Đọc truyện Đan Khí Thần Tôn – Chương 21: Thu phục thủ hạ mới
Trấn Phong đứng
trên một ngọn đồi nhìn xuống bờ vực. Nham thạch cứ nối đuôi nhau như những dòng
suối khổng lồ chảy dài đến chân trời xa thẳm. Có người nói đấy là mạch máu của
cường giả chí tôn cảnh đỉnh phong sau khi vẫn lạc hóa thành. Ở đây có linh khí
hỏa hệ rất nồng đậm. Xa xa phía chân trời Trấn Phong có thể cảm ứng được tiếng
gọi của ai đó. Khí Tổ và Đan Tổ cũng cảm ứng được sự tồn tại của thiên hỏa
trong phiến thiên địa này. Trấn Phong đã rời Thôn Kiếm Thành hơn ba tháng. Một
mạch chạy đến đây theo chỉ dẫn của Lôi Thanh Nguyệt Hà. Trấn Phong vừa đi vừa cảm
ngộ nhân sinh. Thi thoảng liệp sát linh thú, khi thì giúp đỡ các dong binh đoàn
trong sơn dã trị thương hay cứu họ một mạng. Đi đến đâu Phong cũng không để lại
tên tuổi. Chỉ là bèo nước gặp nhau hắn cũng chả thèm quan tâm, cũng chả cần ai
đền đáp. Phong cách sống như vậy Phong cảm thấy mình thật sự là cường giả. Đứng
trên nhân sinh, có thể ảnh hưởng đến sống chết của người khác.
Phong chạy thẳng
từ bảo địa của tam đại gia tộc. Phong đặt tên cho bảo địa cái tên trong truyện
chưởng của kiếp trước: Khoái Hoạt Lâm. Nơi mà cả ba gia tộc có thể tự do khoái
hoạt. Trấn Phong đưa 1 số người xuất sắc của Trấn Phong đoàn vào, 1 số y sư vào
học tập dưới sự chỉ đạo của Nạp Lan gia. Mặc dù các y sư không thể chế thuốc
nhưng hiểu biết thêm về linh thảo và các loại dược lực sẽ giúp họ có bản năng cứu
giúp người nhiều hơn. Trong chiến tranh sẽ có kẻ nằm xuống, người bị thương. Nếu
có một đội ngũ y sư chuyên nghiệp sẽ có thể cứu vớt được rất nhiều sinh linh.
Phong đang xây dựng hệ thống hậu cần cho quân đội của mình. Trong chiến tranh
lương thảo đi đầu, hệ thống hậu cần là điểm mấu chốt để một quân đội có thể vững
vàng chiến đấu. Về hỏa lực Phong đã giao lại cho Khoa Học Viện Quy Nỏ của sư phụ
chế tác ra. Bốn người Lôi Thạch Thổ, Lê Vĩnh Sinh, Lý Văn Bách và Trương Chí
Minh khi nhìn thấy Quy Nỏ thì chỉ biết điên cuồng. Họ đã thành công nghiên cứu
ra một loại liên nỏ, nhưng chưa nghĩ đến loại liên nỏ có thể bắn nhiều mũi tên
cùng lúc. Trấn Phong cũng lệnh cho Viện Khoa Học khuếch trương nhân số thủ công
đường. Viện Khoa Học chuyên phụ trách đào tạo và nghiên cứu. Đối với viện trưởng
Lê Vĩnh Sinh chức vụ này thật sự đã khiến hắn bao năm nằm mơ cũng không ngờ được.
Lương bổng của Sinh cũng chỉ bằng một trưởng lão mà thôi nhưng binh đoàn lại
còn cấp cho Sinh đầy đủ tài nguyên tu luyện. Lương bổng cũng chỉ để hắn tiêu vặt
và ăn quà mà thôi.
Từ ngày Trấn
Phong thành công mở đấu giá hội, buôn bán có lời Phong đã cho các cấp đường chủ
trở lên thời gian vô hạn để tu luyện trong tụ khí tháp cao cấp nhất. Phong còn
mở thêm mấy ngũ hành trận tại Thôn Kiếm Thành để dành riêng cho ngũ hành đội và
các đường chủ tu luyện. Bề ngoài các trận pháp này được che lấp như các tụ khí
trận cấp 9 đỉnh. Nhưng những ai đã từng vào đều có thể cảm nhận linh khí nồng đậm
của những phòng ngũ hành này còn trên cả tụ khí trận cấp 9 đỉnh một bậc. Những
người được vào phòng này tu luyện đều không được nói chuyện này ra ngoài. Người
nào xi xào to nhỏ sẽ bị Hộ Vệ Đội đến hỏi thăm. Chàng thư sinh Cao Cảnh Phong
trong thời gian ngắn ngủi đã mời chào được không biết bao nhiêu phong linh cảnh
từ các vực khác. Số lượng của những người này tuy ít hơn rất nhiều so với các đội
khác, nhưng họ cũng là những người cường đại nhất. Hành động bí mật nhất. Đường
chủ các đường đều rất kiêng kỵ chàng thư sinh này. Cao Cảnh Phong tính tình âm
trầm, giỏi mua chuộc lòng người, khéo buôn bán. Phong lúc nào cũng có thể tìm
ra điểm yếu mà người khác cần, rồi đem những gì người đó cần đến trao đổi. Mặc
dù Cảnh Phong là một thể tu tồi, không có thiên phú tu luyện nhưng bù vào đó Cảnh
Phong lại có tinh thần lực rất hùng hậu, có tài vẽ trận văn nên các phi đao của
Cảnh Phong có sức công phá khủng bố. Có thể xuyên thủng phòng thủ của tụ linh cảnh.
Từ ngày theo Trấn Phong, Cảnh Phong được Phong bỗi dưỡng vài viên Tinh Thần Đan
khiến cảnh giới vẽ trận văn của hắn có tiến triển rõ rệt. Sống trong thế giới
cường giả vi tôn ai chả muốn có sức lực để bảo vệ chính mình. Ai chả muốn cường
đại hơn. Cũng như bao người đi theo Phong minh chủ, Cảnh Phong cũng có thể nhìn
ra, chỉ cần trung thành với Trấn Phong hắn sẽ cường đại lên rất nhiều. Không biết
từ lúc nào người Thiên Linh giới đã xì xào với nhau, Trấn Phong dong binh đoàn
đã trở thành ngoại vi thế lực của Lôi gia. Những thành viên nòng cốt của Trấn
Phong đoàn sau khi vào Lôi gia trang đã bốc hơi biến mất. Trước khi vào họ cũng
được trưởng lão nhắc nhở trong vòng 10 năm sẽ không thể trở lại Thôn Kiếm
Thành. Nếu đã nhận nhiệm vụ thì chỉ có chết mới có thể bỏ cuộc giữa chừng. Những
người được trao nhiệm vụ đều biết đây là cơ hội của mình để thể hiện lòng trung
thành. 10 năm đối với cường giả như một cái chớp mắt. Thời gian ngắn như vậy
đâu xá là gì.
Trong khi các đại
thế lực đang yên tâm rằng Phong minh chủ của Trấn Phong đoàn đang ở trong Lôi
gia đột phá cảnh giới thì Phong đã giúp gia tộc xây dựng Khoái Hoạt Lâm. Luyện
chế ra rất nhiều quyển trục trận pháp và Tinh Thần Đan. Sau đó từ Khoái Hoạt
Lâm Phong được cường giả của Lôi gia bảo vệ ra khỏi Thôn Kiếm Lâm rồi một mạch
chạy thẳng phía bắc đến Hỏa Linh Hải. Vì không muốn các thế lực để ý nên Phong
đã thay hình đổi dạng rồi chạy bộ chứ không dùng linh thú phi hành. Hôm nay
Phong đang hít hà linh khí nồng đậm hỏa hệ và cảm ngộ thêm về hành hỏa. Trong
phiến thiên địa đan điền của Phong lại lớn rộng thêm một ít. Ngũ hành linh khí
thay phiên nhau luân chuyển không ngừng. Mặc dù không thể tích tụ linh lực
nhưng những dòng xoáy của ngũ hành luân chuyển khiến Phong đã có thể có số linh
lực khổng lồ luôn luôn xoay chuyển trong đan điền của mình. Dùng linh khí hỏa hệ
ở đây để luyện đan và luyện khí rất thích hợp. Lúc trước vì không thể tích lũy
linh lực nên khi cần dùng nhiều linh lực tốc độ hấp thu lại không đủ khiến
Phong khó lòng luyện chế các loại đan dược cao giai. Nhưng tại đây vì hỏa hệ
linh khí quá nồng đậm nên Phong có thể dễ dàng luyện chế các loại đan dược địa
cấp. Cảnh giới luyện khí và luyện dược của Phong không bao lâu dưới sự chỉ dẫn
của hai vị sư phụ đã đột phá lục tinh lên đến thất tinh.
Lần này đi gia tộc
dốc sức tài bồi cho Phong nên đã không tiếc đưa cho Phong rất nhiều các loại
linh thảo, tài liệu luyện khí quý hiếm. Phong được đại thái thượng trưởng lão
gia gia cho vào kho báu của gia tộc tự do lựa trọn. Trong Hắc Giới hai vị sư phụ
miệng nói cũng tàm tạm rồi bảo Phong thu hết những thứ ”tàm tạm” này vào. Các
thái thượng trưởng lão khi biết được thì cũng gần ngất xỉu. Họ có chút hối hận
khi cho Phong vào kho báu, bất quá tài bảo Phong đem lại cho gia tộc cũng không
ít. Gia tộc sau lần đấu giá hội đầu tiên đã hậu tạ Phong 300 vạn linh thạch cực
phẩm. Số tiền lẻ này đối với Lôi gia chỉ sau 2 lần đấu giá hội là có thể kiếm lại
được. Phong cũng cần
dùng linh thạch trong những năm tới. Tiểu Lôi gia tăng sức ăn mỗi ngày. Đến Hỏa
Linh Hải cún con đôi lúc cũng đòi ra ngoài. Biết ý của Phong nên Tiểu Lôi thường
xin phép trước. Cún con rất có linh tính, giữa Phong và Tiểu Lôi hình như đã
sinh ra liên kết giữa hai linh hồn nên chỉ cần nhìn thấy Tiểu Lôi Phong đều
đoán biết cún con đang muốn gì.
Linh thú của
Hỏa Linh Hải thấp nhất cũng là tứ giai. Đứng trên đồi cao nhìn xuống Phong mới
cảm khái được sự đáng sợ của phiến thiên địa này. Cũng may là Phong có 2 vị sư
phụ thay phiên nhau dùng thiên hỏa bảo hộ cho Phong, đuổi được rất nhiều linh
thú cường đại đi, nếu không Phong cũng thật sự khó có thể một đường thuận lợi
đi đến vùng đất này. Nơi Phong đứng còn cách trung tâm của Hỏa Linh Hải cả chục
vạn dặm đường. Tay sách Hồ Điệp Kiếm Phong một mạch hưng phấn xâm nhập sâu vào
Hỏa Linh Hải. Khi gặp linh thú cấp thấp thì chiến. Gặp con nào đẳng cấp cao quá
thì chạy. Phong tuy không đánh lại ai nhưng công phu chạy trốn, ảo trận, khốn
trận để bảo mạng thì có thủ đoạn rất cao minh.
Hôm nay
cũng như mọi ngày Phong bị linh thú truy sát. Lần này Phong xui xẻo gặp phải hắc
ưng xà. Linh thú cấp 5 đỉnh phong đầu rắn mình ưng toàn thân đen nhánh. Con này
không biết bay nhưng nhanh nhẹn không kém gì ưng thú. Cánh như cánh gà thỉnh
thoảng lại xuất ra những phong nhận như những lưỡi đao phong hệ sắc bén. Mồm thổi
lửa khiến Phong phải hết sức né tránh. Hồ Điệp kiếm tạo một vòng kiếm quang bảo
vệ Phong. Phong vẫn dùng Long Biên kiếm pháp 72 thức, mỗi thức có 48 chiêu biến
hóa. Tại sao biến hóa tới 48 chiêu là căn cứ vào Kinh Dịch với 8 quẻ: Càn, Khảm,
Cẩn, Chấn, Tốn, Lý, Khôn, Đoài. Từ 8 quẻ đánh về sáu phương Đông, Tây, Nam, Bắc,
Trên, Dưới cộng thành 6 lần 8 bằng 48 chiêu. Khi dùng 72 thức đánh ra 48 chiêu
biến hóa đã có 3456 chiêu. Mỗi chiêu lại chia thành âm dương tổng cộng thành 6912
chiêu. Mỗi chiêu pháp lại có bí quyết tam hư thất thực tạo thành 20736 chiêu
hư, 48384 chiêu thực. Tổng cộng thành 69120 chiêu thế. Phức tạp khôn lường.
Nhưng đối với những loại linh thú trí thông minh thấp lại có phòng ngự cường đại
cứ thế lao vào mổ sẻ lại khiến Trấn Phong hoàn toàn lâm vào thế hạ phong. Phong
lôi 18 đời con linh thú này ra chửi. Nếu không nhờ có Long Biên cước và huyền
biến bộ thì Phong đã ăn không ít đau khổ. Chả nhẽ lại phải dùng khốn trận vây
khốn con linh thú này rồi cắm tên lửa vào đít mà chạy. Lúc còn lịch lãm tại
Thôn Kiếm Lâm Phong tuy không phải bá chủ nhưng cũng không mấy ngại các loại
linh thú ở đó nhưng từ khi đến đây suốt ngày gặp phải mấy loại linh thú cao cấp
biến dị. Vài loại còn có cả dị hỏa địa cấp khiến Phong chỉ có nước chạy dài. Nhị
vị sư phụ chỉ ra tay khi Phong gặp nguy hiểm mà thôi. Còn không hai lão nhân
gia cũng mặc kệ. Cái gì mà kiếm tốt thì phải mài. Đôi khi bị linh thú phun lửa
đốt cháy xém cả lông mày. Muốn thu phục được dị hỏa thì phải đến được nơi có dị
hỏa đã. Phong chỉ muốn khóc.
– Tiểu tử,
còn nhớ tiểu nữ tử Nguyệt Hà kia đã nói chưa? Ở trung tâm của phiến thiên địa
này có người của Lôi gia luyện tập. Rất có thể tiểu nữ tử Nhã Lan đang ở đó.
Ngươi còn không nhanh chân đến đó coi bộ sẽ bị người khác cua mất. Ở đó mà
khóc.
Tiếng của
Đan Tổ vang vọng làm Phong bực mình. Đệ tử muốn sao, không có cách nào thoát khỏi
cái con gà đầu rắn này chứ? Có muốn dây dưa không dứt với nó sao?
– Sư phụ,
Long Biên kiếm pháp có hư chiêu có thể hù được người, kẻ địch khó phòng, nhưng
cái con xà kê này ngu hơn bò lại không biết sợ. Làm sao đánh?
– Ha ha ha,
lão mặt đen đồ của ngươi vô dụng rồi.
– Bà giỏi lắm
sao mụ chằn? Võ công của ta không dùng được còn của bà khá hơn sao?
– Phong nhi
ngươi dùng Phục Ngưu Thần Chưởng dương kình đánh nó.
– Được!
Trấn Phong
quay phắt người lại sử dụng Phục Ngưu Thần Chưởng 36 chiêu liên miên bất tuyệt
bắt đầu với thế Lưỡng Ngưu Tranh phong, rồi lại Ngưu thực Ư Dã và kết thúc bằng
chiêu Ngưu Hổ Tranh Phong. Chiêu này nối liền với chiêu kia đánh cho ưng xà
không biết đâu là trời là đất. Khi Phong lùi lại thì ưng xà chóng mặt ngã gục,
lắc lắc cái đầu rồi hét lên một tiếng lớn đứng dậy.
– Bỏ mẹ,
thôi chạy lẹ cho rồi.
Phong nản
trí cất cao bước rồi cứ thẳng đường đến trung tâm địa lục chạy chối chết. Thiên
nhân hợp nhất giúp cho Phong liên tục hấp thu linh khí không ngừng nghỉ. Bước
theo cước bộ của Thiên Mã Hành Không Thoái thức thứ nhất: Hành Lưu Thoái. Chiêu
thức di chuyển trên mặt đất với tốc độ như thuấn di. Ưng xà bị bỏ rơi một quãng
xa nhưng vẫn không chịu bỏ cuộc, vẫn cứ theo sát con mồi béo bổ. Trấn Phong một
đường chạy thẳng mà buồn bực không thôi. Thủy chung mãi vẫn không thoát khỏi sự
truy đuổi của con gà chết tiệt này. Nó to như con trâu, hai chân rắn chắc chạy
nhanh còn hơn cả đà điểu. Đầu rắn rít lên những tiếng xì xèo làm rởn cả tóc
gáy. Thỉnh thoảng 2 cánh của nó lại phát ra những đao chiêu xé gió bay đến đánh
thẳng vào lưng Phong khiến Phong phải để ý né tránh. Tuy Phong mặc Hắc Long
Giáp nhưng cũng không dám ngạnh kháng bừa bãi. Chạy được hai canh giờ thì truy
đoàn của xà kê lại có thêm mấy con linh thú cấp 6 gia nhập. Xà kê có phong thuộc
tính nên tốc độ khá nhanh. Mặc dù mới có cấp 5 nhưng so tốc độ mấy con linh thú
vừa gia nhập cũng khó bằng. Trấn Phong bị mấy con linh thú chặn đầu suýt nguy.
2 vị sư phụ trong Hắc Giới lại thỉnh thoảng cười đùa như rất vui khi người gặp
họa khiến Phong bực tức không thôi:
– Nhị vị sư
phụ đệ tử sắp chống hết nổi rồi, nhị vị có chiêu gì thì xin nói mau đi. Bằng
không con lại dùng hộ trận rồi trốn vào Hắc Giới đi ngủ sớm.
– Cái gì mà
đi ngủ, tiểu Phong à mấy con theo ngươi da dày thịt béo lại có thú đan. Lấy thú
đan của chúng cho sư phụ rồi ngươi muốn đi đâu thì đi. Ta cần thú đan của chúng
để luyện chế vài loại binh khí. Lão tử ta ngứa ngáy chịu không nổi rồi.
– Sư phụ ngứa
tay có thể ra ngoài thoáng gió, tiện thể đuổi mấy con trời đánh này giúp đệ tử à.
– Haizz tiểu
tử ngươi quay lại chém mấy con thú này đi cứ ở đó nói nhảm làm cái gì. Tức chết
lão nương rồi đây này.
– Đan sư phụ,
bộ con không muốn sao. Là linh thú cấp 5 và cấp 6 đó. Đệ tử còn chưa có bản
lĩnh đó đâu à.
– Ngươi cầm
bảo mà lại không biết dùng. Uổng công lão tử tinh chế lại binh khí cho ngươi hừ!
Thấy Khí Tổ
bắt đầu bực mình thì Trấn Phong cũng cảm thấy lão nhân gia có chút vô lý. Cái
gì mà cầm bảo lại không biết dùng? Suy nghĩ một lát thì nhớ đến 2 thần vật đấu
giá được. Hồ Điệp kiếm Phong dùng có chút không quen tay vì đây là gươm tức kiếm
có một lưỡi lại hơi cong như kiếm Nhật. So với Hoàng Kiếm chỉ sắc bén hơn, tài
liệu tốt hơn thôi chứ chưa thấy có gì đặc biệt. Tuy là thần vật nhưng không phải
đã báo hỏng rồi hay sao? Sư phụ chỉ bảo Phong nhỏ một giọt máu lên thân kiếm và
áo giáp sau đó bảo mặc áo giáp vào. Áo giáp và Hắc Dung trở thành một thể. Áo
giáp này có công hiệu đổi hình thù của quần áo của Phong. Ngoài việc này ra thì
chưa thấy có công hiệu gì tốt hơn. Đây là áo giáp cao giai chắc chắn lực phòng
thủ cũng không tồi. Nhưng nếu bị mấy con trâu kia nó đụng vào thì Phong cũng phải
sợ xương cốt không còn. Có những điều thà tin là có còn hơn tin là không có. Biết
sợ là bắt đầu của trí tuệ. Cho dù Hắc Long giáp có là thần vật đi chăng nữa
Phong cũng không dám cứng rắn chịu một trảo của mấy con linh thú đang truy đuổi
mình.
Phong dùng
phân tâm tam dụng một phần để ý chạy trốn, một phần tinh thần để ý đến các hướng
đi của các linh thú và một phần đem vào Hồ Điệp Kiếm. Không gian của Hồ Điệp kiếm
chỉ là một mảnh đất đơn sơ cằn cõi không có một bóng người. Thật không ngờ Hồ
Điệp Kiếm cũng có một không gian riêng biệt. Khí sư phụ cũng chả nói gì cho
Phong biết. Kỳ lạ là trong không gian của Hồ Điệp Phong đi đến đâu thì ánh sáng
theo Phong đến đó nhưng Phong không thể nhìn xa hơn trăm thước (40 m). Dùng
Long Biên kiếm pháp bằng Hồ Điệp kiếm có chút không thoải mái vì đây là loại 1
lưỡi, sống kiếm cong cong nên sử dụng Long Biên Kiếm Pháp không mấy linh hoạt.
So với Trấn Phong kiếm huyền giai cấp 5 là thanh kiếm 2 lưỡi. Thân kiếm mỏng và
sắc bén Phong dùng rất tiện tay. Không ngờ Trấn Phong kiếm đem đến đây lại báo
hỏng sau vài lần đụng độ khiến Phong buồn bực không thôi. Phong dùng tinh thần
lực đi lại trong không gian của Hồ Điệp thời gian rất lâu nhưng vẫn không tìm
thấy gì. Tình thần lực dù có khuếch tán cũng chỉ là một mảnh hư vô. Phong vẫn để
một phần thần trí để chạy trốn. Đoàn linh thú truy đuổi đã tăng lên đến vài chục
con đủ các loại. Phong vẫn biết đến điều này nên càng lúc càng cảm thấy bất an.
Cũng may là mấy năm nay Phong đã đem thân thể của mình tu luyện lên mức độ khủng
bố. Mồm nhai tinh thần thảo như nhai kẹo. Thỉnh thoảng chán quá thì ném vài
viên Tinh Thần Đan mùi hoa quả vào miệng. Phong có thể chạy không ngừng nghỉ cả
tuần trời. Nhưng Phong cũng biết thời gian của hắn đang dần bị cạn mòn. Đến khi
nào không chạy nổi nữa thì cũng chỉ có nước bày hộ trận rồi trốn vào trong Hắc
Giới. Hy vọng Hắc Giới có thể tàng hình đợi linh thú chạy qua rồi mới từ từ ló
đầu ra mà thôi.
Tìm mãi mà
chả thấy gì trong không gian của Hồ Điệp Phong chán nản ngồi bệt xuống tĩnh tâm
lắng nghe bốn phía suy nghĩ. Nhị vị sư phụ mãi đến khi tới Địa Cầu mới học được
Long Biên kiếm pháp và Phục Ngưu Thần Chưởng nhưng trước đó hai người đã nổi
danh Thiên Linh giới. Võ công của họ xuất nguồn từ Thiên Linh giới chứ không phải
từ Địa Cầu. Nói về võ học thì Địa Cầu không thể bằng Thiên Linh giới được. Vậy
Thiên Linh giới có cái gì đặc biệt? Đang vắt óc suy nghĩ thì Phong nghe thấy tiếng
nức nở như ai đó đang khóc lóc. Phong đứng dậy chạy lẹ đến phía phát ra âm
thanh. Một cô bé má đỏ môi hồng ôm mặt khóc nức nở trên bãi cỏ không người. Trấn
Phong tới gần cô bé quỳ xuống vỗ nhẹ đầu nữ hài tử:
– Tiểu muội
muội, tại sao muội lại khóc, nhà muội ở đâu ca ca đem muội về.
Gặp được một
người ở trong thế giới của Hồ Điệp. Hồ Điệp tức bươm bướm. Nhưng nhìn quanh
cũng chả có con bươm bướm nào. Giờ lại thấy một tiểu nữ tử thì Trấn Phong bỗng
mủi lòng. Đây là linh hồn thể. Chả nhẽ lại là linh hồn của Hồ Điệp? Cô bé từ từ
quay đầu lại nhìn Phong rồi ào vào lòng Phong khóc rống lên. Phong chỉ biết ôm cô
bé vào lòng vỗ đầu nhè nhẹ an ủi.
– Đừng
khóc, đừng khóc. Tiểu muội muội dễ thương như vậy là ai đã ăn hiếp muội muội.
Đợi một hồi
lâu cô bé mới ngừng khóc giọng nức nở.
– Đại ca ca
có ghét em không?
– Sao ta lại
ghét bé được chứ? Bé rất dễ thương.
Phong nói
xong rồi không tự chủ được hôn lên chán của cô bé. Phong thấy cô bé trắng chẻo
dễ thương vậy lại nghĩ ngay đến bé Đạt. Không biết thằng cu khi không có bố nó
có quấy Trang Hà lắm không. Một giây thương cảm Phong không kìm được lòng để một
giọt nước mắt rơi xuống. Cô bé thấy Phong khóc thì nín hẳn. Cảm nhận được nỗi
buồn của Phong cô bé nhìn Phong chăm chú.
– Đại ca ca
có việc buồn?
Phong mỉm
cười nhìn cô bé ngây thơ. Vuốt đầu cô bé.
– Bé cũng
có chuyện buồn mà đúng không?
– Hết rồi đại
ca ca. Ta tên Hồ Điệp. Đại ca ca tên Lê Trấn Phong phải không?
Phong bỗng
giật mình. Sao cô ta biết mình là họ Lê? Chắc tại Khí Tổ đã nói. Quả nhiên đây
là linh hồn của Hồ Điệp kiếm. Phong gật đầu nhẹ nhàng. Phong rất vui khi gặp được
Hồ Điệp. Linh hồn Hồ Điệp chịu ra gặp Phong chứng tỏ nàng đã chấp nhận Phong. Mới
gặp một cô bé dễ thương như vậy Phong đã thích ngay.
– Hồ điệp.
Làm sao em lại khóc? Là ta làm em buồn.
Hồ Điệp
khóe mắt vui mừng. Gật đầu nhẹ một cái.
– Tại ta đã
chờ đợi đại ca ca rất lâu, nhưng lúc gặp mặt đại ca ca lại không dùng ta thuận
tay. Điệp nhi rất buồn. Điệp nhi sẽ giúp đại ca ca đánh đuổi người xấu.
– Đúng thật
là lỗi của đại ca ca. Đại ca ca chưa có vũ kỹ phù hợp để sử dụng Hồ Điệp. Hồ Điệp
có vũ kỹ gì có thể dạy ca ca không?
Hồ Điệp đôi
mắt long lanh nhìn Trấn Phong.
– Lão chủ
nhân cho Điệp nhi theo học của rất nhiều cường giả. Nhưng không ai có thể khiến
Điệp nhi trưởng thành. Nếu ca ca giúp Điệp nhi trưởng thành, Điệp nhi sau này sẽ
theo ca ca. Giúp ca ca đối phó bọn người xấu.
– Được, Điệp
nhi ngoan. Làm sao ta có thể giúp Điệp nhi?
– Đại ca đã
giúp Điệp nhi rồi đó mà vẫn chưa biết đó thôi. Để Điệp nhi giúp đại ca ca lại
nhé.
Cô bé mới
nói xong Phong đã thấy mình nhập thể với 2 tinh thần khác và ra ngoài thế giới
của Hồ Điệp. Số lượng linh thú theo Phong giờ có rất nhiều. Nguy hiểm trùng
trùng đang bao vây Phong tứ phía. Tuy cảnh giới của chúng không cao lắm chỉ cấp
5, cấp 6 nhưng số lượng phải lên đến cả trăm con.
– Bên ngoài
thật thoải mái.
Tiếng của
cô bé vang bên tai. Ngoái đầu lại Phong nhìn thấy một cô bé nhỏ xíu. Chỉ tầm
ngón tay của Phong đang ngồi trên vai phải của Phong. Cô bé lưng có cánh, mặc
váy hồng. Đầu đeo vương miện màu bạc rất dễ thương. Cô bé đưa mũi hít thở không
khí như say mê rồi quay sang thơm nhẹ Phong lên má.
– Điệp nhi,
làm sao ta có thể đánh đuổi mấy con linh thú này.
– Ca ca cầm
em lên quay lại chiến đấu.
Trấn Phong
nghe giọng cô bé thì cũng hơi ngại ngùng. Một cô bé nhỏ như vậy làm sao có thể
giúp Phong đây, nhưng biết Hồ Điệp là thần kiếm đỉnh phong đã theo rất nhiều cường
giả trinh chiến Phong quyết định dùng người không nghi, đã nghi không dùng. Hồ
Điệp biến lại thành kiếm thể bay vào tay Phong. Cầm Hồ Điệp Kiếm bên tay trái.
Tay phải nắm linh thạch bắt ấn quyết chuẩn bị cho đại chiến. Hồ Điệp thấy Phong
không chần chừ làm theo lời nàng nói thì rất rung động và hài lòng. Có người
tín nhiệm nàng như vậy nàng rất vui.
– Điệp nhi,
làm sao ca ca có thể sử dụng năng lực của em?
– Ca ca
truyền linh hồn lực vào kiếm thể của em. Cho em mượn kim, hỏa, mộc, quang,
phong năm loại thuộc tính linh khí.
Trấn Phong
truyền tinh hồn lực vào thanh kiếm. Lưỡi kiếm sáng lên hào quang sáng trói. Các
linh thú thấy vậy thì cảm giác được nguy hiểm vội dừng chân lại đứng đằng xa
quan sát Phong, không dám lại gần. Giữa Trấn Phong và Hồ Điệp kiếm đã sinh ra
liên kết linh hồn như Phong và hai vị sư phụ.
– Ca ca có
linh hồn lực thần cường đại. Điệp nhi rất thích.
Tiếng reo mừng
của Điệp nhi vui vẻ như nắng xuân ấm áp khiến Phong cũng thấy vui theo. Linh
khí tứ phương tám hướng hội tụ vào thân kiếm. Sau đó Phong lại nghe tiếng của
Điệp nhi khẽ quát.
– Ca ca chọc
mũi kiếm xuống đất rồi buông em ra.
Trấn Phong
quay ngược mũi kiếm cắm xuống đất rồi thả tay ra. Hồ Điệp kiếm đâm vào lòng đất
rồi biết mất. Không lâu sau đó hàng ngàn cánh hoa từ mặt đất bay lên theo gió
phát tán ra các hướng. Gặp linh thú nào cũng có cả chục, cả trăm cánh hoa bay
phất phới đụng vào linh thú cưa xé. Những cánh hoa như cánh bướm màu hồng nhẹ
nhàng nhưng rất linh hoạt theo chiều gió bay đến đâu thì xé nát hàng ngũ của
linh thú đến đó. Những linh thú này dùng thú hỏa thiêu hủy những cánh bướm
nhưng không hiệu nghiệm. Chúng bị số lượng những cánh hoa bay lượn đè bẹp. Những
cánh hoa như những lưỡi dao lam sắc bén đi đến đâu linh thú ngục ngã đến đó. Một
số muốn quay đầu bỏ chạy nhưng khi ánh mắt của Phong hướng đến đâu thì lại có
thêm linh thú ngã xuống đến đó. Phong như cảm nhận được đường bay của những
cánh hoa. Như Phong có thể khống chế chúng bằng ý nghĩ. Rất nhanh gần trăm con
linh thú cấp 5, cấp 6 đều tắt thở. Ở giữa những linh thú bị ngã Trấn Phong thấy
còn một con xà ưng đang run cầm cập. Phong phì cười thì ra là con lúc đầu đã
truy sát Phong. Không hiểu sao Điệp nhi không hạ sát thủ với nó. Hay cũng có thể
nói Điệp nhi cảm giác được Phong có hứng thú với linh thú đã truy sát mình lâu
như vậy. Con linh thú này thật ra cũng không xấu lắm. Chỉ là hình thù như đà điểu
nhưng lại có đầu rắn. Toàn thân đen nhánh. Phong dừng tay khống chế những cánh
hoa bao vây xà ưng. Mở ra một lối đi rồi bước vào trước mặt con linh thú.
– Thần phục
ta bằng không thì chỉ có con đường chết!
Xà ưng run
rẩy nhả ra một viên thú đan. Thú đan bay lơ lửng trước mặt Phong. Phong đem
tinh thần lực truyền vào thú đan, sau đó nhỏ một giọt máu lên thú đan. Thú đan
lóe lên những tia dị sắc của 10 màu linh khí thuộc tính sau đó từ từ bay vào
trong thân thể của xà ưng.
– Chủ nhân.
Xà ưng cúi
đầu xuống rồi quỳ gối xuống trước mặt Phong. Tuy mới là cấp 5 đỉnh phong nhưng
xà ưng đã rất có linh tính. Hiểu ý người. Khi linh hồn liên kết với Phong,
Phong có thể hiểu và nghe được linh thú qua trao đổi tinh thần lực. Linh thú cấp
5 tương đương với cường giả ích địa cảnh nhân loại rồi. Thế mới biết sự khủng bố
của Hồ Điệp. Bất quá dùng xong một chiêu vừa rồi Trấn Phong cũng cảm thấy mình
bị rút sạch linh lực. Thiên Nhân Hợp Nhất hộ thể luân phiên hấp thu linh lực
vào đan điền. Tinh thần lực sa sút. Trấn Phong thấy xà ưng quy thuận thì hài
lòng. Con linh thú này tuy hình thù cổ quái chút nhưng cái đầu rắn của nó nhô
lên như đà điểu của địa cầu. Miệng hổ mang lè lưỡi rắn. Phong hiếu kỳ dùng tinh
thần lực truyền ý nghĩ hỏi:
– Ngươi là
rắn, là gà hay là ưng?
– Ta là
ưng. Nuốt phải rắn đan nên bị biến dị. Sau này ta có thể nuốt nhiều loại thú
đan khác sẽ trở lại nguyên hình thành ưng có cánh. Có thể bay lượn. Sẽ mang chủ
nhân đến bất cứ nơi nào chủ nhân muốn.
Bà mẹ nó chứ,
linh thú mà cũng biết làm hàng gớm. Lúc truy sát mình sao nó không dễ thương
như thế này nhỉ.
– Theo ta,
ngươi sẽ trở lên cường đại. Những thú đan ở đây ngươi có thể tùy ý trọn 5 viên
đi. Gom hết số còn lại trước mặt ta. Chất thi thể của chúng sang một bên cho
ta. Ta có việc còn cần dùng.
Nói xong Trấn
Phong như bị thoát hư ngồi bệt xuống. Phong cũng không sợ xà ưng ám toán. Sau
khi ký kết khế ước chủ tớ với linh thú Phong có thể dùng ý niệm bạo tạc thú đan
của chúng. Nếu chủ nhân chết, linh thú đã ký kết khế ước cũng sẽ chết theo.
Không có cơ hội thương lượng. Nhiều nhân loại đều thu phục linh thú, bắt chúng
ký kết khế ước chủ tớ để phục vụ cho mình. Lôi gia cũng nuôi một số phi hành
ưng thú và một số mộc tính linh thú để lịch lãm tại Thôn Kiếm Lâm. Bất quá Lôi
gia rất ít khi sử dụng vì làm như vậy sẽ ỷ lại vào sức lực của linh thú, khiến
Lôi gia khó lòng sinh ra cường giả. Trấn Phong mỉm cười nuốt xuống liên tục vài
gốc tinh thần thảo nhai tóp tép. Cô bé Hồ Điệp trở lại nhân thể vẫy cánh bay
quanh Phong mỉm cười. Đáp xuống vai Phong hít thở nhắm mắt hấp thu dược lực của
tinh thần thảo còn sót lại. Trấn Phong thấy vậy thì bỗng hiểu ra. Linh hồn thể
cần linh hồn lực để lớn mạnh và trưởng thành. Nếu vậy thì Phong đã có phương
pháp giúp Hồ Điệp nhanh chóng cường đại hơn rồi.
– Điệp nhi,
có muốn vào trong thức hải của ca ca không? Ở đó có tinh thần lực mạnh mẽ hơn.
Sẽ giúp cho em cường đại và trưởng thành nhanh hơn.
Hồ Điệp
nghe vậy thì đôi mắt long lanh tròn xoe nhìn Phong. Không giấu được vui mừng gật
đầu liên tục. Phong mỉm cười rồi bế cô bé lên bàn tay. Đặt tay kia lên đầu cô
bé rồi dùng tinh thần lực liên kết hai linh hồn. Rất nhanh Phong đã đem cô bé ở
trạng thái linh hồn thể nhập vào đan điền. Phong mở mắt nhìn cô bé đang đắm đuối
trong phiến thiên địa đan điền rộng lớn của Phong.
– Đây mới
chỉ là đan điền của huynh. Sau này huynh sẽ vá lại các vết rách đan điền, sẽ
cung cấp cho muội rất nhiều linh lực.
– Ừm.
Cô bé chỉ
típ mắt gật đầu sau đó nắm tay Phong. Trong đan điền của Phong cô bé có kích cỡ
của người con gái bình thường. Nhìn cô bé chỉ tầm 8-9 tuổi nhưng Phong cũng thừa
biết đây là thần vật đã sinh ra linh trí như nhân loại. Có tuổi thọ kéo dài từ
thưở Hồng Hoang. Trấn Phong dắt tay cô bé lần lên các kinh mạch, lên tim, lên
não rồi đăng nhập vào trong thức hải.
– Đây sẽ là
nhà của em. Em có thể tự do ra vào. Cần gì em cứ nói với ca ca. Ca ca sẽ tận lực
đáp ứng.
– Ừm.
Cô bé tung
tăng chạy nhảy trong thức hải của Phong, Phong cũng vui vẻ rời khỏi ra ngoài ngồi
xếp bằng khôi phục lại linh lực và tinh thần lực. Từ ngày bước vào Hỏa Linh Hải,
trăm dặm, ngàn dặm không có đến một bóng người nên Phong cũng tha hồ thả cửa hấp
thu linh khí nồng đậm tại nơi đây. Ở đây có số lượng linh thú quá đông và cảnh
giới quá cao khiến các thế lực cho dù biết nơi đây linh khí nồng đậm cũng không
dám đến đây chiếm núi làm vương. Cũng như ở trong Thôn Kiếm Lâm, cho dù có linh
khí nồng đậm hơn nữa cũng không có ai dám xông vào chiếm núi làm vương. Càng
vào sâu trong Thôn Kiếm Lâm thì càng có linh khí nồng đậm. Chỗ Lôi Thanh Nguyệt
Hà chọn lựa cách Thôn Kiếm Thành 10 ngàn dặm đường chim bay. Tuy vậy cũng chưa
hẳn đã vào trung tâm của Thôn Kiếm Lâm. Đó chỉ là khoảng cách bà chắc chắn Lôi
gia có thể thủ hộ được. Vào sâu hơn nữa tuy sẽ có linh khí nồng đậm hơn nhưng lỡ
gặp phải chí tôn cảnh linh thú hóa hình thì toàn bộ ba gia tộc cũng sẽ mang họa
diệt tộc. Linh thú bao đời rất cường đại. Đến khi chúng bước vào cảnh giới sinh
tử cảnh đã có thể hóa hình người. Sinh tử cảnh, như một bước ngoặt của cảnh giới
tu luyện. Nhân loại có thể từ phàm thể bước lên cảnh giới tiên thể, linh thú có
sức sống cường đại nhưng chúng không biết cách tu luyện như nhân loại nên thăng
cấp rất chậm. Chỉ khi nào có thể hóa thân nhân loại chúng mới có thể tăng tốc độ
tu luyện.
Xà ưng chọn
cho mình 5 viên thú đan cấp 8 đỉnh phong. Đây là những thú đan của các loại
linh thú huyệt mạch của rồng như tắc kè, rắn. Xà ưng nuốt xuống một viên nhưng
còn bốn viên lại chần chừ không dám quyết. Thú đan đối với linh thú là vật đại
bổ. Chúng thăng cấp bằng cách thôn phệ máu huyết và thú đan của các loài khác.
Linh thú không có đan điền, chúng hấp thu linh lực rồi luyện hóa linh lực thành
thú hạch và dần dần tiến hóa thành thú đan. Khi có thú đan, chúng đã sinh ra
trí tuệ đơn giản như con nít. Đến thần cấp linh thú có thể gọi thú đan của mình
ra để tấn công và dùng thú đan để phòng thủ. Thú đan rất cường đại. Nhân loại
cùng cấp chỉ có nước cam bái hạ phong. Đôi khi vương của chúng cảm thấy số lượng
của linh thú quá nhiều, nếu cần phải thanh lọc, vương sẽ ra lệnh gây lên thú
triều. Đó là lúc mà linh thú sẽ săn nhân loại và thôn phệ máu huyết. Nhân loại
rất khó chống lại hoàn toàn. Có rất nhiều thành thị đã vì thú triều mà bị hủy
diệt hoàn toàn. Những thành thị cường đại cũng khó lòng chống đỡ mà không bị tổn
thất gì. Mỗi khi có thú triều sẽ có rất nhiều võ giả nhân loại cũng vì thế mà vẫn
lạc. Những linh thú thành công sống sót sau thú triều đều trở lên rất cường đại
và cả nhân loại cũng vậy. Sau khi chống lại thú triều những võ giả còn có thể sống
sót sẽ đột phá cảnh giới, nhất là cảnh giới sinh tử cảnh. Cho dù trong lúc nhất
thời không thể đột phá cũng sẽ tích lũy cảm ngộ.
Thấy xà ưng
loay hoay không biết buông bỏ viên thú đan nào thì Trấn Phong phì cười.
– Ngươi
không có túi, để ta giữ cho ngươi. Khi nào cần cứ nói ta biết. Ta sẽ đưa lại
cho ngươi bốn viên còn lại.
Xà ưng nghe
vậy thì vui mừng không siết. Nó đã nhận Trấn Phong làm chủ, cho dù Phong không
đưa lại nó cũng không dám phàn nàn. Thú đan này là của chủ nhân, cho dù chủ
nhân muốn thu hồi lại nó cũng không một lời than vãn. Trong thế giới linh thú
là vậy, cường giả vi tôn còn được thể hiện rõ rệt hơn thế giới nhân loại nhiều.
Linh hồn của linh thú rất yếu ớt, nhưng hôm nay con xà ưng này đã theo Phong,
Phong liên xuất ra một viên tinh thần đan cấp 3. Xà ưng ngửi thấy mùi thì mắt
lóe lên tia hưng phấn rồi nhìn Phong mong chờ. Lưỡi nó lè ra nhỏ nước rãi như
chó con. Chông cũng khá đáng yêu. Không giống như côn đồ đã truy sát Phong chút
nào.
– Ngươi có
dám thôn phệ viên đan dược này không?
Trấn Phong
hỏi. Xà ưng suy nghĩ đắn đo một lát rồi gật đầu.
– Đây là từ
tinh thần thảo luyện thành. Ta có thể cảm nhận. Linh thú chúng ta không thể nuốt
tinh thần thảo, chúng như độc dược đối với chúng ta. Nhưng viên đan dược trên
tay chủ nhân lại đựng chứa tinh thần lực rất mạnh. Nếu ta được chủ nhân tặng,
chắc chắn sẽ có thể đột phá rất nhanh.
– Được, ta
cho ngươi.
Linh thú
theo con người là vì bắt buộc nhưng chúng cũng như nhân loại, rất muốn trở lên
cường đại hơn. Hôm nay gặp được một chủ nhân tốt như vậy xà ưng rất phấn khởi.
Vui vẻ nuốt viên đan dược. Dược lực của tinh thần đan tác động khiến xà ưng
hưng phấn thét to sau đó nhảy lên không trung vỗ cánh như tập bay. Hiện tượng
này kéo dài suốt một canh giờ xà ưng mới hòa hoãn lại chạy đến quỳ gối xuống
chân Trấn Phong.
– Đa tạ chủ
nhân.
Phong cũng
vui vẻ gật đầu nhưng mãi xà ưng chưa đứng dậy. Phong thấy vậy thì hỏi.
– Sao ngươi
còn chưa đứng dậy?
Xà ưng lè
lưỡi ra nhỏ rãi:
– Chủ nhân
có thể cho ta thêm 1 viên như vừa rồi nữa không.
(Ngất).
Phong nghe vậy thì phì cười. Tên này cũng là một hàng ăn. Phong cũng chả tiếc
nó một viên đan dược, xuất ra luôn một viên cấp 3. Linh thú có linh hồn lực rất
yếu, cấp 3 có lẽ đã là cực hạn của chúng.
– Ngươi có
muốn thôn phệ thú đan nữa không?
– Nếu ta
thôn phệ thú đan tiếp, có lẽ ta sẽ đột phá. Sẽ làm trở ngại hành trình của chủ
nhân.
– Ha ha ha,
không sao ta, có thể cho ngươi vào một nơi bí mật để ngươi đột phá. Ta cũng phải
tu luyện một thời gian. Khi nào xong việc tự ta sẽ có cách mang theo ngươi đi
cho đến khi ngươi đột phá xong mới thôi.
– Mọi chuyện
nghe theo căn dặn của chủ nhân.
– Tốt. Ta sẽ
cho ngươi đến một nơi, nhưng ngươi không được phép chạy loạn. Đồ vật không thể
đụng, ở đó có nguồn nước. Đói bụng ta sẽ cho ngươi đồ ăn. Cấm làm phiền các người
khác bằng không chết tự chịu.
– Dạ chủ
nhân.
Linh thú
không hỏi han nhiều. Đã nhận chủ vậy cứ việc làm theo lời chủ nhân căn dặn là đủ.
Dù chết cũng phải hoàn thành nhiệm vụ. Trấn Phong ra lệnh cho xà ưng thả lỏng
tinh thần rồi thu nó vào trong Hắc Giới. Đưa nó đến bên hồ nước rồi nhờ hai vị
sư phụ chiếu cố cho nó. Cũng thu hết số thịt linh thú chất đống như núi và số
thú đan. Sau đó ra ngoài bày hộ trận, ảo trận rồi cũng vào trong Hắc Giới tu
luyện.
Đã có thể
làm quen với Hồ Điệp Phong rất muốn gọi luôn Hắc Long ra xem đây là thần vật
gì. Hồ Điệp tu luyện bên trong thức hải của Trấn Phong nên tạm thời Phong cũng
không luyện chế tinh thần đan. Có Hắc Giới là nơi các linh hồn có thể ký gửi
nên Phong cũng không lo Hồ Điệp không có chỗ ăn ở. Vào trong Hắc Giới xà ưng
cũng rất thoải mái. Linh hồn của linh thú yếu ớt hơn nhân loại rất nhiều nên
khi vào trong Hắc Giới là nơi linh hồn ký gửi xà ưng cảm thấy có thể ngay lập tức
đột phá.
Trấn Phong
cũng lui vào lầu các của mình đem Hắc Long giáp ra ngắm nghía. Dem một nửa tinh
thần lực của mình chìm vào trong Hắc Long giáp. Không bị cản trở gì rất nhanh
Phong bước vào một phiến thiên địa đầy các hình thù kèn, vĩ cầm, đàn ghi ta,
các loại trống lớn nhỏ. Thì ra chủ nhân của thế giới này lại rất thích âm nhạc.
Phong bước vào một đại điện có cửa lớn không khóa. Vào bên trong lại thấy một
con độc nhãn hắc long ngủ trên một sân khấu của giàn nhạc giao hưởng. Đây như một
nhà hát lớn, có sân khấu khá rộng. Các hàng ghế ngồi bằng gỗ lim rất đẹp mắt.
Có cửa sổ và màn gió đung đưa. Trên sân khấu con hắc long rõ ràng chỉ có một mắt.
Thân và đầu như con tê giác nhưng trảo và chân sau lại giống như trảo ưng, cánh
rơi màu đen nhánh. Ở giữa mặt nó có một chiếc sừng rất to. Kích cỡ của đầu so với
tê giác rất giống nhưng lại nhỏ hơn một chút. Hắc long đang ngáy khò khò. Phong
bước nhẹ vào thì cũng làm hắc long tỉnh. Nó ngóc cái đầu lên cao, mắt lóe lên một
cái, mở miệng giọng nói tiếng người:
– So you have finally come. Take a sit baby!