Đại Tranh Chi Thế

Chương 347: Thần kiếm ra đời (Thượng Trung Hạ)


Đọc truyện Đại Tranh Chi Thế – Chương 347: Thần kiếm ra đời (Thượng Trung Hạ)

Khánh Kỵ không cho rằng các hồng nhan tri kỉ của hắn ai cũng chuyên quyền như vị nữ hoàng đế duy nhất trong lịch sử Trung Hoa Võ Tắc Thiên, nhưng cho dù hắn có mang tư tưởng tiến bộ thời hiện đại thế nào đi chăng nữa, hắn vẫn cứ nghĩ là hậu cung tốt nhất là không can dự vào việc triều chính. Các phi tần ai cũng có gia tộc của mình, tương lai sẽ có con cái của riêng mình, cho dù rộng lượng hiểu biết cỡ nào, họ đều không thể không vì tình cảm riêng tư mà thiên vị cho thân nhân. Thuần khiết như ngọc trai, không mang chút vết ố, hôn nhân và tình yêu như thế chỉxuất hiện trong truyện cổ tích mà thôi, còn trong hiện thực cuộc sống, ai mà không bị các mối quan hệ xung quanh ảnh hưởng chứ?

Nếu bây giờ cho các nàng can dự quá nhiều vào việc triều chính, vậy dựa vào thân phận được sủng ái của các nàng, chắc chắn tạo được sức ảnh hưởng nhất định vào chính sự, tiếp đến là lôi kéo một số đại thần vì lợi ích riêng vào phe của mỗi nàng, sau này còn có khả năng xảy ra nhiều chuyện không vui khác. Vì vậy chi tiết về việc khuyên bảo Tần quốc xuất binh, Khánh Kỵ không hề tiết lộ với ba hồng nhan tri kỉ này nửa câu.

Công chúa Quý Doanh của Tần quốc xuất giá, Ngô quốc đã bỏ ra một số của cải lớn làm sính lễ, giờ Quý Doanh đang trên đường tới Ngô, ngay cả nàng ta trắng đen thế nào, mập ốm ra sao còn chưa biết, hơn nữa con gái lấy chồng xa như thau nước đổ ra ngoài, thân phận công chúa giờ đã chuyển sang đóng dấu ấn đại diện cho Khánh Kỵ, có chạy cũng không chạy đi đâu được rồi, Khánh Kỵ vào lúc này không có lí do gì lại khua chiêng đánh trống đem một mớ lễ vật tặng cho Tần quốc nữa. Chính vì thế ba cô nương nửa tin nửa ngờ lời giải thích của Khánh Kỵ.

Diêu Quang và Tiểu Man còn dễ nói, nếu Khánh Kỵ quả thật muốn tặng lễ vật cho Tần quốc, trong lòng hai nàng tuy có chút ganh tị khi Khánh Kỵ xem trọng Quý Doanh, nhưng thân phận cao quý của Quý Doanh là không thể chối cãi, họ cũng không còn gì để nói. Còn nếu tên háo sắc Khánh Kỵ này có ý đồ với Nhâm Băng Nguyệt, họ cũng không hề nghĩ tới hậu cung chỉ thuộc về ba tỉ muội, chắc sẽ còn nhiều mỹ nhân khác nữa vào chiếm mất địa vị của họ. Tính ra thì Nhâm Băng Nguyệt cũng là một cô nương tính tình thẳng thắn, hòa đồng với họ, nhưng Khánh Kỵ nhanh chóng có ý đồ với cô nương khác như vậy, trong lòng họ đương nhiên không cảm thấy vui chút nào.

Nhâm Nhược Tích lại nghĩ sâu xa hơn, nàng luôn suy nghĩ nếu như đại vương quả thật nạp Băng Nguyệt làm phi tần đưa vào cung, thực ra cũng không phải không tốt. Nữ nhân sớm muộn cũng phải lấy chồng, có phu quân của mình, Khánh Kỵ đương nhiên được nàng đánh giá tốt hơn hết thảy các nam nhân khác, hơn nữa nếu muội muội vào cung, địa vị của hai tỉ muội sẽ vững vàng hơn, sau này nếu hai người hạ sinh vương tử cho Khánh Kỵ, con của hai người cùng là vương tử nhưng xét về quan hệ máu mủ sẽ thân thiết hơn các vương tử khác, như thế cũng tốt hơn cho con của nàng, có lúc nàng lại nghĩ đến cảnh hai tỉ muội cùng hầu hạ một phu quân, cảm thấy xấu hổ e thẹn.

Nhâm Nhược Tích mấy lần muốn nhấc bút lên, định thừa lúc Khánh Kỵ chưa đến Nhâm gia bảo, dặn dò kĩ lưỡng muội muội vài lời, nhưng suy đi tính lại, không thể viết thư được, sự tình này đúng là không biết bắt đầu nói từ đâu, cuối cùng ném bút đi, than thở: “Nói không chừng là mình suy nghĩ lung tung thôi, có thể đại vương không hề có ý gì với Băng Nguyệt, hoặc là Băng Nguyệt không hề muốn vào cung, với tính khí của đại vương, chàng không dựa vào quyền thế cưỡng ép một nữ nhi vào cung hầu hạ đâu, thôi thì tất cả cứ cho ông trời sắp đặt vậy.”

Khánh Kỵ mặc kệ ba mỹ nhân của hắn nghĩ thế nào cũng được, có câu đường dài biết sức ngựa, tháng ngày thấy nhân tâm, phu phụ mới cưới, nhạy cảm với từng hành động của phu quân cũng là điều dễ hiểu, từ từ các nàng ấy sẽ thích nghi thôi, từ từ rồi cũng hiểu cái gì nên hỏi, các gì không nên hỏi, cái gì nên xen vào, cái gì không nên xen vào. Nói tóm lại là phải có một quá trình dạy dỗ, không nhất thiết phải sớm báo cáo chiều trình diện, phơi bày ra tất cả cho ba nàng thấy.

Thật ra ba cô gái suy nghĩ lung tung cũng có lí do, lí do chủ yếu nhất là Khánh Kỵ không cần thiết phải đích thân lo chuyện này, với địa vị đại vương của hắn, nếu muốn tuyển chọn binh khí làm lễ vật, cứ việc ra lệnh cho Nhâm gia bảo vận chuyển vũ khí vào Cô Tô thành là được, nhưng Khánh Kỵ lại đích thân tới đó, Nhâm Băng Nguyệt lại là một tiểu mỹ nhân yêu kiều quyến rũ, các nàng không suy nghĩ lung tung, không lo lắng Khánh Kỵ háo sắc làm bậy mới lạ.

Khánh Kỵ đích thân tới Nhâm gia bảo, lại có suy tính riêng của hắn. Mấy hôm trước người của Nhâm gia bảo vào thành bẩm báo, theo như nhắc nhở của đại vương, giờ đã luyện ra mẻ sắt chất lượng tốt hơn trước, Khánh Kỵ biết rõ vũ khí có tiến bộ, ảnh hưởng đến đại nghiệp của hắn đến mức nào.

Khi xưa Xi Vưu có thể tung hoành thiên hạ, Diêm, Hoàng nhị đế liên kết Thái Hạo, Thiếu Hạo bốn lộ binh mã mà còn đánh nhau vất vả với hắn, đến khi Xi Vưu tử trận, trong truyền thuyết còn miêu tả hắn là con quái vật ba đầu sáu tay, phong làm chiến thần, nhắc đến là biến sắc. Chỉ vì khi đó bộ lạc Xi Vưu đã biết sử dụng vũ khí đồng xanh, còn bộ lạc Diêm Hoàng chỉ sử dụng vũ khí gậy gộc đá tảng, nên sức chiến đấu chênh lệch rõ rệt, nếu họ không phải chiếm ưu thế về quân số, dân tộc Trung Hoa sau này có còn được xưng là Diêm Hoàng tử tôn hay không còn chưa biết được.

Đồ sắt so với đồ đồng, lại là một tiến bộ vượt bậc, trong thời đại giáp chiến bằng binh khí, chất lượng tốt xấu của vũ khí trong một chừng mực lớn quyết định sức chiến đấu mạnh yếu của đôi bên, chứ không phải hoàn toàn dựa vào huấn luyện quân đội. Dân số Ngô quốc có tăng nhanh cỡ nào, muốn đạt đến ngang bằng với các nước Tấn Tề Sở còn cần một khoảng thời gian dài, mà chất lượng vũ khí ưu việt hơn so với các quốc gia khác có thể bù đắp vào nhược điểm về quân số của quân Ngô.

Khánh Kỵ lần này đến Nhâm gia bảo không có thông báo trước, hắn có hơi ăn không tiêu cái kiểu khoa trương đón tiếp của Nhâm gia bảo, nên khi hắn đến dưới thành Nhâm gia bảo, trưởng lão trong thành mới nhận được tin, vội vàng cung kính ra đón tiếp.

“Được rồi, các vị trưởng lão bình thân. Quả nhân lần này bỏ lại hành trang đến Nhâm gia bảo, chính là không muốn các ngươi quá phô trương. Các vị lão nhân gia tuổi cao sức yếu, mời đứng dậy cả đi, không cần câu nệ lễ tiết quá làm gì. À phải, Nhâm nhị cô nương đâu?”

Một vị trưởng lão tóc bạc phơ vội bước lên bẩm tấu: “Hồi bẩm đại vương, gia chủ đang ở hậu sơn giám sát việc rèn luyện binh khí, tiểu nhân nghe báo đại vương giá lâm, vội chạy ra nghênh đón còn chưa kịp thông báo cho gia chủ biết, thật là thất lễ, tiểu nhân cho người đi…”

Khánh Kỵ hớn hở ngắt lời: “Không cần đâu, không cần đâu, muội ấy đang bận thì không cần ra đây đâu, quả nhân tới hậu sơn xem thử. À… các vị trưởng lão, quả nhân xưa nay không thích nhiều người theo sau, các vị đều đã tuổi cao, đi lại không tiện, thôi thì không cần đi theo quả nhân, phái một người nào đó dẫn đường là được.”

“Dạ dạ, tiểu nhân tuân lệnh đại vương.”

Trưởng lão kia vội vẫy tay gọi một gia nhân chạy đến, dặn dò dẫn đường cho Khánh Kỵ đến hậu sơn gặp Nhâm Băng Nguyệt.

“Sao đại vương lại một mình đến gặp nhị cô nương, ngay cả đại cô nương cũng không dẫn theo?”

Một trưởng lão râu bạc bước tới trước mặt, nhón gót lên dò xét Khánh Kỵ đang định bước nhanh về phía hậu sơn.

“Nói cũng phải, còn không cần chúng ta đi theo, chẳng lẽ đại vương…?”


“Ừ, các gia nhân cũng đồn đoán cả lên, xem ra chuyện này là thật…” đại trưởng lão vuốt râu gật gù, tươi cười hớn hở: “Nhâm gia ta nếu có được hai vị hoàng phi, vậy còn công khanh thế tộc nào ở Ngô quốc bằng với Nhâm gia ta nữa? A ha ha ha…”

“Đại ca, đại ca, huynh đừng cười nữa, nhị cô nương suốt ngày ở với cả đám nam nhân tại công trường, đại vương mà nhìn thấy thì…”


Vị trưởng lão râu bạc đang cười toe toét chợt ngưng bặt, vẻ lo lắng hiện ra trên khuôn mặt: “Ây da, ta đúng là già quá đâm ra hồ đồ, mau, mau phái người chạy đường tắt đến báo với nhị cô nương thay đổi y phục, trang điểm sửa soạn một chút…”

Một tên gia nhân nhận lệnh vội vã chạy theo lối tắt vòng ra hậu sơn.

Trong một sơn động phía hậu sơn tiếng leng keng vang ra, phía trên nóc hai cột khói đen bốc cao, trong tiếng động hỗn tạp ồn ào, một gia nhân xông vào kéo Nhâm Băng Nguyệt ra khỏi sơn động. Khói hun đầy mặt, Băng Nguyệt đang hớn hở ra mặt, khen lấy khen để: “Hi, tên Khánh Kỵ này đúng là có chút tài cán, dùng đầu đá đen này tinh luyện nước sắt làm ra sản phẩm chất lượng tốt hơn trước nhiều lần, ha ha ha…”

“Nhị cô nương, đại vương tới Nhâm gia bảo rồi, đại bá bảo gia chủ nhanh quay về chỉnh trang sửa soạn…”

“Khánh Kỵ tới đây à? Vậy tỉ tỉ của ta đâu?”

“Ơ…không thấy có đại tiểu thư đi cùng.”

Nhâm Băng Nguyệt chống tay ngang hông, trừng mắt nghi hoặc: “Vậy hắn chạy đến đây làm chi? Bộ rảnh quá không việc gì làm à?”

Tên gia nhân chạy đến báo tin mình đầy mồ hôi, giậm chân liên hồi giục giã: “Nhị cô nương ơi, người ta là đại vương mà, muốn đi đâu thì đi cần báo cáo với chúng ta nguyên nhân lí do chứ?”

Nhâm Băng Nguyệt gật đầu: “Nói cũng phải, nhưng lúc này đang là thời khắc quan trọng của việc rèn luyện binh khí. Ta không muốn rời khỏi đây, ngươi đi báo với các trưởng lão bày yến tiệc tiếp đãi đại vương chu đáo, cho các cô ca kĩ múa hát góp vui cho hắn, ta lo xong việc sẽ đến gặp mặt.”

“Nhị cô nương, nhị cô nương à.” Người kia kéo vội tay áo của Nhâm Băng Nguyệt, nói gấp gáp: “Không được đâu, đại vương đang đi đến đây đó.”

Nhâm Băng Nguyệt trợn mắt nhìn tên gia nhân, rồi lại đưa tay sờ lên trán của hắn, hậm hực nói: “Tứ ca à, bộ não của ngươi có vấn đề hay sao? Nếu hắn đang đi đến đây, còn bảo ta đi thay y phục trang điểm để làm gì. Quả thật là nhảm nhí, thôi được rồi, ngươi cứ đứng chờ ngoài này, khi nào hắn tới thì gọi ta, ta đi vào lo việc tiếp…”

“Không được đâu nhị cô nương, đại bá có dặn…” Tên Tứ ca đó kéo lấy tay áo Nhâm Băng Nguyệt không chịu buông, đúng lúc này xe ngựa của Khánh Kỵ đã chạy băng băng tới sơn động, chỗ này hắn cũng từng tới qua, biết là Nhâm Băng Nguyệt đang ở đây, hắn nôn nóng bỏ lại tên gia nhân dẫn đường, chạy nhanh đến trước.

“Nhâm Băng Nguyệt cô nương đang ở đâu?” Khánh Kỵ nhìn thấy có hai bóng người xa xa, bèn cất cao giọng hỏi.

Khánh Kỵ đang mặc thường phục, Nhâm Băng Nguyệt bị ánh nắng chói vào mắt chưa nhìn rõ được tướng mạo của hắn, liền hung hăng quát lên: “Tên khốn nhà ngươi là đệ tử thuộc phòng nào, không biết lớn nhỏ gì cả! Tên của bổn cô nương mà ngươi dám gọi thẳng vậy hả?”

Khánh Kỵ giật mình, vội tiến tới vài bước nhìn kĩ lại, thấy người trước mặt ăn mặc như một nam nhân, chiếc áo vải thô không khác gì các tạp dịch kia, đầu tóc rối tung, mặt đen sì sì, chỉ có đôi mắt đang chớp chớp, nhìn mắt mũi tai miệng của hắn cũng tao nhã, hình như là…

Khánh Kỵ kinh ngạc kêu lên: “Nhâm Băng Nguyệt!”

“Hừ, to gan, ngươi còn dám gọi nữa! Tên tiểu tử không biết phép tắc nhà ngươi, ngứa ngấy mình mẩy có đúng vậy không hả?” Nhâm Băng Nguyệt gằn giọng dọa nạt, tiến tới một bước, đưa mặt sát vào người đối diện, chợt giật nảy mình kinh hãi: “Đại vương!”

Tên gia nhân kia vội qùy xuống hành lễ, Khánh Kỵ ngơ ngác nhìn bộ dạng của Nhâm Băng Nguyệt, hoàn toàn không giống với hình ảnh cô nương mỹ miều trong kí ức của hắn: “Muội…muội sao mà ăn mặc thế này?”


“Ăn mặc thế này thì sao?” Nhâm Băng Nguyệt ngạc nhiên giơ tay lên nhìn hồi lâu, sau đó phân trần: “Tỉ tỉ nói muốn làm một gia chủ hợp tiêu chuẩn phải tận lực góp sức, hiểu rõ việc nhà như lòng bàn tay, như thế người ta mới không lừa gạt mình được, nên muội mới đến giám sát quá trình tinh luyện binh khí, mình phải hiểu rõ cách làm mới được đúng không nào? Không ăn mặc thế này chẳng lẽ mặc áo lụa tơ tằm vào công trường à?”

Nhâm Băng Nguyệt giải thích một hồi, bản thân cũng cảm thấy tức cười, nhịn không được bật cười hô hố.

Khánh Kỵ thấy hơi tức cười, nhưng lại thấy an tâm: “Ờ, thật là đáng khen, Nhâm nhị tiểu thư trước đây ngay cả bình dầu nghiêng đổ cũng không chịu đưa tay đỡ lấy nay đã hiểu chuyện, khôn lớn rồi nhỉ, hô hô…, nhưng nữ nhân vẫn cứ là nữ nhân, sao muội nói năng trở nên hung dữ quá vậy?”

Nhâm Băng Nguyệt dáo dác nhìn xung quanh, lại gần Khánh Kỵ nhón gót lên ghé tai hắn nói nhỏ: “Suỵt, đừng la to, muội giả bộ thế đấy, tỉ tỉ nói những người làm công nhà muội toàn là bọn nam nhân vạm vỡ thô lỗ, mấy tên đó khó dạy bảo lắm, chúng hung dữ thì muội phải hung dữ hơn chúng, chúng làm tới thì muội độc ác luôn, như vậy mới khống chế chúng được. Hi hi, muội làm ra bộ dạng dữ tợn, đúng là chúng tỏ ra nghe lời, còn ngoan ngoãn hơn lúc tỉ tỉ còn ở đây.”

Nói đến thành tích, Nhâm Băng Nguyệt vênh mặt đắc ý, ra vẻ ta đây tài giỏi.

Khánh Kỵ thấy tức cười nói: “Nhưng…khi xưa tỉ tỉ của muội làm gia chủ đâu có giống như muội bây giờ?”

Nhâm Băng Nguyệt bướng bỉnh lắc đầu: “Muội có cách riêng của muội, đương nhiên khác với tỉ tỉ rồi. À phải, đại vương, sao tỉ tỉ không cùng đến đây với ngài, muội hơi nhớ tỉ ấy.”

“Hô hô, nếu nhớ tỉ tỉ thì muội hãy đến Cô Tô gặp nàng ấy, lần này quả nhân không tiện đưa nàng ấy đi theo.”

“Sao mà không tiện?” Nhâm Băng Nguyệt xoay tròn đôi mắt, nhảy nhót xung quanh: “Hay là tỉ tỉ sắp sinh rồi?”

“Nha đầu này!” Khánh Kỵ khóc cười không được lườm Băng Nguyệt một cái: “Vừa mới khen muội thông minh nay lại trở về ngờ nghệch rồi à, mới đại hôn có hơn một tháng sao mà sinh được?”

“Ây da!” Nhâm Băng Nguyệt tự gõ vào đầu mình, lại tủm tỉm bí hiểm nói: “Đừng có gạt muội, tuy tỉ tỉ mới vào cung chưa lâu, nhưng mà…he he…người ta đâu có ngốc, tưởng muội không nhìn thấy à? Hứ…”

Khánh Kỵ xấu hổ trong lòng, nhủ thầm: “Nha đầu này có ý là…, Nhược Tích không phải nói cả chuyện đó cho muội muội nghe chứ?”

Hắn làm ra vẻ nổi giận: “Nha đầu, muội không phải ngốc, mà là ranh ma, được rồi chứ? Thôi không nói chuyện này nữa, quả nhân nghe nói Nhâm gia bảo đã luyện được mẻ sắt hảo hạng, lần này đến đây xem thử coi sao. Muội đừng để quả nhân thất vọng, mau đem binh khí đã rèn xong lại đây cho quả nhân xem qua.”

Nói đến binh khí, Nhâm Băng Nguyệt hưng phấn cả lên, quả nhiên quên béng hết chuyện tào lao vừa nãy: “Đại vương, chúng thần nghe theo cách luyện sắt mà đại vương chỉ bảo, đúng là chất lượng binh khí được nâng cao rõ rệt, nhưng hãy còn chút giòn, đánh kiếm vào nhau thử thì so với trước số lần va chạm tăng lên bốn phần, nhưng đến sau cùng cũng khó tránh gãy tan, chúng thần không ngừng thử lại, thêm vào các loại vật liệu, xây thêm lò rèn, tăng cường độ che kín, nâng nhiệt độ lên, rốt cuộc tìm được loại đầu đá đen đại vương đã nói đến…”

Khánh Kỵ nôn nóng muốn biết, vội hỏi dồn: “Kết quả thế nào?”

Nhâm Băng Nguyệt lè lưỡi: “Vẫn chưa được.”

Khánh Kỵ tức tối, đưa tay định cốc đầu cô nương, Nhâm Băng Nguyệt nhảy phốc sang một bên, cười hi hi nói: “Nhưng sư thúc của muội lại nghĩ ra một cách, đồng dẻo mà không bền, sắt cứng nhưng không dai, sư thúc thử trộn đồng và sắt theo tỉ lệ với nhau tiến hành rèn thử, hy vọng hai loại kim loại này bổ sung khiếm khuyết cho nhau…”

Khánh Kỵ nghe thấy có chút hy vọng, lại hỏi dồn: “Lần này thì sao?”

“Hi hi, thành công rồi!”


Khánh Kỵ mừng rơn: “Thật đó à?”

“Đương nhiên là thật.” Nhâm Băng Nguyệt ngạo nghễ vênh mặt, sau đó lại xìu xuống: “Nhưng chất lượng kiếm rèn ra không được ổn định lắm, lúc tốt lúc không tốt, chúng thần bèn không ngừng thí nghiệm, trước sau tổng cộng đã rèn ra hơn ba ngàn thanh kiếm, số kiếm này có sắc bóng hơn kiếm thường rất nhiều, nhưng khó tránh khỏi vẫn còn tì vết, sư thúc từ hơn ba ngàn thanh kiếm này đúc kết ra một số kinh nghiệm, hôm nay đang rèn thử tiếp, lần này rèn thử mười thanh đồng thiết kiếm, nếu thành công, vậy có thể chứng minh cách của chúng ta là đúng, đến lúc đó…”


Vừa nói đến đây, trong động vang lên tiếng tung hô háo hức như sóng lớn xô bờ, sau đó một bóng người gầy gò lủi thủi từ trong sơn động bước ra, trên tay cầm thanh kiếm dài độ ba thước, đang hoan hỉ kêu to: “Nhị tiểu thư, thành công rồi, nhị tiểu thư, thành công rồi, mười thanh kiếm đều rèn thành công hết.”

“Cái gì?” Nhâm Băng Nguyệt thoáng chốc ngạc nhiên rồi hùa theo tiếng reo hò phấn khích, bỏ mặc Khánh Kỵ chạy về phía người kia, hỏi han vài câu, ôm chầm lấy nhau, vừa cười vừa nhún nhảy.

Khánh Kỵ nhìn vào người này, cùng là ăn mặc áo bào ngắn vải thô, mặt mũi bị khói hun đen nhẻm, lại toát ra vẻ tinh nghịch, hình như là thị nữ cận thân Thanh Vũ của Nhâm Băng Nguyệt.

“Băng Nguyệt, lần này…thành công rồi có đúng không?”

Đợi khi cơn phấn kích của hai người qua đi, Khánh Kỵ mới chế ngự niềm vui sướng dâng lên trong lòng, bước lại gần hỏi chuyện.

“Đúng vậy, mời đại vương xem, đây chính là thanh kiếm sắc bén mới rèn xong, mười thanh kiếm chất lượng giống nhau, cuối cùng chúng ta đã tìm ra cách giữ ổn định chất lượng mẻ sắt rồi, ha ha ha…”

Có lẽ là đóng vai nam nhân lâu rồi, Nhâm Băng Nguyệt không còn biết giữ ý tứ nữ nhi nữa, cười khanh khách một hồi, đưa tay đón lấy thanh kiếm từ Thanh Vũ, dâng lên cho Khánh Kỵ xem qua.

Thanh kiếm tuy hãy còn thô kệch, chưa được mài dũa đánh bóng, chưa có đầu nhọn, chuôi kiếm cũng chưa có, sau khi rèn xong để tiện cho việc thử kiếm nên chỉ dùng vải bố quấn lấy một đầu để cầm. Khánh Kỵ đưa kiếm lên xem xét tỉ mỉ, thân kiếm tuy chưa qua mài giũa còn hơi thô, có vài chỗ nhẵn nhụi, dùng tay sờ lên có cảm giác ran rát, ánh kiếm vừa giống màu đồng vừa như màu sắt, ẩn hiện lấp lánh sắc lạnh của kim loại, vì màu đồng âm u, hơn nữa kiếm chưa được mài, không nhìn ra độ sắc bén và độ cứng của nó.

Khánh Kỵ cầm kiếm trên tay, múa vài đường qua lại, quét một vòng thu kiếm lại, sau đó đưa tay tháo Thừa Ảnh kiếm dưới thắt lưng ra, mỉm cười với Nhâm Băng Nguyệt: “Nào, cầm lấy!”

Hắn ném cả thanh kiếm qua đó, Nhâm Băng Nguyệt đưa tay bắt lấy, đưa gần nhìn thấy hàng chữ khắc trên chuôi kiếm, kinh ngạc kêu lên: “Thừa Ảnh bảo kiếm!”

“Đúng vậy, chính là Thừa Ảnh kiếm.” Khánh Kỵ xoay xoay vai, múa nhè nhẹ thanh kiếm mới rèn trên tay, phát ra giọng âm u: “Nào, muội dùng Thừa Ảnh kiếm, vận hết sức chém ta một kiếm nào.”

“Cái gì?”

Nhâm Băng Nguyệt biến sắc, vội lắc đầu nguầy nguậy: “Không được không được, Thừa Ảnh kiếm là thần khí nổi danh trong thiên hạ, sắc bén vô cùng, thanh kiếm muội rèn có tốt đến đâu cũng khó mà so sánh với thần khí này, ngộ nhỡ đả thương đại vương, lúc đó có chặt Băng Nguyệt ra làm trăm mảnh cũng không đền hết tội, Không làm đâu, không làm đâu, muội đâu có ngu.”

“Kêu muội làm thì cứ làm đi, quả nhân sợ muội chân yếu tay mềm nên mới đưa muội cầm Thừa Ảnh kiếm, quả nhân cầm kiếm này để đỡ. Yên tâm đi, nếu kiếm có gãy, quả nhân tự biết né tránh, dựa vào sức và thân thủ của muội không làm ta thọ thương được đâu. Nào, nghe lời đi, dùng hết sức chém vào ta.”

“Nhưng…muội…” Nhâm Băng Nguyệt khó xử, chỉ biết đứng đó lắc đầu.

Khánh Kỵ trừng mắt nghiêm nghị: “Nhâm nhị tiểu thư không sợ trời không sợ đất sao giờ trở nên nhát gan rồi? Yên tâm đi, quả nhân đứng né sang một bên, sẽ kịp tránh ra mà, nào, chém đi!”

“Thế thì…, thôi được!” Nhâm Băng Nguyệt cắn chặt răng, dồn hết tất cả lòng can đảm, từ từ giơ kiếm lên.

Thanh Vũ và hai tên gia nhân đứng kế bên nín thở theo dõi, Viên Tố đưa tay nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cần tình hình không hay, lập tức xuất kiếm chống đỡ cho Khánh Kỵ.

“Hây ya!” Nhâm Băng Nguyệt khẽ hét lên, ưỡn lưng vận sức, hai tay giơ thẳng thanh kiếm lên cao, chém xuống một nhát mạnh.

“Keng” vang lên lảnh lót, hai kiếm va nhau, Khánh Kỵ vẫn đứng vững, thu kiếm lại trước ngực đưa ngón tay vuốt nhẹ, sau đó giơ kiếm lên lần nữa, gằn giọng: “Tốt lắm, chém một nhát nữa nào.”


Nhâm Băng Nguyệt khom lưng giữ chặt kiếm, hai mắt mở to, thấy thanh kiếm của Khánh Kỵ không suy suyển gì, thế mới yên tâm thở phào, không những to gan hơn mà còn vui mừng ra mặt, vừa nãy nàng không dám dùng hết sức, chỉ sử dụng bảy phần sức lực thôi, lần này tự nhiên muốn thử tiếp coi sao: “Đại vương cẩn thận, muội chém đây, Hây!”

Nhâm Băng Nguyệt lui lại mấy bước tạo thế, như chú mèo con đang chuẩn bị vồ mồi, đột nhiên nhảy lên không trung, vung kiếm sáng loáng, chém một nhát mạnh xuống, chỉ nghe “Choang” một tiếng vang lên khô khốc, Nhâm Băng Nguyệt tiếp đất lảo đảo, sau khi đứng vững mới đưa mắt nhìn Khánh Kỵ, nửa thanh kiếm gãy rơi keng xuống dưới đất.

Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nghệch mặt ra, người nào người nấy đứng trưng trưng như pho tượng gỗ, Nhâm Băng Nguyệt đang cầm thanh Thừa Ảnh kiếm bị gãy, không dám tin vào mắt mình, thất thanh tự nhủ: “Sao lại có thể…sao mà như vậy được…, nó…nó là Thừa Ảnh thần kiếm mà!”

Khánh Kỵ cũng cảm thấy bất ngờ, giơ thanh kiếm trên tay lên, ngửa mặt cười to, tiếng cười của hắn văng vẳng vang vọng trong khe núi: “Ha ha ha…, kiếm tốt, kiếm tốt, quả nhiên là kiếm tốt, ha ha ha…”

Hắn thấy Nhâm Băng Nguyệt đang đứng trơ ra đó, vội thu kiếm bước lại gần, vỗ vào nàng ta một cái, mỉm cười nói: “Này, có phải rèn ra được thanh kiếm tốt, vui quá khờ mất luôn rồi?”

Nhậm Băng Nguyệt nghi ngờ nhảy cẫng lên: “Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, đại vương dùng kiếm gì đó gạt muội? Đây không phải là Thừa Ảnh kiếm đúng không? Sao muội có thể rèn ra kiếm chém gãy Thừa Ảnh kiếm được, điều đó là không thể nào…”

“Có gì mà không thể?” Khánh Kỵ đang vui, cười tủm tỉm nói: “Đừng cho là những thứ cổ xưa được truyền tụng là tốt nhất, mà cho dù có tốt nhất cũng là lúc bấy giờ, lưu truyền đến nay thì người ta chỉ còn nhớ truyền thuyết về nó, lại quên đi năm tháng trôi qua, Thừa Ảnh kiếm chém đinh chặt sắt, điều đó không sai, nhưng nó chém đinh chặt sắt không phải kim loại của hôm nay, kim loại mấy trăm năm trước tinh luyện ra sao có thể so sánh với hôm nay chứ? Chúng ta rèn ra binh khí tốt hơn người xưa là chuyện bình thường, nếu ngược lại không bằng người xưa, há chẳng phải trở thành trò cười à?”

Người trong động vẫn chưa trấn tỉnh sau cơn mê, danh tiếng của Thừa Ảnh kiếm quá lớn, tuy nói nó tồn tại đã lâu, nhưng trong quan niệm của họ một thanh bảo kiếm được truyền tụng lâu đời bỗng chốc biến thành đống sắt vụn, họ đương nhiên chưa thể chấp nhận.

Khánh Kỵ lại cảm thấy thỏa mãn, hí hửng nói tiếp: “Quả nhân từng nghe kể một câu truyện, có một hiệp khách, từ bé đã khổ luyện võ nghệ, luyện được một thân võ nghệ cao cường vạn người khó địch, hắn còn thiếu một thanh bảo kiếm, thế là đi khắp chân trời góc biển tìm thần binh lợi khí. Trải qua rất nhiều năm, cuối cùng hắn cũng tìm được một thanh kiếm quý được xưng tụng ngàn đời, sau đó hắn cầm kiếm đi khiêu chiến với người khác, kết quả bị đâm một nhát, kiếm gãy, còn hắn chết tươi.

Hừ, nếu hắn tay không quyết đấu, với võ nghệ đó không dễ bỏ mạng, tên ngốc đó chính là chết vì quá tin tưởng vào danh tiếng xưng tụng của người xưa, không biết rằng vạn vật trên thế gian đều không ngừng phát triển, cái trước đây không mạnh bằng cái bây giờ, cái bây giờ sẽ kém hơn cái sau này, sao lại có món gì từ thời thượng cổ lại tốt hơn bây giờ chứ? Chỉ là lòng người cứ tin là thế mà thôi, chính vì tin thế nên không dám so sánh, còn đem ra so sánh thử thì như thế đó… Ha ha ha…”

Nhâm Băng Nguyệt ngây ngô một hồi, cũng đang đứng đó lẩm bẩm: “Hay quá, mình lại làm ra được binh khí tốt hơn cả Thừa Ảnh kiếm. Phụ thân, tỉ tỉ, đại vương, vì rèn ra kiếm tốt, muội đã rèn hơn ba ngàn thanh kiếm, ngài không thể vì có thanh kiếm này rồi, bỏ hết ba ngàn mấy cây kia đó, tốn bao nhiêu là tiền, hiện giờ các nước ngưng chiến, lại không bán ra được…”

“Nha đầu ham tiền này, ha ha, yên tâm đi, có người mới đưa tới cho quả nhân cả một thuyền kì trân dị bảo, ta dùng một phần ba đổi lấy ba ngàn thanh kiếm kia, nhưng Nhâm gia bảo phải phụ trách chuyển chúng đến bến tàu, quả nhân muốn dùng làm lễ vật tặng người khác.”

“Được, được mà…” Nhâm Băng Nguyệt làm ra thanh kiếm tuyệt thế, ba ngàn thanh kiếm kia lại bán ra được, gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc.

Đúng lúc này, các thợ rèn trong động ùa cả ra, vừa thấy Nhâm Băng Nguyệt, vội dừng bước tung hô: “Nhị cô nương, chúng ta thành công rồi, chúng ta thành công rồi…”

Một gia tướng kế bên thấy hình như đám thợ không để ý có Khánh Kỵ ở đó, vội ho một tiếng, cất giọng lảnh lót: “Đừng kêu gào nữa, trước mặt đại vương không được vô lễ.”

Đám thợ rèn ai nấy thất kinh hồn vía, vội quỳ xuống dập đầu: “Tiểu dân tham kiến đại vương.”

Khánh Kỵ giờ này quá đỗi vui mừng, đâu trách cứ mấy chuyện nhỏ nhặt này, bèn xua tay: “Miễn lễ miễn lễ, bình thân, đứng dậy cả đi.”

Nhâm Băng Nguyệt bước tới đỡ một người trong đám thợ đang quỳ, tươi cười hớn hở giới thiệu với Khánh Kỵ: “Đại vương, vị này chính là tiểu sư thúc của muội, cùng phụ thân và sư bá Âu Dã Tử của muội bái một vị sư phụ học thuật rèn binh khí.”

“Hử?” Khánh Kỵ vội bước đến xem mặt vị tiểu sư thúc, người này mới ngoài ba mươi, nước da ngâm đen, thân hình vạm vỡ, khuôn mặt nở nụ cười sâu hoắm, trên mặt trên cổ toàn là vết sẹo do lúc rèn sắt bị tia lửa bắn phải, có hơi rợn người. Khánh Kỵ không câu nệ đưa tay nắm lấy bàn tay chai sừng của hắn, mở lời khen ngợi: “Ngươi rèn ra loại kiếm tốt thế này, lập được công lao lớn cho Ngô quốc ta, ngươi tên gì vậy?”

Nhâm Băng Nguyệt nói xen vào: “Vị tiểu sư thúc của muội tên là Can Tương.”

“Can Tương ư?”

Đến lượt Khánh Kỵ ngạc nhiên kêu lên: “Can Tương! Vậy Mạc Tà đâu?”

“Ơ, sao ngài biết tên sư thẩm của muội?” Nhâm Băng Nguyệt vui mừng nhún nhảy tưng tưng, lại kéo một người bước ra: “Vị này chính là tiểu sư thẩm của muội Mạc Tà nè.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.