Bạn đang đọc Đại Tống Siêu Cấp Học Bá – Chương 61
Phạm Ninh cười cười, hắn cũng rất muốn lĩnh giáo sự lợi hại của Trúc Lâm Thất Hiền.
Mấy ngày kế tiếp tất cả học sinh đều dốc hết sức lực ứng phó, chuẩn bị chạy nước rút cho kì thi năm, Phạm Ninh cũng không ngoại lệ, mỗi ngày trời chưa sáng đã rời giường, ngoại trừ luyện chữ vẫn chỉ là luyện chữ, thẳng đến canh một mới bắt đầu đi ngủ.
Đối với Phạm Ninh, thi từ văn phú hắn không sợ cái gì, nhược điểm duy nhất chỉ có thư pháp.
Hắn không thể lợi dụng ưu thế biết trước tất cả, chỉ có thể giống mỗi học sinh thời đại này, thành thật luyện chữ, từng bước tiến bộ.
Đảo mắt tới hạ tuần tháng mười hai, cách kì thi năm hai ngày.
Đề thi chung khiến các học sinh hoang mang rốt cuộc được công bố, thật đúng là bố trí toàn huyện thống nhất, ngày hai tháng hai năm sau cử hành đại hội chọn lựa thần đồng.
Trên thực tế này là một bộ phận trong thi đồng tử của Đại Tống, thi đồng tử của Đại Tống cùng tiến hành với khoa cử, tất cả quá trình đều giống khoa cử, chỉ có điều yết ở hai bảng đồng tử ban bố khác nhau.
Giống như tể tướng trứ danh Yến Thù, mười bốn tuổi thi đỗ hạng nhất bảng đồng tử, ban thưởng xuất thân đồng tiến sĩ.
Cuộc thi tuyển chọn thần đồng vào kinh, là chức trách của các phủ châu huyện quan địa phương, nhét vào Lại bộ kiểm tra đánh giá, cho nên quan viên các nơi đều vô cùng coi trọng.
Tuy rằng đều coi trọng, nhưng phương pháp thực thi các nơi không giống nhau, đa số huyện thẳng đến trước đêm khoa cử, mới cử người tìm thần đồng, hoặc là lệnh cho quan học đề cử thần đồng.
Nhưng một vài huyện giáo dục thịnh vượng, chú trọng bồi dưỡng thần đồng, hơn nữa các nơi Giang Nam, sau mỗi lần kết thúc khoa cử, đã bắt đầu bắt tay vào khoa cử tiếp theo, bồi dưỡng thần đồng mới.
Ngô huyện cũng là như thế, chọn lựa bồi dưỡng thần đồng đã là truyền thống.
Đại Tống quy định tư cách thi đồng tử là dưới mười lăm tuổi, cho nên lần này thần đồng Ngô huyện chọn cũng quy định tuổi, tới tháng tư năm sau không thể quá mười hai tuổi.
Cuộc thi lựa chọn thần đồng ba năm tiến hành một lần, hoàn toàn bước theo khoa cử.
Trước đây đều là các học đường trực tiếp đề cử thần đồng tham gia thi đấu, phương diện này thiếu sót rất nhiều, người được đề cử trên cơ bản đều là con ông cháu cha, con cháu nhà nghèo rất ít.
Lúc này, Triệu học chính tiến hành cải cách, yêu cầu các học đường nhất định phải dùng phương pháp sát hạch để lựa chọn.
Cho nên, kì thi năm của các học đường liền biến thành cuộc thi chọn lựa.
Trời còn chưa sáng, học sinh của Diên Anh học đường đã chờ trước cổng lớn.
Hôm nay là thi cuối năm, không được tự do ra vào học đường.
Học trò bên ngoài tụm năm tụm ba, thì thầm bàn luận, đều nói về kì thi hôm nay.
Lưu Khang bước đến trước mặt Phạm Ninh, nói nhỏ: – Mấy người kia chính là Trúc Lâm Thất Hiền!Phạm Ninh nhìn theo ánh mắt của Lưu Khang, thì thấy có bảy trung xá sinh đứng đó.
Trung xá sinh tương đương với năm ba, năm bốn, nhìn bề ngoài của họ, có lẽ là học sinh năm ba.
Bảy trung xá sinh này tụ tập cạnh nhau, ai nấy quần áo chỉn chu, khí chất bất phàm, vẻ mặt có chút ngạo mạn, thái độ với những trung xá sinh khác còn tốt một chút.
Nhưng đối với hạ xá sinh, thì không mảy may đoái hoài.
Trong bảy người có một người là trung tâm, dáng dong dỏng cao, cao hơn Phạm Ninh nửa cái đầu, tướng mạo vô cùng anh tuấn, đôi mắt sáng.
Y mặc đồng phục sĩ tử bằng gấm, eo thắt đai, trên cổ quấn một tấm lông thú, thần thái hơn người, sang trọng tao nhã, càng khiến y anh tuấn phong độ hơn, nổi bật nhất trong bảy người.
– Người ở trung tâm đó là ai vậy? Phạm Ninh buột miệng hỏi.
Lưu Khang tỏ vẻ giận dữ nói: – Đệ quên rồi sao? Chúng ta từng gặp cậu ta ở Kỳ Thạch quán rồi mà.
Phạm Ninh nhớ ra, hình như là từng gặp hai ông cháu họ ở Kỳ Thạch quán, nhưng Phạm Ninh không còn nhớ gì nữa.
– Y tên là Từ gì nhỉ?Lưu Khang lắc lắc đầu: – Xem đệ kìa không nhớ gì cả, y tên Từ Tích, nhà ở huyện thành huyện Ngô, năm nay mười một tuổi, ba năm trước đỗ thủ khoa vào Diên Anh học đường, từ năm thứ hai, chưa ai dám tranh hạng nhất.
– Lợi hại vậy sao, sở trường của y là gì? Phạm Ninh tò mò cười hỏi.
– Cái gì cũng giỏi, nghe nói bốn tuổi y đã biết làm thơ, sáu tuổi viết văn, thư pháp điêu luyện, ông nội y là giáo sư chính của Bình Giang phủ học, phụ thân là tiến sĩ, giờ làm quan ở triều đình, có thể nói là truyền thống hiếu học.
Phạm Ninh gật gù, đây mới là thần đồng đích thực.
Lúc này, tiếng chuông của Diên Anh học đường vang lên, các học sinh nườm nượp đi vào học đường, kì thi cuối năm cuối cùng đã bắt đầu.
Một trăm linh bốn học sinh chia làm ba trường thi cùng thi đồng thời, vị trí cơ bản không thay đổi, bên cạnh Phạm Ninh vẫn là Chu Bội.
Lưu viện trưởng cùng mười mấy giáo sư và trợ giáo làm giám thị.
Hai trợ giáo bê một tấm bảng gỗ lớn vào giảng đường, vén tấm vải che lên, chính thức công bố đề thi.
Giảng đường rộ lên.
Hầu như tất cả các hạ xá sinh đều ngơ ra.
Đề thi khá vừa sức đối với trung xá sinh, nhưng đối với hạ xá sinh thì vô cùng khó nhằn.
Viết một bài thơ, tựa Đông ChíLàm một câu đối.
Thuộc lòng viết ba thiên đầu của Luận Ngữ, ba thiên đầu của Mạnh Tử.
Chọn viết năm thiên tùy ý của Thi Kinh.
Viết năm thiên đầu của Đạo Đức kinh.
Viết Trang Tử – Thu Thủy.
Yêu cầu nộp bài vào giờ Dậu, nghĩa là năm giờ chiều kết thúc bài thi.
Đề dài, hóc búa, hơn nữa có nhiều nội dung hạ xá sinh còn chưa được học, như Thi Kinh, phải đến năm hai mới bắt đầu học.
Còn có Đạo Đức kinh, Trang Tử, đều là kiến thức ngoài chương trình học, đối với học sinh lớp nhỏ mà nói là yêu cầu quá cao.
Đề thi này đối với Phạm Ninh quả thật dễ như ăn cháo, nhưng điểm yếu của hắn là chữ viết, Phạm Ninh nhìn lén bài Chu Bội.
Chu Bội nhìn đề bài xong ngây người, có thể nhận ra là nàng gặp phần khó.
Một buổi sáng, Phạm Ninh đã làm hết tất cả phần bài trừ làm thơ ra.
Lúc này, tiếng chuông nghỉ trưa vang lên.
Hôm nay họ không được nghỉ trưa, bắt buộc phải ăn cơm trên trường thi.
Lúc sau, bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, các trợ giảng mang cơm đến.
Nghiêm giáo thụ làm giám khảo huơ huơ tay: – Mọi người dừng bút, ăn cơm xong rồi tiếp tục!Các sĩ tử lần lượt để bài thi và bút vào ngăn kéo, từng người lên trước nhận cơm.
Phạm Ninh bưng hai phần xuống, đưa cho Chu Bội một phần: – Ăn đi! Thức ăn hôm nay trông ngon đấy.
Đối với Phạm Ninh, đồ ăn hôm nay không tệ, thịt kho tàu, một đĩa cà hầm tương, một bát canh rau, hai cái bánh bao.
Chu Bội lắc lắc đầu: – Ta không muốn ăn, ngươi cầm đi đi!Nàng bỏ thịt kho tàu vào đĩa của Phạm Ninh.
Phạm Ninh nhìn nàng, thấy tâm trạng của nàng rất xuống dốc.
– Có câu nào không biết làm à?Lúc lâu sau, mắt nàng hơi đỏ, chu mỏ nói: – Ta chưa từng đọc Đạo Đức kinh với Trang Tử.
– Chuyện nhỏ!Phạm Ninh dáo dác nhìn xung quanh, thấy các thầy giám thị đang bận chia cơm, hắn nhanh tay cuộn hai câu trả lời của mình cho Chu Bội.
Chu bội hoảng hốt, đây chẳng phải là gian lận sao?.