Đọc truyện Đại Tùy Quốc Sư – Chương 15: Biến Cố Bất Chợt
– Sư phụ đâu, chẳng lẽ không yên lòng bọn Phán thúc nên đã đi theo?
Trong lúc nhíu mày, gió lùa mở bật cửa sổ, trôi hướng sơn lâm, trong hình dáng màu đen, mơ hồ có cây cối, một cây tiếp lấy một cây một lay động, thân hình của một con ếch thấp bé đang hai chân nện bước ngắn nhỏ điên cuồng chạy vào rừng.
– Tức chết lão phu, một tiểu yêu nhỏ bé cũng dám lấn đến trên đầu ta.
Phía sau dày đặc cục u nổi lên màu tím nhạt, lúc lao qua một cây đại thụ đột nhiên chuyển thân, hắc ảnh khổng lồ đang đuổi theo sau lưng phun ra một cái gì đó, mũi tên khói màu tím nhạt lao đến, sau một khắc, “Tê” tiếng hí dài bén nhọn vang lên, mấy gốc cây bị ngạnh sinh bậc cả gốc, để rậm rạp cành lá rào một tiếng rớt xuống đất. Tử Tinh Đạo Nhân cũng bị một trận gió lớn xảy ra bất ngờ thổi tới lăn cuồn cuộn trên mặt đất, lúc bò dậy, bóng đen uốn lượn lao đến, vỏ cứng ở giữa đầu hiện lên một vết sẹo.
Trong trùng âm thanh tê minh, râu dài nổi giận quét ngang, con ếch xoay người chạy, vừa dừng lại trên mặt đất, một gốc cây bị ngạnh sinh đánh gãy, mảnh gỗ vụn vẩy ra. Con ếch Đạo Nhân đã chạy ra khoảng cách thật xa.
– Đợi lão phu khôi phục tu vi lại tới tìm ngươi tính sổ…
Dưới chân núi, trong rừng tối đen, một đoàn người đi ra ngoài xem xét đang từ từ đi đến nơi phát ra động tĩnh. Trong lúc lờ mờ, thấp giọng trò chuyện.
– ….. Như thế nào không có động tĩnh nữa rồi?
– Vừa rồi khẳng định có dã thú đi qua từ nơi này…..
– Cẩn thận là hơn.
Đúng lúc này, một cái bóng màu đen bá một cái chạy qua từ dưới chân tám người, người cao gầy vô ý thức né tránh, tựa ở trên người đồng bạn.
– Vừa rồi có cái gì đi qua.
Lục Phán quay đầu:
– Có thể là hồ ly…
Sau một khắc ngay khi hắn nói chuyện, sơn lâm phía trên ào ào ào điên cuồng vang vọng, thân cây trái phải nghiêng lệch, trong rừng hoang, vô số chim tước đang kinh hoảng bay ra tán loạn, đen nghịt xoay quanh phía trên khu rừng.
– Thứ gì?!
Có người kinh hoảng hô to.
– Đang lao đến bên này!
Không tới hai hơi, Lục Phán nắm chặt liệp đao trong tay, trên tay đều là mồ hôi lạnh, nhìn chằm chằm phương hướng cỏ cây đang điên cuồng dao động, lít nha lít nhít lông lá đang di chuyển, màu đỏ sậm khâu vỏ cứng uốn lượn vặn vẹo, xông vào một đoàn người ánh mắt.
– Ngô Công — –
– Yêu Quái!
Khoảnh khắc kinh hoảng gọi vang, có người nhanh chóng tránh quá một bên tránh né, Lục Phán cơ hồ là vung ra liệp đao bản năng, không biết chém vào vị trí nào, tiếng vang thanh thúy thanh vang, như là rèn sắt bắn lên tia lửa, cổ tay đều bị chấn tê dại, kém chút cầm không được chuôi đao, lảo đảo lui lại hai bước, thân ảnh to lớn liên tiếp nhảy vọt cơ hồ dán vào chóp mũi, tìm tới từ trước mắt hắn.
– Mẫu thân ởi, ta xong…
Lục Phán lúc này mới thấy rõ vật kia lớn bao nhiêu, sợ đến trực tiếp kêu to, đặt mông ngã ngồi dưới đất, nhưng thân thể khổng lồ đang đi qua cũng không để ý tới nhóm người bọn hắn, một trận gió tanh gào thét, chớp mắt đã tiêu thất giữa khu rừng, chỉ còn lại nhánh cây còn đang lay động xung quanh. Vài phiến lá cây bay xuống. Lục Phán còn kinh hoàng chưa ổn định, lay động người từ dưới đất đứng dậy, mang theo âm thanh rung động mở miệng:
– Các ngươi thế nào? Có bị thương không?!
Bốn phía, lục tục ngo ngoe có đồng bạn trả lời, đại khái là không bị thương tích gì, chính là có chút xụi lơ, bị dọa sợ, ấp úng nói không ra lời.
– Không sao thì tốt rồi…..
Lục Phán bình phục hô hấp, bỗng nhiên quay sang.
– Hỏng rồi!! Lương Sinh còn đang ở trong túp lều.
Những người còn lại đều kịp phản ứng, cùng nhau nhìn về phía Lục Phán lại nhìn tới phương hướng nhà tranh.
– Lục đầu nhi, làm sao bây giờ… Chúng ta….. Muốn trở về hay không?
Lục Phán phồng hai má lên, con mắt hiện ra thần sắc phức tạp, lấp lóe, do dự chốc lát:
– Chúng ta nói thế nào cũng trưởng bối là của Lương Sinh, chạy, sẽ bị người đâm cột sống, đi! Trở về…
Dưới chân núi, dốc thoải, nhà tranh sụp đổ nửa bên. Trong song cửa sổ phát ra ánh lửa, thiếu niên cầm quyển sách ngồi ngay ngắn, cái bóng to lớn in trên vách tường, truyền ra tiếng đọc sách rất nhỏ, ngẫu nhiên nhắm mắt lại, ghi nội dung đọc qua ở trong lòng. Gỗ khô cháy hết tung ra điểm điểm tia lửa, lúc mở mắt ra, trong mắt có một tia lo lắng.
– Thế nào còn chưa có trở lại…..
Chốc lát, trong tiếng gió bên ngoài, có tiếng vang cộp cộp, phá vỡ lỗ thủng góc tường, một thân ảnh đen thui thấp bé chui đi vào.
– Sư phụ?
Tử Tinh Đạo Nhân không nói tiếng nào, hai chân đạp một cái, tiến vào bao vải đặt bên tường, duỗi ra màng tay ếch đắp lỗ hổng lại. Bên kia, Lục Lương Sinh nháy nháy mắt, vừa đứng dậy, mạng nhện ngoài song cửa sổ bị thổi ngang, tro bụi tràn ngập nhào vào trên mặt hắn.
– Khụ khụ…..
Thiếu niên cầm sách phẩy phẩy tro bụi, chỉ nghe được một luồng mùi tanh, tạch tạch tạch….. Một loại tiếng đánh dày đặc làm cho người tê cả da đầu liên tiếp vang lên, giống như có vật gì đó bò tới.
Lục Lương Sinh thu tầm mắt khỏi bao vải, quay đầu nhìn ra ngoài. Ngoài khung cửa sổ, một đôi đèn lồng đỏ từ giữa không trung hạ xuống, đang nhìn vào, đối mặt cùng thiếu niên. Giờ khắc này, côn trùng ở góc tường đang kêu vang trong nháy mắt ngừng lại.
Đèn…. Đèn lồng?
Hoang sơn dã lĩnh mà có hai ngọn đèn lồng hạ xuống từ giữa không trung, sắc mặt Lục Lương Sinh hơi trắng bệch, nắm chặt « Thanh Hoài Bổ Mộng » dời nửa bước về phía sau, trong dư quang, sư phụ tiến vào bao vải tựa hồ cũng không có ý muốn ra hỗ trợ.
Bước chân lui lại giẫm lên một cành khô, “Ba” đứt gãy giòn vang, sau một khắc, hai ngọn đèn lồng bên ngoài tới gần liền nghe “oanh” một tiếng vang, tường đất càng rách rưới, mảnh bùn dính đến khung cửa sổ cùng một chỗ bay ngược, nóc phòng nghiêng lệch, cỏ tranh trút xuống, bụi mù tràn ngập.
Lục Lương Sinh căn bản không có thời gian sợ hãi, từ một mảnh hỗn độn quét đám cỏ tranh ra khỏi người, âm thanh khàn giọng bén nhọn từ ngoài truyền đến.
– Con ếch….. Mau ra đây, ta biết ngươi trốn ở chỗ này.
Con mắt đỏ tươi bơi lội trong tro bụi, hai râu bén nhọn dò xét lung la lung lay trong phòng, nhìn thấy thiếu niên lẻ loi trơ trọi đứng trong phòng, thân hình thật dài hoạt động, giác hút đụng vào nhau.
– A…….. Một người thiếu niên kỳ quái, bất quá ăn xong con ếch liền ăn ngươi, đừng có chạy lung tung, trong đêm đen, đường núi không dễ đi.
Tro bụi rơi xuống, đánh vỡ tường đất thò vào là một khỏa đầu Ngô Công đỏ cực lớn, hắc khí thản nhiên lúc ẩn lúc hiện xung quanh nó, xúc giác trường mâu vung vẩy trong tay binh sĩ, xẹt qua một tường đất khác, kéo ra một hang sâu, sóng khí cuồn cuộn, bao vải chỗ góc tường bị lật tung, miệng túi mở ra, con ếch cuộn rút một đống bị ngã nhào lăn ra.
– Sư phụ…
Trong lòng Lục Lương Sinh bối rối, nếu như là sài lang hổ báo, trong lòng còn có chút chuẩn bị, nhưng Yêu Quái mà chuyện xưa do người thế hệ trước kể mới có sống sờ sờ trước mặt, lấy tuổi của hắn không có bị dọa tè ra quần đã là rất trấn định. Bên tường, Tử Tinh Đạo Nhân lật người ngồi dậy, ánh mắt qua lại chuyển động khắp nơi trên người Ngô Công tiểu yêu cùng thiếu niên, sau đó đứng lên.
– Lương Sinh, ngươi ngăn chặn hắn.
– Thế nào…. Thế nào kéo?
– Dùng bút của ngươi, viết chữ ngày đó…