao? Mượn cớ này nọ làm khó dễ Lôi gia không phải bọn họ sẽ bị người thần bí kia cắt đứt quan hệ không chịu giao tiếp cùng hay sao! Lý thị đến Thiên Minh Trung lục là để kinh doanh và kết giao cường giả. Không phải đến đây để ra vẻ ta đây này nọ. Đôi bên chia tay vui vẻ bên nào bước vào phòng nấy. Trước khi rời khỏi Lý Kinh Thương còn nói thầm lại cho Phong hắn có tin tức muốn giao dịch cùng vị luyện dược sư thần bí kia.
Tin tức này lập tức được các võ thần cảnh thính tai để ý. Từng cử chỉ của Phong đều bị giám thị chặt chẽ. Phong cũng chỉ cười cười gật đầu hẹn sẽ báo tin dùm. Phong hưng phấn cười tủm tỉm. Tin tức thiên hỏa đầu tiên đã có rồi sao? Nếu Phong không lầm thì Lý Kinh Thương đã biết địa điểm chính xác của thiên hỏa trong Thần Thạch chi địa. Tiếc rằng tin tức này không chỉ có một mình Lý thị biết. Lý Kinh Thương không thể nghi ngờ muốn dùng tin tức này để trao đổi lấy 100 viên tinh thần đan địa cấp.
Lý Kinh Thương cũng tin tưởng, tin tức này đối với vị cường giả luyện dược sư thần bí kia như gân gà vì hắn làm sao vào được Thần Thạch chi địa để thu phục thiên hỏa cơ chứ. Thậm chí hắn dám bảo đảm dưới đẳng cấp võ thần cảnh không ai có thể thu phục được thiên hỏa. Người nào tu luyện đến võ thần cảnh đều cả ngàn tuổi, làm sao có thể vào đó. Tin tức này bán đi hắn cũng không tiếc. Trong Thần Thạch chi địa có rất nhiều thần vật nghịch thiên thậm chí có cả chí tôn khí, nhưng nếu muốn thu phục chúng thì phải có mạng để còn đem ra. Làm sao hắn biết được vị cường giả luyện dược sư thần bí kia lần này cũng vào Thần Thạch chi địa!
Ngồi vắt chân lên đùi trên ghế bành to trong phòng khách quý Phong đang tính toán làm sao gặp mặt Lý Kinh Thương. Lúc nãy nhìn nét mặt của đội người Tam Minh, Kiếm và Trấn Quốc hậm hực vì sao bọn hắn lúc sáng không đi theo Phong để hưởng chút vinh quang. Gần hai tuần nay ngoại trừ bốn nàng Nhã Lan, Ngọc Phương, Hành Cơ, Hành Huyền làm bạn với Phong thì các cường giả trẻ tuổi khác của Lôi gia đều đua nhau củng cố cảnh giới, nếu có rảnh thì chạy tới chạy lui tìm kiếm chút thiên tài địa bảo để lo giữ mạng trong Thần Thạch chi địa.
Trong khi chờ đợi Trương Sang Sang, Phong lo âu không biết giờ này đại ca Trấn Gia đang ở đâu? Còn một chỗ trống để dành cho Gia. Nếu đại ca không đến vậy thì chỗ đó bỏ đi không dùng. Tiếng gõ cửa vang vọng, Trương Sang Sang rất nhanh đã tới. Nàng còn mang theo thẻ kim bài khách quý đã có 300 vạn linh thạch cực phẩm. Phong ngắm nghía thể kim bài màu hoàng kim làm bằng chất liệu rất quý giá. Biết bao cường giả võ thần cảnh đều muốn có được thẻ bài này mà muốn mua cũng không ai bán. The kim bài này ngoài việc là một thiên cấp không gian giới còn là thẻ khách quý của Thiên Địa Các giúp cho người sở hữu nó được giảm giá 20%. Đây là số lượng tài phú không nhỏ.
Theo sau Trương Sang Sang là mấy nàng hầu đem rựu ngon và trái cây vào phòng. Thịt nướng thơm phức cũng khiến Phong cảm thấy đói bụng. Phong cười nói vui vẻ rút ra năm tụ linh quyển trục cấp 9 đỉnh được tạo bằng 21 viên linh thạch cực phẩm. Lần này Phong muốn bán đấu giá để xem lực hấp dẫn của quyển trục này còn lại bao nhiêu? Thiên Minh Trung lục phồn vinh, Thiên Địa các lại có đại tài khí thô. Lần này Phong đem theo quả thật có rất nhiều linh thạch các loại. Muốn đầu tài phú với Phong thật sự không mấy người có thể so sánh. Chỉ là Phong tuy có nhiều linh thạch nhưng cũng không dám phô trương quá mức. Rất nhanh cuộc đấu giá đã bắt đầu. Hội trường sôi sục vì chỉ hai ngày nữa cũng là lúc Thần Thạch chi địa được mở ra. Đây là một cơ hội hiếm hoi cho các thể lực củng cố thực lực của cường giả trẻ tuổi của thế lực mình.