Bạn đang đọc Đại Tống Phong Lưu Tài Tử – Chương 298: Hồ Ly. (2)
Nhưng gã cũng không phải là một kẻ ngu ngốc, ngay lập tức hiểu được rằng Thạch Kiên đang lừa dối gã. Thạch đại nhân này không phải loại người hung tàn như Nguyên Hạo, nghe nói hắn đã viết một cuốn sách ví người con gái như nước, người con trai như bùn. Người như vậy nếu cưới con gái mình, khẳng định sẽ trân trọng con gái mình. Việc này và việc gả công chúa Hưng Bình cho Nguyên Hạo là thuộc tính chất khác, không thể nào lấy đó để so sánh được. Gã cũng nhìn ra Thạch Kiên có ý từ chối. Nhưng gã thực sự không thể cưỡng ép Thạch Kiên phải cưới con gái mình, hoặc thực là vì việc lần này mà trở mặt với triều Tống hùng mạnh được.
Tuy nhiên Ngọc Tố Phủ có thể tiêu diệt đội quân của dân tộcVu Điền Hồi Hột hùng mạnh, cũng không phải không có trí tuệ. Gã lại giảo hoạt mà cười, nói:
– Như vậy thì theo ý của đại nhân vậy, lúc này đại nhân cũng không thể lại từ chối chứ.
Thạch Kiên vui vẻ đồng ý.
Hắn nghĩ, dù sao sau một năm, bản thân mình cũng đem quân đi tiêu diệt Tây Hạ, vậy cũng không sợ bị Hắc Hãn quấy rầy. Về phần sau này sẽ chinh phạt Liêu, hay liên kết với Liêu, việc đó vẫn còn sớm lắm. Nước Liêu, có thể muốn chế tạo súng đạn, còn cần rất nhiều thời gian để chuẩn bị. Trong khoảng thời gian này, hắn sớm đưa một số bộ tộc lẻ tẻ của Tây Vực thu xếp lại cho ổn định.
Ngọc Tố Phủ suy nghĩ, ngươi không phải mới nói nam nữ không có hôn ước thì không có gần gũi sao? Đến lúc đó ta nói em gái ta đã đi theo ngươi một năm, có trời mới biết giữa các ngươi nảy sinh ra chuyện gì? Xem xem ngươi cự tuyệt như thế nào? Người Đại Tống các ngươi, chết cũng cần thể diện, tới khi đó lão phu sẽ cậy nhờ vào ngươi, xem ngươi phải làm sao?
Hai kẻ hồ ly một già một trẻ đều đang tự tính toán, tuy nhiên cuối cùng cũng đã quyết định vận mệnh của Ngọc Tố Nô Hương. Nàng tạm thời đi theo Thạch Kiên một năm để học tập văn hóa Trung Nguyên.
Sau đó Ngọc Tố Phủ lại tặng hai ngàn binh sĩ Hồi Hột dũng mãnh nhất cho Thạch Kiên thống lĩnh, xem như hắn đem về triều Tống làm lễ vật tỏ sự thần phục của dân Hồi Hột.
Thạch Kiên trông hai ngàn binh sĩ Hồi Hột này, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười, vừa rồi vẫn còn là kẻ thù, truy đuổi họ một ngày một đêm khiến bọn họ không dám chợp mắt, giờ đảo mắt đã thành nước liên minh. Thực là tình hình thế giới thay đổi, biến ảo không ngờ. Ngọc Tố Phủ lại hướng về phía Tư La nói lời cáo từ, sau đó đem đại quân trở về Hắc Hãn.
Sau này Liêu Hưng Tông và Da Luật Đảo Dung nghe được việc này, cảm giác tiếc nuối sâu sắc, nếu lúc ấy tên Xúc Đấu kia không nhiều chuyện, báo cho bọn Thạch Kiên tin tức, thì lần này Thạch Kiên sẽ bại dưới tay Ngọc Tố Phủ. Trở về lần này kế hoạch của bọn họ không thực hiện được, ngược lại còn làm cho triều Tống có thêm một nước liên minh hùng mạnh, lần này chẳng đem đá không ném được vào người khác, ngược lại lại ném vào trúng chân mình.
Trông thấy Thạch Kiên trở về, Thân Nghĩa Bân tò mò hỏi bọn họ đã nói những chuyện gì với nhau. Thạch Kiên buồn rầu đem mọi việc vừa xảy ra nói lại một lần cho anh ta nghe.
Thân Nghĩa Bân nói:
– Không được, thừa mất rồi.
Thạch Kiên hỏi:
– Cái gì mà thừa ra?
Thân Nghĩa Bân nói:
– Hiện giờ quanh đại nhân tất cả đã là năm người, thừa ra một người thì chơi mạt chược thế nào đây?
Anh ta ám chỉ công chúa Hưng Bình, hơn nữa đến nay lại thêm quận chúa Đảo Dung, còn có Triệu và Triệu Dung, đến việc cô công chúa Ngọc Tố Nô Hương này, thì khi chơi mạt chược khẳng định là đã thừa một người.
Thạch Kiên trợn mắt tức giận, không còn để ý tới việc anh ta đang thầm cười trộm. Sau đó Thạch Kiên đi vào trước mặt Tư La, chào hỏi, Tư La nói:
– Thạch đại nhân trở về vừa đúng lúc, nước Liêu đã đánh tới núi Hạ Lan của Tây Hạ rồi, các đại thần trên triều đang nghị luận nên hay không nên xuất binh. Nhưng Phạm đại nhân và Sơn Ngộ đại nhân đem đại quân lui về.
Tư La còn đang vì những việc này mà phiền muộn, nếu triều Tống xuất quân, chính là lúc anh ta thu hồi Lương châu. Tuy rằng triều Tống cũng phái quan viên tới cai trị, nhưng dù sao triều Tống cùng với người Thổ Phiên thống trị, so với Nguyên Hạo vẫn tốt hơn rất nhiều.
Thạch Kiên vừa nghe xong lập tức hỏi ngay:
– Chúng đã khai chiến rồi sao?
Tin tức này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú. Hắn từ sau khi ở núi Bán Đao bị vây khốn , thì đã lâu rồi không nghe được tin tức gì từ triều đình và từ nước Liêu.
Tư La nói cho hắn biết những việc đã xảy ra, Thạch Kiên vừa nghe vừa nhìn bản đồ. Về phần người Hán, Vương Bẩm Đức, hắn cũng biết, người này cũng là một Thiêu Thân. Tuy nhiên hắn xem bản đồ, nói luôn;
– Tư La tán phổ, lần này nước Liêu ắt phải thua.
– Ồ. Tại sao?
Tư La thấy kỳ lạ hỏi ngay. Hiện tại Tây Hạ đã bị Thạch Kiên làm cho náo loạn như vậy, đã thành một thùng rỗng rồi, khiến cho chân tay hắn đều cảm thấy ngứa ngáy, muốn động thủ tấn công Tây Hạ, tại sao nước Liêu đánh đâu thắng đấy, ngược lại giờ lại chịu thất bại?
Thạch Kiên thở dài nói:
– Tư La Tán Phổ, ngươi có nhìn thấy hay không, Liêu Hưng Tông bây giờ và Hạ đại nhân lúc trước, tình hình có phải giống nhau hay không?
Ý hắn chính là Liêu Hưng Tông và Hạ Tủng giống nhau ở chỗ phạm phải tật xấu là lẻ loi xâm nhập vào đất địch. Chẳng qua là số binh lực hai nước đem theo không giống nhau, Hạ Tủng dẫn theo hai mươi bảy vạn, Liêu Hưng Tông dẫn theo mười bảy vạn quân. Người nước Liêu tuy rằng ít, nhưng sức chiến đấu thì mạnh hơn khá nhiều.
Nhưng bất kể sức chiến đấu của họ mạnh tới cỡ nào, Tây Hạ của Nguyên Hạo vẫn còn sức chiến đấu. Huống hồ quân của Nguyên Hạo còn có sức lực cường tráng. Chỉ cần Nguyên Hạo lại có bản lĩnh cắt đứt đoàn hậu cần của bọn họ thì đại quân của Liêu ắt sẽ gặp nguy hiểm.
Về điểm này thì họ không giống với Thạch Kiên, Thạch Kiên chỉ mang theo có mười ngàn người, vừa linh hoạt lại vừa cơ động, lương thực cần cung cấp lại ít, trên cơ bản có thể lấy ở nước Tây Hạ. Nhưng hơn trăm ngàn đại quân một ngày cần dùng bao nhiêu lương thảo, chí ít quân kỵ binh của họ cũng chiếm đa số, vì vậy so với mười vạn quân Tống. Hơn nữa bởi vì sa mạc Mao Ô Tố và núi Hiệp Sơn địa hình rất phức tạp, hai nước lại cách xa nhau, việc cung cấp lương thực cho quân sĩ so với tình hình triều Tống lúc trước càng khó khăn hơn.
Nhưng Tư La nghe xong những lời Thạch Kiên nói, anh ta nửa tin nửa ngờ. Bởi vì hiện tại quân Tây Hạ còn lại quá ít, hơn nữa sau khi để cho Thạch Kiên chạy thoát, ý chí chiến đấu cũng giảm sút, trong nước rất nhiều dân chúng vì cuộc sống khốn quẫn, đều phản đối sự thống trị của Nguyên Hạo. Trước tình hình này, Nguyên Hạo không thể chiến thắng được đội quân Liêu có khí thế chiến đấu đang ở cao điểm.
Thạch Kiên cũng không tranh luận với anh ta, chỉ cười mà nói;
– Chúng ta hãy mở mắt ra đợi xem.
Tuy nhiên nghe được tin hai nước khai chiến, Thạch Kiên cũng nhanh hơn một bước, hắn cần an bài mọi việc từ trên xuống dưới, để sớm có biện pháp thu phục Tây Hạ.
Hắn thúc giục Tư La lập tức đưa đoàn người trở lại triều Tống,
Có được con đường đi chính xác, đoàn quân đi với tốc độ rất nhanh, tới lúc chạng vạng, họ đã đi tới Hồ Thác Tố. Hồ Thác Tố, là một hồ nước mặn, xung quanh hồ là bãi sa mạc rộng lớn mênh mông, thích hợp xây dựng doanh trại tạm thời. Bên cạnh nó còn có một hồ Tỷ Muội nhỏ, nhưng lượng nước trong hồ so với hồ Thác Tố thông với nhau, nhưng không ngờ nó lại là hồ nước ngọt, trong hồ có rất nhiều rong bèo sinh sống, ngược hẳn với Thác Tố hồ nước hồ trong suốt, mặt hồ tĩnh lặng, cảnh sắc tươi đẹp kiều diễm, trong ánh trời chiều tà trông còn rực rỡ huy hoàng hơn, còn có thể nhìn thấy dưới đáy hồ nhiều loại hoàng ngư, cá và nhiều loại cá đang di chuyển. Tới nơi đây rồi, cũng ra tới phạm vi Hoàng đầu của dân Hồi Hột, chính thức tiến vào khu vực do Tư La quản lý.
Đứng trước cảnh sắc kỳ lạ của hai hồ nước, rất nhiều binh lính Tống chạy tới xem. Ngoại trừ hai người, là công chúa Hưng Bình và Tô Sĩ Quốc, bởi vì không quen ở trên cao, bọn họ lại phát bệnh chóng mặt, buồn nôn.
Ngay cả Thạch Kiên cuối cùng cũng yên tâm, bình tĩnh trở lại, liền đi tới hỏi thăm an ủi hai người bọn họ, thể hiện một chút quan tâm, rồi cưỡi ngựa, chạy qua xem xét tình hình một chút.
Khi hắn trở lại doanh trại, nhìn thấy Ngọc Tố Nô Hương đang ngồi ở bên trong.
Hắn hỏi:
– Công chúa Nô Hương, nàng vào trong này có gì chỉ giáo cho tại hạ?
Ngọc Tố Nô Hương nói;
– Ta thường nghe cha ta nói ngươi văn võ song toàn, ta cũng rất ngưỡng mộ tài năng của ngươi.
Thạch Kiên cười cười:
– Tại hạ không dám.
Ngọc Tố Nô Hương lại nói thêm:
– Về văn, ta không hiểu, nhưng về võ, ta cũng hiểu biết sơ qua một chút. Ngươi cùng ta luận bàn một chút ngươi thấy như thế nào?
Luận bàn? Thạch Kiên cảm giác không ổn, nhưng hắn còn chưa kịp phản ứng, tiểu cô nương này liền đi tới trước mặt hắn.
Hai tay túm lấy hai tay hắn, xoay lưng, quẳng mạnh Thạch Kiên lên trên giường.
Vốn dĩ trên đường hành quân, cái gọi là giường thực ra chính là một ít nhánh cây khô xếp ra một tầng, trên mặt lại trải lên một tấm da thú, đề phòng hơi ẩm, thế là thành cái giường.
Tiểu cô nương này giận Thạch Kiên ở chỗ năm lần bảy lượt khéo léo từ chối nàng, khiến cho lòng tự trọng của nàng bị tổn thương, lần này rơi xuống khá mạnh. Thạch Kiên vừa chạm tới giường, mấy cành cây dưới gầm giường đã gãy thành mấy khúc kêu lên khô khốc.