Đại Tống Siêu Cấp Học Bá

Chương 62


Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 62


Phạm Ninh thì thầm: – Nhân lúc ăn cơm mau học thuộc đi.Chu bội lo lắng run bần bật.

Tuy nàng đanh đá to gan thật, nhưng chưa từng dám quay cóp.


Vậy mà lần này, nàng lấy hết dũng khí nhìn bài Đạo Đức kinh và Trang Tử của Phạm Ninh.Phạm Ninh cầm đũa gắp thịt kho tàu, ăn rất ngon miệng, đây là món mà hắn thích nhất.

Bình thường trên nhà ăn mỗi người chỉ có một phần, hôm nay hắn có đến hai phần, ăn ngấu ăn nghiến.Hắn ăn cơm xong, quay sang nhìn Chu Bội, thấy nàng đang mặt mày rạng rỡ ăn điểm tâm.- Thuộc hết rồi sao?Chu Bội trả lại cuộn bài cho hắn, dương dương tự đắc nói:- Nếu lần này mà ngươi không được hạng nhất, thì đừng trách ta đó! Do ngươi tự chuốc lấy thôi.- Ta nhớ ra rồi!Phạm Ninh cười hi hi: – Hình như ta viết sai một chỗ thiên Thu Thủy rồi.- Ngươi!Chu Bội giận dữ, đá hắn một cái.- Tên khốn kiếp nhà ngươi…Phạm Ninh thấy nàng tức đến nỗi mặt đỏ bừng lên, cười nói: – Đùa ngươi thôi, lần này ta rất tự tin, ngươi chắc chắn sẽ kém ta phần làm thơ và câu đối.Chu Bội hừ mũi: – Chúng ta cứ chờ xem!Kết thúc kì thi, các học sinh đều tập trung ở sân trường, không ai muốn đi.- Phạm Ninh, ta xong đời rồi!Phạm Ninh vừa tới sân trường, Lưu Khang chạy đến mặt như đưa đám nói: – Ta không thuộc Thư Kinh, Đạo Đức kinh với Trang Tử, chắc ta sẽ bị đuổi về nhà mất!Thành tích thi cuối năm quá thấp, theo quy định sẽ bị trả về nhà.

Phạm Ninh nhìn những người khác, ai nấy mặt mày bơ phờ, xem ra đều không làm được bài.Phạm Ninh an ủi y:- Mọi người đều thi không tốt, đâu thể đuổi được hết, hơn nữa, Thư kinh năm sau mới được học, đây không phải lỗi của chúng ta, ta nghĩ đề thi này chỉ dành cho trung xá sinh, chúng ta không làm được cũng không sao.Lưu Khang nghĩ lại cũng thấy phải, tâm trạng tốt lên một chút, y lại hả hê nói: – Thực ra bài của huynh vẫn còn tốt chán, ít nhất cũng làm được thơ và câu đối.

Tên tiểu tử Phạm Cương chỉ thuộc mỗi Luận Ngữ và Mạnh Tử, còn lại thì bỏ trắng, nếu bị loại thì cũng phải loại nó trước.- Đệ làm bài thế nào?Lưu Khang hỏi.- Tạm được, làm hết không bỏ phần nào, còn đúng hay không thì ta không biết.Phạm Ninh vừa dứt lời, Lưu Khang khẽ nói: – Họ đến rồi!Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy đám trung xá sinh vây quanh bảy học sinh, họ chính là Trúc Lâm Thất Hiền, người ở chính giữa là Từ Tích, họ mặt mày rạng rỡ, xem ra làm bài rất tốt.- Trẻ con, đừng khóc, mau về bú sữa mẹ đi!Có người hét rất khó nghe, cả bọn cười lăn lộn.Hạ xá sinh đều hằm hằm nhìn chúng, Lưu Khang càng giận dữ, chỉ vào Phạm Ninh nói: – Có gì mà đắc ý? Phạm Ninh của chúng tôi thi chẳng kém gì các người!Phạm Ninh vội ngăn y lại: – Lưu Khang, đừng nói nữa!Bảy tên trung xá sinh nhìn nhau, rồi lộ vẻ giễu cợt, một tên trong đó khinh bỉ nói: – Vua của kiến vẫn chỉ là kiến thôi, sao địch được voi chứ?Phạm Ninh cười nhạt một tiếng, không thèm tiếp lời chúng, người khác thấy Phạm Ninh không lên chống trả, bèn tiến đến cố tình huých vai hắn một cái: – Chẳng lẽ ngươi không phải con kiến nhỏ sao?Phạm Ninh liếc y một cái: – Ta đúng chỉ là một con kiến nhỏ bé, không đáng nhắc đến, nhưng các người cũng chẳng phải voi gì, cùng lắm là một đám nòng nọc bơi đi bơi lại trong giếng thôi.- Khốn khiếp!Đám trung xá sinh nghe thấy lời khích bác của Phạm Ninh, giận tím tái mặt mày, lũ lượt xông lên trước.Từ Tích ngăn chúng lại.


Y người dong dỏng cao, chỉ cần động tay chân đã mang khí chất lãnh đạo, bình tĩnh đi lên trước, cao ngạo liếc nhìn Phạm Ninh.- Thực ra đề thi này hoàn toàn là dành cho trung xá sinh.

Đạo Đức kinh và Trang Tử đều yêu cầu phải học thuộc, thơ và câu đối chúng ta cũng được học rồi, không hiểu sao học đường lại kéo cả hạ xá sinh vào góp vui? Thật sự khiến người ta khó hiểu.- Chúng ta cũng không cố ý khinh thường các ngươi, cũng tại các ngươi quá yếu ớt, ta thiết nghĩ, kẻ yếu thì nên biết thân biết phận.- Ngươi đang nói chúng ta không biết tự lượng sức mình sao? Lưu Khang bất mãn chất vấn.Từ Tích mỉm cười, ánh mắt khinh thường nhìn Phạm Ninh.- Những người khác không sao, ta chỉ thấy có người đang tự đề cao mình quá rồi.Bảy học sinh giỏi này đều là con nhà văn, gia đình có bề dày truyền thống học tập, lại khổ học ở học đường nhiều năm, ai nấy mắt sáng trán cao, làm gì có ai không khinh thường một hậu bối chân ướt chân ráo mới vào học đường chứ.Hơn nữa Phạm Ninh gia cảnh bần hàn, từ quê xuống trấn cắp sách đi học, gia thế kém xa chúng, khiến chúng nhìn hắn bằng nửa con mắt.Tất cả cười phá lên, có người thậm chí còn chọc: – Đúng thật, có người không biết tự lượng sức mình, nghĩ rằng thi đỗ thủ khoa vào trường thì vô địch thiên hạ rồi, đúng là hài hước, Diên Anh học đường toàn nhân tài, hắn là cái thá gì chứ?- Các vị đề cao ta quá rồi!Phạm Ninh thản nhiên nói: – Ta trước nay luôn biết mình biết ta, chỉ là một tiểu học đồng nông thôn của phủ Bình Giang thời Tống, sao dám đánh đồng với Trúc Lâm Thất Hiền danh tiếng lẫy lừng trong lịch sử chứ?Phạm Ninh vô cùng lễ phép, từng hành động đều nho nhã, nhưng lời nói của hắn còn sắc bén hơn kim.Từ Tích mặt đỏ dần, y thấy Phạm Ninh mồm miệng sắc bén, thì không muốn dài dòng với hắn nữa, bèn lạnh lùng nói: – Sư đệ không cần khiêm tốn như vậy, không ai dám nói mình có thể được hạng nhất, trung xá sinh cũng có rất nhiều bậc tài hoa hơn người, như Tiết Tuấn, Lục Hữu Vi, Ngô Kiện, Trương Miểu, Vương Tranh, Vương Ứng, còn có tại hạ, chúng ta đều có thể đạt hạng nhất.- Nhưng có một điểm chúng ta dám khẳng định, trên bảng thành tích lần này, tuyệt đối không có tên của hạ xá sinh.Nói xong, y quay người nghênh ngang bước đi, cả đám tên nào cũng hất mặt lên trời, không thèm liếc họ một cái, bước qua mặt họ.Lưu Khang hận cắn răng nghiến lợi: – Lũ khốn nạn ngông cuồng, Phạm Ninh, bọn chúng đúng là xem thường đệ từ trong tủy!Phạm Ninh ung dung cười: – Đúng là bọn họ ngông cuồng thật, đệ mới vào chưa được hai tháng, không cần so đo với họ.Đối với các giáo sư và trợ giảng, những ngày khổ cực của họ mới chỉ bắt đầu.


Tối nay họ sẽ phải thức cả đêm để chấm hết đống bài thi, sáng mai công bố kết quả.Trong gian phòng vô cùng yên tĩnh, mỗi giáo sư đều đang chấm một chồng bài thi dày cộp.Lúc này, Nghiêm giáo sư đến bên cạnh Lưu viện trưởng nói nhỏ: – Viện trưởng, ngài nhìn bài thi của Phạm Ninh, rất thú vị!Lưu viện trưởng đang chấm bài của Từ Tích.

Từ Tích là học sinh cưng của ông, bài thi lần này rất xuất sắc, khiến Lưu viện trưởng khen không ngớt lời.Nghe nói đến bài thi của Phạm Ninh, ông vội đặt quyển trong tay xuống, cười nói: – Đưa ta xem!Ông chỉ nhìn trang thứ nhất, là phần thơ và câu đối.Tên bài thơ là Đông chí tạp ký.Thí sổ song gian cửu cửu đồ,Dư hàn tiêu tận noãn hồi sơ.Mai hoa điểm biến vô dư bạch,Khán đáo kim triều thị hạnh chu.Lưu viện trưởng tán thưởng gật gật đầu: – Vẫn là sức sống thanh tân và giàu có như trước, giống bài thơ Nuôi tằm như lúc trò ấy thi vào học đường..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.