Đọc truyện Dấm Phu – Chương 8
Kể từ khi Tả Tấn Nguyên và Hạ Vân Hoàn thành thân, nàng cũng chính thức trở thành người của tướng phủ, sẽ cùng hội cùng thuyền với những người ở đây.
Cho dù trước kia Hạ Tể tướng có xem thường Tả Tấn Nguyên cỡ nào, hiện giờ vẫn phải nể tình nàng là thê chủ của Hạ Vân Hoàn, biểu tình trên mặt cũng có chút thay đổi, không cứng ngắc như trước nữa.
Khoảng bốn ngày đã trôi qua kể từ ngày thành thân, Tả Tấn Nguyên trong phủ vẫn làm công việc như trước, cứ như vậy mờ mịt trôi qua 4 ngày, đến ngày thứ 5, tin đồn Hạ Vân Hoàn có mối quan hệ ái muội với quý nhân đã tới cửa.
Lúc đó Tả Tấn Nguyên đang dọn lá rơi trong sân, hết sức nhàm chán, những người hầu đang dọn dẹp cùng nàng đột nhiên tụ tập lại, trốn trong góc thì thầm với nhau, còn lén lúc thăm dò mà nhìn, giống như đang nhìn gì đó.
Tả Tấn Nguyên không ngăn nổi sự tò mò của mình, lén lút thò lại gần, tầm mắt lén lút nhìn theo những người này.
Nàng không thấy ai, ngay cả một con chuột cũng không thấy.
Nhưng bên tai lại tình cờ nghe được một đề tài rất thú vị.
Mỗi phủ lớn đều không thiếu người thích khua môi múa mép, tướng phủ cũng không ngoại lệ.
“Ngươi nghe gì chưa? Hôm nay chính mắt ta thấy xe ngựa của Tam hoàng nữ ngừng ở trước cửa đó.”
“Ngươi có nhìn lầm không vậy? Tam hoàng nữ chưa bao giờ đến đây, cùng lắm là hẹn Thập công tử gặp gỡ ở ngoài phủ thôi.”
“Trước kia là như vậy, nhưng bây giờ Thập công tử đã thành thân.
Tam hoàng nữ nghĩ chuyện này cũng không cần cố kỵ nữa, cho nên ngay cả cửa cũng dám tới.”
“Chà, vậy không phải người kia rất đáng thương sao?”
Những người này nếu thật sự bị bắt lại đem truy cứu, đã sớm mang tội đại nghịch bất đạo.
Quan trọng hơn, nàng lại trở thành nữ nhân đáng thương trong miệng bọn họ.
Vẻ mặt nàng bình tĩnh, tùy ý để cho đám người đó nhìn, lúc bọn họ chuẩn bị tiếp tục thảo luận vấn đề này, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm, đám nhát gan này sợ đến mức chạy trối chết, để lại một mình nàng ở trong sân.
Nàng yên lặng tiếp tục làm việc.
Lúc làm xong việc trong tay, lục phủ ngũ tạng của nàng cũng bắt đầu thúc giục.
Nàng bước về hướng cửa nhà của mình, trên đường đi lại gặp được quý nhân trong miệng của đám hạ nhân vừa rồi.
Nàng dừng lại ở ven đường, chờ Tam hoàng nữ cùng người kia đi nhanh qua, nàng liền cúi đầu rất thấp.
Trong đầu nàng lại nhớ rõ những gì mình vừa chứng kiến.
Hạ Vân Hoàn diện mạo vẫn tuấn mỹ như lời đồn, đặc biệt là khi hắn mỉm cười nhẹ, có thể nói là khuynh quốc khuynh thành.
Tối hôm qua cùng vừa rồi nàng không nhìn kỹ, hiện giờ vội vàng thoáng nhìn, thân thể giống như không phải của mình, nhất thời khó khống chế được nhịp tim trong lồng ngực.
“Này, vị này chẳng lẽ là thê chủ của A Hoàn?”
Nàng vốn đã muốn đem chính mình giấu đi, nhưng người này rõ ràng không có ý định buông tha nàng, đây cũng là lý do tại sao khi nhìn thấy người này tới nàng cũng không nhanh chóng bỏ chạy.
Hòa thượng chạy, miếu không chạy.
Cái gì nên đến, cuối cùng cũng sẽ đến.
Nàng đành phải ngẩng đầu lên nhìn hai người đứng trước mặt mình.
Một người là phu quân trên danh nghĩa của nàng, người đứng bên cạnh hắn, không ai khác là Tam hoàng nữ đương triều.
Sở dĩ Tam hoàng nữ được đương kim nữ hoàng sủng ái, không chỉ bởi sự thông minh mà còn vì dung mạo của nàng.
Trên đời này, nam tử lấy âm nhu vì mỹ, nữ tử lấy tuấn lãng vì mỹ, mà Tam hoàng nữ đương triều lại là nữ sinh nam tướng, trong đôi mắt đẹp mê hồn dường như có màu sắc nhộn nhạo, cằm nhọn và đôi môi màu hồng nhạt, thoạt nhìn căn bản chính là một giai nhân có đôi mắt trầm ngư, duyên dáng, yêu kiều.
Ánh mắt của nàng xem đến thất lễ, khiến cho nữ tử trước mặt tức giận, tát cho nàng một cái, khuôn mặt đỏ bừng, nhưng nàng chỉ có thể nghiến răng chịu đựng.
“Ta không biết A Hoàn lại gả cho một người câm.”
Thấy Tam hoàng nữ tức giận, Tả Tấn Nguyên bất đắc dĩ trả lời.
“Tiểu nhân đúng là Tả Tấn Nguyên, nhất thời không nhận ra Tam hoàng nữ, là tiểu nhân sai, xin Tam hoàng nữ trách phạt.”
Nàng chờ đợi hồi lâu, đôi mắt khẽ nâng lên, nhìn thấy Hạ Vân Hoàn kéo kéo tay áo của Tam hoàng nữ.
“Chúng ta đi thôi, ở lại lâu e rằng không tốt lắm.”
Hiếm khi Hạ Vân Hoàn tốt bụng như vậy, ánh mắt nhìn nữ nhân quỳ trên mặt đất như một con kiến.
Trước đây hắn không biết đã gặp bao nhiêu nữ nhân giống Tả Tấn Nguyên, nhưng người dám có thần sắc buồn cười trong mắt, duy nhất chỉ có Tả Tấn Nguyên.
Vì vậy, hắn nhìn Tả Tấn Nguyên thêm vài lần.
Hạ Vân Hoàn vì nàng cầu xin dường như càng khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, cơn tức giận của Tam hoàng nữ không hề biến mất mà còn bùng cháy hơn nữa.
Tuy Tam hoàng nữ còn đang ở trong tướng phủ, vẫn ra lệnh cho người kéo Tả Tấn Nguyên xuống, ở trước mặt nàng, tận mắt nhìn thấy da thịt dưới thân Tả Tấn Nguyên bị đánh đến da tróc thịt bong, quần áo sạch sẽ dần dần nhiễm máu tươi, lúc này mới kéo khóe miệng, tâm tình tốt mang Hạ Vân Hoàn rời đi.
Người được lệnh đánh Tả Tấn Nguyên xong cũng xách theo đại bản đi ra, bỏ nàng lại trong sân, để nàng cả người chật vật vừa đi vừa bò.
Dọc theo đường đi, nàng lại bị những người hầu trong phủ chế giễu.
Đáy lòng nàng oán hận tự khinh bỉ chính mình.
Nàng vẫn chịu không được mà suýt nữa đã kêu ra tiếng, mất mặt hơn là lúc đó đang ở trước mặt Hạ Vân Hoàn và Tam hoàng nữ, sau này càng khó làm người.
Nàng thầm thở dài trong lòng, tính tình của Tam hoàng nữ thật sự không tốt chút nào, nóng nẩy như thế, sau này nếu nàng làm nữ hoàng, bọn họ sẽ không sống được.
Cho dù vừa rồi nàng không thất lễ trước mặt Tam hoàng nữ thì vẫn không thể thoát khỏi tình cảnh bị quất trượng.
Nàng nhớ tới ánh mắt của Tam hoàng nữ khi nhìn Hạ Vân Hoàn, đó rõ ràng là ánh mắt nhìn người yêu, mà thân phận của Tả Tấn Nguyên là thê chủ của Hạ Vân Hoàn, quả thực là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt đối với Tam hoàng nữ, nếu nàng không thất lễ như vậy, có lẽ Tam hoàng nữ sẽ không bỏ qua dễ dàng như thế.
Chỉ bị đau mà không chết là nàng đã thắp hương lễ Phật rồi.
Nàng trăm đắng nghìn cay mà bò về phòng ngủ của mình.
Hai gã sai vặt hầu hạ trong phòng thấy bộ dáng nàng chật vật như thế cũng giật mình, nhưng họ không đứng nhìn như những người khác trong phủ mà ngược lại còn ân cần đỡ nàng lên giường, cầm một lọ thuốc đưa đến tay nàng.
Nàng kinh ngạc không thôi, đôi mắt nhìn chằm chằm cái lọ trong tay.
Hai gã sai vặt dường như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, mở miệng nói.
“Đây là thiếu gia phân phó, chờ thiếu nãi nãi trở về liền đem thuốc cho ngươi, để thiếu nãi nãi tự thoa.
Tiểu nhân sẽ đi ra ngoài bên ngoài canh gác.”
Không đợi nàng trả lời, hai vị gã sai vặt đã bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, để lại không gian trong phòng cho nàng.
Tả Tấn Nguyên nhìn chằm chằm vào lọ thuốc, không làm gì cả.
Ánh mắt nàng phức tạp, tay sờ thân lọ, cũng không mở ra.
Mặc dù nàng không yêu Hạ Vân Hoàn, nhưng tự tôn của nàng lại bị Tam hoàng nữ oán hận giẫm dưới chân trước mặt Hạ Vân Hoàn như thế, trừ khi là đầu gỗ mới không cảm thấy bị sỉ nhục.
Đáy lòng nàng cũng hiểu rõ, chuyện khó coi giống như vậy, sau này vẫn sẽ có, mà nàng cũng chỉ có thể chịu đựng.
Nàng không cam lòng mà cắn răng, cầm chặt cái lọ trong tay.
Ngày hôm sau, nàng nằm trên giường không thể xuống đất.
Tuy rằng vết thương ngày hôm qua đã thoa thuốc, nhưng vẫn đau nhói làm nàng lăn lộn hết một ngày, buổi tối lật người vô tình đụng phải vết thương khiến nàng đau đớn hít sâu một hơi.
Nàng rất muốn thay quần áo, quần áo từ lâu đã thấm đẫm máu và mồ hôi lạnh dính vào người, khó chịu ngủ không được.
Nhưng nàng sợ làm ảnh hưởng đến Hạ Vân Hoàn đang ngủ trong phòng, nhất thời không biết phải làm sao.
Nàng nằm ở trên giường ngủ thật sự vất vả, lúc mơ mơ màng màng mà hôn mê.
Nàng nghe được một âm thanh gõ nhẹ lên bình phong.
Tấm bình phong này dùng để ngăn cách giường ngủ của nàng và Hạ Vân Hoàn.
Một bóng đen xuất hiện sau tấm bình phong.
Nàng nhìn chăm chú thấy Hạ Vân Hoàn cầm một ngọn đèn dầu, đứng chờ phía sau bình phong.
“Có chuyện gì vậy?”
Nàng nhỏ giọng dò hỏi, sợ gã sai vặt ngủ ngoài cửa nghe thấy âm thanh, hiểu lầm bọn họ.
“Ta nghe được ngươi còn chưa ngủ, nên tới nhìn xem.”
Nàng không thể hiểu được suy nghĩ của Hạ Vận Hoàn, nàng cứ nghĩ mình đã hiểu rõ ràng, nhưng những hành vi quan tâm của hắn lại khiến nàng mơ hồ.
Lý do duy nhất nàng có thể nghĩ ra là.
“Xin lỗi, ta đánh thức ngươi sao?”
Khẳng định hành động vừa rồi của nàng tạo ra âm thanh ảnh hưởng đến hắn.
Không ngờ Hạ Vân Hoàn lại cười khẽ một tiếng.
Người của hắn ẩn trong bóng tối, nàng không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, không đoán được ý tứ trong nụ cười của hắn.
Nàng trầm mặc, lại nghe Hạ Vân Hoàn nói.
“Ta biết ngươi đang rất đau, ngươi không ảnh hưởng đến ta, là do ta ngủ không được mà thôi.
Thuốc ta cho ngươi đã thoa chưa?”
Nàng biết hắn nhìn thấu nàng, cũng biết nàng tham sống sợ chết.
Nàng cũng không khách sáo, trực tiếp “ừm” một tiếng.
Nàng cảm thấy đêm nay Hạ Vân Hoàn tựa hồ không mạnh mẽ như vậy, thực ra rất ôn hòa, trên người hắn tỏa ra hơi thở làm người khác yên tâm xuyên thấu qua tấm bình phong, truyền đến người nàng.
“Ngươi vừa rồi muốn thay quần áo phải không, để ta lấy giúp ngươi, ngươi muốn cái nào?”
Thân ảnh của Hạ Vân Hoàn đã rời đi, khi nàng lên tiếng lần nữa, người này đã đứng sau bình phong, thông qua bình phong mà đưa quần áo cho nàng.
“Ta tùy tiện lấy một cái, ngươi thay đi.”
Đầu nàng bị phủ một bộ quần áo, có chút buồn bực, không biết tại sao Hạ Vân Hoàn lại biết nàng muốn thay quần áo..