Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh

Chương 30


Bạn đang đọc Đại Tỷ! Em Phải Là Của Anh: Chương 30

Soul liếc mắt nhìn anh, thở dài trong lòng, mấy người này đang làm gì ko biết, sao ko lao vào đánh nhau như anh ta dự đoán vậy, chẳng thú vị chút nào!!
Thiệu Quân trừng mắt nhìn Soul, anh ko biết rốt cuộc vì sao Soul lại xuất hiện tại đây? Anh ta đứng về phe nào?
Ko ai lên tiếng nói nữa, ko khí chìm vào im lặng, gió lạnh thổi qua mơn trớn da thịt của từng người, vốn dĩ đó chỉ là những cơn gió bình thường nhưng đối với những người tâm trạng đang kiềm nén ở đây thì nó như một lữ dao sắt nhọn làm đứt đoạn ranh giới cuối cùng.
Mấy tên áo đen lao vào Thiệu Quân, anh nhanh chóng đánh trả lại, bàn chân cũng dần dần cách xa liều trại. Nhưng một mình Thiệu Quân đánh với năm tên, dù anh có giỏi thế nào đi nữa, cũng phải kiệt sức, thấy Thiệu Quân ra đòn đã ko còn mạnh mẽ như lúc đầu thì mấy tên áo đen cười khẩy, ra đòn tàn bạo hơn, mỗi một cú đấm đều như muốn lấy mạng người. Ngọc Nữ cùng Nguyệt Tâm đứng một bên theo dõi trận đấu, Ngọc Nữ khuôn mặt nhợt nhạt, cô ko biết phải làm gì, chỉ biết âm thầm cầu nguyện cho Thiệu Quân bình an. Nguyệt Tâm nhíu mày quan sát Soul, chỉ thấy anh ta đang cực kì hứng thú nhìn trận đấu, bỗng nhiên Nguyệt Tâm như hiểu ra, rõ ràng Soul xuất hiện ở đây chỉ là muốn gây sự chú ý mà thôi, anh ta luôn là người như vậy, lúc nào cũng ko tuân thủ qui định của tổ chức, nhưng cô ko hiểu tại sao Đại Tỷ lại để cho Soul làm phó bang chủ của Ám Ảnh? Còn thân phận của Soul cuối cùng bí ẩn thế nào đây?

– Thiệu Quân!!!
Nguyệt Tâm giật mình khi nghe tiếng hét hoảng loạn của Ngọc Nữ, cô xoay người chỉ thấy có một tên áo đen đang thừa lúc Thiệu Quân ko chú ý mà ra tay đánh lén anh. Cô động tay đang định giúp Thiệu Quân thì phía trong rừng cây một chiếc đèn pin phóng tới, tay của tên đánh lén chỉ nghe “rắc” một cái, hắn thảm thiết kêu lên, sau đó ôm cánh tay của mình quằn quại dưới đất. Mọi người kinh ngạc nhìn về hướng đó, chỉ thấy Andy và Wind đang vội vã chạy đến, trên trán còn lấm tấm mồ hôi. Thiệu Quân ngạc nhiên, Andy cứu anh? Vậy mấy tên này ko phải người của Dạ Vương sao? Nhưng rõ ràng lúc nãy……
Thiệu Quân bất động, rồi nhanh chóng nhìn về phía Soul, chỉ thấy khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo mà thích thú vô cùng, anh bỗng dưng có cảm giác, Soul là người đứng sau thao túng mọi chuyện, anh, Andy và mấy tên kia bất quá chỉ là con cờ để anh ta mua vui mà thôi.

Theo hướng nhìn của Thiệu Quân, Wind kinh ngạc kêu lên, cái tên Soul này tại sao lại xuất hiện ở chỗ này rồi? Soul nhìn thấy mọi chuyện đã đến hồi kết thúc thì tiếc nối vô cùng, Andy về cũng đúng lúc thật, nếu ko anh ta có kịch hay để xem rồi…azii….nhưng người kia bảo anh ta phải làm vậy mà lại ko nói nguyên nhân, làm anh ta tò mò chết đi được, lát nữa anh ta phải hỏi cho ra lẽ.
– Soul! Cuối cùng anh là ai? – Andy lạnh lùng lên tiếng, hỏi ra câu hỏi mà tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn biết.
– tôi ư? – Soul chỉ tay vào mũi mình với vẻ vô tư lự, anh ta nhếch môi. – tôi là….ai, các người ko cần biết! Chậc chậc….hết zui rồi thì tôi đi đây!! – nói xong Soul phất tay, chiếc áo choàng đen bao bọc cả thân hình anh ta, rồi như là một nhà ảo thuật thiên tài, Soul thành công ẩn mình vào bóng tối.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.