Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 43: Đẩu chuyển tinh di
Vừa nghe đến cái tên Đẩu Chuyển Tinh Di, Phạm Văn Long mặt mày hớn hở. Hiện tại thực lực của hắn không tệ nhưng xét về thủ thuật, chiêu số chiến đấu thì còn quá ít ỏi, trên phương diện tấn công chỉ có duy nhất mỗi bộ quyền pháp Long Hổ Thần Quyền, mà cũng chưa biết đến ngày tháng năm nào mới có thể lĩnh hội hoàn hảo. Vì vậy, càng có thêm nhiều quân bài trong tay thì khả năng sinh tồn tại Tây Nguyên cấm địa sẽ càng nâng cao.
Chẳng để Phạm Văn Long chờ đợi lâu, một luồng thông tin mới mẻ nhanh chóng truyền về đại não.
Sau nửa buổi, hắn đã phần nào nắm bắt được những nội dung cơ bản của bộ kỹ pháp này.
Nếu như Long Hổ Thần Quyền là một bộ quyền pháp dùng để tấn công, Phong Quyển Tàn Vân là một bộ thân pháp dùng để né tránh và di chuyển, thì Đẩu Chuyển Tinh Di lại là một bộ kỹ pháp, có thể khống chế trực tiếp lên đòn đánh của đối phương, mượn lực đánh ngược trả lại đối thủ.
Người thường khi bị tấn công từ bên ngoài, bên trong cơ thể liền tự động sinh ra lực chống đỡ, nếu vượt quá khả năng phòng ngự sẽ gây nên nội thương. Tuy nhiên, Đẩu Chuyển Tinh Di lại đi theo chiều hướng ngược lại, biến bản thân hoàn toàn trống rỗng nên nếu bị tấn công, ngoại lực sẽ đi qua người mà không gây tổn thất.
Nhưng chưa hết, điều bá đạo nhất của Đẩu Chuyển Tinh Di chính là ngay khi nguồn ngoại lực di chuyển qua cơ thể, liền nhân thời cơ mà thay đổi quỹ đạo chuyển động của nó, dù đối phương đưa ra công phu nào chăng nữa đều có thể di chuyển lực đạo, phản kích trở ngược lại mình.
Thực ra trong vũ trụ bao la, đã có không ít các tuyệt kỹ dạng “gậy ông đập lưng ông” như vậy, nhưng đa số mới chỉ dừng ở mức đem binh khí quyền cước của đối thủ chuyển hoán phương hướng để cho kẻ địch mình làm mình chịu, nguyên tắc chẳng qua chỉ là bật ngược trở về, chẳng khác gì một người giơ tay đấm vào tường, ra tay càng mạnh thì quyền đầu bị chấn lực càng đau, nặng nhẹ mạnh yếu không mảy may sai lệch. Có điều chuyển hoán binh khí quyền cước là vật hữu hình thì dễ, còn chuyển hoán thứ vô hình vô chất như linh lực mới cực kỳ khó khăn. Trên tất cả các Đại Thiên Hà, những bộ công pháp có thể làm được điều đó là vô cùng ít ỏi, mà nếu có cũng sẽ nhanh chóng bị các đại thế lực tranh giành, xâu xé.
Còn nữa, Đẩu Chuyển Tinh Di yêu cầu thể chất của người tu luyện cực cao, ngay cả Phạm Văn Long hiện thời cũng chưa thể đáp ứng.
Hiểu đơn giản, ví dụ thân thể con người giống như một ống dẫn, dòng nước chảy qua chính là linh lực, nước chảy càng mạnh thì đòi hỏi độ cứng rắn của ống dẫn càng cao, nếu không sẽ dẫn đến tình trạng quá tải, vượt ngoài khả năng chống chịu, kết cục bị dòng nước phá vỡ.
Bởi vậy mới nói, đã là tuyệt kỹ thì nào có chuyện dễ dàng tu luyện trong một sớm một chiều.
***
Trong Tây Nguyên cấm địa, tại một khoảng núi rừng rậm rạp tràn ngập màu xanh có một con thác cực lớn, dòng nước như một dải lụa trắng từ trên trời vắt xuống tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Ngay dưới chân thác hiện lên thân ảnh Phạm Văn Long. Chỉ là, vừa mới thấy hắn bước vào trong vừa đúng hai nhịp hô hấp liền bị sức nước cường đại nện thẳng vào thân thể, bắn văng xuống mặt hồ.
Phạm Văn Long phun ra một ngụm nước, từ trong hồ ngoi lên, bò vào bờ rồi thúc giục linh lực dũng mãnh bao bọc thân người, chuẩn bị thử lại lần nữa.
Bất quá vừa mới đặt chân vào những mỏm đá nhô ra từ thác nước, còn chưa kịp định thần lại bị lực lượng từ khối nước khổng lồ nện thẳng vào người, tiếp tục rơi tõm xuống hồ.
Cứ thế, Phạm Văn Long không ngừng lặp đi lặp lại cái hành động điên rồ ấy.
Thực ra, đây chính là giáo trình tu luyện mà lão Kim đưa ra, mục đích là để rèn luyện khả năng chống chịu và tăng độ dẻo dai cho cơ thể. Theo như lão Kim yêu cầu, chỉ khi nào Phạm Văn Long có thể trụ vững dưới dòng thác mới miễn cưỡng đạt đủ tiêu chuẩn để tu luyện Đẩu Chuyển Tinh Di. Phạm Văn Long hoàn toàn hiểu nguyên lí huấn luyện của sư phụ, hắn hoàn toàn xác định nếu theo phương pháp tập luyện đó, tuyệt đối sẽ luyện ra một thân thể hoàn hảo.
Đây quả là một giáo trình khắc nghiệt, muốn lấy mạng con người ta đó mà.
Lần đầu tiên vừa mới bước chân vào, lực trùng kích cường đại từ trên cao ép xuống khiến thân thể như muốn vụn vỡ, đầu óc quay cuồng. Ngồi dưới thác cho nước nện vào lưng vào đầu, đến núi đá còn mòn huống gì thân thể máu thịt của con người. Nhưng tu luyện vốn không có đường tắt, muốn trở thành cường giả đứng trên vạn người, nhất định phả trả giá. Trước mắt chỉ là một chút đau đớn bên ngoài hắn vẫn đủ sức kiên trì chống đỡ.
Qua một ngày, thân thể Phạm Văn Long trở lên vô cùng mệt mỏi, ê buốt. Lê đôi chân về một góc thoáng đãng, hắn liền nhẹ nhàng ngồi xuống, điều chỉnh tinh thần tiến vào trạng thái tu luyện.
Nhìn thấy Phạm Văn Long điên cuồng tu luyện chẳng thèm nghỉ ngơi một khắc nào, lão Kim nhịn không được đành phải than thở:
– Nhóc con, nếu cảm thấy mệt mỏi hãy tạm nghỉ ngơi một chút, sau đó rồi tiếp tục.
Nhưng lúc này toàn bộ tinh thần của Phạm Văn Long đã rút vào trong Thức Hải, chính thức đang nghiên cứu yếu quyết Cửu Chân Tinh Thần nên nào có nghe được lời khuyên từ lão Kim.
Sau biến cố lần trước, Phạm Văn Long mới nhận ra rằng tinh thần lực đối với bản thân mình cực kỳ quan trọng. Ngoài khả năng mở rộng chu vi quan sát của thần thức, còn có thể giúp hắn dễ dàng khống chế và điều khiển Phong nguyên tố, từ đó thuận lợi thi triển Phong Quyển Tàn Vân. Tinh thần lực càng mạnh thì thời gian duy trì Phong Quyển Tàn Vân càng dài. Vì vậy, hắn muốn nhanh chóng vượt qua tầng thứ nhất của Cửu Chân Tinh Thần, một khi đột phá thành công thì lực lượng tinh thần lực sẽ tăng lên một mức đáng kể, trở thành chiêu bài bảo mệnh.
Đến rạng sáng ngày hôm sau, Phạm Văn Long mới khẽ rùng mình mở mắt, thở hắt ra một hơi trọc khí. Qua một đêm, tuy chưa thể đột phá tầng đầu Cửu Chân Tinh Thần nhưng cũng rất thuận lợi trong việc lĩnh ngộ, phỏng chừng trong vòng hai đến ba tháng sẽ có kết quả. Mặt khác, các đau đớn trên thân thể đã được Bạch Mai nhẫn triệt để giải quyết, không còn tình trạng đau nhức, ê ẩm nữa. Bên cạnh đó, Phạm Văn Long trải qua lần bị Bảo Tùng ám sát, nguồn chân linh khí liền có sự thay đổi rõ rệt. Vài ngày trước đã thành công đột phá Nhân vực cấp 10. Vậy mới nói trong cái rủi còn có cái may.
Nhìn về phía đằng xa, hai chân đạp mạnh xuống đất, thân hình lướt đến như én lượn bay qua hồ, rồi đáp xuống bãi sỏi đá ngay bên thác nước.
Rầm… Rầm… Rầm!!!
Đến gần mới nghe rõ và cảm nhận đầy đủ sự cường đại của dòng nước đang hung hăng đổ xuống. Không hề do dự, linh lực trên người vừa phóng ra đã thấy mũi chân nhón lên, cả thân hình Phạm Văn Long nhanh như điện lao vọt về phía trước.
Ùm!!!
Cũng như ngày hôm qua, vừa bước vào dòng thác được hai nhịp thở, linh lực bảo hộ đã bị đánh tan, thân thể như hòn sỏi bị bắn văng xuống hồ, vẽ lên những vòng tròn lăn tăn sóng gợn. Phạm Văn Long không cam tâm, trừng mắt nhìn vào dòng thác dữ, sau đó liền ngoan cường phóng tới.
Thác nước cuồn cuộn trắng xóa, Phạm Văn Long không dám buông lỏng, tiếp tục thúc giục linh lực mạnh hơn cố gắng chống đỡ lại dòng nước bạc đang trùng kích cơ thể. Thân hình nhanh chóng ổn định, cắn răng chịu đựng đau đớn từ những khối nước lạnh lẽo đổ xuống. Thời gian đã qua hai nhịp thở, lại qua thêm một nhịp thở nữa, cho đến nhịp thứ tư linh lực bảo hộ bên ngoài bị thác nước mạnh mẽ phá tan, lại lần nữa tống cổ xuống mặt hồ. Phạm Văn Long ngoi lên mặt nước, cắn răng nén lại cơn đau ê ẩm.
Đến chiều tà, thân ảnh Phạm Văn Long đã chậm chạp hơn ban sáng rất nhiều. Dòng nước cường đại đánh cho hắn váng đầu hoa mắt nhưng tinh thần kiên nghị không gì lay chuyển được, vô số lần ngã xuống vẫn kiên trì đứng lên.
Thời gian trôi nhanh như bóng câu ngang qua khung cửa, mới đó đã qua mười ngày.
Dưới thác nước, một bóng người không ngừng nhảy vào rồi lại không ngừng bị dòng nước đánh cho rớt liểng xiểng xuống hồ, nhưng hiện tại đã có sự thay đổi. Mười ngày trước Phạm Văn Long chỉ thể duy trì trong vài ba nhịp thở nhưng đến nay thời gian chống chịu giữa dòng nước đã tăng lên rất nhiều.
Dường như Phạm Văn Long không hề biết mệt mỏi, hắn bất chấp tất cả lao đầu vào cái giáo trình huẩn luyện khắc nghiệt do lão Kim bày ra.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, Phạm Văn Long mới mỏi mệt rời khỏi dòng thác, toàn thân nhức nhối, rã rời. Thế nhưng chỉ qua một đêm, mọi dấu hiệu hoàn toàn tan biến, Phạm Văn Long cảm nhận rõ ràng, từ trong thân thể không ngờ lại sản sinh một luồng sức mạnh mới mẻ, mà luồng sức mạnh này không biết tới từ đâu, như tự nhiên sinh ra.
Phạm Văn Long càng ngày càng thích cái cảm giác mỹ diệu đó, hắn cảm thấy một thứ kích thích sinh mệnh, rất khó để diễn tả.
***
Gia Lai, Tây Nguyên cấm địa.
Một hang động khá rộng trãi, thoáng đãng là nơi Thánh Viện lựa chọn để thiết lập cỗ truyền tống trận. Ngay gần đó có gã hộ vệ quân đang khoanh chân ngồi, hai mắt nhắm nghiền nhẹ nhàng thổ nạp.
Đột nhiên cỗ truyền tống trận lóe sáng, báo hiệu đầu bên kia đang có người tiến hành truyền tổng.
Thấy động, gã hộ vệ quân mở bừng đôi mắt, chau mày lẩm bẩm:
– Mẹ kiếp, mấy gã thủ vệ bên ngoài không nhận được lệnh của Thánh Viện hay sao mà còn cố tình cho học viên tiến vào đây?
Nhìn sắc mặt hắn rõ ràng đang rất bất mãn. Trong lòng tự nhủ sẽ phải nhiệt tình giáo huấn cái đám nhóc không biết trời cao đất dày một trận nên thân, rồi tống cổ quay ngược trở về.
Rất nhanh, từ bên trong cỗ truyền tống bước ra một người, gã hộ vệ quân chẳng thèm nhìn trước ngó sau, mạnh miệng quát lớn:
– Muốn đi đâu? Cút ngay vào Thánh Viện cho ta!!!
Bóng người vừa bước ra hiển nhiên không ngờ lại được “ân cần” tiếp đón như vậy, ánh mắt quét qua, nhàn nhạt hỏi:
– Ngươi đang nói ta?
Bỗng một luồng uy áp cường đại tỏa ra, gã hộ vệ trong đại não nổ vang một tiếng, hai chân run lẩy bẩy không trụ vững vội quỳ rụp xuống, ngay cả hô hấp cũng trở lên khó khăn. Quá hoảng sợ, hắn vội ngước mặt nhìn lên, bỗng thấy không xa là một lão giả râu tóc bạc phơ, mục quang đang phóng thẳng về phía mình khiến toàn thân lạnh toát, khí huyết nhộn nhạo, lập tức hộc ra một ngụm máu tươi.
Rất may tình trạng đó diễn ra trong nháy mắt rồi biến mất, không khí trở lại bình thường. Tất nhiên gã hộ vệ đã nhận ra nhân vật đang đứng trước mình là ai, sợ hãi dập đầu nói:
– Là vãn bối tưởng có học viên cố tình tiến vào cấm địa nên mới thốt ra những lời đó, không phải cố tình. Xin trưởng lão tha tội!!!
Nói đoạn hắn dập đầu “binh binh” không ngừng, chẳng mấy chốc đã thấy máu chảy ròng ròng.
Bỗng cỗ truyền tống trận lại sáng lên, liền có liên tiếp hai người bước ra, vừa nhìn thấy tình cảnh trước mắt, một vị nữ tử tiến tới hỏi:
– Lê Châu trưởng lão, chuyện này là thế nào?
Vị lão giả vuốt chòm râu, lắc đầu cười đáp:
– Ha hả, chỉ là chuyện cỏn con mà thôi.
Chứng kiến cảnh gã hộ vệ cố sống cố chết đập đầu xuống mặt đất, vị trung niên nam tử đứng phía sau cau mày, hừ lạnh nói:
– Thật là rách việc, các ngươi cứ tùy tiện mà ở lại ra oai với đám tiểu bối. Ta xin đi trước.
Nói đoạn thân hình nháy mắt đã biến mất. Vị lão giả cười khổ, quay sang nói:
– Phi Yến tiên tử, chúng ta cũng đi thôi. Cứ theo như kế hoạch mà làm, mọi người chia ra kiểm tra từ ngoài vào trong, nhất định phải kiểm tra thật kỹ, không được bỏ sót bất kỳ vị trí nào.
Cả hai nhón chân một cái nhẹ nhàng bay lên không trung, chớp mắt đã biến mất.
Mãi lúc lâu sau, đến khi không còn động tĩnh gì nữa, gã hộ vệ quân mới len lén ngầng đầu lên, chỉ thấy trong động trống trơn không một bóng người.