Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 299: Siêu Cấp Ô Long Thủ
Lưng Thạch Kiên vì cú ngã vừa rồi mà đau mãi không thôi, hắn đứng lên, tức giận nói:
– Ngươi phát bệnh thần kinh sao?
Nhưng tiểu cô nương này không có ý buông tha hắn, lại tiếp tục đánh tới.
Lúc này Thạch Kiên có thể phòng bị, nếu muốn hắn quẳng ngã, hắn không thể làm được, nhưng không có nghĩa là hắn không biết cách dùng phương pháp của hắn. Vì thế hắn quát khẽ một tiếng :
– Đi!
Tay hắn đi một đường Thái Cực vân thủ, khiến cho thân thể Ngọc Tố Nô Hương bay lên, lúc này theo quán tính Ngọc Tố Nô Hương nhằm hướng chiếc giường bay tới.
Nhưng tiểu cô nương này cay cú, nàng không chịu thua, ngay khi thân thể nàng bị Thạch Kiên nắm lấy quẳng đi một cách kỳ lạ, nhằm hướng trên giường mà bay tới, nàng còn kịp túm lấy áo choàng của hắn. Vì thế thân thể Thạch Kiên cũng cùng với nàng bị ném lên giường xoay ngược lại, cái không ổn nhất là hai tay hắn vẫn còn ở thế vân thủ, cũng chính vì vậy nên lúc này hai tay còn đặt ở trước ngực hắn.
Mắt nhìn thấy vậy lập tức ngã ra giường, theo bản năng toàn thân hắn đổ ập xuống, để bảo vệ chính mình. Hai tay của hắn không đặt trên giường, lại đặt trúng một đôi núi nhô ềm mại.
Thạch Kiên thứ nhất cảm giác nha đầu này thật hoang dã, thật là có một chút thực tài, thứ hai cảm giác thứ nắm được trong tay cũng rất thích, vì thế đầu óc hắn không tỉnh táo, hiện giờ sờ soạng phía trên một phen.
Nhưng hắn liền nghe được một tiếng kêu mà âm lượng dứt khoát đạt tới một trăm năm mươi đê-xi-ben:
– A!
Lúc này trời đã gần tối, nghe được tiếng kêu của Ngọc Tố Nô Hương, hộ vệ của Thạch Kiên và Thân Nghĩa Bân lập tức cùng nhau xông vào doanh trại của Thạch Kiên. Trong doanh trại ánh sáng vốn không được tốt lắm, bọn họ nhìn không được rõ ràng, nhưng có thể trông rõ lúc này Thạch Kiên đang ở trên người Ngọc Tố Nô Hương, hai tay hắn đang đặt trên bầu ngực của nàng.
Thấy vậy, Thân Nghĩa Bân nói:
– Đi. Đi. Đừng làm hỏng chuyện tốt của Thạch đại nhân.
Bọn lính lập tức giải tán.
Thạch Kiên nghĩ thầm. Hỏng rồi. Nỗi oan này có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.
Hắn vùng dậy hét lên giận dữ:
– Lần sau chưa được phép của ta. Phải được ta đồng ý mới được vào. Sao có thể giống như nơi không người vậy.
Ngọc Tố Nô Hương bĩu môi lộ ra cái miệng nhỏ nhắn. Nàng cũng oan ức kém gì hắn. Vì thế cũng nhỏ giọng mà phản kháng lại:
– Vừa rồi thực ra là ngươi bám lấy ta làm trò xấu.
Bám lấy người làm việc xấu? Thạch Kiên tức giận tới không nói được lời nào. Nếu khi ngươi ngã xuống không kéo ta theo ta sao có thể đụng tới ngươi. Thôi tính toàn làm gì. Đàn ông tốt không đấu cùng nữ nhân. Xem như ngươi lợi hại. Ta không ngang hang với ngươi?
Thạch Kiên phất ống tay áo, rời khỏi lều của mình, đi sang phòng của công chúa Hưng Bình, nàng bây giờ sức khỏe đã tốt hơn, Chắc sẽ không xảy ra chuyện, nếu khoongthif chẳng biết nói sao với nước Liêu cả, chí ít bây giờ còn chưa phải lúc thích hợp để nước Liêu trở mặt.
Công chúa Hưng Bình đương sốt cao, Tư La mời một thầy thuốc Tây Tạng khám bệnh cho nàng. Nhìn thấy Thạch Kiên tới đây, công chúa Hưng Bình yếu ớt mệt mỏi nói:
– Có phải là ta sắp chết hay không?
Thạch Kiên biết rõ cơ thể nàng không chịu được độ cao nên trong người rất khó chịu, nơi này vẫn chỉ là vùng đất sát ngay cao nguyên Thanh Tàng, nếu tới Lý Tàng, Đường Ổ,Tư Cảm, bộ tộc Trác Thư (phân bố ở những vị trí quan trọng của dân tộc Thổ Phiên, thế lực của Giảo Tư La chủ yếu ở Thanh Hải, Cam Túc và một phần ở Thiểm Tây), phỏng chừng không chỉ là công chúa Hưng Bình và Tô Sĩ Quốc, ngay cả những người khác cũng có nhiều người sẽ đổ bệnh.
Nhưng cơ thể không thích ứng với cao nguyên có thể chết người hay không, hắn chưa từng nghe nói qua. Vì thế hắn an ủi:
– Công chúa điện hạ, yên tâm, người sẽ không có việc gì cả. Đây là bởi nơi này vị trí cao, không khí loãng, thân thể của người không được khỏe, mới xảy ra tình trạng như vậy. Qua vài ngày ra tới phạm vi của người Thổ Phiên, vị trí thấp, bệnh của người tự nhiên rồi sẽ tốt hơn thôi.
Hưng Bình nghe nhưng không hiểu, địa thế cao như thế nào làm cho không khí loãng ra, không khí còn có độ dày mỏng. Tuy nhiên nàng biết cuốn “Truy Nguyên học” hắn đã viết chuyên giảng dạy những điều kỳ lạ cổ quái. Mấy ngàn người bọn họ đều từ nơi cao như thế, không ngờ ngay cả một người cũng không biết được nguyên nhân pháp bệnh..
Nàng miễn cưỡng gắng gượng ngồi dậy, nói:
– Mặc kệ nói như thế nào, ta còn phải cảm tạ ngươi, trong khoảng thời gian này đã khiến ta rất vui vẻ.
…
Điều này nàng nói là nói thật tâm. Người như thế nào thì quân như thế. Bởi vì Thạch Kiên lấy bản thân làm gương, nên binh lính Tống hành vi cũng quy củ, bọn họ đối với nàng cũng không có thái độ khinh bạc. Chỉ là bọn họ giao chiến không ngừng giết người, khiến nàng cảm thấy ghê sợ, mặt khác vì nàng ở trong hoàng cung cũng không được tự do như lúc này, được đi qua nhiều địa phương như vậy, nhìn thấy nhiều dân tộc có những phong tục rất kỳ quái.
Thạch Kiên phấn khởi nói:
– Vui là tốt rồi.
Sau đó hắn dặn nàng đừng nghĩ ngợi lung tung, an dưỡng cho khỏe, rồi đi ra. Bây giờ hắn cũng phát hiện ánh mắt quả phụ này nhìn hắn có chút không phải, nhưng cũng đừng dây vào kẻo lại thêm phiền toái.
Đi vào trong trướng bồng của Tô Sĩ Quốc, Tô Sĩ Quốc đang ở bên trong uống thuốc, nhưng uống vào chưa được một lúc đã phun ra. Nhìn thấy anh ta như vậy, ngay cả thầy thuốc Tây Tạng cũng lắc đầu.
Trông thấy Thạch Kiên tới, hắn uể oải nói:
– Thạch đại nhân, thuộc hạ muốn chết đi cho rồi, Thạch đại nhân, người bản lĩnh thông thiên, có thể dùng biện pháp gì cứu ta không?
Thạch Kiên vừa bực mình vừa buồn cười, nói:
– Phương pháp chỉ có một.
– Ồ, Thạch đại nhân mau nói cho ta biết.
– Về sau mỗi ngày buổi sáng ngươi đứng lên cùng với các anh em vợ đánh nhau một hồi, về sau sẽ không gặp phải tật xấu này nữa.
Tô Sĩ Quốc nghe xong lập tức ngã lăn ra giường, cùng với Chủng Cổ, Chủng Ngạc đánh nhau, chẳng bằng đầu thai sớm một chút.
Thạch Kiên thăm Tô Sĩ Quốc xong thì cũng không còn sớm nữa, hắn phải về doanh trại nghỉ ngơi. Nhưng nhìn đến Ngọc Tố Nô Hương kia vẫn còn ngồi trong doanh trại, đôi mắt đang ngóng trông hắn trở về.
Thạch Kiên phiền não cực độ, hắn tức giận nói:
– Ta nói Đại tiểu thư, hiện tại bản quan buồn ngủ, cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, cũng không tốt.
– Không, ta muốn theo ngươi học võ.
Hóa ra Ngọc Tố Nô Hương mới nhìn thấy Thạch Kiên đẩy nhẹ nhàng như vậy, thân thể của nàng không tự chủ được liền bay đi. Nàng càng cảm thấy điều này thực kỳ diệu. Vì thế ngồi ở đây, muốn quấn lấy Thạch Kiên, để học chiêu thức này.
– Học võ?
Thạch Kiên bỗng nhiên nghĩ tới một người, miệng hắn nở một nụ cười, nói:
– Ta không dạy, tuy nhiên có một người có bản lĩnh đó, ngươi có thể theo học người đó được.
Sau khi cho người đến cầu hòa không được, Nguyên Hạo liền xuất quân. Quả thật không thể vứt bỏ bình nguyên Hà Sáo được.
Hưng Tông lệnh cho Tiêu Huệ đem quân tấn công Nguyên Hạo. Hai đội quân ban đầu không có cuộc chiến lớn nào. Chỉ xảy ra các cuộc chiến lẻ tẻ quy mô nhỏ. Sau này Liêu Hưng Tông không ngừng phái binh tiếp viện. Nguyên Hạo thấy quân Liêu số lượng lớn. Hơn nữa sĩ khí đang cao. Để tránh đi sự tổn thất lớn. Nguyên Hạo ra lệnh cho đại quân Tây Hạ lui về phía sau một trăm dặm. – cứ lui ba mươi dặm thì tiêu hủy toàn bộ phòng ốc và lương thực cứ như vậy liên tiếp rút lui ba lần.
Nơi quân Liêu tới, Không có thức ăn cho người, ngựa không có cỏ bình nguyên Hà Sáo phía sau không có một người dân. Hơn nữa đường xá xa xôi. Lương thảo dần dần cung ứng không đủ được. Lúc này Nguyên Hạo dùng chính sách tiêu thổ kháng chiến. Cách đánh lưỡng bại câu thương này khiến Liêu Hưng Tông cảm thấy không ổn. Vì thế hắn phái sứ giả. Cùng với Nguyên Hạo thương lượng đàm phán chuyện hòa hảo.
Nhưng Nguyên Hạo hiện giờ đang nổi nóng. Y tiêu hủy một trăm dặm giữa hai bờ Hoàng Hà là nơi trù phú nhất của cả vùng này. Hướng về phía Tây là sa mạc Đằng Cát Lý. Vượt qua Hoàng Hà là sa mạc cùng sa mạc Khố Bố Tề. Lần này y tổn thất không thua gì lần đánh với Thạch Kiên ở Hưng Khánh. Huống hồ đại quân đã điều động. Lãng phí vô số lương thảo. Nếu ở mấy năm trước chẳng đáng nói. Nhưng hiện tại Tây Hạ đang khó khăn. Mỗi sự lãng phí sẽ là một lần tổn thất. Gộp lại sẽ như một cái cây đè chết con voi rơm.
Y một bên giả vờ đàm phán cùng sứ giả Liêu. Một bên lừa lúc đội quân người ngựa của nước Liêu đói. Lén lút dẫn đại quân tập kích doanh trại Tiêu Huệ. Nhưng quân Liêu cũng không phải quân Tống. Tiêu Huệ không hoảng loạn. Đem quân ứng chiến hai bên giao chiến nửa ngày. Nguyên Hạo không địch lại. đành phải đem đại quân lui lại. Tiêu Huệ đem đại quân đuổi theo sau sát nút. Đang lúc thời điểm quân Tây Hạ bị bao vây nguy cấp. Đột nhiên nơi đây đúng thời điểm xuân về hoa nở. Gió Tây nổi lên lồng lộng. Nơi bọn họ giao chiến cách sa mạc Đằng Cát Lý không xa. Gió lớn cuốn theo cát từ sa mạc Đằng Cát Lý về. Bởi vậy lúc này Hoàng Hà ở đây chảy theo hướng Đông Tây. Quân Liêu đứng cuối chiều gió hứng trọn đợt gió cát này.
Gió mỗi lúc một lớn. Cát bay mù mịt đất trời. Quân Liêu đại loạn. Tình hình này giống lúc Thạch Kiên ở Hoàng Hà và Nguyên Hạo vượt sông. Chỉ có điều trên chiến trường người càng đông, Người chiếm được lợi thế lại là Ngyên Hạo.
Nguyên Hạo thừa cơ quay lại. phản kích quân Liêu. Lúc này quân Liêu đang đón trận bão cát. Không mở nổi mắt ra. Thế thì đánh thế nào. Ngay lập tức tự động tan rã. Bọn chúng tự giẫm lên nhau mà chết vô số kể.Nguyên Hạo theo đà thắng cùng với thế trận bão cát. Theo đà thắng nhằm hướng nam đuổi theo đội quân chủ lực của Liêu mà tấn công. Quân Liêu đại bại. Chỉ một trận quân Liêu thất bại hoàn toàn, mười mấy tên đại thần bị Nguyên Hạo bắt làm tù binh. Liêu Hưng Tông chật vật chạy thoát. Ngay cả áo giáp, xe ngựa mang theo khi đi tấn công Tây Hạ cũng trở thành chiến lợi phẩm của Nguyên Hạo.