Đọc truyện Đại Việt Truyền Kỳ – Chương 42: Bái sư
Tây Nguyên cấm địa.
Nằm giữa núi rừng hoang vu, một vách đá dựng đứng cao mấy ngàn thước. Nước từ trên đỉnh ầm ầm đổ xuống tạo thành dòng thác cuồn cuộn tung bọt trắng xóa, tiếng ì ầm âm vang cả một khoảng trời, tạo nên vẻ đẹp vừa hùng vĩ, vừa hoang sơ.
Mặt hồ rộng mêng mang, nước trong văn vắt như pha lê, dưới ánh nắng mặt trời càng trở lên lung linh, huyền ảo. Lác đác trên mặt hồ, một vài mỏm đá nhô lên với những hình thù khác nhau, hòn đứng, hòn ngồi, điểm xuyết là hoa lá, cỏ cây xanh mướt.
Trên một mỏm đá hiện lên thân ảnh của Phạm Văn Long. Lúc này hắn vẫn đang trong trạng thái hôn mê sâu. Nhìn sắc diện da dẻ hồng hào, xem ra thương thế đã bình phục, không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Thêm một đoạn thời gian, cuối cùng đôi mắt khẽ lay động, chỉ là khó khăn một thoáng mới đủ sức mở ra, chợt cảm nhận luồng ánh sáng chói lòa rọi đến vội vàng giơ tay che chắn.
Thân hình vừa động, Phạm Văn Long bật người ngồi dậy, mục quang ngơ ngác quét về bốn phía xung quanh.
– Xem ra ta lại thêm một lần giữ được mạng nhỏ rồi!
Phạm Văn Long khẽ thì thào, rồi đưa tay vạch áo kiểm tra, trên ngực thấy vết thương hiện chỉ còn một vết sẹo nhỏ mờ như đường kẻ chỉ.
Nhoài người về phía trước, Phạm Văn Long chụm tay vốc một ngụm nước đầy, đoạn đưa lên miệng uống ừng ực. Dòng nước mát ngọt chạy thẳng xuống phế phổi khiến toàn thân thư thái, cảm giác cực kỳ thống khoái.
Một lát, Phạm Văn Long ngả người nằm vật lên mỏm đá, tay đưa ra sau làm gối, ngửa mặt nhìn về không xanh. Trong đầu nhớ lại các sự kiện, từ lúc bị đám Huyễn Dực Giáp Trùng truy đuổi cho đến khi hư ảnh Bích Thủy Thần Quy bất ngờ hiện lên, rồi sau cùng bị gã Bảo Tùng đâm lén một dao và đánh văng xuống vực.
Nhớ đến chiếc vòng tay của Lý Tiên Dung bị Bảo Tùng cướp đi, Phạm Văn Long thân thể khẽ run lên, hai nắm tay siết lại bật máu.
“Khốn kiếp!!! Nhất định ta sẽ không để cho hắn được chết một cách tử tế.”
Mãi lâu sau hắn mới bình ổn lại tinh thần, chợt nghĩ đến lão Kim, Phạm Văn Long vội truyền âm:
– Lão Kim, người có ở đó không?
Đáp lại hắn là một tiếng hừ bất mãn, nhưng rõ ràng không thể che giấu được vẻ vui mừng trong đó:
– Hừm!!! Cái tên nhóc nhà ngươi báo hại ta kêu gào khản giọng, thế mà từ lúc tỉnh dậy cho đến bây giờ mới chịu nhớ tới ta.
Nhớ đến âm thanh kêu gọi trong giấc mộng, Phạm Văn Long hơi xấu hổ, vội đáp:
– Ta mới vừa tỉnh dậy nên đầu óc vẫn còn u mê, người đừng trách.
Thấy bộ dạng của hắn, lão Kim cười ha hả bảo:
– Nhóc con, ta chỉ đùa ngươi một chút thôi mà. Ngươi nghĩ lão già này còn đi chấp nhất ba cái chuyện vặt vãnh đó ư? Ha ha…
Biết rằng lão Kim cố tình giúp hắn giải tỏa tâm trạng, Phạm Văn Long đành cười xòa.
Trong lòng có quá nhiều điều nghi vấn, không nhịn được liền hỏi:
– Người có thể nói cho ta biết chuyện tiếp sau thế nào không?
Đợi một chút, lão Kim chậm rãi nói:
– Ngươi hôn mê đã mười ngày rồi.
– Mười ngày??
Phạm Văn Long thiếu chút nữa thì đã nhảy dựng lên, thở ra một hơi lấy lại bình tĩnh nghe lão Kim nói tiếp:
– Vết thương trên người ngươi vô cùng nghiêm trọng, may mà còn chưa đâm trúng tim, nếu không dẫu có mười Bạch Mai nhẫn cũng chẳng thể giúp ngươi cải tử hoàn sinh được đâu. Nhóc con nhà ngươi còn cho rằng mười ngày là quá dài hay sao hả?
Nhìn vết sẹo còn in trên ngực mà đáy lòng Phạm Văn Long lạnh toát, nếu như mũi dao của đối phương chỉ cần chệch qua bên một chút thì chắc chắn trái tim đã bị đâm thủng, đồng nghĩa với việc hắn sẽ vĩnh viễn ngủ lại trong cấm địa này rồi.
Lúc trước nghe lão Kim nói: “Trong thế giới này, ngoại trừ bản thân đừng bao giờ tin tưởng và thương xót cho bất kỳ ai”, hắn ngoan cố gạt đi. Phạm Văn Long than thầm, nếu như nghe theo lời khuyên của lão Kim thì hiển nhiên sẽ không phải nhận quả đắng này.
Lão Kim nhận thấy biểu tình xuất hiện trên mặt của Phạm Văn Long, khẽ buông một tiếng thở dài. Một nhát dao kia đã làm thương tổn đến hắn rất lớn, không chỉ là vết thương trên thân thể, mà còn cả vết thương trong tâm hồn. Rất có thể từ nay về sau, hắn sẽ chẳng bao giờ tin tưởng bất kỳ ai nữa.
Biết tinh thần Phạm Văn Long không tốt, lão Kim nhẹ nhàng bảo:
– May mà số ngươi chưa tận, bên dưới vực sâu hóa ra lại là một dòng nước chảy xiết, bởi vậy mới thoát khỏi cảnh thịt nát xương tan. Tiếp đó, thân thể ngươi cứ lênh đênh trôi dạt, cuối cùng từ trên ngọn thác kia rớt xuống đây.
Phạm Văn Long nghe có chỗ không hiểu vội hỏi lại:
– Đây là đâu? Mà ta hôn mê lâu như vậy, không lẽ may mắn không bị linh thú phát hiện?
Lão Kim trầm ngâm đáp:
– Nếu ta không nhầm thì nơi này chính xác nằm ngay trung tâm của Tây Nguyên cấm địa. Có một sự việc rất bất thường đó là từ khi ngươi trôi dạt đến đây, ta đã kiểm tra nhiều lần nhưng rốt cuộc không hề phát hiện ra bất kỳ sự tồn tại của một con linh thú nào cả. Mà ngay đến bóng dáng mấy loài động vật bình thường cũng chưa từng gặp qua.
Từ khi tỉnh lại đến bây giờ nào có để ý, nghe lão Kim nói vậy Phạm Văn Long mới giật mình phóng thần thức xem xét.
Không xa là những dãy đồi núi chập chùng, nhấp nhô như sóng lượn.
Không khí trong veo, nắng phủ vàng rực triền núi, lấp lánh trên những tán cổ thụ của đại ngàn. Khung cảnh thơ mộng là vậy nhưng Phạm Văn Long lại cảm nhận ra hơi thở của sự chết chóc.
Không một cánh chim bay, không một tiếng thú gọi bầy… Đến ngay cả âm thanh của các loài côn trùng cũng biến mất.
Quả là kỳ lạ! Phạm Văn Long dĩ nhiên không thể đoán được căn nguyên, đành vặn hỏi:
– Theo người tại sao lại như vậy?
Đắn đo một lát, lão Kim mới trả lời:
– Có hai khả năng. Thứ nhất, vì số lượng linh thú quá đông, sinh sản lại cực nhanh nên cứ cách vài vạn năm sẽ không còn đủ nơi cư trú, sẽ bắt đầu di dân. Tuy nhiên, số lượng cần phải đạt đến hàng triệu ức mới có thể phát sinh thú triều. Nhưng theo ta quan sát, hiển nhiên số lượng linh thú trong khu vực Tây Nguyên cấm địa này vẫn chưa đạt đến mức độ đó. Còn nguyên nhân thứ hai, đó là bởi vì chúng cảm thấy có một sự đe dọa, uy hiếp nên không dám tiếp tục ở lại.
Biết rằng Phạm Văn Long nhất định sẽ không hiểu, lão Kim liền giải thích cặn kẽ:
– Bình thường, linh thú chia thành vô vàn giống loài nhưng suy cho cùng chúng đều chung một nguồn gốc. Bởi vậy sinh ra những cảm ứng đặc thù có thể dễ dàng cảm nhận sự tồn tại của đối phương. Đặc biệt linh thú cấp bậc càng cao thì hơi thở tỏa ra càng cường đại, khiến mấy đám cấp bậc thấp hơn kinh sợ không dám bén mảng đến gần.
Nghe tới đó, Phạm Văn Long kinh dị hỏi:
– Chẳng lẽ bên trong Tây Nguyên cấm địa xuất hiện linh thú cấp cao?
– Ngoại trừ linh thú cấp mười có thể hóa hình, linh trí được khai mở thì các cấp bậc bảy, tám, chín đem so sánh cũng không hề thua kém con người bao nhiêu. Do đó chúng biết cách thu liễm khí tức bản thân, nếu không đứng gần rất khó để phát hiện ra. Ngay cả ta cũng không có cách nào nhận biết rõ ràng, nhưng rất có thể, trong khu vực trung tâm này đang có một con linh thú cấp tám tọa trấn. Linh thú cấp chín sẽ tìm một nơi cực kỳ bí mật và an toàn, chuẩn bị giai đoạn tiến hóa lên cấp mười, không lý nào lại xuất hiện ngay tại đây. Còn linh thú cấp bảy, tuy có chênh lệch với đám linh thú trong này nhưng vẫn chưa đủ khả năng khiến tất cả bọn chúng nháo nhào bỏ chạy ra ngoài như vậy được.
Lão Kim quả không hổ đã sống hàng bao nhiêu ức vạn năm, chỉ mới quan sát sơ sài liền đưa ra ngay nhận định.
Phạm Văn Long nghe đến linh thú đẳng cấp đó mà toàn thân túa đầy mồ hôi, theo hắn được biết linh thú cấp tám đã là tồn tại tương đương với hạ giai Thánh cấp, cấp chín thực lực sánh ngang với đỉnh giai Thánh cấp. Một khi đột phá thành công lên cấp mười chính thức có khả năng hóa hình, sức mạnh cực kỳ khủng bố, tương đồng với cường giả Thần cấp.
Chợt nhớ đến một việc, Phạm Văn Long liền hỏi:
– Phải rồi, lúc ta bị đàn Huyễn Dực Giáp Trùng vây công, trong thời khắc cuối cùng bỗng có hư ảnh Bích Thủy Thần Quy hiện lên?
Chẳng cần suy nghĩ nhiều, lão Kim nhanh nhẹn trả lời:
– Đơn giản thôi, chiếc vòng tay pháp khí đó được chế tạo từ mai con Bích Thủy Thân Quy nên dĩ nhiên có thể huyễn hóa ra hư ảnh của bản nguyên.
Phạm Văn Long thoáng nhìn qua chiếc Bạch Mai nhẫn đeo trên ngón tay cái, thầm nhủ: “Cũng là may mắn bên mình còn có Bạch Mai nhẫn, nếu không nào yên ổn vô sự.”
Đang mải mê suy ngẫm, thấy giọng lão Kim đột nhiên trở lên nghiêm túc:
– Nhóc con, ngươi có nguyện ý bái ta làm thầy hay không?
Từ khi lưu lạc đến Linh Chiểu Tinh, lão Kim bỗng nhiên xuất hiện, rồi chỉ dẫn cho hắn từng đường đi nước bước. Lão vừa như một người thầy nghiêm khắc, vừa như một người ông hiền từ luôn kề vai sát cánh, theo dõi mỗi bước chân hắn đi. Nếu không có lão Kim, chẳng biết số phận Phạm Văn Long lúc này sẽ phiêu bạt về phương nào?
Chỉ là, với những gì lão Kim đã làm thì dù không nói ra thành lời, nhưng trong thâm tâm hắn đã coi lão là thầy rồi.
Phạm Văn Long hơi run rẩy, vội vàng bật dậy, quỳ hai chân xuống, dõng dạc nói:
– Đồ nhi xin bái kiến sư phụ!!!
Lão Kim không đứng trước mặt nhưng Phạm Văn Long vẫn cúi đầu hành lễ, liền dập đầu “bình bình bình” ba cái thật mạnh.
Lão Kim dường như cũng vô cùng xúc động, bật cười thật lớn bảo:
– Được rồi, được rồi… Không cần phải quỳ nữa, nghi thức đó tạm thời miễn đi. Ha ha…
Đợi đến khi kiềm chế được cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng, lão Kim mới chậm rãi nói:
– Nay con đã bái ta làm thầy, vậy ta sẽ chính thức nói cho con biết thân thế của ta. Nguyễn Kim ta từng tung hoành phiêu bạt khắp các Đại Thiên Hà, sau này vì nhiều nguyên nhân nên đã đầu nhập vào Thiên Môn Đạo, nắm giữ chức vụ trưởng lão. Dưới ta môn đồ nhiều vô số, nhưng chân chính được ta truyền dạy chỉ có hai người. Một đứa là Huỳnh Vũ, còn một đứa tên gọi Đài Trang, hiện tại cũng chính là hai vị sư huynh, sư tỷ của con.
Lần đầu tiên nghe lão Kim kể về những bí mật của mình, Phạm Văn Long vội dỏng tai chăm chú lắng nghe.
– Nguyễn Kim ta vốn nổi danh trên ba phương diện: Lôi pháp, thân pháp và kỹ pháp. Lôi pháp dĩ nhiên không thể dạy cho con được, còn thân pháp chính là Phong Quyển Tàn Vân. Đúng ra, với mỗi đệ tử ta chỉ truyền thụ một pháp môn duy nhất, nhưng trước đó vẫn chưa thu nhận con nên coi như không tính. Hiện con đã bái ta làm thầy, vậy ta sẽ truyền cho một bộ kỹ pháp, cũng chính là tâm huyết tu luyện cả đời của ta, thường được mọi người biết đến với cái tên Đẩu Chuyển Tinh Di.