Đọc truyện Đại Tùy Quốc Sư – Chương 14: Ngô Công Thật Lớn
[Ngô công: con rết]
Đẩy ra cánh cửa nghiêng lệch, trong tiếng két két rên nhẹ, tro bụi rì rào rơi vào bả vai. Lục Lương Sinh ho khan vài cái, trong phòng rất nặng mùi nấm mốc, bất quá đống vật liệu gỗ đã từng bị đốt qua trên mặt đất kia chứng minh ngẫu nhiên sẽ có người trú tạm đến qua nơi này.
Không lâu sau, đống lửa lần thứ hai được nhóm, có người lấy ra bình gốm gác ở phía trên, đoàn người đem trong tay lương khô tách ra từng khối tròn để lên trên mà nấu, tăng thêm nước, nấu lương khô tiết kiệm không ít. Tám đại hán một đường đi cùng Lương Sinh đều xung phong nhận việc đi ra, trong thôn không có bao nhiêu việc nhà nông, tự nhiên nghĩ ra được thấy chút việc đời, nếu như may mắn gặp được một phần chuyện tốt, vậy cũng không cần trở về, ít nhất cũng phải đợi đến thời gian ăn tết mới có thể trở về.
Tàm tạm đối phó một trận, tám người liền vây quanh đống lửa ngủ say sưa. Lục Lương Sinh lúc này còn không có bao nhiêu buốn ngủ, bưng lấy một bản « Thanh Hoài Bổ Mộng » lật ra xem, đống lửa đùng đùng hai tiếng bắn lên tia lửa, bừng lên tại góc nhỏ từng tiếng tê minh, trong đêm an tĩnh, bao vải được treo ở bên tường phồng lên vài cái rời rạc ra, thân ảnh đang phủ phục bên trong lặng yên không một tiếng động leo ra.
Tử Tinh Đạo Nhân đảo qua bóng lưng đang đọc sách, nhanh chóng hướng đến một lỗ hổng trên góc tường mà chui ra ngoài, đứng ở dưới ánh trăng, nhìn xem mảnh hoang sơn dã lĩnh này, giống như cảm nhận được cái gì. Mở ra bốn chân chạy như bay, màng ếch lạch cạch lạch cạch giẫm qua một tầng lá rụng thật dày, hé miệng, lưỡi dài đều theo bước chạy kéo dài ra ngoài, phiêu đãng hướng ra sau.
Dọc theo một dòng suối nhỏ đi hướng lên trên núi, phóng qua một cây gỗ mục nằm ngang, đứng ở phía trước một tảng đá xanh lớn, đôi mắt ếch hưng phấn chằm chằm sơn bích bên dòng suối nhỏ, giữa mấy khối nham thạch bị rêu xanh che kín, khe hở sâu u, bên trong tựa hồ còn có hang động to lớn.
– Ra đây…..
Con ếch đứng thẳng người lên, nâng cao bụng tròn trịa, mặt hơi giơ lên:
– Lão phu có việc phân phó tiểu yêu ngươi!
Âm thanh quanh quẩn giữa rừng núi, rừng lá tĩnh mịch bỗng nhiên lung tung lắc lư, ào ào ào vang lên liên miên.
Kẽ hở giữa chồng chất nham thạch trùng điệp, chỗ sâu trong kẽ hở âm u, có sa sa sa tiếng vang, sau một khắc, một đôi màu sắc đỏ tươi phát sáng lên.
– Hừ….. Một tiểu yêu Thông Linh kỳ.
Tử Tinh Đạo Nhân vác lấy chân trước, chỉ phương hướng lúc trước đi tới.
– Lão phu cho ngươi đi giết người, ăn rồi cũng không sao, xem như đưa cho hậu bối như ngươi một phần lễ nhỏ.
Khe hở nham thạch, bóng đen có hai chi thật dài ló ra, còn tưởng rằng là một loại với nhánh cây gậy trúc, đợi đến khi ánh trăng chiếu xạ ra phạm vi càng rộng, chính là một đôi râu trùng màu đỏ nhạt, lúc ẩn lúc hiện trong không khí.
Chốc lát sau, âm thanh khàn giọng bén nhọn nương theo khe hở truyền ra:
– Ngươi cũng là yêu, vì cái gì không đi?
Tử Tinh Đạo Nhân nhíu mày, gia hỏa này lại còn biết hỏi lại.
Nhưng chẳng kịp chờ hắn mở miệng, bén nhọn âm thanh bên kia hóa thành tiếng cười trầm thấp:
– Một con ếch nhỏ cũng dám ở khoa tay múa chân đỉnh núi của ta….. Hắc hắc….. lễ nhr của ngươi, ta sẽ nhận lấy….. Bất quá, nhìn ngươi cũng ăn thật ngon.
Trái tim Tử Tinh Đạo Nhân lập tức co lại.
– … Cái này, yêu vật Thông Linh kỳ thế nào thông minh như vậy ta?
Chớp mắt tâm tư hiện lên đầu, xoay ếch thân qua, chuyển thân liền nhảy xuống tảng đá xanh, vung ra cặp màng ếch chạy như điên. Sau lưng, tiếng vang vang vọng, núi đá băng liệt vẩy ra, rơi vào suối nước tóe lên bọt nước, trong nháy mắt, bên trong chỗ sâu u, con mắt đỏ tươi phi tốc dao động ra, ánh trăng sáng lạnh rõ ràng phất qua từng khe hỡ, trên hòn đá vỡ vụn, lít nha lít nhít côn trùng lan tràn qua, cái kìm giác hút “Ken két” chạm vang, phát ra một tiếng hí dài.
Con ếch đang chạy nhanh quay đầu nhìn thoáng qua, chân ngắn nhỏ điên cuồng mở rộng.
– Sao lão phu lại xui xẻo như vậy…..
Phía sau, một đầu Ngô Công to lớn, uốn lượn bơi lội mà tới.
Hoang sơn dã lĩnh, không hề cos dấu chân người, phương xa đen tối ngẫu nhiên vang lên tiếng gào thét. Nửa bên nhà tranh cũ nát sụp đổ có ngọn lửa thiêu đốt, ngẫu nhiên đùng đùng hai tiếng bắn lên tia lửa, tung bay giữa không trung, tiếng ngáy nhấp nhô vang dội trong túp lều, cách tám người đang nghỉ chân mấy bước, thiếu niên đang nhờ ánh lửa yên tĩnh lật xem quyển « Thanh Hoài Bổ Mộng » trong tay. Tiếng rào nhẹ vang lên, trang sách lật lại giữa ngón tay, hỏa quang mờ nhạt chiếu vào trên mặt Lục Lương Sinh, khẽ nhíu mày.
– Thuật pháp ghi lại trong sách này lại hoàn toàn tương phản cùng « Nam Thủy Thập Di », phần lớn là pháp thuật khu trùng trục thú, cây khô mọc rễ, sư phụ, nếu như dùng cái thuật này đến trong thôn ta, chắc cũng sẽ tạo được phúc, nhỉ?
Hắn quay đầu, nhìn về phía bao đồ tựa ở bên tường, thấy không có trả lời, gọi khẽ.
– Sư phụ?
Gió từ ngoài rừng thổi qua mang theo ào ào vang động, tám người ngủ say trên mặt đất hơi giật giật, có người đứng lên từ bên lửa, chính là đầu lĩnh lần này đi ra ngoài, thợ săn trong thôn có chút mẫn cảm đối với gió thổi cỏ lay trong núi.
– Phán thúc, thế nào?
Lục Lương Sinh nắm quyển sách đứng lên theo.
Lục Phán đi đến cửa sổ, mạng nhện dính xám treo ở phía trên lay động, ánh mắt có chút ngưng thực, từ nơi này nhìn ra ngoài, bên ngoài đen kịt một màu, không biết lúc nào, trăng sao đỉnh đầu bị mây đen che đậy. Lập tức, nhăn lại mày rậm:
– Cảm giác ngoài đó có cái gì, tựa như là từ trên dưới núi tới…
Rừng ào ào nhẹ vang lên, gió từ ngoài thổi tới, để ngọn lửa lay động trái phải, bảy người còn lại cũng tỉnh lại theo, cảm giác được bầu không khí có chút ngưng kết, lấy ra liệp đao hoặc đao bổ củi nắm chặt trong tay. Một thôn hán cao gầy trong đó thấp giọng mở miệng:
– Có phải là Đại Trùng hay không?
– Chúng ta người nhiều, còn có thể ứng phó Đại Trùng, gặp gỡ một đám sói thì phiền toái.
Lục Phán một phen như thế kiểu gì cũng sẽ để người ta khẩn trương, tất cả mọi người là người sống trên núi, trong lòng rõ ràng mặc kệ gặp gỡ Đại Trùng hay là sói, đều không phải chuyện gì tốt.
Dạ lâm tĩnh mật, ngoài ngẫu nhiên vang lên tiếng sàn sạt của dã thú không biết tên đi qua, lá rụng thật dày đem bầu không khí phủ lên càng thêm quỷ bí khẩn trương.
Lục Phán xiết chặt chuôi đao, chuyển thân đi đến cửa phòng nghiêng lệch, tiếng đẩy cửa két két nhẹ vang lên.
– Chúng ta đi ra xem một chút, Lương Sinh lưu lại trong phòng, nghe được cái gì đều không thể tùy ý ra khỏi phòng.
Bảy người khác liếc nhau, dặn dò Lục Lương Sinh vài câu.
– Lương Sinh, trong đêm độc trùng dã thú rất nhiều, ngươi đừng đi ra…..
– Chờ chúng ta trở về, thúc lột một bộ da sói cho ngươi.
– Xem thật kỹ, chú ý bọc hành lý, đừng ném đồ chúng ta đó.
– Đi mau, đi mau, trở về còn có thể ngủ thêm một hồi.
Trong âm thanh lao nhao, bảy người đi theo Lục Phán tiêu thất ở trong màn đêm, Lục Lương Sinh đóng cửa phòng, đi trở về đi mở ra bao vải treo trên tường, trong đó nào có thân ảnh con ếch. Ngồi trở lại bên đống lửa, cầm lấy quyển sách trên mặt đất, nhìn xem ngọn lửa chập chờn.