Đọc truyện Dấm Phu – Chương 7
Chủ phu Hạ gia thấy ngày mồng 5 tháng 5 là ngày tốt, vì vậy vài ngày trước, Hạ gia đã gửi thiệp cưới thông báo cho mọi người biết Thập công tử của Hạ gia chuẩn bị thành thân, muốn mời tất cả bằng hữu vào phủ uống rượu mừng.
Vào mồng 5 tháng 5, trên dưới Hạ phủ đều giăng đền kết hoa, ai nấy đều bận rộn như con quay, khách khứa tới cửa chúc mừng nối liền không dứt, thậm chí Trịnh thân vương mà đương kim Thánh thượng sủng ái nhất cũng đến, đang ngồi ở chủ vị cùng Hạ Tể tưởng chờ tân lang, tân nương vào chính sảnh bái thiên địa.
Tả Tấn Nguyên sáng sớm đã bị lôi ra khỏi giường, rửa mặt đánh răng, mặc quần áo mới đỏ rực, chải đầu, mới ăn một chút đã bị người ấn vào vị trí.
Nàng buồn bực nhìn đám người trước mặt.
Những người này không biết là ai, đột nhiên xông ra, người nam nhân cầm đầu đứng phía trước phủ phấn dày đặc trên mặt, toàn bộ khuôn mặt được đánh phấn đến trắng bệch, khi hắn nói chuyện, những hạt phấn không ngừng rơi xuống giày của nàng.
Nàng ghét bỏ mà dịch hai chân, thân thể vừa động lại bị người bắt lấy.
Đây là muốn làm gì?
Nàng không nói, nhìn người như môi công lên tiếng.
“Cô nãi nãi, hiện tại có một số việc cần phải nói với ngươi.
Ngươi là con dâu tới cửa của Tể tướng.
Từ nay về sau, Thập công tử kêu ngươi làm cái gì, ngươi đều phải làm theo.
Không được xâm phạm tới hắn.
Trong phủ này, chỉ có Thập công tử mới có thể làm chủ vì ngươi, cho ngươi mặt mũi, cho nên ngươi hiện tại phải thề với ta, từ nay về sau, ngươi vĩnh viễn đối xử tốt với Thập công tử, không thể phản bội hắn, nếu không…”
Môi công nhìn người bên cạnh, một nữ nhân hướng tới cái bàn đập một cái, cái bàn nháy mắt bị đập nát.
“Ta thấy cô nãi nãi là người khôn khéo, ngươi sẽ không làm nhưng chuyện ngốc như vậy đúng không.”
Bị một đám người uy hiếp như vậy là sự sỉ nhục lớn nhất mà nàng nhận được từ khi sống lại.
Thân là một nữ tử, lại bị yêu cầu như nam nhân phải tuân theo bảy điều nên và bảy điều không, khuôn mặt nàng đỏ bừng vì tức giận, nhưng cuối cùng cũng không nói gì mà trực tiếp tuyên thệ.
Đám người Hạ phủ rất hài lòng với biểu hiện của nàng, cuối cùng cũng buông tha cho nàng ra cửa đi nghênh thú phu lang.
Giữa tay hai người nắm chặt lụa đỏ, không nhìn người bên cạnh, đứng thẳng người, tai nghe 8 phương 4 hướng, đi thẳng về phía đám người trong đại sảnh.
Không cần nhìn nàng cũng biết người bên cạnh không hề căng thẳng, hẳn lúc này đang cười nhạo nàng lại khẩn trương như vậy.
Thật ra nàng không phải căng thẳng, mà là tức giận đến phát run nên phải nắm chặt lụa đỏ, sợ người khác nhìn ra ý tứ của mình.
“Nhất bái thiên địa…Nhị bái cao đường…”
Sau khi đưa tân lang vào tân phòng, lúc chúc rượu mọi người, nàng vẫn nghe thấy những tiếng xung quanh đang nói về mình.
Bọn họ đều nói nàng là gà rừng hóa phượng hoàng, trèo cao đến Thập công tử.
Cũng có người nói nàng mang giày cũ của người khác.
Lời nói mờ mịt, nhỏ giọng nói nhưng vẫn cố ý để nàng nghe thấy.
Nàng liếc nhìn người nói.
Người kia lập tức im lặng.
Nhìn đông nhìn tây, thấy nàng vẫn đang nhìn hắn, giống như tức giận, oán hận hợp tình hợp lý mà trừng lại nàng.
Người đó là Hạ Vân Bức, con trai thứ 12 của Hạ phủ, Vô song công tử mà Hạ tể tướng sủng ái nhất, cũng chỉ có hắn mới dám nói ra những điều phản nghịch như vậy.
Nếu là người khác, nàng không cần nghĩ cũng biết kết cục của người đó sẽ không tốt chút nào.
Nàng thản nhiên đi ngang qua Hạ Văn Bức.
Cho dù giữa hắn và Hạ Vân Hoàn có mâu thuẫn gì đi chăng nữa, đó không phải là việc của nàng.
Chỉ cần không động đến lợi ích của bản thân, nàng sẵn sàng giả vờ như không nghe thấy.
Về khuya, đám đông giải tán.
Nàng lắc đầu, loạng choạng rồi thong thả mà đi đến tân phòng.
Là nhân vật chính của bữa tiệc tối nay, nàng đã uống rất nhiều rượu, nàng không thích uống rượu, tửu lượng cũng không cao, giờ đã bắt đầu chóng mặt, nhức đầu.
Tân phòng cách chính sảnh khá xa, đi bảy tám vòng cũng chưa đến.
Những người hầu nhìn thấy nàng, đều che tay áo ngầm cười nhạo dáng vẻ say rượu của nàng, nhưng không ai tiến tới đỡ nàng một phen.
Nàng say khướt mờ mịt nhìn ánh trăng trên đầu, lộ ra ý cười nhàn nhạt.
Nàng biết toàn bộ Hạ phủ không ai coi trọng nàng, họ nhìn nàng như một tiểu nhân, ái mộ hư vinh, tham lam danh vọng và tài sản, thậm chí ngoài phủ còn viết ra những giai điệu để trêu chọc nàng.
Họ lấy chân này đến chân khác giẫm lên lòng tự trọng của nàng.
Vậy thì sao?
Tham danh hám lợi có gì sai?
Nàng lắc lắc đầu, cuối cùng cũng đến trước cửa phòng, bước qua ngưỡng cửa, bị vấp phải gấu quần của mình, ngã quỵ trên mặt đất.
Nàng chớp chớp mắt, cố gắng nhìn những thứ ở trước mắt.
Người đáng lẽ phải ngồi trên giường đợi nàng đến uống rượu, giờ lại đứng trước mặt nàng mỉm cười.
“Cần ta giúp không?”
Nàng xua xua tay.
“Để ta tự làm.”
“Được rồi.”
Hắn đứng bên cạnh, nhìn nàng dựa vào cột, xấu hổ đứng dậy khỏi mặt đất.
Nàng ngồi xuống ghế, người kia cũng theo nàng ngồi xuống chiếc ghế đối diện.
Nàng nhướng mày, lấy lòng mà nhìn hắn mỉm cười.
“Thập công tử, chúng ta nên uống rượu giao bôi.”
Người được gọi “Thập công tử” cũng nhướng cao lông mày, đôi mắt thẳng tắp mà nhìn chằm chằm nàng.
“Chờ đã.
Ta có mấy lời, tốt hơn vẫn nên nói với ngươi trước.”
Không chờ nàng mở miệng, Hạ Vân Hoàn đã nói tiếp.
“Ta biết ngươi thích ai, ta cũng không có ý định xen vào, dù sao người kia ngươi cũng không thể với tới.
Tuy rằng ta nói với phụ thân muốn lấy ngươi, nhưng muốn làm phu thê thật sự, cũng phải xem duyên phận.
Chắc ngươi cũng đã nghe tin đồn của ta.”
Hắn ngừng một chút, nhìn nàng mỉm cười.
“Những lời đó nghe quen thì không có việc gì.
Chuyện của ngươi ta mặc kệ, chuyện của ta, ngươi cũng không thể quản, hiểu không?”
Lời nói rõ ràng như vậy, Tả Tấn Nguyên tự nhiên hiểu.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu ra một điều.
Không phải Hạ Vân Hoàn yêu nàng, mà là vì nàng là một tấm chắn tốt.
Về phần tại sao, nàng không biết, cũng biết Hạ Vân Hoàn sẽ không nói cho nàng biết.
Điều duy nhất nàng biết là, từ nay về sau nàng và Hạ Vân Hoàn sẽ là một cặp phu thê giả.
Nàng thổi tắt nến trong phòng, dựa vào chiếc sập nhỏ duy nhất trong phòng nghỉ tạm.
Mà Hạ Vân Hoàn, phu quân trên danh nghĩa của nàng ngủ trên giường, nàng và hắn cách nhau một tấm bình phong.
Đối với nàng, giữa nàng và Hạ Vân Hoàn không chỉ có tấm bình phong này, còn cách thiên sơn vạn thủy.
Sáng sớm thức dậy, nàng liếc nhìn người trên giường.
Người đó đã dậy, mặc quần áo chỉnh tề, ngồi vào bàn nhìn xuống như đang nhìn cái gì đó.
Nàng mặc quần áo vào rồi bước tới.
Hạ Vân Hoàn nghe tiếng nàng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng.
“Từ nay quần áo của ngươi sẽ để trong chiếc tủ đó.” Hắn chỉ vào chiếc tủ nhỏ bên cửa sổ.
“Mọi thứ trong phòng đều không được di chuyển trừ khi ta đồng ý.
Hiểu không?”
Khí thế của Hạ Vân Hoàn rất cường ngạch, nàng nhịn không được liền nhượng bộ.
Tự đáy lòng căm hận chính mình, nàng nhìn Hạ Vân Hoàn gật đầu.
Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa.
“Thiếu gia, thiếu nãi nãi, tiểu nhân đến lấy khăn.”
Chiếc khăn mà người hầu muốn tối qua đã bị Hạ Vân Hoàn ném xuống đất trước mặt nàng.
Nàng vẫn nhớ hắn đã nói với nàng như thế này.
“Ngươi và ta không cần cái này.
Người hầu nhìn chiếc khăn trắng tinh, vẻ mặt không thay đổi, tựa hồ đã sớm biết.
Hạ Vân Hoàn đợi người hầu ra khỏi phòng mới vỗ vỗ quần áo, đứng dậy rời khỏi phòng.
Trước khi đi, hắn nói với nàng một câu.
“Đừng nói ta không biết chăm sóc người khác, bữa sáng của ngươi đã bày sẵn trên bàn, ngươi nhớ ăn.
Về phần thỉnh an, ngươi không cần phải đi.”
Giọng nói dịu dàng, cười như không cười liếc mắt nhìn nàng một cái rồi vội vàng đi ra ngoài..