Đại Tranh Chi Thế

Chương 348: Mưu phản (Thượng Hạ)


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 348: Mưu phản (Thượng Hạ)

Hai phu phụ Can Tương, Mạc Tà là nhân vật có tiếng tăm trong nghề rèn binh khí, nhưng cơ hội tiếp xúc với quan phủ không nhiều, đâu dám mơ được gặp Ngô vương Khánh Kỵ. Hai người run lẩy bẩy bước tới bái lạy Khánh Kỵ, cứ quỳ mọp dập đầu liên tục, trong một lúc không biết nói gì mới phải.

Khánh Kỵ đang vui, bèn lấy lí do có công lao rèn kiếm, gia phong Can Tương làm hạ đại phu, nhận chức ti quan dưới quyền đại tư không, khiến Can Tương vốn bộc trực nhân hậu nhất thời kinh hãi há hốc miệng.

Khánh Kỵ mỉm cười: “Quả nhân xưa nay luôn trọng người tài, với trường hợp của ngươi, có công lao lớn sáng tạo binh khí lợi hại cho Ngô quốc ta nên mới được gia phong chức quan, không phải quả nhân cố tình thiên vị đâu, ái khanh không cần chối từ. Gia nghiệp của Nhâm gia là chế tạo binh khí, có mối quan hệ mật thiết với phát triển của Ngô quốc, đầu năm nay triều đình đã bỏ tiền liên doanh cùng Nhâm gia. Có triều đình chống đỡ, Nhâm gia cứ an tâm tiến hành sáng tạo và rèn ra binh khí tốt. Ngươi sau khi nhận chức quan, vẫn ở lại Nhâm gia, vừa là thợ rèn thuộc Nhâm gia, vừa là quan viên của triều đình, hy vọng ngươi không ngừng cải tiến, rèn ra vũ khí lợi hại hơn nữa.”

Can Tương từ một thợ rèn bình thường, nhảy vọt lên trở thành đại phu thân phận cao quý, làm quan trong triều đình, trong một lúc vừa mừng vừa lo, cứ như đang lơ lửng ngoài chín tầng mây, chỉ biết đứng đó cười ngây ngây dại dại, Mạc Tà thê tử của hắn kế bên kéo nhẹ vạt áo nhắc nhở hắn, Can Tương giật mình vội quỳ xuống khấu đầu tạ ân.

Tin Can Tương được gia phong chức quan lập tức được truyền tụng trên dưới Nhâm gia bảo, các thợ rèn tài năng ngày thường không hề thua kém Can Tương về thân phận, địa vị, thậm chí còn được hắn xưng là lão sư phụ, bây giờ gặp hắn phải cung kính gọi một tiếng đại phu, tất nhiên trong lòng có hơi không phục, đều ngấm ngầm tự nhủ mình phải cố gắng ra sức tạo ra bước phát triển mới trong lĩnh vực rèn binh khí.

Điều này vừa đúng ngay ý muốn của Khánh Kỵ, đạo lí nói một ngàn lần, không bằng một hành động cụ thể bày ra. Một thợ rèn có phát minh sáng tạo độc đáo thì được làm quan, việc này ở những nơi khác là không thể tưởng tượng, những người có tài năng thật sự, đặc biệt là những ai có bản lĩnh cao nhưng thân phận thấp hèn chắc chắn sẽ nghe tin tìm đến, điều đó có ảnh hưởng quan trọng đến sự phát triển tiến bộ vượt bậc của Ngô quốc.

Hiện nay các nước trong thiên hạ khó phát triển tiếp, trong một chừng mực lớn là do chế độ cũ sản sinh ra sức cản, các công khanh quý tộc nắm giữ triều chính, phong tỏa đường tiến cử của nhân tài. Ví dụ như Tề và Lỗ, bao nhiêu năm qua đều là thượng khanh thế khanh nắm quyền triều chính, cả triều thần văn võ đều xuất thân dòng dõi quý tộc, tuy hiện nay vẫn được xem là cường quốc, nhưng Tề quốc đang bắt đầu lụn bại, Lỗ quốc thì chìm xuồng từ lâu, đó là một lí do quyết định sự hưng suy của đất nước là vậy.

Lễ vật hai nước Vệ Tống dùng hối lộ Tần quốc, chẳng qua chỉ là châu báu mỹ nữ, như thế không đủ đánh động Tần quốc, hơn nữa hiện giờ Khánh Kỵ không muốn để quốc quân Tần quốc ôm mỹ nhân uống rượu xem ca vũ, vùi đầu hưởng lạc, rút vào Quan Trung sống qua ngày, Tần quốc hiện nay không yếu cũng không mạnh rất có lợi cho phát triển của Ngô quốc, nhằm nâng cao sức chiến đấu của quân Tần, hắn muốn lấy một phần châu báu của Vệ quốc thu mua binh khí từ Nhâm gia đem tặng Tần quốc, một là có thể cổ vũ Nhâm gia tiếp tục sản xuất, bỏ vốn vào xong lấy ra sau;

Hai là ba ngàn thanh kiếm hảo hạng, đủ để trang bị cho cả một đội quân, giúp quân Tần nâng cao sức chiến đấu khi giao chiến với quân Tấn. Điều quan trọng nhất là, sau khi quân Tần chứng thực sự lợi hại của món binh khí này trên chiến trường, liên minh của Tần và cả kẻ địch đều sẽ biết số binh khí này xuất xứ từ Ngô quốc. Lúc đó nói về thực lực của Ngô, các nước chư hầu trung nguyên sẽ không dám xem thường.

Đồng thời, sẽ có rất nhiều quốc gia thông qua đường lối khác nhau chạy đến Ngô quốc thu mua binh khí, Ngô dùng Tần quảng cáo giùm binh khí trên chiến trường, sau đó làm ăn buôn bán binh khí với chư hầu thiên hạ, thông qua buôn bán binh khí đổ dầu vào lửa cho các nước chư hầu xung đột, từ đó xúc tiến phát triển sự ảnh hưởng của Ngô lên các nước khác.

Ngược lại thu nhập kếch sù ổn định từ việc buôn bán binh khí sẽ đảm bảo duy trì cho thế phát triển kinh tế Ngô quốc, cùng lúc với kiếm chác lợi nhuận từ chiến tranh, địch yếu ta mạnh, một hành động đem lại nhiều lợi ích. Tất nhiên, kĩ thuật rèn kiếm ưu việt nhất, Ngô quốc sẽ giữ bí mật không truyền ra ngoài, trừ khi họ lại nắm giữ vũ khí tân tiến hoặc lợi hại hơn, lúc đó mới bán tháo đống vũ khí cũ thay bằng cái mới.

Chiếc thuyền lớn chở đầy binh khí Nhâm gia lướt băng băng trên sông đi về phía Tần quốc, sau khi đụng mặt với thuyền chở châu báu của Vệ quốc giữa đường, Khánh Kỵ sẽ lấy ra một phần lễ vật ngang giá của hai nước Vệ Tống giao cho Nhâm gia. Trong chuyến mua bán này, hắn không muốn chiếm lợi từ hai nước Vệ Tống, chỉ cần Tấn quốc chia rẽ đem lại cơ hội phát triển cho hắn là quá đủ rồi, hơn nữa… người nhờ cậy hắn lại là Nam Tử, hắn không muốn ức hiếp Nam Tử, nếu muốn… cũng không nên ức hiếp kiểu này.

Lần này, sứ giả được cử sang Tần là Văn Chủng, một sứ giả khéo tài ăn nói chính là cốt lỏi quyết định thành bại của sự việc, Úc Bình Nhiên và Phạm Lãi còn chưa trở về, nhân tài mà có thể khiến Khánh Kỵ yên tâm cử đi thay mặt hắn ngoại giao với các nước chư hầu, không là Văn Chủng thì còn ai khác? Sau khi Văn Chủng khởi hành, Khánh Kỵ có tiến hành điều chỉnh nhân sự trong triều đôi chút, sau khi Thiếu Chánh Mão vào cung bàn luận với Khánh Kỵ mấy lần, trình bày kiến giải về chính trị của hắn xong, Ngô vương vui mừng chính thức phong Thiếu Chánh Mão làm đại tư khấu, Xích Trung bị bãi miễn chức vụ thượng khanh, để bù đắp an ủi, gia phong hắn làm thượng tướng quân, trở thành vị thượng tướng quân thứ ba của Ngô quốc.


Xích Trung vốn thích dẫn binh, hơn nữa Khánh Kỵ chịu giao binh quyền cho hắn, rõ ràng là dẹp bỏ nghi kị khi xưa vì hắn dao động, Xích Trung mừng còn chưa kịp, không hề có chút không vui. Đại tư không Ngô quốc vẫn là Chúc Dung, nhưng Chúc Dung tự biết mình bị đào thải khỏi trung tâm quyền lực, thôi thì mặc kệ cứ buông xuôi ở tại Việt quốc là thái thượng hoàng, chốc chốc lại ra lệnh với Việt quân Doãn Thường cho oai, sau đó tận hưởng cảm giác được mỹ nhân Việt quốc hầu hạ, tiêu diêu tự tại, cũng không thèm về nước. Khánh Kỵ chỉ muốn hắn đừng kè kè kế bên chướng tai gai mắt, nên ủy phái Giới Khanh tiếp quản công việc của Chúc Dung ở Ngô quốc.

Thiếu Chánh Mão nô tài tùy giá Lỗ quốc được phong Đại tư khấu, một thợ rèn Nhâm gia bảo được ban chức quan đại phu, hai tin này đẩy danh tiếng trọng người tài của Khánh Kỵ lên tận mây xanh, những người tự cho là có tài năng nhưng không được trọng dụng, không thể thăng quan tiến chức của các nước chư hầu ùn ùn kéo đến Ngô quốc, nhiều hơn cả cá chép bơi sông. Dưới trướng Khánh Kỵ người tài tề tụ, văn võ đầy đủ, ai nấy đều tài năng xuất chúng, ban lệnh xuống thực thi nghiêm chỉnh nhanh chóng, mùa xuân năm đó biến thành mùa xuân của Ngô quốc, Ngô quốc từ từ bước vào kỉ nguyên phồn vinh, thế nước thăng hoa như diều gặp gió…

Bức Dương thành, quân đội của Triển Chích vừa mới ổn định xong, hắn lê tấm thân mệt mỏi đi thị sát khắp doanh trại. Triển Chích về đến đại doanh, cùng các tướng bàn bạc hành động bước tiếp theo phải làm thế nào, các tướng lĩnh của hắn không ai có tầm nhìn toàn cục, ai nấy huyên thuyên ồn ào đưa ra ý kiến, nhưng đều là nên trốn vào ngọn núi này con sông kia, hoặc là lui về nơi hẻo lánh nào đấy, nhìn toan tính của bọn chúng hình như vẫn muốn bám víu lấy cái nghề đạo tặc cướp bóc. Màn đêm buông xuống, Triển Chích bị bọn người này làm cho bực bội, chỉ còn cách ra lệnh tạm ngưng bàn bạc, ai nấy về lều nghỉ ngơi sau này hẵng tính tiếp.

Trọng Lương Hoài và các tướng vừa ra khỏi đại doanh, thừa lúc không ai để ý bèn quẹo vào túp lều của Công Sơn Bất Nữu. Công Sơn Bất Nữu mới đặt chân vào lều, Trọng Lương Hoài bám theo sau lách vào.

“Bất Nữu, Triển Chích sắp hết thời rồi, chúng ta phải sớm giữ thân. Điều kiện của Ngô vương Khánh Kỵ đưa ra, huynh suy nghĩ đến đâu rồi?”

Nhận được thư hồi âm của Ngô vương Khánh Kỵ, Công Sơn Bất Nữu do dự không quyết, vẫn chưa dám đưa ra quyết định. Sau đó, Triển Chích đưa quân tấn công Hư Khấu, khổ chiến một trận với Dương Hổ, vì quân Lỗ không ngừng tăng binh lực, xem ra sắp tạo thành thế bao vây, hắn bị ép lui quân chuyển sang đánh Chúc Khâu, lại đụng độ liên quân của nữ vương Đông Di Doanh Thiền Nhi và đại tướng Ngô quốc Lương Hổ Tử, phen này thua còn thê thảm hơn, chỉ biết thu thập tàn quân trốn về Thường Ấp.

Thường Ấp nằm tại vùng hồ Vi sơn hiện nay, nơi đây có núi có sông, rừng núi hiểm trở, Triển Chích có phát triển cơ sở tại đây, vốn định quay về sào huyệt dưỡng thương, ai ngờ Xích Trung trấn giữ Bành thành mới được phong làm thượng tướng quân, khí thế ngút trời, đang định đánh một trận đẹp mắt lập công trước mặt Khánh Kỵ, Triển Chích trốn vào Vi sơn vừa hợp ý của hắn.

Bành thành hiểm yếu, tiến xuống dưới khống chế hai con sông Hoài Thủy, Tứ Thủy, tiến lên trên là tấn công Lỗ, Tề, phía Đông giáp với Đông Di, là trận địa chiến lược quan trọng. Vi sơn cách Bành thành khá gần, Khánh Kỵ và Tống quốc đạt được thỏa thuận ngầm, bớt đi một mối lo sau lưng, Xích Trung chỉ giữ lại một phần ba binh mã thủ thành, đích thân dẫn đại quân tiến đánh Thường Ấp, chặn ngay trước mặt đại quân của Triển Chích, giáng cho hắn một cú đau điếng. Quân của Triển Chích đang mất hết sĩ khí chiến đấu, lại trốn chạy đường dài mệt mỏi, đâu phải là đối thủ của cánh quân Ngô hung dữ này, trải qua một trận đại chiến, buộc phải lui về cố thủ Bức Dương thành.

Giờ đây đường đi Thường Ấp bị chặn, phía Bắc là đại quân của Dương Hổ, hướng Đông có binh mã của Lương Hổ Tử và Doanh Thiền Nhi, chạy sang phía Nam thì ngày càng gần Ngô quốc, phạm vi hoạt động bị thu hẹp, tình hình bi đát này khiến Công Sơn Bất Nữu, Lương Trọng Hoài vốn đã dao động nay càng nổi lòng phản loạn.


“Bất Nữu, Ngô vương Khánh Kỵ gần đây mới phong Thiếu Chánh Mão làm đại tư khấu, phong một thợ rèn Nhâm gia làm đại phu, chiêu hiền đãi sĩ, không phân biệt xuất thân, ta nghĩ tâm ý chiêu nạp chúng ta của hắn là thật đó. Chúng ta nếu muốn về phe Khánh Kỵ, phải lập một công lớn mới được, đây là cơ hội cuối cùng rồi, đợi tới khi lâm vào đường cùng, lúc đó chúng ta có đổi ý, e hắn cũng không chịu tiếp nhận.”

Công Sơn Bất Nữu tối sầm mặt, suy ngẫm hồi lâu, mới cất giọng chậm rãi: “Trọng huynh, ta hiểu rồi, giờ cũng chỉ còn con đường này cho chúng ta đi, huynh mau chóng liên lạc với tín sứ Ngô quốc, cứ nói là… chúng ta chuẩn bị hành động theo yêu cầu của Ngô vương.”


Trọng Lương Hoài vừa nãy hối thúc, bây giờ nghe Công Sơn Bất Nữu đồng ý, lại đanh mặt lại, vì so với Công Sơn Bất Nữu, Trọng Lương Hoài thuộc phái lí luận, Công Sơn Bất Nữu là phái hành động, khi đến thời khắc quyết định sống còn, hắn lại không bằng một Công Sơn Bất Nữu xưa nay luôn ít nói dám quả quyết định đoạt.

Hắn vội hỏi dồn: “Bất Nữu, nếu theo như điều kiện Ngô quốc đưa ra, việc đầu tiên là diệt trừ Triển Chích, cánh quân này mới chịu nghe theo lệnh chúng ta, nhưng tên Triển Chích đâu dễ đối phó, huynh có kế sách vẹn toàn nào không?”

Công Sơn Bất Nữu cắn chặt răng, cười lạnh lùng phán: “Trọng huynh, thiên hạ đào đâu ra kế sách vẹn toàn, cho dù làm việc gì cũng ít nhiều phải mạo hiểm.”

Trọng Lương Hoài nuốt nước bọt cái ực, nói: “Nhưng Triển Chích làm đại đạo nhiều năm, bản lĩnh của hắn không phải tầm thường, binh mã của hắn tuy bại trận mà không tan rã, toàn nhờ vào một mình hắn duy trì, người này trí tuệ võ công đều không đơn giản, đại quân lại do hắn kiểm soát, muốn diệt trừ hắn cũng phải có một kế hoạch hành động khả dĩ thành công mới được chứ.”

Công Sơn Bất Nữu cười hi hí, ánh mắt toát ra vẻ nham hiểm: “Việc này còn cần kế hoạch gì ở đây? Ta thuyết phục Triển Chích đi đánh một thành trì nào đó, trong lúc hai quân hỗn chiến, bắn tên lén vào lưng hắn, đủ cho hắn toi mạng rồi.”

Trọng Lương Hoài ngớ người, bất an nói: “Vậy… có được không? Cứ… đơn giản thế à?”

Công Sơn Bất Nữu nheo mắt, bình thản nói: “Ai cầm mười vạn quân mà chống cả thiên hạ? Chính là Tề Hoàn Công Khương Tiểu Bạch, bá chủ thiên hạ, cuối cùng chết đói trong cung. Triển Chích chỉ là một đạo tặc, chết thì chết chứ có cách chết nào đặc biệt nữa à?”

“Ta chỉ cảm thấy… nên cẩn thận hành sự, ngộ nhỡ xảy ra điều chi sơ sÚc…”

“Không có ngộ nhỡ đâu, hoặc là Triển Chích chết, dùng cái đầu trên cổ hắn đổi lấy đường sống và vinh hoa phú quý của hai ta, nếu như Triển Chích không chết, hứ! Chúng ta chết sớm một ngày và chết trễ một ngày có gì khác biệt đâu nào?”

Đại quân Triển Chích thừa lúc đêm tối tấn công Hướng thành, định mở ra con đường máu chuồn về Thương Sơn. Hướng thành đã được binh mã của Lương Hổ Tử tiếp quản, hai bên giao chiến ác liệt tận nửa đêm, Triển Chích tiến quân không được, không khỏi nôn nóng bất an, hắn bực bội đi qua đi lại trong lều, quay qua chửi Cổ Quân Hải: “Đúng là một lũ vô dụng, công phá một thành trì nhỏ nhoi chỉ có hai ngàn lính trấn thủ cũng không xong.”

Cổ Quân Hải khắp người be bét máu hậm hực giải thích: “Đại ca, không phải các huynh đệ không cố sức, chỉ là quân thủ thành quá lợi hại, bây giờ đêm tối nhìn còn không rõ, nhưng tiểu đệ cảm thấy hình như trong thành không chỉ có hai ngàn quân trấn thủ đâu, bằng không dưới sức tấn công mãnh liệt của các huynh đệ, không lí nào vẫn thủ vững như bàn thạch, không hề có dấu hiệu bại trận.”

Trọng Lương Hoài và Công Sơn Bất Nữu nháy mắt ra hiệu với nhau, đứng yên lặng không nói tiếng nào.


“Ngụy biện!” Triển Chích điên tiết quát lên: “Quân do thám của ta đã thám thính kĩ lắm rồi, các bộ lạc Đông Di có ý tạo phản, đại quân của Lương Hổ Tử đều đóng gần Dư Khâu hỗ trợ Doanh Thiền Nhi trấn áp các bộ lạc Đông Di, hắn sao lại sắp xếp cho đại quân trấn thủ chỗ này hả?”

“Đại ca, hay là… hay là… đợi khi trời sáng nhìn cho rõ, thám thính tình hình trong thành xong mới quyết định, thế nào?”

“Nhảm nhí! Khó khăn lắm ta mới thoát khỏi đại quân của Xích Trung, đợi đến trời sáng binh mã của hắn đuổi theo đến nơi, lúc đó mới tấn công thành chẳng phải khó khăn hơn sao?”

Triển Chích nhìn thấy bộ dạng toàn thân đầy máu của Cổ Quân Hải, cơn giận hơi chút nguôi ngoai: “Thôi vậy, ta phải đích thân ra tiền tuyến chỉ huy chiến đấu, đêm nay thề phải hạ được Hướng thành, mở ra con đường về Thương Sơn.”

“Đại ca, khoan đã!” Công Sơn Bất Nữu kêu lên, bước tới kích động nói: “Đại ca, dẫn quân về Thương Sơn là chủ ý của tiểu đệ, giờ hướng đi bị chặn, nên cho tiểu đệ phụ trách chỉ huy công thành chứ.”

Triển Chích thấy Công Sơn Bất Nữu chủ động xin ra trận, cảm thấy có hơi bất ngờ. Công Sơn Bất Nữu quả thật là một viên hổ tướng, trong số các tướng lĩnh dưới trướng hắn, kẻ thiện chiến tuy nhiều, nhưng có mưu có dũng thì chỉ có mỗi một Công Sơn Bất Nữu, nhưng hắn lại không phải thuộc hạ thân tín, cứ giữ khư khư lấy binh lực của mình, không cho Triển Chích xen vào, mỗi dịp chiến sự nổ ra, vì muốn giữ gìn thực lực, Công Sơn Bất Nữu luôn mang lòng riêng, vì thế trận chiến quan trọng Triển Chích không dám dùng binh mã của hắn, sợ làm hỏng việc lớn, chỉ phái binh mã thuộc quyền mình ra ứng chiến.

Nay thấy Công Sơn Bất Nữu chủ động, Triển Chích cảm thấy được an ủi phần nào. Ai mà không có lòng riêng? Vào lúc khó khăn hắn lại lấy đại cục làm trọng, thế là quá đủ.

Triển Chích vỗ mạnh vào vai Công Sơn Bất Nữu, hào khí ngút trời nói: “Tốt, huynh đệ chúng ta kề vai chiến đấu, thề hạ Hướng thành, mở đường lui về Thương Sơn.”

Hắn quay qua Cổ Quân Hải ra lệnh: “Rút người của đệ về, đệ trấn giữ trung quân, ta và Bất Nữu huynh đệ đích thân ra trận, kề vai chiến đấu!”

Trọng Lương Hoài ngập ngừng bước lên: “Triển đại ca, đệ… có cần cùng ra trận với huynh?”

Triển Chích nhìn bộ dạng rụt rè nhát chết của hắn, trong lòng thấy ghét, nhưng vẫn cố tỏ ra thân thiện: “Không cần đâu, có ta và Bất Nữu huynh đệ là đủ, đệ cứ cùng Quân Hải trấn thủ ở đây.”

“Ờ, ờ.” Trọng Lương Hoài như trút bỏ được gánh nặng, vội đáp ứng lui xuống, Triển Chích cố kiềm nén cơn giận, cùng Công Sơn Bất Nữu kề vai ra ngoài. Bên ngoài đánh lên hồi chiêng rút quân, quân công thành lui xuống như thủy triều, binh mã của Công Sơn Bất Nữu bắt đầu tập hợp…

“Khụ…, Cổ huynh, huynh nói chúng ta có đánh hạ Hướng thành được không?”

Cổ Quân Hải nhổ một bãi nước bọt ra đất, hậm hực nói: “Trong thành tuyệt đối không chỉ có hai ngàn binh mã, tuy nói là đêm tối không nhìn rõ, nhưng đánh trận bấy lâu, ta cảm nhận được điều đó. Không sao, giờ có hai hổ tướng là đại ca và Công Sơn Bất Nữu ra trận, ta tin chắc sẽ hạ được thành này thôi.”


“Ờ, cho dù hạ được thì thế nào? Về đến Thương Sơn, vẫn còn phải chịu cảnh trước sau bị địch đánh.”

Cổ Quân Hải liếc xéo hắn một cái, gầm gừ: “Nếu có Bành thành, chúng ta chưa đến nỗi bị động như bây giờ, ai bảo huynh để mất Bành thành? Không ra nỗi này mới là lạ.”

Trọng Lương Hoài phân bua: “Sự lợi hại của quân Ngô huynh cũng thấy rõ, không phải là ta không muốn thủ, quả là không thủ được. Ta thật không hiểu, Triển đại ca sao cứ phải dây dưa ở Lỗ và Đông Di, để rơi vào cảnh bị bao vây thế này?”

“Huynh có cao kiến gì?”

“Cao kiến thì không dám, theo ý ta, chúng ta chỉ nên hoạt động tại một nơi, hoặc là Lỗ quốc, hoặc là Đông Di, vậy chúng ta phải hứng chịu công kích ít đi rất nhiều.”

“Nói nhảm.” Cổ Quân Hải nổi đóa: “Đại ca là hậu nhân của công thất Lỗ quốc, tổ tiên đại ca và tổ tiên của đương kim Lỗ quân cùng là quốc chủ Lỗ quốc, hiểu chưa? Đại ca lập chí tại Lỗ, huynh ấy muốn diệt trừ Tam hoàn, đoạt ngôi vị Lỗ quân, ngồi lên ngôi báu chí tôn vô thượng, đưa Lỗ quốc xưng bá thiên hạ… Hùng tâm tráng chí của đại ca, có nói huynh nghe cũng chưa chắc hiểu.”

“Cổ Huynh à, những chuyện này nói thì dễ, làm thì khó khăn vô cùng, nhất là sau khi Tề quốc lui quân, tình cảnh của chúng ta ngày càng khốn khó. Giờ lòng tạo phản của Triển đại ca đã lộ, không còn chốn dung thân tại Lỗ đâu, cho dù là Lỗ quân hay Tam hoàn đều muốn diệt trừ đại ca. Còn Đông Di giờ đang bạo động, tuy có Ngô quốc tiếp tay hậu thuẫn, nhưng họ bị các bộ lạc Đông Di quấy phá, chúng ta chi bằng đến Đông Di phát triển, tin chắc có đất dụng võ.”

Cổ Quân Hải trừng mắt: “Đến Đông Di để làm gì?”

Trọng Lương Hoài cười hí hí: “Đông Di cương thổ rộng lớn, lại không có quốc gia, chỉ là các bộ lạc ở rải rác, với lực lượng của chúng ta, tuy không phải là đối thủ khi các bộ lạc liên thủ, nhưng đơn đả độc đấu với bất kì bộ lạc nào, chúng cũng không đánh lại ta. Hà tất nhất định phải đi tranh ngôi vị Lỗ quân chứ? Nếu chúng ta chiếm cứ một vùng lãnh thổ của Đông Di, tự lập quốc xưng vương, há chẳng tốt hơn à?”

Cổ Quân Hải có hơi động lòng, nhưng suy ngẫm giây lát lại lắc đầu: “Ta thấy đại ca không chỉ vì kiến tạo bá nghiệp của riêng mình đâu. Đại ca với tôn nghiêm của một công tử lại từ bỏ vinh hoa phú quý, chấp nhận gánh lấy cái danh đạo tặc, chính là muốn gầy dựng lại giang sơn Lỗ quốc, nếu theo chủ ý của huynh, đại ca sẽ không đồng ý đâu.”

Trọng Lương Hoài hướng nhìn về phía xa xa, nơi đó là chiến trường đang chém giết vang trời, đêm đen như mực, chỉ ẩn hiện đốm lửa chớp tắt, Trọng Lương Hoài vuốt râu thở dài, tự nói với mình: “Đúng vậy, Triển đại ca sẽ không đồng ý, nhưng cứ tiếp tục đi theo con đường Triển đại ca đã chọn, trong lòng ta không thấy chút ánh sáng hy vọng nào cả.”

Cổ Quân Hải nhăn mày, có ý trách cứ hắn, nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, câu nói sắp bật ra lại được nuốt trở lại.

Đúng lúc này, ngoài kia im bặt, sau đó lại ồn ào cả lên, còn huyên náo hơn cả tiếng chém giết vừa nãy, Cổ Quân Hải phấn chấn tinh thần, buộc miệng nói: “Chẳng lẽ Hướng thành đã bị công phá?”

Trọng Lương Hoài thần sắc lập tức trở nên hồi hộp, hai người chạy vội ra ngoài, dõi mắt về phía chiến trường, một lúc sau một người toàn thân đầy máu, tay cầm thanh kiếm gãy, lảo đảo chạy đến trước lều, thở hổn hển thông báo: “Đại… đại sự không hay rồi, Triển đại ca trúng tên tử trận!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.