Đại Tranh Chi Thế

Chương 54: Đề tài vĩnh hằng


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 54: Đề tài vĩnh hằng

Quý Tôn Tư vội vã bước lên phía trước làm lễ, lại hướng hắn giới thiệu chư vị công tử, hai bên hàn huyên một hồi, rồi đều ngồi xuống. Quý Tôn Tư là con trai yêu của Quý Tôn Ý Như, mỗi người đều biết tương lai hắn chính là gia chủ Quý Thị, cho nên ở trong chúng công tử đã ẩn ẩn có thân phận đứng đầu, hắn nhận mệnh của phụ thân, mục đích chính của yến hội này là để trợ giúp cho Khánh Kỵ kéo gần quan hệ với các công khanh thế gia Lỗ quốc, cho nên đương nhiên thập phần nhiệt tình. Quý Tôn Tư dù chưa tới hai mươi, nhưng đối đáp xã giao đã thập phần quen thuộc, có hắn mở đầu, diệu ngữ như hoa (1), khiến cho những công tử đây đã có chút gần gũi.

Hàn huyên xong, Quý Tôn Tư thân thiết kéo Khánh Kỵ tới ngồi bên phải, mời ngồi vào chính giữa mình và Tôn Ngao, Anh Đào liền đứng như một cái cột trụ đằng sau, tay ấn lên chuôi kiếm, ánh mắt cảnh giác đánh giá đám người này. Tuy rằng nơi này không có nhiều khả năng có gian tế Ngô quốc, có điều công tử đã từng bị người ta ám hại, Cơ Quang lại giỏi dùng kỹ xảo tiểu nhân, cũng phải có phòng bị.

Một lúc, thức ăn đã đưa lên, nhạc công tấu nhạc, tiếng trống khèn tiêu cùng phát ra, các vũ kỹ ăn mặc xinh đẹp từ sau bình phong lướt ra, lấy ca múa góp vui, trong tửu lâu nhất thời náo nhiệt hẳn lên. Sáu vũ kỹ, thướt tha duyên dáng lướt qua lướt lại, mỗi người đều là thiếu nữ mười bảy mười tám như hoa.

Nhạc khúc tuy rằng phong cách cổ xưa, lại có một hương vị khác, người chơi trống ở một góc tay cầm hai cái dùi, gõ nhịp trống như chiến mã đang nhảy lồng lên, thanh thúy êm tai. Chuông, khánh, trống, sắt (đàn sắt) cùng phát, tiếng tiêu nổi lên. Khánh Kỵ lắng nghe, mặc dù làn điệu khúc nhạc không biến hóa nhiều, không uyển chuyển khúc chiết nhưng cũng du dương êm tai, có sức hấp dẫn.

Sáu tiểu mỹ nhân mặc xiêm y thuần một màu xanh biếc, áo dài hơi bó tay áo thướt tha, eo thon nhỏ lộ ra một đoạn mượt mà duyên dáng tuyết trắng, quần hơi rộng, khi múa khiến cho các đường cong uyển chuyển duyên dáng của đùi và đồn bộ đều lộ ra.

Trang phục múa như vậy cùng với nhạc khúc là chiếu theo đặc sắc của dân tộc Tứ Di (dân tộc thiểu số), tại Tề quốc, nhạc khúc cùng trang phục múa như vậy cũng đã dùng cho vũ nhạc cung đình, mà Lỗ quốc bởi vì quá chú ý Chu triều lễ chế, cho nên chỉ có thể lưu hành trong các buổi yến tiệc của công khanh hay trong dân gian.

Khánh Kỵ giờ mới là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy vũ đạo thời cổ, chăm chú quan sát, vừa nghe thấy tiếng trống dừng lại, lại có tiếng khánh vang lên, lập tức tiêu vu khởi nhạc (2), sáu thiếu nữ Tề mỉm cười nghiêng nghiêng tay, hơi khép mi, hai tay áo chống vào eo nhỏ nhắn, một chân nâng lên, bàn chân đưa thẳng lên trên, “Bình” một tiếng trống vang, hay tay sau lưng liền vung sang hai bên, tay áo dài phiêu lãng như mây bay nước chảy, lại giống như cánh chim, nhẹ nhàng khởi đầu một vũ điệu.


Những thiếu nữ hoạt bát trang nhã, thông minh lanh lợi, sau khi múa một lát, liền nhìn ra ngồi ở chiếu bên phải chính là hai vị tối trọng yếu nhất của tiệc rượu hôm nay, hơn nữa hai vị công tử này anh tuấn bất phàm, tuấn tú lịch sự, đúng thực khiến cho người ta ái mộ, không khỏi mỗi người đều liếc mắt đưa tình. Sáu mỹ nhân giống như xuyên hoa hồ điệp (3) nhẹ nhàng múa lên, chuyển hướng sang phía chiếu bên này, sáu đôi mắt đẹp liền quyến rũ liếc tới, đôi mày sâu thẳm nhẹ nhàng nhướng lên, khóe miệng hơi cong, vẻ mặt kia tựa cười mà như không cười, vừa xinh đẹp lại hoạt bát.

Quý Tôn Tư vỗ tay cười to:

– Ha ha, cười mới khéo làm sao, mắt đẹp chờ mong. Ta từ trước tới nay đến, cũng chưa từng có vận khí như vậy, hôm nay lại dính hết vào Khánh Kỵ công tử, xem ra những tiểu mỹ nhân này là thực tình ái mộ Khánh Kỵ công tử.

Khánh Kỵ cười nói:

– Những tiểu mỹ nhân này đôi mắt quyến rũ rõ ràng là đều đảo trên người Quý Tôn công tử, lúc này lại nói lớn như vậy, không phải là đem họa thủy đều đẩy hết sang cho ta hay sao? (4)

Những thiếu niên công tử ầm ầm cười to, có người liền ồn ào nói:

– Nếu mỹ nhân đã có ý, Khánh Kỵ công tử sao có thể khiến cho mỹ nhân thất vọng? Chốc nữa múa xong, đừng ngại chọn một nữ tử hài lòng để hầu rượu, còn có thể mang theo về để hầu hạ, tóm lại phải tận hứng mới khiến cho kẻ làm chủ chúng ta làm tròn bổn phận.


Tôn Ngao hắc hắc cười nói:

– Dũng sĩ có năng lực vật bò tót, một nữ tử làm sao đủ được? Ta thấy, cả sáu tiểu mỹ nhân này đều bồi công tử đi, sợ cũng không ứng phó nổi yêu cầu của công tử nha.

Nói chuyện về nữ nhân, những công tử này nhất thời hưng phấn hẳn lên, vũ kỹ kia rất biết điều, bên này nói chuyện cùng nhau, âm nhạc cũng nhất thời nhỏ đi, điệu nhảy cũng chậm lại, khiến mọi người nói được dễ dàng. Mọi người lúc đó đều quây vào đàm luận, chuyện nói tới đều là phong lưu diễm ngộ của mỗi người, một đám mặt tươi như hoa.

Khánh Kỵ dựng thẳng tai, mỉm cười uống rượu, chân thành lắng nghe, tập hợp lại những ham mê hứng thú của các công tử thế gia này, phát hiện ra ngoại trừ nữ nhân, những công tử này thích nhất là đi săn. Khi nói đến việc lấy xe đi săn, phải có tới năm người mang theo mỹ nữ để ở trong rừng hoang dã cùng trải qua giây phút tuyệt luân, trong đó còn có Tôn Ngao, không nghĩ tới một đại hán thô lỗ lại có thể phong tao như vậy.

Mạnh Tôn Tử Dã thấy Khánh Kỵ mỉm cười không nói gì, đột nhiên mở miệng hỏi:

– Khánh Kỵ công tử tuổi trẻ tuấn dật, chẳng lẽ chưa từng trải qua tình yêu sao? Hay là thiếu niên anh hùng, chí ở sự nghiệp, khinh thường đàm luận việc này với chúng ta?

Giọng hắn rất cao, vừa nói như vậy lập tức hấp dẫn chú ý của mọi người, chúng công tử đều nhìn sang Khánh Kỵ, có người sắc mặt không được tốt cho lắm. Khánh Kỵ mới vừa nghe thấy có người gọi tên mình, biết người này là tộc nhân của Mạnh Tôn Thị. Mạnh Tôn Thị đứng ở lập trường phản đối mình, người này cũng đến dự tiệc, mười phần thì tới tám chín phần là làm tai mắt, trong lòng không dám sơ suất.


Hắn thấy chúng công tử đều nhìn qua mình, liền ha ha cười nói:

– Chúng công tử thiếu niên phong lưu, một chút kinh nghiệm của Khánh Kỵ, thật sự là không đáng để mang ra.

Quý Tôn Tư không vui liếc mắt nhìn Mạnh Tôn Tử Dã một cái, cười nói với Khánh Kỵ:

– Nam nhân thôi mà, nếu không nói tới vũ dũng, thì chính là phong lưu. Khánh Kỵ công tử có chuyện hay gì, không ngại kể ra một chút.

Hắn thấy Mạnh Tôn Tử Dã cố ý khiến cho Khánh Kỵ đối lập với mọi người, cho nên cố ý giảng hòa cho hắn, tóm lại là muốn làm cho không khí trở nên hòa hợp, lúc này mới không mất đi mục đích.

Khánh Kỵ biết nỗi khổ tâm của hắn, thật muốn nói về nữ nhân, hắn cũng chỉ coi là chuyện vặt, có điều đã là người tâm tình sắp tới 30, hơn nữa trên lưng mang sứ mệnh, cho nên ngồi ở giữa bọn họ lại trở thành bậc lão thành. Lúc này nâng cao tinh thần, liền lộ ra sắc mặt dâm đãng của kiếp trước, cười nói:

– Khánh Kỵ hai năm đầu là phạt Sở, sau đó chạy trốn sang Vệ quốc, thật ra cũng không chú ý tới chuyện tình nữ nhân, muốn nói từng trải, cũng phải lâu lắm rồi, nhưng ký ức hãy còn mới mẻ, thật phải tới mười ba tuổi, mới là lần đầu tiên trong đời.

Vừa nói như vậy, tinh thần mọi người lập tức rung lên, Tôn Ngao kêu lên:


– Oa, mười ba tuổi, so với ta còn sớm hơn một tuổi, lợi hại, lợi hại!

Có người kêu lên:

– Đừng nói đừng nói, để nghe Khánh Kỵ công tử kể chuyện nào.

————————–2101

(1) Diệu ngữ như hoa: Lời lẽ khéo léo.

(2) Vu: nhạc cụ cổ, hình dạng giống cái sênh, là hai miếng gỗ để gõ nhịp.

(3) Xuyên hoa hồ điệp: Bươm bướm bay qua các bông hoa.

(4) Ở đây nói tắt ‘họa thủy’ trong ‘hồng nhan họa thủy’ – người đẹp là mầm mống tai họa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.