Đại Việt Dị Thế Ký

Chương 17: Võ hoàng nữ cường


Đọc truyện Đại Việt Dị Thế Ký – Chương 17: Võ hoàng nữ cường

Long Nghiên có chút bất ngờ, nàng mặc dù không nghĩ mình
phải giấu giới tính hay gì đó. Nàng chỉ là không muốn người khác nhận ra thôi. Nhưng 1 tiểu tử mới 11 12 tuổi này nhận ra mình là nữ nhân, lại
còn kêu mình là mỹ nữ tỷ tỷ thì… có vẻ bản thân hơi thất bại.

– Tiểu tử đáng yêu, ngươi gọi ta sao?

“Giọng nói này mới đúng, thật là ngọt à. Mỹ nữ siêu cấp đẹp từ trong ra
ngoài đây. Chỉ hi vọng nàng dễ tính một chút, đừng làm một khối băng sơn không thể tan chảy.”

– Ở đây chỉ có 3 người chúng ta, đại thúc này không phải mỹ nữ đâu.

– Ồ, ngươi còn bé thế có thể nhận ra được mỹ nữ sao?

– Tất nhiên, Tiêu Vân Thiên ta duyệt qua nữ nhân vô số, chỉ cần nhìn lướt qua là có thể nhận ra mỹ nữ.

Kết hợp những gì hắn nói, thái độ tự hào lúc nói với độ tuổi, khuôn mặt của hắn, quả nhiên là rất tức cười.

– Duyệt qua vô số nữ nhân? Tiểu sắc quỷ, ngươi thật là dễ thương. Tỷ tỷ có chỗ nào xinh đẹp ngươi nói thử xem.

Long Nghiên đã 34 tuổi, tuổi này ở Đại Việt Quốc vẫn là thanh niên đấy.
Nàng mặc dù chuyên tâm tu luyện, nhưng không phải là cái gì cũng không
biết. Nếu Tiêu Vân Thiên là một nam tử trưởng thành, chỉ cần hơn 18
thôi, mà trêu chọc nàng thì Long Nghiên ngược lại sẽ có phản cảm. Nhưng
tuổi của Tiêu Vân Thiên thật sự quá nhỏ, lại tỏ ra già dặn tình trường
khiến nàng thấy vui vẻ.


Tiêu Vân Thiên cũng thành thật:

– Tay tỷ tỷ rất đẹp. Chỉ có tay mẫu thân và biểu muội mới đẹp như của tỷ tỷ.

Nàng lại phì cười. Tiểu tử này… nói rất ngọt. Nhưng so sánh với mẫu thân và biểu muội xem ra còn nhỏ hơn hắn. Cái này gọi là duyệt qua vô số nữ
nhân sao?

– Được được, ta dẫn ngươi đi lên tầng 4 dạo chơi.

Tiêu Vân Thiên quay lại làm mặt quỷ, kéo 1 mí mắt, lè lưỡi với tên bảo
vệ. Khiến đại hán này dở khóc dở cười. Lại khiến Long Nghiên bên cạnh
cười vui không ngớt.

“Thật là mệt nha, phải giả vờ ngây thơ thế này. Có lúc chính ta cũng
khinh bỉ mình. Lại có ngày đại thiên tài Tiêu Vân Thiên ta không dựa vào thực lực lại dựa vào mỹ nam kế. Trời ạ, người khác dùng mỹ nam kế thành công còn ôm về được mỹ nhân, ta dùng mỹ nam kế chỉ được một chút vui vẻ cùng thương hại của nàng. Thật quá mất mặt, quá mất giá.”

“Không còn cách nào khác, nhưng giờ chỉ có thể đi theo cô nàng này thôi. Nhưng đi theo một mỹ nữ như vậy cũng không phải là chuyện gì lỗ vốn à.”

Từ bàn tay thò ra ngoài của nàng, hắn nhận ra tuổi nàng cũng không phải
là lớn. Nhưng từ lệnh bài ngũ phẩm kia, ít ra nàng cũng là 1 Võ Vương,
hoặc là một Hóa Thần kỳ. Khả năng rất lớn là cao hơn một tầng.

“Có nên xin nàng 1 giọt tinh huyết không nhỉ. Chắc sẽ bị nàng đánh chết ngay tại chỗ đấy. Tinh huyết chính là tu vi à nha”

“Nàng có vẻ từ nơi khác đến, không muốn người khác nhận ra bản thân”

Tiêu Vân Thiên vừa nhìn ngắm dược liệu xung quanh vừa miên man suy nghĩ.

– Tiêu gia lại không có gia giáo như vậy sao, để 1 tên điên đi dạo trong này? Là ai mang hắn lên đây?

Là giọng lục thiếu gia Viên gia.

– Là ta. Ta không có gia giáo?

Long Nghiên trở lại với giọng khàn khàn.

– Ngươi là ai, ngươi có biết tên này bị điên không? À, ta hiểu rồi, ngươi là người Tiêu gia.

Lục thiếu gia Viên gia rõ ràng suy bụng ta ra bụng người. Hắn dẫn theo 1 luyện dược sư nên mới được lên tầng 4, Tiêu Vân Thiên chắc cũng sẽ như
thế.

Long Nghiên có chút im lặng, nàng cũng không biết nói gì cho phải. Bị

điên, nếu tiểu tử này bị điên thì người tỉnh chắc không nhiều. Người
Tiêu gia? Tiêu gia là gia tộc đại gia tộc Lạt Thành thật, nhưng thế thì
thế nào? Không quan tâm. Mà tiểu tử trước mặt tự cho là đúng này, chẳng
lẽ một Võ Hoàng như nàng lại tức giận với hắn? Chỉ là một tên nhóc hơn
10 tuổi mà thôi.

Ngay cả Tiêu Vân Thiên cũng lười quan tâm đến tên này. Cơ bản hiện tại
mình còn rác rưởi hơn cả hắn. Nhưng trong mắt Tiêu Vân Thiên, tên này…
cơ bản không cùng một độ cao, cả tư cách để bản thân tức giận cũng không có. Vả lại, hình như dạo này mình bị người ta gọi là điên không chỉ vài lần đâu. Mà nguyên nhân tại sao nhỉ?

Trong mắt Long Nghiên lại có chút hoài nghi. Tên tiểu sắc quỷ mình dẫn
theo này, bị người ta gọi là điên nhưng chút phản ứng cũng không có. Là
nhút nhát không dám phản kháng hay thâm trầm, chỉ để trong lòng, chờ
ngày trả thù? Hay lại là tiêu sái, mặc thiên hạ, không quan tâm đến
người xung quanh bàn tán về mình?

– Tiểu sắc quỷ, ngươi bị điên? Lúc ngươi nói ngươi duyệt qua vô số mỹ nữ hình như có nói tên, nhưng ta lại quên mất rồi. Ngươi nói ngươi tên là
gì?

Dùng giọng khàn khàn để gọi một thiếu niên chỉ hơn 10 tuổi là Tiểu sắc quỷ, chính nàng cũng cảm thấy hơi ghê người, quái dị.

– Tiêu Vân Thiên, tam thiếu gia Tiêu gia. Người nói ta bị điên vài hôm này có lẽ cũng trên chục người rồi.

Theo đúng lễ thì Tiêu Vân Thiên phải hỏi tên của nàng, nhưng thấy nàng cả giọng nói cũng thay đổi, hắn bỏ ý định này.

Luyện dược sư đi theo lục thiếu gia Viên gia cũng là một người tinh
ranh. Từ câu hỏi của Long Nghiên người này liền biết cả 2 chỉ vừa gặp.
Lại thêm việc người này có thể lên tầng 4, có lẽ cũng là luyện dược sư.

– Tại hạ Viên Từ Nguyên. Là nhất phẩm luyện dược sư Viên gia. Lúc nãy

lục thiếu gia nhà ta không hiểu chuyện nên có chút đắc tội, mong các hạ
vui lòng bỏ qua cho. Không biết cao danh quý tánh của các hạ?

– Miễn đi, ta cũng không để bụng. Ta cũng không muốn lộ danh tính của mình.

– Nếu vậy khi nào rảnh rỗi, xin mời đến Viên gia làm khách. Gia chủ chúng ta nhất định sẽ đích thân chiêu đãi.

Sự thật cũng là như thế. Luyện dược sư, đến đâu cũng là thượng khách, cho dù chỉ là luyện dược sư nhất phẩm.

– Để ta suy nghĩ.

Thấy đối phương cũng không từ chối, lại không có hứng thú tiếp tục nói chuyện. Viên Từ Nguyên đành phải cáo từ.

Long Nghiên cũng đã xem xét sơ bộ tầng 4, cảm giác thứ mình cần cũng
không có ở đây. Nàng tiếp tục đi lên tầng 5, Tiêu Vân Thiên cũng đành
lẽo đẽo theo nàng.

Dạo 1 vòng tầng 5, thu thập được 14 loại dược liệu. Long Nghiên có ý
định lên thẳng tầng 7, 8 luyện đan và nhân tiện xem một ít tin tức.

– Tiểu sắc quỷ, ngươi không phải người của Đan Các nên ta chỉ có thể để
ngươi lại đây thôi. Ngươi có thể dạo chơi nhưng không được mang phiền
phức đến cho ta, dù gì cũng là ta dẫn ngươi đi lên. Khi nào chán, ngươi
có thể tự mình đi xuống. Không vấn đề gì chứ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.