Đại Tranh Chi Thế

Chương 53: Lỗ Quái cư


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 53: Lỗ Quái cư

Lỗ Quái cư là một tòa tửu quán nổi tiếng ở Khúc Phụ. Lúc này kiến trúc chủ yếu là nhà trệt, dù sao đất đai còn rộng rãi, xây lầu vừa tốn kém vừa lôi thôi hơn nhiều so với xây phòng trên đất bằng, cho nên nhà lầu không nhiều lắm. Mà Lỗ Quái cư lại càng nổi bật, xây một cao lầu cao ba tầng, có vách có tường, mùa đông mùa hè đều như nhau. Tầng thứ hai dùng một tấm ván gỗ ngăn cách ra làm hai căn phòng lớn, tầng thứ ba chỉ có cột chống và mái nhà, bốn phía không có tường, giống như một cái đình bên trên lầu hai. Đứng ở trong đình phóng mắt nhìn ra, phong cảnh Lỗ thành đều nhập vào mắt. Nhất là khi trời mưa tuyết rơi, hay ánh nắng ban chiều của mùa xuân, cảnh sắc trong thành đẹp không sao tả xiết.

Những người nhà giàu hào phú đều hay dùng phòng làm tiệc rượu của chính mình, lại có gia nhân và ca kỹ phục vụ, cho nên mở tiệc chiêu đãi khách nhân ít khi đi đến tửu quán, nhưng mà sinh ý của Lỗ Quái cư vẫn rất náo nhiệt. Không chỉ có khách buôn bán thích đến, mà phú hộ cường hào ở đây cũng thích đến Lỗ Quái cư, chính là bởi nơi này chế biến món ăn tinh mỹ, không chỉ có các tửu quán nơi khác trong thành không so với được, ngay cả đầu bếp của các thế gia cũng không so được, cho nên Quý Tôn Tư mời tiệc khách, liền đính ước địa điểm ở chỗ này.

Ngồi ở nhà trên là rất nhiều thế gia công tử, những người này xưa nay thường ngồi cùng một chỗ uống rượu mua vui, lần này người mà Quý Tôn Tư ra mặt mời chính là Ngô quốc công tử, nghe nói có thể lấy hai trăm người đả bại đạo tặc Triển Chích, người người đều nói rằng người này vũ dũng vô địch, hơn nữa còn tinh thông xảo thuật, mọi người hiện tại đều đã bỏ không dùng nhành dương liễu, chuyển sang dùng bàn chải đánh răng, nghe nói bàn chải đánh răng này chính là xuất phát từ sáng kiến của hắn. Đối với người như vậy, ai mà không có tâm tò mò, những thế gia công tử đều muốn nhìn tận mắt nhân vật này, đương nhiên vừa mời là tới ngay.

Tửu quán thời kỳ Xuân Thu, còn chưa chú ý tới riêng tư, đi lên lầu hai, là kiểu phòng rộng lớn thoải mái, trong phòng có một vài cột trụ thông thẳng tới lầu ba, ở giữa có một khoảng rộng, ở hai bên sườn đặt những cái bục bằng gỗ cao hơn mặt đất một chút, bên trên bục gỗ có trải chiếu, bày tới khoảng mười cái kỷ án chân thấp, khi những khách nhân uống rượu, mỗi người một bàn, ngồi thẳng xuống chiếu, khoảng rộng rãi ở giữa còn có thể mời vũ kỹ đến nhảy.

Vũ kỹ có thể tự mang theo, cũng có thể trước khi yến hội thì mời từ tửu điếm. Lúc này có một vài đoàn biểu diễn ca múa để mưu sinh, những vũ đoàn này phần lớn đều là tự nguyện hợp lại, tổ chức thành đoàn đi biểu diễn, lợi nhuận được chia căn cứ theo danh tiếng hay mức độ được hoan nghênh, ấn định tỉ lệ phân phối từ trước. Nếu trong nhóm ca múa có người được khách nhân nhìn trúng, tự nguyện cùng người ta hoan hảo, thì toàn bộ tiền thưởng sẽ thuộc về người ấy, coi như là cũng công bình.

Hôm nay Quý Tôn Tư mời khách, khiến cho lão bản Viên Công của Lỗ Quái cư thay hắn mời đến đây một đoàn kịch ca múa có danh tiếng nhất ở Khúc Phụ. Nhóm nhạc công ngồi ở góc phòng đang lau chuông, khánh, trống, đàn sắt, thi thoảng lại truyền ra một vài âm thanh nhạc khí không có tiết tấu. Ở một góc lầu hai có dựng bình phong, nhóm ca vũ kỹ đang ở phía sau bình phong thay đổi trang phục. Trong đại sảnh các thế gia công tử áo mũ chỉnh tề cũng đã ngồi xuống, cùng nhau bắt chuyện cười nói.

Bỗng nhiên, một đại hán bịch bịch bịch đi lên lầu trên, đại hán này mặc một bộ y phục dài màu xanh, giày bị che ở dưới áo bào, mang thắt lưng to bản, đầu đội khăn quan, đứng ở cửa lầu giơ lên một bộ mặt râu quai nón gọi to:

– Ta có đến muộn không, vị nào là Ngô quốc Khánh Kỵ công tử?

Ngồi ở nhà trên phần lớn là những công tử chưa tới hai mươi, công tử là một loại thân phận, không nhất định cứ phải là tuổi nhỏ, có điều Quý Tôn Tư mới chỉ mười lăm tuổi, kết giao qua lại cũng chỉ là những thiếu niên nhà thế gia, lớn nhất vừa mới hai mươi, nhỏ nhất cũng chỉ tới mười bốn. Hiện tại đại hán vừa lên này bộ dáng cũng phải tới hai mươi bốn hai lăm, rõ ràng là lớn tuổi nhất trong số những người ở đây.


Phụ thân của đại hán này là Lỗ quốc đại phu Tôn Thúc Tử, hắn tên là Tôn Ngao, hắn có cái tên tự thời ấy thì coi là bình thường, nhưng nếu để cho người hiện đại nghe thấy thì có chút buồn cười: Nữ Sinh. Hắn giao tình tốt nhất với Quý Tôn Tư, ngày bình thường một vài tiểu mao đầu (1) uống rượu hắn cũng không tới, nhưng hôm nay mở tiệc chiêu đãi Khánh Kỵ, hắn cũng phải chạy đến đúng giờ.

Quý Tôn Tư nhìn thấy hắn, ngoắc ngoắc cười nói:

– Nữ Sinh, nơi này, đến đây đến đây, Khánh Kỵ công tử còn chưa tới.

Quý Tôn Tư chưa tới hai mươi, tuấn tú lịch sự, hơn nữa dáng người dong dỏng cao, ở trong chúng công tử như hạc giữa bầy gà, Tôn Ngao liếc mắt một cái nhìn thấy bạn tốt, liền cười ha ha đi tới:

– Tử Tư, ngươi tới sớm vậy, ta tập chèo thuyền cả buổi nay, sắp nóng muốn chết, trước lấy một chút rượu giải khát đã.

Quý Tôn Tư nghe xong cười hì hì hỏi:

– Thế nào, nhà ngươi cũng muốn dự thi sao? Hắc, ba vị trí đầu, sợ là không có cơ hội cho nhà ngươi.

Tôn Ngao nói:


– Đó là đương nhiên, đua thuyền rồng này, đứng tên đầu bảng chưa bao giờ thiếu ba nhà thế gia bọn ngươi, Tôn gia ta làm sao mà so với được? Có điều là…, ta tập luyện phương pháp chèo thuyền không phải là Tôn gia ta muốn dự thi, mà là phải giúp Thúc Tôn gia dự thi.

Quý Tôn Tư ngẩn ra, lập tức chỉ vào hắn cười to:

– Ngươi tiểu tử này, hay là đã mê đắm Thúc Tôn Diêu Quang? Tính cách Diêu Quang như con ngựa hoang khó thuần phục, như gió mưa khó dò, ngươi dính vào nàng, thật sự là rất to gan…

Tôn Ngao đảo cặp mắt trắng dã, không cho là đúng nói:

– Diêu Quang cô nương có chỗ nào không tốt?

Quý Tôn Tư xoa xoa cằm cười quỷ dị nói:

– Thành Bích phu nhân của Quý gia ta cũng đang tổ chức đội dự thi đó, không bằng ngươi đầu nhập làm môn hạ của nàng, Thành Bích phu nhân mười phần quyến rũ, xinh đẹp đủ đường, không phải còn hơn nhiều so với Thúc Tôn Diêu Quang sao?

Khi đó tuổi kết hôn bình thường của nam tử là khoảng 20 tới 30 tuổi, nữ tử thì từ 15 đến 20 tuổi, nữ tử bị nhà chồng vứt bỏ cũng là hiện tượng vô cùng phổ biến, mà nữ tử ly dị tái giá cũng là chuyện bình thường. Thành Bích phu nhân thật không phải là bị trượng phu đuổi, mà là trượng phu đã chết nên đó lại càng là một chuyện tình vô cùng bình thường.


Quý Tôn Tư cùng Tôn Ngao luôn giao hảo xưa nay, hơn nữa phụ thân của Tôn Ngao là Lỗ quốc tư khấu, đứng hàng cửu khanh, cũng là một nhân vật quyền cao vị trọng, vô luận là vì tình nghĩa cá nhân hay vì lợi ích gia tộc, Quý Tôn Tư đều hy vọng Tôn Ngao có thể cưới Thành Bích phu nhân của gia tộc mình, như vậy tình hữu hảo của hai người sẽ càng thêm bền chắc. Thành Bích phu nhân tuổi mặc dù lớn hơn một chút so với Tôn Ngao, lại đã từng gả cho người, nhưng mà dung mạo vẻ đẹp lại như giai nhân đôi tám (2), Thành phủ lại có gia tài bạc triệu, hai nhà cũng xem như là môn đăng hộ đối, lúc này vô luận là tái hôn hay nhà gái tuổi hơi lớn hơn chút cũng không là vấn đề gì, đó đều là chuyện bình thường, chỉ tiếc là Tôn Ngao này đã có tình thâm đối với Thúc Tôn Diêu Quang, làm sao nghe lọt được.

Quý Tôn Tư thấy hắn lắc đầu, đang muốn khuyên vài câu nữa, ngoài cửa đột nhiên có người kêu lên:

– Mau đến xem, mau đến xem, người kia, hẳn chính là Ngô quốc Khánh Kỵ.

Rất nhiều công tử liền ùa ra cửa sổ, đẩy cửa ra nhìn xuống, chỉ thấy ngoài cửa đi tới một chiếc xe, xe song mã, đánh xe là một đại hán vạm vỡ, râu tóc lỉa chỉa, thập phần uy mãnh, ngồi bên cạnh là một công tử mặc áo bào trắng, mặt mày thanh tú, dáng người cao gầy.

Tôn Ngao chen ở cửa sổ nói:

– Đại hán râu quai nón kia hẳn là Khánh Kỵ rồi? Nghe nói người này vũ dũng vô địch, chạy có thể vượt tuấn mã, nhảy có thể bắt phi điểu, từng tay không ghì sừng bò tót, cũng chỉ có đại hán vạm vỡ như vậy mới có thể.

Mạnh Tôn Tử Dã bên cạnh cười mỉa nói:

– Khánh Kỵ là Ngô quốc công tử, há có thể tự mình đánh xe, nếu không phải là vị mặc áo bào trắng bên cạnh, thì chính là ngồi trong xe mới đúng.

Lời còn chưa dứt, xe kia đã đến dưới lầu, rèm kiệu vén lên, bên trong lại xuất hiện một người tuổi còn trẻ, một bộ vân văn thâm y (3), đầu đội mũ công tử, hắn không vội vàng đi vào, trước tiên ngẩng đầu nhìn một chút tòa tửu lâu này, ánh mắt sáng ngời lướt tới chúng công tử trên lầu, Tôn Ngao bất giác thất thanh kêu lên:


– Phải là người này, quả nhiên tuấn tú lịch sự, có điều… so với bộ dáng Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ mà ta tưởng tượng, thực sự khác nhau quá xa.

Vị công tử kia nhảy xuống xe, cùng thanh niên mặc áo bào trắng từng bước đi hướng tới tửu lâu, người đánh xe đã đỗ xe sang một bên.

– Đến đây đến đây. – Quý Tôn Tư thấy người đó đã vào tửu lâu, vội vàng quay lại, cùng các công tử gia đứng ở cửa thang lầu chờ. Khánh Kỵ lên lầu, ánh mắt xoay chuyển, thấy cao thấp mập ốm mười mấy thiếu niên công tử đứng ở cửa lầu, vội chắp hai tay, cười nói:

– Ngô quốc Khánh Kỵ, đáp ứng lời mời tới, đa tạ thịnh tình của chư vị công tử, không biết vị nào là Quý Tôn công tử?

Cặp mắt sao vừa chuyển, nhìn xung quanh sinh ra hào khí, thân hình đứng thẳng, ngọc thụ lâm phong, vừa biểu hiện ra ngoài, chúng công tử đã ngưỡng mộ phong thái này, không khỏi âm thầm tán thưởng:

– Nguyên lai Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ lại là một nhân vật ngọc thụ lâm phong như vậy!

———————–2546

(1) Tiểu mao đầu: Ý chỉ bọn trẻ con vắt mũi chưa sạch.

(2) Đôi tám: Là mười sáu.

(3) Vân văn thâm y: Y phục dài (thâm) trang trí hoa văn hình mây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.