Đọc truyện Đam Mỹ Hoàng Cung – Chương 38: Bí Mật Về Vương Phủ
– Phải, đệ ấy là Ngũ Trưởng! Là trường hợp khiến bọn ta lo lắng nhiều nhất! – Thiên Mộng nói về Thiên Nguyệt đầy ôn nhu.
– Trường hợp khiến các ngươi lo lắng nhất? – Mặc Nhiêm khó hiểu.
– Đệ ấy cực kỳ quan tâm đến mọi người! Mặc kệ những lễ nghi rườm rà! Cùng bọn ta uống rượu thâu đêm! Bàn chuyện từ trên trời xuống trần thế! Mang lại cho ban hội này bao nhiêu họa cùng phiền phức! Nhưng cảm giác khi y ở đây cực kỳ thoái mái! – Một cao nhân lên tiếng.
-Phải đấy! Chuyện gì càng cấm càng làm! Làm nơi này nháo đến loạn mới thôi! Haha…nghĩ lại thật nhớ hồi ấy – Một cao nhân nữa thêm vào.
– Ta nhớ có lần các bang phái họp mặt định kỳ, các đệ tử cùng các Chưởng Môn ai nấy sắc mặt đều căng như giây đàn! Ngũ Trưởng thì lại thoải mái ăn nho nốc rượu, đến khi say khước làm ra nhiều chuyện mất mặt khiến giang hồ đại loạn a…hahaha – Một cao nhân khác chen vào góp vui.
– Là một Ngũ Trưởng nhiều tai tiếng nhất nhưng cũng lại là người được nhiều bang phái mến mộ.
Nguyên Tướng Quân cùng Mặc Nhiêm Thái Tử nhìn trời: Phải rồi! Cả Hoàng Cung cũng làm cho náo loạn, cả gan gọi Hoàng Thượng là cẩu nô tài.
Trong Thiên Hạ duy nhất chỉ mình y làm được như thế.
Với y thì mấy chuyện tự rước họa này là không ai sánh bằng!
Mặc Nhiêm chợt nhớ ra gì đó:
– Nhưng rõ ràng là Thiên Nguyệt vốn không biết võ công! Sao có thể làm Ngũ Trưởng được?
– Hà! Ngừi thật là ngu ngốc! Muốn trị vì không thể chỉ dựa vào võ công! Mà là cái này! – Nhược Khuê chỉ vào thái dương của mình, nhìn mặt Mặc Nhiêm mà kinh miệt – Cũng giống với Chưỡng Môn, nhỉ? – Ánh mắt vầng dương nhìn thân lục y kia trêu chọc.
Nhưng Thiên Tuệ chỉ đảo mắt nhún vai, không hề chấp nhặt.
Tích Dương thu ngọc về, lên tiếng:
– Đại đồng tiểu dị, tuy giống nhưng lại khác.
Chưởng Môn thiên về sáng suốt trong mọi quyết định nhưng Thiên Nguyệt được mến mộ bởi tài trí hơn người.
– Tài trí hơn người? – Mặc Nhiêm trợn tròn mắt, y tài trí hơn người chỗ nào chứ? Sao ta chưa từng được thấy qua nhỉ? Toàn là đấu khẩu cùng gây họa là giỏi.
Thiên Mộng bật cười lạnh, lấy vạt áo che lại nụ cười bán bổ kia rồi nói:
– Ngươi không biết điều đó sao? Thật đáng thương! Vậy là ngươi không có diễm phúc rồi! Nói về chiến lượt, mưu kế Thiên Nguyệt không ai sánh bằng.
Nhiều kì thủ cờ vây đấu không lại đệ ấy đấy, dân gian thường nói cờ vây cũng giống như việc trị vì.
Vậy là Thiên Nguyệt rất có khí chất trị vì, nhỉ? – Thiên Mộng không biết là vô tình hay cố ý lại chuyển sang vấn đề này – Những kì thủ đó bọn họ từng nói rằng các nước đi của Nguyệt đệ như trăm hoa nở rộ, điều binh động lính không hề có đường lui, cách thức khó lường không theo một quy tắc nào cả, đó là một câu nan đố mà khó ai giải được!
– Vậy sao? Khi về phải lôi y ra chơi thử mới được! – Mặc Nhiêm xoa cằm không hề hiểu ẩn ý bên trong câu nói của Thiên Mộng.
– Vương Gia là do các người giật dây hay các người bị ông ta đã thông đầu óc rồi? – Nguyên Kì hừ lạnh.
– A…không ai giật dây ai cả, chỉ là cớ sự rành rành, trốn không thoát – Đôi lông mày Thiên Mộng nhướng lên giễu cợt – Hữu dũng vô mưu hữu danh vô thực.
Thiên hạ nói mãnh hổ trị vì giang sơn nhưng bọn ta nói mãnh hổ nan địch quần hồ, có mưu kế đại sự bất chiến tự nhiên thành.
– Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên.
Loạn thần tặc tử chỉ chỉ là loại lực bất tòng tâm thôi.
Đánh không thắng, thắng cũng sẽ bại – Mặc Nhiêm Thái Tử giờ đây này không còn là một hài tử nữa, miệng lưỡi sắt bén tỏa ra khí thế được thừa hưởng tử Hắc Phong.
– Ta biết rõ ngươi không tầm thường mà, Thái Tử – Thiên Mộng nhếch môi, danh tính sớm đã tỏ khi lệnh bài kia rơi xuống đất.
Chỉ là không muốn chuyện lại phiền nhưng bây giờ không thể không khai ra.
– Đừng đắc ý, các người nên lấy Vương Gia làm gương mà chừa, Hoàng Thượng là người thế nào không phải cứ đoán là ra.
– Nguyên Kì chỉ đáp vỏn vẹn vài chữ, câu chữ không hoa ngữ nhưng lại khiến khí định thần nhàn của Thiên Mộng tan biến.
– Tên khốn! Ngươi dám làm thế với Vương Gia! Ta quyết giết chết ngươi! – Thiên Mộng kích động rút trâm lao đến nhưng Tích Dương đã ngăn chặn kịp thời.
Tích Dương cẩn trọng lảng sang chuyện khác:
– Thiên Nguyệt trao viên ngọc này cho ngươi, ắt hẳn rất tin tưởng ngươi! Nói đi, đệ ấy tìm ta có chuyện gì?
– Phách Tán Độc!
Ba từ ngắn gọn đủ Ngũ Trưởng hiểu hết vấn đề, Tích Dương gật đầu đi theo bọn họ sẵn tiện mang theo luôn nam nhân đang gào khóc thảm thiết đòi sống dở chết dở kia.
Họ lên chiếc kiệu hoa bay về Hoàng Cung, có điều không khí trong kiệu khá là rùng rợn.
Sự yên ắng đáng sợ này làm cả bốn người không thoải mái.
– Thiên Nguyệt…vẫn chưa biết chuyện của Vương Gia đúng không? – Tích Dương lạnh băng nhìn Nguyên Kì.
– Phải, ngươi tính nói cho đệ ấy biết sao?
– Đương nhiên không! Ta không muốn thấy người ta thương yêu đau khổ – Ánh mắt lam nhìn ra ngoài khung cửa.
– Vì các ngươi đã làm ra chuyện khiến Thiên Nguyệt đau khổ, ta sẽ lấy mạng các ngươi! Vì Nguyệt Đệ chưa biết, ta sẽ giết các ngươi sau, người đệ ấy tin tưởng ta sẽ không tùy tiện giết nhưng…sẽ sớm thôi – Nhược Khuê nở nụ cười hài hòa thế mà bàn tay kia lại siết chặt đến run rẩy.
– Ta còn một thắc mắt – Nguyên Kì nghĩ ngợi gì đó rồi quyết không quan tâm đến lời nói của Nhược Khuê tiếp tục bàn chuyện với Tích Dương.
– Nói – Hai người đối diện đồng thanh khiến Mặc Nhiêm giật thót.
– “Vô” của Thiên Nguyệt…là vô ưu vô lo sao?
Nhược Khuê hít một hơi sâu như nén đi cơn giận rồi đáp:
– Nếu nói viên ngọc của Tích Dương lạ thì viên ngọc của Thiên Nguyệt lại càng lạ.
Viên ngọc của Tích Dương biểu hiện hai phẩm tính hoàn toàn trái ngượi thì viên ngọc của Thiên Nguyệt là vô tận khó lường – Ngược Khuê trầm giọng xuống, đôi ngươi vầng dương lộ vẻ sầu não.
Thấy thế Tích Dương tiếp tục:
– Vốn cứ nghĩ “Vô” của đệ ấy là “Vô ưu vô lo” nhưng thật ra bọn ta đã lầm.
Nó có thể là “Vô tâm” “Vô vị” hoặc có thể hiểu là trống rỗng – Ánh mắt lam buồn bã – Không thể đoán trước được phẩm cách đệ ấy sẽ biến hóa thế nào.
– Trong ăm phẩm cách thì “Vô” là đáng lo ngại nhất! Bỡi không thể đoán nó sẽ là gì – Nhược Khuê sầu não sau đó nhìn hai người gằn giọng – Thế nên nếu Thiên Nguyệt mà biết được sự thật về Vương Phủ ta sẽ không ngần ngại tàn sát Hoàng Cung ấy đâu – Vầng dương kia lóe sáng, ánh nhìn tàn nhẫn khiến người người run sợ.
– Sát! – Tích Dương nói rồi hững hờ nhìn ra ngoài.
………………………………………………………………………………………
Tác giả: Saora Fuyu
– Vẫn lặp lại câu hỏi: Mina muốn có một kết thúc như thế nào đây? SE hay HE? Góp ý kiến cho ta nào 🙁 đang rất cần nhiều ý kiến nhá.
Ta khá là phân vân cho kết cục này, bởi ta thấy SE khá là hấp dẫn 😀 ahihi nói vậy thôi chứ vẫn quyết chờ ý kiến mina nhé.
.