Đan Khí Thần Tôn

Chương 11: Khống Hỏa Quyết


Đọc truyện Đan Khí Thần Tôn – Chương 11: Khống Hỏa Quyết


Lời của Tác giả: Hi các bạn. Đây sẽ là chap cuối của tuần này. Hẹn gặp lại
các bạn vào thứ hai.


Trong hắc giới chỉ lão tủm tỉm cười giảng dạy:

– Tri thức luyện khí không chỉ đơn thuần là sử dụng búa đưa lên đập xuống.
Khi đến cảnh giới thần cấp sẽ chuyên dùng tinh thần lực để mô phỏng đồ vật. Ta
cũng đã lâu không dùng búa để luyện khí nữa rồi. Tinh thần lực, đó là chìa khóa
để trở thành đỉnh cấp luyện khí đại tông sư. Lôi gia tuy có tiềm năng nhưng
chưa lên đến đỉnh. Ngoài tri thức về rèn cũng phải học trận pháp. Có rất nhiều
loại trận pháp. Có loại tấn công, có loại phòng thủ, có loại tạo ảo cảnh, có loại
dùng để tụ tập linh khí. Có loại dùng để khởi động các guồng máy móc khôi lỗi.
Bày ra trận pháp sau đó dùng cảm ngộ ấn ký vào tinh thạch hay các tài liệu đó
là tri thức vẽ trận văn. Người sử dụng trận văn chỉ cần khởi động trận văn chứ
không cần biết đến cách lập ra trận pháp. Một trận văn chỉ sử dụng được một lần.
Khi khởi động rồi sẽ không thể đình chỉ hay nói cách khác là sau khi đình chỉ sẽ
không thể sử dụng thêm một lần nữa. Sau mỗi lần sử dụng trận văn sẽ báo hỏng.
Khi đem hai loại tri thức này kết hợp với nhau vào luyện khí sẽ có thể dùng thú
hạch hoặc thú đan ghi chép lại trận pháp thành trận văn của khí giới. Có thể khởi
động nhiều lần. Dùng linh khí của người sử dụng để kích hoạt trận văn. Tri thức
này được gọi là chú khí thuật.

Ngừng một lát Khí Tổ nhìn xéo Đan Tổ như khiêu khích ta dạy đồ nhi ngươi
làm gì được ta.

– Khí giới tức binh khí hay áo giáp, không gian giới chỉ hay xuyên tinh
toa đều được gọi chung là khí giới. Đẳng cấp chia ra phàm tức hoàng và huyền cấp,
linh tức địa cấp và thiên cấp, rồi đến thần và chí tôn cấp. Phàm khí chỉ hoàng
cấp và huyền cấp vì chúng chưa có linh tính. Linh chỉ các loại khí giới đã sinh
ra linh tính. Điều kiện của địa khí là phải sinh ra được linh tính sơ khai. Thần
cấp chỉ những đồ vật đã sinh ra trí tuệ như nhân loại, chứa đựng được linh hồn
và cuối cùng là chí tôn khí, là những khí giới nghịch thiên có thể chứa đựng sự
sống.

– Sư phụ, vậy xuyên tinh toa là chí tôn khí.

– Ha ha ha, tiểu Phong, xuyên tinh toa không phải chí tôn khí. Nó chỉ là
đồ vật bình thường mà thôi. Cũng như con vào một căn phòng. Căn phòng đó có thể
chứa chấp con nhưng căn phòng đó không phải là chí tôn khí. Xuyên tinh toa cũng
chia đẳng cấp thành phàm, vương, hoàng, đế. Con là luyện khí sư, những tri thức
cơ bản này con phải nhớ rõ. Linh cấp khí giới đã có linh tính sơ khai. Nếu một
xuyên tinh toa sinh ra linh tính vậy có thể sếp vào hàng linh cấp. Xuyên tinh
toa sếp theo to nhỏ, độ xa hoa mà chia ra hạ trung thượng đỉnh cấp bậc. Phàm cấp
xuyên tinh toa có thể dùng để đi lại các đại lục. Vương cấp cũng thế nhưng đã
có thể ra ngoại vực phạm vi ngắn. Dùng để di chuyển qua những hành tinh gần.
Hoàng cấp có thể dùng để qua lại những hành tinh xa hơn với nhau rồi. Có thể
dùng để xuyên không. Đế cấp thì thuộc loại nhanh khủng bố. Trong một tinh cầu tốt
nhất là dùng vương cấp xuyên tinh toa để di chuyển. Vì dù sao vương cấp chỉ có
tốc độ nhưng không thể xuyên không. Kết giới của tinh cầu rất dày, kể cả đế cấp
cũng không thể phá hủy. Nếu muốn xuyên không thì phải ra ngoại vực. Ở đó không
có sức cản.

– Sư phụ như vậy sư phụ có thể đúc ra loại xuyên tinh toa cấp bậc gì?

– Dĩ nhiên là đế cấp đỉnh rồi. Ngươi dám khinh thường lão tử? Hỏi thế mà
cũng hỏi.

– Đệ tử không dám. Nhưng sư phụ, hắc giới có thể chứa con tức chứa người
sống. Vậy phải chăng hắc giới đã lên đến cấp bậc chí tôn?

– Ha ha ha, Phong nhi, tên mặt đen đó còn chưa có bản lĩnh đó. Hắc giới
là đồ vật tên mặt đen dùng những tài liệu hắn còn sót lại từ xuyên tinh toa và
hồn thạch đã báo hỏng để chế tạo ra nhằm để hấp dẫn người có tinh thần lực mạnh
mẽ mà thôi. Chúng ta nhờ đó có thể tìm thấy và gửi gắm linh hồn trong thức hải
của ngươi chờ ngày trở lại thế giới này. Hắc Giới chưa có linh hồn cường mạnh
nhưng tên mặt đen đã dùng số lượng lớn không gian thạch và trận pháp đặc thù để
có thể chứa chấp người sống.

– Sư phụ nói vậy có phải hắc giới cũng là một loại xuyên tinh toa?

– Không phải. Hmm… Thật ra từ đây đến địa cầu thì cần xuyên tinh toa.
Nhưng điều kiện từ địa cầu đi thì lại không cần.

Do dự một thoáng. Khí Tổ nói tiếp:

– Phong nhi, sư phụ thật sự khuyên ngươi. Ngươi đã là người của thế giới
này. Nếu trở về địa cầu ngươi sẽ mắc két tại đó, sẽ không trở lại đây được nữa.
Sẽ giống như hai chúng ta là những linh hồn phiêu bạt không chỗ nương thân.

– Sư phụ tại sao?

– Ngươi cũng biết dòng chảy thời gian của thế giới này nhanh hơn so với
địa cầu?

– Biết!

– Pháp tắc hỗn độn rất rõ ràng. Như nhiệt độ từ nóng chảy sang lạnh. Từ
độ cao chuyển biết xuống thấp đến khi nào bão hòa mới thôi. Đó là điều bất biến
không thể thay đổi. Nếu ngươi muốn nghịch thiên để đi thì phải có lực lượng để
thay đổi pháp tắc của hỗn độn. Dòng thời gian nhanh hơn thì phải chảy sang bên
có dòng chảy chậm hơn. Vậy sẽ có lúc bão hòa, lúc đó cả hai đều có dòng chảy thời
gian nhanh như nhau. Nhưng hỗn độn còn có kết giới, ngăn cách khiến dòng chảy của
thế giới này không ảnh hưởng đến thế giới khác. Xuyên tinh toa đế cấp đúng là
có thể phá kết giới đó một lần nhưng sau đó sẽ báo hỏng. Khi đến được địa cầu
thì phải nhờ vào pháp tắc của hỗn độn, lợi dụng pháp tắc của Hỗn Độn để quay lại
đây. Nhưng điều kiện này còn khó hơn đúc ra xuyên tinh toa.


Trần trừ thoáng thếm một lát. Đan Tổ chen vào:

– Phong nhi. Một thể xác chỉ có thể chứa chấp được một linh hồn. Chúng
ta khó khăn lắm mới có thể kiếm được người biến dị như ngươi. Người mà về lại
chúng ta cũng sẽ không theo ngươi về.

– Sư .. sư phụ dùng linh hồn của con để xuyên? Dùng linh hồn làm xuyên
tinh toa?

– Tiểu tử. Lúc đầu đến thế giới kia chúng ta cũng đâu biết cần điều kiện
hà khắc như vậy chứ. Làm người có duyên nghiệp. Cho dù như chúng ta khi linh hồn
vẫn lạc cũng sẽ mất đi thần thức chuyển kiếp đầu thai vào các giới mà thôi.

Mắt Trấn Phong lóe lên:

– Sư phụ nói vậy lục giới thật sự là có? Thiên, địa, nhân, súc sinh, ngã
quỷ, Atula. Đó là lục giới! Linh hồn sau khi rời thân xác sẽ theo duyên nghiệp
của mình mà chuyển kiếp đến các giới?

– Ta làm sao biết. Lão tử chưa từng chết qua. Nhưng theo suy đoán hẳn là
vậy. Chúng ta không thể không nhắc ngươi. Phong nhi. Ngươi thật sự trần duyên
đã hết.

Trầm ngâm do dự một hồi lâu. Cả năm nay lúc nào Phong cũng ôm mối hy vọng
để trở về địa cầu. Thì ra địa cầu đúng chắc là nhân giới. Vậy nơi có linh khí nồng
đậm tại đây hẳn là thiên giới sao? Vậy còn các giới khác thì ở đâu? Nghĩ đến
đây liền hỏi.

– Sư phụ vậy các giới khác ở đâu.

– Haizz… chúng ta không biết. Tung hoành lục giới. Đó là câu cửa miệng
của cường giả của thế giới này được truyền lại từ thưở Sơ Khai của hỗn độn.
Nhưng lục giới ở đâu thì không ai biết. Hay có thể nói, đã không còn ai biết. Chúng
ta là những người của cuối thời kỳ Hồng Hoang. Thời kỳ đó đã tồn tại không biết
bao nhiêu tỷ năm. Trước đó là thời kỳ Sơ Khai của Hỗn Độn. Sau thời kỳ Sơ Khai
của Hỗn Độn đã không còn ai ngao du khắp cả lục giới nữa. Nhưng chúng ta biết
chắc. Nhân giới là nơi chung chuyển để đi sang các giới khác. Nhưng cho dù đã sống
bao nhiêu năm tại Nhân giới chúng ta cũng không tìm được cửa đến các giới khác.
Chỉ là chúng ta ở đó quá lâu, muốn liều một lần để thử tìm về. Chúng ta nghĩ
khi nhân loại rời bỏ thể xác, sẽ theo duyên nghiệp của mình để chuyển kiếp. Kết
quả chúng ta đã theo ngươi đến đây. Có thể nói không phải chúng ta đưa ngươi đến
đây mà là ngươi không có chúng ta cũng sẽ đi đến nơi này thôi à. Nếu biết vậy,
ta thà để mụ thối này ở lại địa cầu à.

– Lão già chết tiệt đúng thật là muốn qua cầu rút ván?

Mặc kệ Đan Tổ giơ chân múa tay Khí Tổ vẫn ôn tồn giảng dạy:

– Hẳn nếu muốn đến các giới khác chắc chắn cũng sẽ theo duyên nghiệp để
chuyển kiếp. Muốn đi đâu thật ra là phải tạo duyên nghiệp cho chính mình lúc
còn sống. Trong truyền thuyết có cảnh giới có thể đến gần với Hỗn Độn, thậm chí
có thể thay đổi pháp tắc của Hỗn Độn. Nhưng chúng ta đã lần mò bao năm cũng
không chạm đến cánh cửa kia. Ngày hôm nay lại mất đi thân xác. Không thể tiếp tục
tu luyện. Chỉ có thể dựa vào linh hồn lực để tồn tại.

– Tiểu tử. Ta và Đan tổ cũng đã sống đủ. Chúng ta nhìn qua nhân tình thế
thái. Cũng từng bước lên đỉnh phong của tu luyện giả. Chỉ là chúng ta còn chưa
truyền lại y bát cho ai nên không cam lòng chuyển kiếp mà thôi. Ngươi là hy vọng
của chúng ta. Ta cũng không mong đào tạo ra một đồ nhi sau đó ngươi lại mắc kẹt
tại nhân giới.

Trấn Phong nghe vậy lòng cũng bùi ngùi. Chuyển kiếp kiểu xuyên thế này
thật là xui xẻo. Xuyên đâu không xuyên lại xuyên vào cái kiếp gánh vác trách
nhiệm nặng nề. Đôi vai hắn khẽ rũ xuống. Thẫn thờ ngước nhìn bầu trời của hắc
giới. Bao nhiêu hy vọng vừa mới lóe lên đã bị dập tắt. Hắn đưa tinh thần lực chạm
vào kết giới của bầu trời. Nói là bầu trời nhưng đúng ra nó giống như trần nhà
của một sân vận động rất lớn. Hắn tùy ý thay đổi màu sắc của trần nhà thành màu
xanh da trời như bầu trời thật. Đứng lên phất tay một cái, một hồ nước nhân tạo
được đào xuống. Đây là không gian của hắc giới. Đan Tổ và Khí Tổ đã sống trong
Hắc Giới bao năm. Theo sự ôn nhuận linh hồn của hai cường giả, Hắc Giới đã sinh
ra linh tính sơ khai. Tuy chưa thành hình nhưng nó đã nhận Phong làm chủ nhân. Hắc
Giới này do Khí Tổ làm từ hồn thạch. Có công dụng an dưỡng linh hồn của hai vị
Đan Tổ Khí Tổ. Sau khi theo Phong hơn một năm, Phong đã đeo nó tu luyện. Mỗi
khi tu luyện xong Hắc Giới đã hấp thu linh khí tinh thuần đã được tinh luyện.
Giữa Hắc Giới và Trấn Phong đã vì vậy mà sinh ra sự liên kết.

Trấn Phong nhắm mắt tĩnh tâm lại. Trở lại địa cầu đó là tâm nguyên duy
nhất của hắn nhưng theo thời gian thay đổi hắn đã cảm nhận được trách nhiệm của
hắn đối với thế giới này. Trở lại địa cầu đã không còn là mục tiêu duy nhất của
hắn nữa. Hắn có trách nhiệm với gia tộc. Còn có sự đe dọa của Cổ Ma tộc. Hình
như định mệnh đang sắp sếp vai trò của hắn. Có cái gì đó luôn muốn ngăn cản hắn
trở lại địa cầu. Vứt hết những lo âu sang một bên. Nếu muốn quay lại địa cầu
thì phải trở lên mạnh mẽ. Không quay lại được muốn sinh tồn tốt tại thế giới
này cũng phải trở lên mạnh mẽ. Vậy điều kiện tiên quyết là phải có thực lực. Hơn
nữa hắn đang ở nơi không người. Thịt linh thú chứa đựng linh khí nồng đậm và thịt
của nhân loại cũng vậy. Linh thú cũng săn giết nhân loại. Chỉ cần nuốt nhân loại,
chúng sẽ có thể cảm ngộ được nhân tính. Linh thú có sức sống mãnh liệt hơn nhân
loại nhưng trí tuệ của chúng thì quá kém. Đến địa giai cấp mới bằng đứa trẻ 5-6
tuổi. Thiên cấp mới là đứa trẻ 10 tuổi. Đến thiên cấp đỉnh mới là nhân loại
18-20 mà thôi. Đôi khi còn chưa biết lừa lọc. Chúng chiến đấu bằng linh tính và
thiên phú của mình. Thân đang ở nơi nguy hiểm không cho phép Phong suy nghĩ viển
vông. Mặc kệ sau này sẽ ra sao. Tăng thực lực lên mới là điều cần thiết.

Trấn Phong đã tu luyện tốt các võ kỹ. Nhưng hắn vẫn đang buồn bực vì
chưa có loại công pháp thích hợp cho hắn. Công pháp là kỹ năng vận hành linh
khí qua các kinh mạch. Công pháp cũng chia ra thành thiên địa huyền hoàng. Lôi
gia tu luyện chính là Dung Hỏa Quyết và Tinh Thần Thí Luyện Quyết. Một cái là
tu luyện hỏa thuộc tính, cái khác tu luyện tinh thần lực. Vì Phong thiếu quyết

chính là công pháp để có thể tu luyện được tất cả 10 loại thuộc tính. Vì điều
này mà đôi khi buồn bực không thôi. Mặc dù hôm nay hắn chưa tu luyện được nhưng
điều đó sẽ không kéo dài vĩnh viễn. Mỉm cười trấn tĩnh Phong nói:

– Hai vị sư phụ. Chuyện trở về địa cầu tạm thời không cần nhắc nữa.
Phong nhi sẽ không buông bỏ cơ hội nhưng cũng sẽ không cố chấp nữa. Tăng lên thực
lực mới là chính đạo. Không phải điều tiên quyết của tu luyện giả là phải có được
loại công pháp phù hợp với mình hay không? Một người không thể tu luyện 2 loại
công pháp. Tinh thần lực cũng cần công pháp nhưng không sử dụng đan điền nên
không ảnh hưởng. Nhưng để tử có quá nhiều thuộc tính. Biết chọn loại nào cho hợp
đây.

– Dĩ nhiên là chọn hỏa thuộc tính rồi. Tiểu tử, ngươi là truyền nhân của
chúng ta. Không có hỏa công thì chúng ta còn truyền y bát được cái rắm.

Nghe Khí Tổ nói thì Đan Tổ cũng gật gù.

– Lão mặt đen này nói đúng lắm. Tiểu tử, ta biết ngươi có rất nhiều thuộc
tính nhưng không thể lấy hết phải chọn một. Tham thì thâm đó à.

– Haizz sư phụ. Đồ nhi có Hỗn Độn Thánh Thể. Làm sao buông bỏ các thuộc
tính khác đây. Bộ trên đời này không có loại công pháp nào để dung hợp được tất
cả các thuộc tính sao? Tại sao cứ phải chọn một?

– Tiểu tử, thường thì tu luyện giả chọn thuộc tính cảm ứng được lúc đầu
tiên vì đó là loại mà hắn có thiên phú cao nhất. Sau này có thể từ từ lãnh ngộ
sau đó cảm ngộ thêm rồi tự mình dung hợp. Có nhiều thuộc tính cũng chưa hẳn là
chuyện tốt. Phải cảm ngộ rất nhiều nên cũng có rất nhiều tu luyện giả không đủ ngộ
tính phải gặp đại nạn khi hết tuổi thọ. Tu luyện giả phải có thiên phú nhất định
nhưng ngộ tính cũng phải có, chọn loại thiên phú cao nhất để tu luyện mới có thể
truy cầu cảnh giới cao nhất.

– Ê lão mặt đen. Ta nghĩ cũng có thể có!

Khí Tổ mắt lóe lên tia sáng dị kỳ:

– Ý của ngươi là loại công pháp năm xưa?

– Phải, Khống Viêm Quyết. Chỉ có nó!

Khí Tổ gật gật đầu:

– Tu luyện cái công pháp đó như gân gà. Hắn nhai nổi sao?

– Không thử làm sao biết. Ông đừng có lôi thôi. Mau xuất tí huyết ra đi.

Nói xong Đan Tổ tủm tỉm cười như người gặp họa. Khí Tổ cũng trầm ngâm rồi
phóng ra một quyển trục màu vàng lửa. Sau đó nét mặt âm trầm ngồi bệt xuống.
Đan Tổ cũng phóng ra một quyển trục màu trắng đưa cho Trấn Phong:

– Phong nhi, tu luyện thứ này ngươi sẽ là vô địch thiên hạ.

– Đây là?

– Khống Viêm quyết. Nhớ năm xưa Liên Minh Bách Tộc cử đại hổi bầu chọn
minh chủ. Lúc đó cũng cử hành ra đại hội đệ nhất cao thủ trẻ tuổi. Chúng ta đã
tham gia lúc đó. Trong đó cũng có tổ tiên của Lôi gia thời bấy giờ. Sau này một
phần công pháp đó truyền đời trong Lôi gia.

– Công pháp truyền đời của Lôi gia, sư phụ nói là Dung Hỏa Quyết?

– Phải. Năm xưa Người Khống Hỏa sáng chế ra một loại công pháp chuyên
môn để khống hỏa. Được chia ra làm ba quyển thượng trung hạ. Trong đó lão mặt
đen này ỷ mình tài ba lại đi tranh đoạt quyển hạ. Ta tranh với bọn hắn không nổi
nên đã tranh quyển trung. Còn tổ tiên của Lôi gia lúc đó yếu kém nhất, đi tranh
quyển thượng. Trong các cấp bậc, quyển thượng là thấp nhất chỉ là huyền giai
trung cấp. Còn của ta là địa giai đỉnh. Quyển hạ là thiên cấp trung phẩm. Lúc
đưa ra loại công pháp này Người Khống Hỏa cũng không nói rằng đây là ba phần của
công pháp mà hắn đã sáng chế ra.

Lúc này Khí Tổ cũng mặt hằm hằm vỗ đùi:

– Tức chết lão tử. Cái tên Người Khống Hỏa chết bầm báo hại lão tử. Còn
nói cái gì là bậc tiền bối. Ta khinh.

– Ha ha ha… Phong nhi ngươi có điều chắc cũng biết. Dung Hỏa Quyết của
Lôi gia có công năng thuần hóa dị hỏa?

– Dạ phải. Trong gia tộc hễ đến Ích Địa cảnh thì sẽ có cơ hội vào cấm địa
của gia tộc lịch lãm tìm kiếm dị hỏa.

Nhắc đến đây Đan Tổ khẽ thở dài:

– Nhớ năm xưa cường giả vẫn lạc nhiều vô số kể. Thi cốt hủ hóa biến
thành Thôn Kiếm Lâm. Thôn Kiếm Lâm rất rộng. Chúng ta còn chưa đi được 1 phần
ngàn của mảnh rừng này. Nếu ngươi cố tình bước tiếp sẽ là nửa bước khó đi trùng
trùng nguy hiểm. Lúc chúng ta rời khỏi Thiên Linh giới thì Hỏa Linh Hải vẫn
chưa có. Năm xưa Đấu Linh Đại lục là đại lục lớn nhất và linh khí cũng nồng đậm
nhất. Rất nhiều người cũng đã đoán biết, với sức giằng co với Cổ Ma Tộc chúng
ta sớm muộn gì cũng phải phát sinh đại chiến với bọn họ. Khi chúng tra trở lại
thì Đấu Linh đại lục đã nay không bằng xưa. Có thể nói Hỏa Linh Hải là do một
phần của thế giới đan điền của Người Khống Hỏa sau khi ngã xuống đã biến thành.
Người Khống Hỏa còn có tên là Viêm Đế Chí Tôn.


– Mẹ nó, cái tên lừa gạt thì đúng hơn. Chỉ Tôn cái rắm. Báo hại lão tử
nhai gân gà bao năm.

Nét mặt của Khí Tổ âm trầm đen sì. Đan Tổ bên cạnh cũng ráng nhịn giải
thích:

– Viêm Đế kia thật sảo quyệt. Hắn chia công pháp ra ba phần Dung Hỏa Quyết,
Luyện Hỏa Quyết và Hợp Hỏa Quyết. Sau đó đưa ra đấu giá để tranh đoạt. Người xuất
huyết nhiều nhất cũng là tên mặt đen. Hắn phải nhận làm rất nhiều nhiệm vụ cho
Liên Minh Bách Tộc. Cuối cùng phải nhận luôn nhiệm vụ cuối cùng đó là cứu vớt
những cường giả đã truy sát thủ lĩnh Cổ Ma Tộc năm xưa. Cuối cùng mất cả chì lẫn
chài lưu lạc tới ngày nay.

Trấn Phong nhìn Khí Tổ sư phụ với ánh mắt kính nể. Không ngờ lão nhân
này đã quên mình phục vụ cho nhân loại bao năm nay. Hắn bỗng cảm thấy quyển
công pháp kia thật sự quá quý giá. Hai tay dâng lại đưa cho Khí Tổ.

– Sư phụ, hậu lễ này đồ nhi không dám nhận.

– Haizz… Không mắc mớ đến ngươi. Năm xưa sư phụ tuổi trẻ hăng máu. Cho
dù không có công pháp này ta cũng việc bất từ nan quên mình phục vụ à. Nhưng mà
đến cảnh giới của ta lại bị cái tến rắm chó kia lừa. Lão tử thật sự không cam
lòng à.

– Haizz lão mặt đen, ông la lối cái gì chứ. Ta cũng như ông là kẻ bị hại
à. Người Khống Hỏa thật ra không có ý chia sẻ công pháp của hắn với người khác.
Phần đầu thì có thể tu luyện. Nhưng đến phần sau thì phải cần phần đầu. Chúng
ta cũng hết cách. Hôm nay lại mất luôn thân thể. Chỉ có thể tiện nghi cho tiểu
tử nhà ngươi. Phong nhi ngươi ngàn vạn lần không nên phụ lòng của chúng ta.

Trấn Phong giật mình hiểu ra, chậm rãi gật đầu. Đan điền của cường giả
sau khi chết lại diễn luyện ra một phiến biển lửa to lớn như vậy sao?

– Sư phụ, Đan điền của một người thật có thể diễn luyện ra một mảnh
thiên địa to lớn như vậy sao? Chứ không phải do các cường giả xé rách miếng
thiên địa đó nên mới tạo thành Hỏa Linh Hải?

Khí Tổ lắc đầu:

– Phong nhi, sư phụ tuy bị tên mặt đỏ đó lừa, nhưng không thể không nói
công pháp đó làm cho ta rất là đỏ mắt à. Trong kế hoạch được định ra lúc bấy giờ
nếu đến phút cuối sắp thua cuộc hắn sẽ bạo nổ đan điền. Chiến tranh bao năm
cùng với Cổ Ma Tộc nếu không có Viêm Đế, chúng ta đã thua không biết bao nhiêu
lần rồi à. Phải nói hòa bình của Thiên Linh thế giới hôm nay là do hắn đổi lấy.
Ngày nay ta đã trở lại thì hắn đã thân vẫn đạo tiêu. Thật ra cho dù ta có được
toàn bộ công pháp này cũng chỉ là gân gà mà thôi à.

Nói xong Khí Tổ than vãn quay đầu bỏ đi để Đan Tổ ở lại.

– Khống Viêm Quyết chia ra làm 3 phần. Dung Hỏa Quyết để bắt dị hỏa, Luyện
Hỏa Quyết để thuần hóa dị hỏa và Hợp Hỏa quyết để dung hợp các loại dị hỏa
thành một loại. Nhưng điều kiện tiên quyết để tu luyện công pháp đó là phải thuần
phục được Thiên hỏa. Các loại dị hỏa khác không đủ để tu luyện bộ công pháp
này. Như phần đầu Dung Hỏa Quyết chỉ đủ để thuần hóa địa hỏa và thú hỏa mà
thôi.

– Dị hỏa có rất nhiều loại nhưng thiên hỏa đặc biệt lại là loại mang bản
nguyên của Hỗn Độn Nồng đậm nhất. Muốn kiếm được cái loại dị hỏa mang kèm các
thuộc tính, đâu dễ gì! Các loại thiên hỏa bao trùm vạn vật. Thí dụ như Viêm Hỏa
của Viêm Đế năm xưa mang thuộc tính hỏa thuần khiết. Si mị lam hỏa của ta mang
tính mộc và hành thủy có sức sống và sức phục hồi mãnh liệt. Kim Sắc thần hỏa của
lão mặt đen mang thuộc tính kim sắc bén và quang huy của ánh sáng. Chúng ta
cũng nhờ hai loại thiên hỏa này mới có thể tiến triển nhanh như vậy. Người Khống
Hỏa năm xưa bất quá tìm ra được có ba loại dị hỏa mà thôi à. Còn ngươi muốn hẳn
là phải thu thập tất cả các loại dị hỏa sau đó đem chúng dung hợp. Nhưng đan điền
của con người sau khi bước vào cảnh giới đại thành Sinh Tử Cảnh sẽ hình thành
ra một thế giới ngưng thật vĩnh viễn. Sẽ không có thể thay đổi. Nếu ngươi quyết
định tu luyện môn công pháp này thì sẽ phải trải qua thiên tân vạn khổ tìm kiếm
dị hỏa. Với cảnh giới dưới Võ Thần Cảnh mà đòi thu phục dị hỏa thật sự là đi
tìm chết mà thôi à.

– “Như nhai gân gà!” Khí Tổ một bên cũng cảm thán chen vào.

Trầm ngâm một lát Trấn Phong mỉm cười:

– Nhị vị sư phụ. Phong nhi một mình thì không được, nhưng có hai kỳ nhân
tư vấn hai bên chả lẽ lại sợ không thể thu phục được dị hỏa sao? Hơn nữa nếu là
Hỏa Linh Hải là thế giới đan điền của Viêm Đế vậy ở đó hẳn phải chứa 3 loại dị
hóa của hắn?

Hai người Đan Tổ Khí Tổ cũng ngước mắt nhìn nhau. Sao mình lại không
nghĩ ra đạo lý đơn giản như vậy chứ? Vỗ đùi cái đét Khí Tổ gật đầu:

– Tiểu tử giỏi. Tuy chúng ta không còn thân thể nhưng dựa vào linh hồn lực
cũng vẫn có thể tồn tại không khác biệt lắm như phàm thể. Dựa vào dị hỏa, cũng
có thể miễn cưỡng đánh được một trận. Nhưng nếu lâm vào ngủ say thì tiểu tử
ngươi lại phải nhai Tinh Thần Thảo như nhai kẹo nữa rồi à. Được, nhân tiện ở
đây không có người. Ta đã bày kết giới cho ngươi rồi. Linh thú dưới thần cấp
không dễ gì phát hiện nơi này. Vậy ngươi cứ ở lại đây đi. Vừa tu luyện vừa có
linh thú cao cấp cho ngươi luyện tay. Tiện thể thu thập linh thảo và các loại
thiên tài địa bảo. Ban ngày học tri thức đan thuật, ban tối ta dạy ngươi tri thức
bày trận và rèn. Dùng thời gian ngắn nhất để ngươi có thể sớm bước vào Sinh Tử
Cảnh.

Trấn Phong ở lỳ trong Thôn Kiếm Lâm. Thỉnh thoảng hắn cũng ra ngoài báo
bình an cho gia tộc nhưng chủ yếu là ở lại Thôn Kiếm Lâm học tập bày kết linh
trận. Học tập tri thức về luyện khí và luyện đan. Trong Thôn Kiếm Lâm cũng có
nhiều loại dược thảo. Hắn tìm được loại nào lại đưa vào Hắc Giới cho Đan Tổ chồng.
Trong Hắc Giới giờ đã có vườn thảo dược, có hồ nhỏ chứa nước, có núi kim khoáng
do Trấn Phong thu thập được. Luyện tập kiếm pháp và quyền cước với linh thú
càng ngày càng nhuần nhuyễn. Cũng có vài lần Trấn Phong gặp được linh thú địa
giai. Nhưng chúng thân là linh thú đối với dị hỏa có sự sợ hãi của bản năng nên
chỉ cần hai vị sư phụ xuất ra dị hỏa là bọn chúng đã cong đuôi chạy. Trấn Phong
nhờ đó mà không gặp nguy hiểm gì nhiều. Hắn cũng hiểu được, hắn không thể ỷ lại
vào sự bảo bọc này của hai vị sư phụ. Chỉ có đem thân dấn vào nguy hiểm hắn mới
có thể ép ra tiềm năng thật sự của cơ thể và tìm được sự đột phá. Tuy nhiên thời
gian tu luyện của hắn vẫn còn quá ít. Tạm thời cứ sống dưới sự bảo bọc của hai
vị sư phụ trước. Khi nào tích tụ được linh khí sau đó mới tính.

Trong thời gian này Lôi gia cũng có những đột phá không tưởng. Với thuật
hợp kích nghiên cứu của Lôi gia các tính năng của các loại hợp kim được dần dần
moi ra, thí nghiệm và đem đi sử dụng trong luyện khí. Các lão nhân gia của Lôi
gia từ Thiên Trung đại lục cũng dần dần kéo đến học hỏi. Trong Lôi gia đột

nhiên xuất hiện vài Võ Thánh Cảnh, Võ Thần Cảnh luyện khí sư. Tuy nhiên sự xuất
hiện của họ không làm náo động các thế lực khác. Họ âm thầm sống trong Lôi gia
cùng các trưởng lão luyện khí sư nghiên cứu về luyện khí thuật. Sản xuất của
Lôi gia cũng dần dần đi vào quỹ đạo và số lượng cũng được ngày một gia tăng. Sự
hấp dẫn của Lôi gia đối với các luyện khí sư quá hấp dẫn khiến không ai không
muốn gia nhập. Số lượng dong binh đoàn của Thôn Kiếm Thành cũng ngày càng đông.

Trong khi các thế lực dong binh đoàn dần dần chiếm đóng địa bàn tại cửa
ngoài của Thôn Kiếm Lâm thì cách 2000 dặm sâu trong Thôn Kiếm Lâm trong một
hang động cũ của một đầu linh thú cấp 7 đỉnh phong một ánh sáng nhàn nhạt lóe
lên sau đó biến mất. Nơi ánh sáng lóe lên xuất hiện một dã nhân quần áo rách rưới
bước ra khỏi hang. Vì để che dấu tung tích cứ mỗi hai ba tuần Trấn Phong lại
thay đổi địa điểm. Kết linh trận tuy có thể dùng ảo cảnh để che dấu ba động của
linh khí nhưng với tốc độ hấp thu của Phong càng ngày càng biến thái nên đã gây
không ít sự chú ý. Mặc dù các linh thú khó có thể phán đoán ra trung tâm của mắt
trận nhưng chúng vẫn có thể cảm nhận được linh khí ùn ùn tuôn vào một không
gian như ẩn như hiện mà chúng khó nắm bắt.

Đây là hang động của một đầu linh thú cấp 7 đỉnh. Trấn Phong phải ăn
không ít đau khổ mới có thể cướp đoạt. Đối chiêu không lại thì chỉ có thể dùng
tinh thần lực công kích thức hải của đối thủ. Cũng may đầu linh thú Hắc Phong
Lang cấp 7 này linh trí thấp không thuộc loại biến dị nên hắn cũng có thể dùng
tinh thần lực làm mê loạn tâm trí sau đó dùng Trấn Phong kiếm đánh ra Long Biên
kiếm pháp đem đầu linh thú này từ từ chặn giết. Bí quyết của Long Biên kiếm
pháp tam hư thất thực được phát huy một cách tối đa. Mặc dù Trấn Phong chưa thể
cứng rắn đối chiêu với linh thú cấp 7 nhưng kết hợp với cước pháp của Long
Biên, Huyền Biến bộ đã miễn cưỡng có thể né tránh và phản kích. Đánh nhau dòng
dã cả ngày mới may mắn dùng Trấn Phong kiếm đâm thẳng vào yết hầu của Lang thú.
Nếu không phải vì Hắc Phong Lang có nhược điểm trí mạng Trấn Phong đã không dễ
dàng gì đem đầu linh thú này đánh bại.

Hắc Phong Lang là loài lang sói sống đơn độc. Lắm lúc chúng cũng theo bầy
đi săn nhưng thường thường chỉ sống rải rác trong phạm vi của mình. Long Biên
kiếm pháp nhanh nhạy sắc bén. Với tốc độ hấp thu linh khí của Trấn Phong Hoàng
Kiếm bình thường đã không thể chịu được. Tay hắn cầm Trấn Phong kiếm huyền khí
cấp 5 lần mò đường ra khỏi Thôn Kiếm Lâm. Ngày hôm nay đúng đã tròn 2 năm thời
gian hắn xuyên việt đến thế giới này. Tu luyện ngày đêm giờ cũng đã gặp bình cảnh.
Mảnh đất trong đan điền Phong rộng thênh thang như một đại lục nhỏ. Linh khí
tinh thuần theo đà hấp thu của Thiên Nhân Hợp Nhất liên tục chui vào các bờ
thành của biên giới. Luôn muốn làm rộng thêm. Nhưng đến giờ thì như bão hòa,
không còn tác dụng lớn mạnh đan điền nữa. Hắn vì việc này buồn bực không thôi.
Không biết phải tu luyện đến ngày nào tháng nào.

Nét mặt Phong âm trầm khi nghe tiếng của Đan Tổ cười khanh khách. Lại một
lần nữa đụng phải ngõ cụt hết đường. Lại một lần nữa phải dùng tinh thần lực
khuếch tán ra xa để cảm ứng vị trí của các loại linh thú. Cảm ứng xem nơi nào
có loài nào mạnh, loài nào yếu rồi hướng phía của loài yếu hơn bước tới. Đây là
cách dò đường của hắn. Đây là cách của Phong đã chuyên dùng để tìm đường ra.
Cách này không được tốt lắm nhưng hắn cũng không có cách nào hơn. Cho dù biết
được đâu là đông tây nam bắc theo hướng mọc của mặt trời thì hắn cũng không tài
nào đoán được cửa ra nằm cách hắn bao xa và vị trí hiện tại của mình. Khi vào
thì hắn cứ một đường liệp sát linh thú, tìm kiếm tài bảo đến khi ngoảnh lại thì
chỉ biết cười khổ vì lại bị lạc đường. Khí Tổ không có cách giúp hắn.

Vườn linh thảo của hắn trong Hắc Giới giờ cũng trở nên to lớn dị thường.
Nhất là có được sự chiếu cố của Đan Tổ, vườn linh thảo của Phong ngày càng đa dạng
phong phú. Đôi khi tìm thấy được những tài liệu hiếm hoi hắn liền ném thẳng vào
Hắc Giới cho Khí Tổ phân loại. Khí Tổ cũng giúp Phong xây một lầu các. Trong lầu
các có Tụ Linh Trận che phủ tốc độ hấp thu linh khí để dành cho sau này Phong
dùng. Hiện giờ hắn chỉ có thể hấp thu linh khí cuồng bạo của thiên địa dùng để
làm lớn rộng đan điền. Bao nhiêu linh khí tinh thuần được Phong tinh luyện đều
bị Hắc Giới hấp thu. Mỗi khi hấp thu xong biên cảnh của Hắc Giới lại lớn hơn một
chút. Bầu trời lại cao hơn một chút. Hiện giờ trong không gian của Hắc Giới đã
có ba lầu các, một cái hồ nhỏ chứa nước. Một vườn linh thảo và một nhà kho chứa
đựng tài liệu thu thập được như các loại tinh khoáng, linh thảo đã thành thục,
thú hạch và thú đan. Vì linh khí trong Hắc giới đã đi qua đan điền của Trấn
Phong nên đã trở nên rất tinh thuần. Các màu sắc của linh khí lượn lờ rõ ràng
trên bầu trời, như ẩn như hiện dưới nền đất của Hắc Giới.

Khi nhìn vào giang sơn của mình hắn không khỏi cảm khái. Hiện giờ hắn đã
như một tiểu phú gia, có một số tài phú tuy không nhiều nhưng cũng không ít. Thịt
linh thú được hắn liệp sát đem đi bán cũng đem lại cho hắn một số tài bảo không
nhỏ. Nếu may mắn tìm được thú hạch đã sinh ra linh tính tức thú đan hắn liền tặng
lại cho Đan Tổ và Khí Tổ để sau này luyện đan và luyện khí. Thú hạch đem bán.
Ánh mắt của Phong giờ đã đặt lên rất cao. Phong chuyên đi kiếm linh thú cấp 6 để
liệp sát. Thật không ngờ một tiểu tử mới hai năm trước còn bị con hắc phong
lang cấp 3 đuổi chạy chối chết giờ đã trở thành một đại cao thủ đỉnh tiêm của
Thôn Kiếm Thành. Tuy cảnh giới tu vị của hắn không cao nhưng hắn thắng là ở tốc
độ hấp thu linh khí. Sau thời gian ma luyện tại Thôn Kiếm Lâm tốc độ hấp thu
linh khí của hắn còn nhanh hơn Khai Thiên Cảnh bình thường đến cả trăm lần. Đôi
khi còn dư thừa linh khí để sử dụng trong chiêu pháp. Trấn Phong thua là vì hắn
chưa thể tích tụ linh lực trong đan điền nên không thể áp súc linh khí để dùng
các tuyệt chiêu khủng bố. So với khai thiên cảnh có thể dùng linh khí để làm điểm
tựa trên không trung và bay lượn Phong chỉ có thể dùng Thiên Mã Hành Không để
nhảy cao, nhảy xa và di chuyển trên không một quãng ngắn mà thôi. Bất quá cùng
cấp với Ích Địa Cảnh hắn tin tưởng hắn không thua ai. Hiện giờ hắn đã có chút
thực lực để đối chiêu cùng cường giả.

Phong cảm thấy với bình cảnh hiện giờ đã đến lúc hắn phải vào bảo địa của
gia tộc lịch lãm. Nhớ đến đôi môi đỏ mọng của mỹ nhân Nhã Lan hắn chỉ biết
khóc. Đúng thật là cám treo heo nhịn đói mà. Đã dứt trần duyên sao mình còn kiếm
cớ từ chối nàng. Hình bóng của Trang Hà và cu Đạt thoáng nhạt nhòa. Nhưng khi
nghĩ đến mình đã ở đây được hai năm, tương đương với địa cầu hai ngày thì hắn
chỉ biết khóc. Cái kiểu bất công thế này thật khiến hắn khó sử. Mới xa vợ hai
ngày đã xách xe đi tìm gái. Vợ mà biết được chắc sẽ cho hắn ăn không biết bao
nhiêu đau khổ. Lẩn tránh linh thú và tìm đường trở lại. Không sai biệt lắm lại
mất thêm một tháng hắn đã tìm thấy nơi lúc xưa hắn đã lần đầu tiên đến thế giới
này.

Cái hố đen thoáng hiện trước mặt thì hắn bắt được cảm giác thân quen như
sự liên kết của huyết mạch. Trấn Phong bước chậm đến cái hố. Mắt mở to khi trước
mặt Phong thoáng hiện một chú cún lông bạc dễ thương. Bế cún con lên Phong khẽ
run.

– Thế giới này không có chó, động vật dễ thương như vậy không thể tồn tại
ở thế giới này. Ngươi đến từ địa cầu?

– “Gúpf gúpf!” Cún con đưa mắt lung linh nhìn lên vẫy đuôi như mừng rỡ
đã tìm thấy người thân.

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

Đan Khí thần Tôn – Chương 12: Chú chó dễ thương sẽ ra mắt các bạn vào thứ
2 tuần sau.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.