Bạn đang đọc Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 43: Chương Ngoại Truyện 3
Dám Kháng Chỉ? Chém – Ngoại Truyện 3
Ghi chép cuộc sống của Khinh Quân
1. Vũ Khác
Ngày nào đó, Vũ Khác tướng quân đi tìm hoàng đế bệ hạ nói công sự, bị Hoàng hậu nương nương ngẫu nhiên trong lúc rãnh rỗi khi dễ, hoàng đế bệ hạ không chịu làm chỗ dựa cho Vũ Khác tướng quân, Vũ Khác tướng quân uất ức nghiến răng nuốt máu, yên lặng lui ra, trên đường lại gặp Khinh Quân điện hạ.
Phượng Khinh Quân lúc đó chừng mười tuổi, thấy Vũ Khác tướng quân như quả cà tím sưng, trong lòng biết rõ, tiến lên vỗ về an ủi Đại tướng quân thảm bại mà về: “Mẫu hậu từ trước đến giờ bắt nạt kẻ yếu, huống chi năm đó ngươi đánh nàng một búa, nàng không thể hướng phụ hoàng đòi công đạo, chỉ có thể mềm mại ngắt nhéo…”
Mắt Vũ Khác ánh lệ: ta một hãn tướng chinh chiến sa trường… Là quả hồng mềm sao?
Phượng Khinh Quân vỗ vỗ cánh tay của hắn (Vũ Khác tướng quân quá cao, muốn đập vai mà với không tới), gương mặt ủy khuất: “Mẫu hậu cũng luôn khi dễ ta… Phụ hoàng chỉ thích ngồi ở bên cạnh cười ngây ngô…”
Vũ Khác tướng quân không có biện pháp vẽ “hoàng đế bệ hạ cười ngây ngô” ở trong đầu ra ngoài, nhưng tự dưng lại cảm thấy Khinh Quân điện hạ đáng thương, đụng phải người mẹ như vậy.
Vì vậy một lòng yêu nước trung quân nhiệt huyết trong lồng ngực của hắn bị kích thích, vỗ ngực bảo đảm: “Vi thần sẽ bảo vệ điện hạ!”
Khinh Quân điện hạ: phụ hoàng, người cũng đừng oán con… Là Vũ Khác tướng quân tự mình muốn trung thành với con[74]!
Khinh Quân điện hạ cảm động đến rơi nước mắt: “Vũ Khác tướng quân, phụ hoàng nói ngươi anh dũng nhất! Chờ Bản cung làm hoàng đế, còn phải dựa vào tướng quân phụ tá!”
Vũ Khác tướng quân mang theo tràn đầy tín nhiệm của thái tử điện hạ, hăng hái xuất cung, quên sạch bị Hoàng hậu nương nương ức hiếp…
Khinh Quân điện hạ yên lặng đưa mắt nhìn hắn đi xa…
Phụ hoàng nói: tỏ ra yếu thế để lung lạc lòng người là một thủ đoạn cần thiết…
2. Tiểu công chúa
Khinh Quân điện hạ mười tuổi, đi thư viện hoàng gia học, thuận tiện kết giao một nhóm con cái quyền tước, đặt nền móng cho chính quyền sau này.
Tiểu công chúa đi theo phía sau lưu luyến không rời, mặc váy nhỏ màu hồng, đầu kết sơ búi tóc.
Tiểu công chúa: “Ca ca muội cũng muốn đi thư viện hoàng gia học.”
Khinh Quân điện hạ: “Muội muội, các ca ca ở thư viện hoàng gia cũng rất xấu, sẽ kéo tóc nữ sinh, sẽ bóp mặt nữ sinh.”
Dáng dấp muội muội quá đẹp cũng là một loại phiền não a, ngộ nhỡ bị đám sói ở thư viện hoàng gia để mắt tới sớm, thực sự là không hay…
—— phản đối, điện hạ ngài cũng mới mười tuổi đi?
—— đám sói ở thư viện hoàng gia đều chỉ lớn hơn chứ không có nhỏ hơn ngài a!
Tiểu công chúa (mặt hoảng sợ): “Giống như mẹ sao?”
Tiểu công chúa lớn như vậy, thường bị Hoàng hậu nương nương bóp mặt, hơi một chút xíu kinh sợ liền hai mắt rưng rưng, bộ dáng nho nhỏ đáng thương đáng yêu.
Khinh Quân điện hạ: “Còn đau hơn mẹ bóp!”
—— trừ mẫu hậu, ai dám động thủ đối với Công Chúa Điện Hạ, không muốn sống à?
Tiểu công chúa: “Ca ca, muội không đi… Muội nên trở về cùng phụ hoàng!” (Tại sao không phải là cùng mẫu hậu?)
3. Cậu
Quan hệ của Khinh Quân điện hạ và ông cậu luôn luôn không tệ, cơ hồ có thể tính không có gì giấu giếm.
Khinh Quân điện hạ: “Cậu, nghe nói trước kia cậu làm hoàng đế?”
An Nhạc hầu (mặt đắc ý): “Ừ! Mỗi ngày ngồi trên bảo tọa ngủ gà ngủ gật!”
Khinh Quân điện hạ: “Không trách cậu bị mất nước, đơn giản là quá kém đó! Ta cho tới bây giờ chưa từng thấy qua phụ hoàng ngồi trên bảo tọa ngủ gà ngủ gật!”
An Nhạc hầu: “…” Thằng nhãi đáng chết ngươi đem ta so với hắn?!
Phụ hoàng thối nát của ngươi, chẳng những đoạt giang sơn của ta, còn đoạt mỹ nhân tỷ tỷ của ta, ta vốn có ý định để cho tỷ tỷ làm hoàng hậu của ta…
4. Tiểu Viên Tử (bánh trôi nhỏ)
Lúc Khinh Quân điện hạ mười hai tuổi, cũng đã như ngọc như mài, tuấn dật siêu quần.
Mỗi lần Tiểu Viên Tử – tiểu cung nữ ở Đông cung hầu hạ hắn mặc quần áo nhìn thấy hắn cũng không nhịn được đỏ mặt.
Vì vậy Khinh Quân điện hạ thường xuyên ban thưởng cái ăn cho Tiểu Viên Tử, cười híp mắt nhìn nàng ăn.
Mỗi lần Tiểu Viên Tử được Khinh Quân điện hạ ban thưởng trái tim cũng sẽ nhảy loạn, dù có no cũng sẽ ăn bằng hết món điện hạ ban thưởng.
Nửa năm về sau, Tiểu Viên Tử tròn mập như cầu nhỏ, tròn trịa mập mạp trắng trắng mềm mềm như bánh trôi nhỏ.
Khinh Quân điện hạ khoanh tay quan sát nàng trên dưới, nhìn đi nhìn lại, nhéo mặt đầy thịt của nàng, ghét bỏ nói: Bản cung không thích nhất là loại nha đầu tròn trịa mập mạp…”
Vừa bóp vừa ghét, rồi lại không chịu buông tay…
Tiểu Viên Tử bị ghét bỏ mặt rơi lệ, bị thái giám quản sự mang đi, yên lặng thu thập hành lý đi cung khác, bình an chịu đựng đến hai mươi tuổi, xuất cung lập gia đình.
Sau đó trên phố lời đồn đãi, Khinh Quân điện hạ chỉ yêu mỹ nhân đẫy đà, chẳng qua là phi tần thị thiếp ở Đông cung đông đảo, cạnh tranh sủng ái, hắn cùng với đương triều bệ hạ hoàn toàn bất đồng, cũng không phải chỉ chung ái một mình Hoàng hậu nương nương.
Khi đó Tiểu Viên Tử đã sớm gả người sinh con, từ đám mây rơi xuống, cách xa phồn hoa, giúp chồng dạy con.
Khi nghe đến mấy lời đồn đãi này, nàng không nhịn được nhớ tới thiếu niên nho nhỏ đó…
Tựa hồ còn có thể nhớ lại nhiều món ngon trong hoàng cung…