Đọc truyện Đam Mỹ Hoàng Cung – Chương 37: Ngũ Trưởng
– Ở đây không có người nào các ngươi cần tìm đâu!
Nói rồi Thiên Mộng rút từ trong người ra một cây trâm dài gần bằng thanh gươm.
Mũi trâm sắc nhọn tỏa sát khí kinh người, lao đến nhắm thẳng vào Nguyên Kì.
Hắn né rồi lại tránh, tránh rồi lại né không hề phản công lại.
Thiên Mộng càng đánh càng hứng khởi dần dần bộc lộ bản chất ma giáo bên trong nụ cười rợn người.
Vờn nhau trên không một hồi lại tiếp tục hạ xuống đất, tiến tiến lùi lùi mãi không thôi.
Tiếng trăm sắt xẻ gió vun vút nghe nổi gai óc, chỉ cần chúng một chiêu thôi cũng lìa đời.
Bàn hữu giang hồ chứng kiến ít nhiều cũng hãi hùng, phần vì được diện kiến các chiêu thức quỷ khóc thần sầu của Thiên Mộng.
Mỗi đòn đều nhắm thẳng tử huyệt.
Phần còn lại là vì Nguyên Kì có thể tránh các chiêu thức đó nhẹ tựa lông hồng.
“Ầm!” “Ầm!” “Ầm!” Tiếng mật đạo mở ra khiến náo nhiệt dừng hẳn lại, Thiên Mộng thôi ra đòn, vận công lùi ra xa.
Nguyên Kì cũng nhanh chóng trở về bên Thái Tử.
Các Ngũ Tướng bàn chuyện nay đã xong liền ra ngoài cho khuây khỏa.
Ngờ đâu lại chứng kiến cảnh lạ lùng, thanh âm một chút cũng không có, chỉ thấy người người đứng như hóa đá.
Bằng hữu trong bang hội trừng mắt chĩa mũi kiếm vào hai hữu khách mà hăm he.
Mặc Nhiêm há hốc nhìn ba người Ngũ Trưởng còn lại, ai nấy đều thuộc dạng “mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành” trong lòng Mặc Nhiêm thực sự không khỏi cảm thán: Ngũ Trưởng đều là mỹ nhân a?!! Ta thật muốn gia nhập cái bang hội này quá.
Chưa kịp nghĩ xong, từ xa một giọng la trong trẻo từ đâu lao đến.
Mái tóc tím dài thanh ti tung bay, khuôn mặt mỹ lệ cùng nụ cười tàn sát nam nhân khiến cho Thái Tử ngây ngốc lần hai.
Y phục màu chàm bay phấp phới, ôm chầm lấy nó”
– Nguyệt Nhi! Ta nhớ đệ lắm lắm nha! Đệ dám bỏ rơi ta! Hại ta ngày đêm nhớ thương đệ! Ta sắp chết vì tương tư rồi đây.
Thiên Nguyệt! Đệ phải bồi thường cho ta! Trao thân cho ta! Gả cho ta! – Người đó ghì chặt Mặc Nhiêm khiến nó chảy cả huyết mũi, đầu óc u mê ngu muội chẳng hay trời đất gì nữa.
Chất giọng trầm ấm vang lên từ mỹ nam mặc bạch y tao nhã cùng mái tóc đen thanh ti phát ra:
– Nhược Khuê, đó không phải là Thiên Nguyệt – Giọng uy quyền nhưng có vài phần chế giễu.
Người mang danh Nhược Khuê lúc này mới ngẫn mặt lên nhìn Thái Tử.
Dung nhan xinh xắn tựa như mộng bước ra, đôi ngươi mang sắc vầng dương long lanh ngấn quang lệ.
Dung mạo khiến người ta muốn đem ra cưng chiều này…phút chốc…tan biến! Đôi ngươi sáng ngời ngời kia…nheo lại, lạnh băng! Mặc Nhiêm bị ăn một cước từ hư không vào bụng ngã nhào xuống đất.
Đến khi ý thức được xung quanh xảy ra những gì thì chất giọng nũng nịu ban nãy đã được thay bằng quyền uy cùng tức giận:
– Thằng ranh thối này từ chỗ nào chui ra! Khiếp! Làm ta cứ tưởng là Nguyệt đệ yêu dấu! – Nhược Khuê phủi phủi vạt áo của mình.
– Ui…!- Mặc Nhiêm xoa mông trở mình đứng dậy – Là tại ngươi nhào đến ôm ta! Lại vô duyên vô cớ đánh ta! Giờ lại mắng ta đỗ lỗi cho ta? – Nó hậm hực nổi tính hài tử lên.
Mọi người trợn tròn mắt giật thót, bất giác lùi ra xa im bặt.
Mặc Nhiêm nhìn họ rồi nhìn dung mạo xinh xắn tựa như mộng kia, đáng sợ nay lại thêm đáng sợ.
– Ơ…ca ca thứ lỗi…ha ha…chỉ là lời nói đùa thôi…chỉ là đùa thôi – Mặc Nhiêm cảm thấy không ổn liền kiếm cớ hạ hỏa cho Nhược Khuê.
Đùng lúc sắp lao đến cho tên Thái Tử kia thành Tiên Tử thì Nhược Khuê đã bị một bàn tay kéo ngược lại:
– Tích huynh! Mau bỏ ra! Ta phải lấy mạng tên thối tha này!
– Yên đí! – Tích Dương gằn giọng, Nhược Khuê cũng nhanh chóng yên vị – Các ngươi đến đây có việc gì?! – Ánh mắt màu lam liếc nhìn Nguyên Kì.
– Thiên Nguyệt nhờ ta đưa cho ngươi – Nói rồi hắn lấy từ trong người ra một bức thư trao cho Tích Dương.
Mọi người xúm vào xem bức thư một hồi, chưa kịp xong đã bị Nhược Khuê giật lấy òa khóc:
– Thiên Nguyệt! Huhu nhớ quá…nhớ quá!
Mọi người thở dài, Tích Dương lườm Nhược Khuê một cái rồi nhìn Nguyên Kì mà rằng:
– Nét chữ này đúng thật là của Nguyệt đệ nhưng…làm sao ta tin được là do chính Thiên Nguyệt quang minh chính đại viết mà không phải do các ngươi giở trò?! – Ánh mắt lam dò xét.
Nguyên Kì không đáp lời, chỉ đưa ra một viên ngọc màu đen trong sánh như có nước bên trong, long lanh lóng lánh, ẩn hiện chữ gì đó bên trong.
Mọi người trố mắt, Thiên Mộng một lần nữa chĩa trâm vào Nguyên Kì, ánh mắt nâu đằng đằng sát khí:
– Đây là vật quan trọng mà bắt buộc các Ngũ Trưởng phải mang theo bên mình! Ngươi sao lại có được nó?! – Thiên Mộng nói rồi lấy ra một viên ngọc giống hệt thế, chỉ có điều viên ngọc này màu nâu và cả chữ ẩn hiện bên trong cũng hầu như khác hẳn.
– Đệ khoang manh động! Viên ngọc này là thật hay giả, bây giờ chúng ta sẽ chứng thực!
Tích Dương cùng Nhược Khuê cũng cùng lấy ra viên ngọc của mình.
Các viên ngọc kích cỡ hệt nhau nhưng chỉ có điều lần này lại là màu lam và màu vầng dương.
Cuối cùng, người mặc lục y yên tiếng nhất từ nãy đến giờ cũng trao ra viên ngọc của mình.
Viên ngọc xám tro tinh xảo, bị che đi một phần bởi mái tóc trắng xõa lòa xòa, đôi lông mày kiếm thể hiện sự uy quyền.
Nhìn cũng dễ dàng đoán ra: Đây chính là Chưởng Môn của bang hội.
Tích Dương liếc nhìn thân lục y kia nheo mày:
– Vờ oai nghiêm cái gì! Mau nhanh đi!
– Ây…Chưởng Môn khi nảy hay tin Thiên Nguyệt về, còn khẩn trương hơn cả ta vội vàng kết thúc cuộc bàn chuyện…thế nên không phải Thiên Nguyệt về, cái mặt lại trở nên khó ưa như vậy hay sao? – Nhược Khuê lao đến bấu véo mặt nam nhân.
– Thôi chọc ghẹo Thiên Tuệ đi! Nhanh làm việc đại sự đi! – Tích Dương mất kiên nhẫn.
– Đại sự con khỉ! Huynh chỉ muốn xác nhận viên ngọc đó xem là hàng thật hay hàng giả rồi cấp tốc chạy đến bên đệ ấy chứ gì! Đúng là khẩu thị tâm phi mà! – Nhược Khuê trề môi – Ta không cam tâm! Ta cũng muốn đi!
– Chuyện này liên quan đến mạng người! Xin mấy người khẩn trương giùm – Mặc Nhiêm nhìn Nhược Khuê nháo mà hậm hực: Sao tên đó tính khí đối với từng người lại mỗi kiểu thế này?!
Ngũ Trưởng kia cũng đã bình tâm lại mà xếp thành vòng tròn, thẳng tay đưa viên ngọc mình ra.
Ngũ ngọc gặp nhau phát ánh sáng chói lòa, tương phản cho ra một hình sao ở giữa.
Nét chữ ẩn hiện trong trong từng viên ngọc mang theo sắc màu hiện lên rõ rệt: “Suốt” xám tro, “Nhẫn” màu lam trời, “Tàn” màu hừng đông, “Nhân” màu nâu đất và cuối cùng là “Vô” màu đen huyền.
Mặc Nhiêm nheo mày:
– Suốt, Nhẫn, Tàn, Nhân, Vô? Là cái gì vậy? Mà viên ngọc này hảo lạ nha! Nó có thể làm ra điều hư ảo đó sao?
– Viên ngọc này được lưu truyền từ rất lâu của bang hội, những người được chọn làm Ngũ Trưởng sẽ giữ một viên.
Mỗi viên biểu hiện màu mắt của mỗi người, chữ bên trong là hiện thân cho nhân cách của chủ nhân nó.
“Suốt” là sáng suốt là của Chưởng Môn, “Nhẫn” là Nhẫn Nại cũng là Nhẫn Tâm là Nhị Trưởng Tích Dương.
“Tàn” thì có rất nhiều nghĩa nhưng gần với Tam Trưởng Nhược Khuê nhất đó chính là Tàn Nhẫn hoặc Tàn Sát – Nghe đến đây, ai ai đều cảm nhận được khí lạnh phát ra từ khuôn mặt xinh như mộng của Tam Trưởng kia – Còn “Nhân” là Nhân Hậu…là ta, Tứ Trưởng – Thiên Mộng cất cây trâm vào trong người.
Mọi người xung quanh đáp lại câu nói cuối bằng ánh mắt nghi ngờ và “Không thể nào” “Thật hoang đường” “Gì? Nhân Hậu!”.
Thiên Mông như cảm nhận được suy tư của họ liền lườm một cái.
Nhược Khuê cười sảng khoái, choàng vai Thiên Mộng luyên thuyên:
– Thật mà! Nhìn vậy thôi chứ Thiên Mộng chúng ta hảo khả ái đó nha, lại còn luôn quan tâm đến người khác nữa! Chỉ là vì thẹn nên giấu đi mà thôi.
Bọn họ gật gù nhưng trên mặt vẫn không có chút tin tưởng nào cả.
– Vậy Thiên Nguyệt là Ngũ Trưởng sao? – Nguyên Kì châu mày, ánh mắt tím nhìn bọn họ lạnh lẽo: Tên nhóc thối tha này, chưa bao giờ nghe nhắc đến những trọng sự này cả.
………………………………………………………………………………………Tác giả: Sora Fuyu
Nè nè…mina góp ý cho tui đi :S mina ưa SE hơn hay là HE hơn??.