Bạn đang đọc Dám Kháng Chỉ? Chém – Chương 42: Chương Ngoại Truyện 2
Dám Kháng Chỉ? Chém – Ngoại Truyện 2
Phiên ngoại: Yến Bình (hạ)
Thời gian ba năm trôi qua rồi, ta vẫn còn nhớ ngày đó sau khi lửa lớn cháy ba ngày ba đêm ở Cẩm Tú các được dập tắt, thái tử điện hạ cắn răng nghiến lợi, hai tròng mắt đỏ ngầu ra lệnh thiết vệ dọn dẹp đám cháy.
Ngày đó từng chút tro bụi Cẩm Tú các được dọn dẹp ra ngoài, cuối cùng lại không hề tìm được một chút tro bụi hài cốt.
Một khắc kia, thái tử điện hạ chỉ vào nền tảng Cẩm Tú các bị thiêu huỷ hạ lệnh: “Đào sâu ba thước! Bản cung cũng không tin nàng có thể chui xuống đất!”
Hắn cũng giống như ta, ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt.
Hoàng đế bệ hạ tại Tề cung phía xa, cũng không theo thái tử viễn chinh, hắn có thể vứt bỏ tất cả quân chánh yếu vụ, ở trận lửa này ba ngày.
Khi bí đạo ở Cẩm Tú các kia đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mọi người, trong lòng ta chợt sinh ra mấy vạn loại chờ đợi, thái tử điện hạ vỗ vai của ta, lập tức liền cắt cử ta mang một đội người đi tìm kiếm hắn.
Ba năm, cha ta qua đời, Tề hoàng đế băng hà, thái tử quân lâm thiên hạ, chấp chưởng giang sơn.
Trong cung từng bị tiên đế và Thái hậu lấp rất nhiều nữ nhân, nhưng đều chưa từng được hắn lâm hạnh, có một tin đồn xôn xao, đó chính là hoàng đế bệ hạ có bệnh không tiện nói ra.
Nhưng chỉ có một mình ta biết chân tướng, hoàng đế bệ hạ không phải là có bệnh không tiện nói ra, mà sợ rằng hắn có long dương chi phích…
Đây chẳng qua là tự ta suy đoán.
Khi ta ở thâm sơn cùng cốc vô tình gặp được thôn dân dùng binh khí đánh nhau, giương cung bắn tên làm cảnh cáo, trước mắt không ngờ phát hiện, nàng nghèo túng vất vả, da gầy bọc xương, trong khoảng thời gian ngắn bao nhiêu chuyện cũ như khói xông tới mặt…
Nàng từng ở gấm vóc chồng chất, trong điện hoa lụa lớn lên, tiêu vàng như sắt, bạc như đất, ra tuấn mã, xe kiệu nghênh, còn trẻ bừa bãi, nếm tận phồn hoa… Ta thất hồn lạc phách đứng ở trước ngôi nhà lá cũ rách mà nàng và Tần Huy dựa vào che thân, nhà chỉ có bốn bức tường, trên bàn gỗ thô còn bày hai bộ bát đũa, nửa dĩa rau xào bị khét, một chén cơm chưa chín kỹ…
Ta chưa bao giờ từng nghĩ tới, hắn sẽ chịu đựng gió thảm mưa sầu đời người, dùng tư thái chật vật như vậy xuất hiện ở trước mặt ta…
Chưa bao giờ nghĩ.
Ta gắp một đũa rau cháy xém đút vào trong miệng… Khổ không thể tả, thẳng thấu tim gan.
Sau lưng thân vệ của hoàng đế bệ hạ của đứng thẳng, ba năm nay đều cùng ta bước qua núi cao sông lớn, các nơi thành trấn phồn hoa…
Cho đến ở trong lao ngục, hắn nở nụ cười: “An Dật vốn là chính là nữ nhi, há lại sẽ thích nam tử?”
Giống như trời đẹp sấm vang… Tất cả trải qua thành trò cười…
Ta cảm thấy trước mắt biến thành màu đen, trong lòng đắng ngắt, những trí nhớ xưa kia bị nàng đuổi theo gọi “vợ” đột nhiên cũng ngọt ngào đến làm ta hôn mê…
Ba năm nay hoàng đế bệ hạ phái người xung quanh tìm kiếm nàng… Hoặc là ở nửa năm nàng bị bắt làm tù binh, có chuyện không tốt gì từng xảy ra…
Tần Huy bị cướp đi, ta cho là nàng sẽ tức giận.
Nhưng cuối cùng ta sai lầm rồi, từ nhỏ quen biết, ta nhìn tận mắt, tự tay đem nhiệt tình của nàng mài mòn từng chút, nhắm mắt lại, cùng một buồng xe với nàng, từng tầng hối hận trong tim tràn lên… Giờ khắc này, ta hối hận tâm cao khí ngạo khi còn trẻ, giờ đã không thể cứu vãn…
Cửa cung sâu tựa như biển, dưới thân vệ túm tụm của bệ hạ, ta tự tay đưa nàng vào trong cung, đưa đến trước mặt bệ hạ.
Chuyện xưa của nàng và bệ hạ, nguyên nhân do đâu, ta không thể nào biết được.
Hoặc là, một năm kia lúc bệ hạ là thái tử đi sứ Đại Trần, hay hoặc là nửa năm bị bắt kia, sớm chiều cùng nhau…
Hắn sớm đã biết nàng là nữ nhi, cho nên tình thế bắt buộc!
Vô luận như thế nào, đây không phải là chuyện ta tình nguyện thấy.
Ta tình nguyện thấy bệ hạ sinh ra hận ý đối với nàng, ta đem đầu mình và công trận của ta và cha ta liều mạng mới có, cầu cho nàng được đặc xá, như vậy ta có thể cùng nàng kết bạn thiên hạ, ôn lại uyên ương.
Ta sẽ đem nhu tình còn sống giao hết, chỉ trông mong nàng sáng sủa cười một tiếng, trở lại thời gian khi xưa.
Ngày hôm sau, ta vội vã vào cung, đi đến chỗ thị vệ gác thám thính, nghe nói tối hôm qua nàng ngủ lại Trọng Hoa điện, chỉ cảm thấy trong đầu vỡ tung, gánh nặng ngàn vạn nhất thời đè ép tới đây.
Bên rừng cây bích đào, hàng năm hoa lá gió xuân, nàng và Tần Ngọc Tranh sóng vai đứng, liếc nhìn lại, lòng ta chợt đau buồn.
An tiểu lang nổi danh khắp đế đô Đại Trần là thiếu niên song kiệt với ta, trừ tiếng xấu “đồng tính” ra, không thể nghi ngờ dung nhan của nàng là cực kỳ xuất sắc.
Nếu thời gian có thể quay ngược lại, thái bình thịnh thế, nữ nhân thanh lệ đến mức tận cùng như vậy, như trăng xuống sen xanh, bóng sen trong nước, trời quang trăng sáng, lòng mang thản nhiên, ta cùng với nàng, sẽ là tình cảnh kiều diễm cỡ nào?
Ta không dám nghĩ, rồi lại không nhịn được mỗi lần hối tiếc, mỗi lần suy nghĩ.
Nàng mặc nữ trang, cười khẽ đứng ở trước mặt của ta, mang theo nụ cười lãnh đạm xa lánh, trong con ngươi trong suốt thản nhiên không còn một tia tình yêu… Là ta, trong lúc không tự ý thức được, đã tự tay đánh nát thứ trân quý nhất…
Trong cung dần dần có lời đồn đãi nổi lên bốn phía, bệ hạ thích một nữ nhân vô danh, theo đó trọng thần trong triều cũng bắt đầu dâng sớ khuyên nhủ, cầm đầu, dĩ nhiên là hộ quốc tướng quân.
Hộ quốc tướng quân chính là em ruột của Thái hậu, cha ruột của Đức Phi nương nương.
Nghe nói Thái hậu từng nói lập Đức Phi làm hậu, bị bệ hạ lấy không con làm lý do khước từ.
Cung nhân nhất thời rối rít đồn đãi, bệ hạ chưa bao giờ thị tẩm, Đức Phi làm sao có con?
Hôm nay nghe nói bệ hạ hàng đêm cưng chiều một nữ nhân lai lịch không rõ, hộ quốc tướng quân tay cầm quân quyền làm sao có thể nuốt xuống khẩu khí này?
Trong lúc trong ngoài vây khốn hết sức này, ta quỳ gối trước Trọng Hoa điện thỉnh cầu tứ hôn, rước lấy hoàng đế bệ hạ giận dữ.
Ở trước mộ An tướng quân, nàng nói: “Ngươi sẽ không cho là, hôm nay ta còn ôm ý nghĩ ngu xuẩn khi xưa, toàn tâm toàn ý đối tốt với một người?”
Ta cho là ta có thể dùng chút ký ức trước đây, giữ lại những thứ tình yêu và nhớ thương kia, thời gian tốt đẹp nhất kia, và ánh mắt luôn theo đuổi sát sao ở sau lưng… Thì ra tất cả đều là ta si tâm vọng tưởng…
Số mạng lật ngược, quốc thù gia hận, loạn thế khói lửa, tình yêu của tiểu nhi tử có bao nhiêu giá trị?
Đặt trong trái tim, quý trọng nghìn vàng, lại ném ở đầu cầu, theo nước chảy về hướng đông…
Ta trơ mắt nhìn nữ nhân mình yêu, mặc y phục hoàng hậu, được hoàng đế bệ hạ nắm tay từng bước một lên đài cao chín mươi chín cấp, tế trời giổ tổ, từng bước một cách ta mà đi.
Mà ta, cả đời vẫn quỳ xuống dưới chân nàng, nhìn lên phong thái của nàng…
Ta đã gặp qua An tiểu lang bá đạo, An tiểu lang tuỳ tiện, An tiểu lang mối tình thắm thiết, An tiểu lang cười đùa tức giận mắng mỏ, chê cười nản lòng thoái chí, nàng nhiều như vậy nhiều như vậy, trong lúc vô tình, từng khuôn mặt lặng lẽ khắc vào trái tim ta, cũng không cách nào xóa đi…
Bệ hạ từng nói, hoàng muội của trẫm trẻ tuổi mỹ mạo, cùng tướng quân thật xứng đôi, không bằng do trẫm hạ chỉ tứ hôn?
Ta nói nhẹ nhàng cự tuyệt.
Có một lần Ngọc phi chặn ta ở bên rừng bích đào, giống như điên: “Bình ca ca, ngươi từ đầu tới cuối, vẫn khắc ghi con tiện nhân An Dật kia sao?”
Tâm trạng của ta khẽ thở dài, cùng là người cô độc, nàng không oán không hận, nghèo túng nơi chân trời, dù là trở lại cẩm tú phồn hoa, không kiêu không ngạo, thong dong biết đủ, vui mừng xử thế, so với Ngọc phi thân trong lụa hoa, đâu chỉ khác biệt trời vực?
“Ngọc phi nương nương xin cẩn thận ngôn từ!”
Hai hàng lệ của Tần Ngọc Tranh chảy dài: “Bình ca ca không hiểu sao, nàng hôm nay đã là hoàng hậu rồi, trong bụng cũng có xương thịt của bệ hạ, bệ hạ sủng ái yêu thương nàng có thêm, nâng trên tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan, trong cung ai không biết?”
“Kia thì như thế nào?”
Ta tình nguyện thủ vệ hoàng cung này, giống như khi còn bé nàng bảo vệ ta.
Ta chưa bao giờ biết, nàng một mực cẩn thận đợi ta lớn lên, giống như lặng lẽ bảo vệ một mộng đẹp… Mặc dù, ta so với nàng còn lớn hơn hai năm.
Sau khi Khinh Quân điện hạ ra đời, ta thường thường thấy nàng ôm Khinh Quân điện hạ trong ngực, dạo bước trong cung, bệ hạ ở bên người nàng làm bạn, giống như vô số vợ chồng bình thường trên thế gian, vợ chồng vui vẻ, ân ái cùng nhau.
Trong mắt của bọn họ, trừ lẫn nhau, đã không thể chứa bất luận kẻ nào.
Mà ta, ở trong mắt bọn họ, cùng cung nữ thị vệ đứng hầu xa xa chung quanh cũng đã không hề khác biệt…