Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia Và Gái Hư: Chương 30 – Quản Lí
“Cốc… cốc… cốc”_ Mới sáng tinh mơ là nhỏ đã nghe tiếng gõ cửa phòng, nhỏ thề nhỏ thề là nhỏ sẽ đập chết đứa nào dám kêu nhỏ lúc này. Nói là làm nhỏ phóng tọt xuống giường chạy lại mở toang cửa giơ tay lên định đấm vào mặt đứa nào kêu nhỏ, nhưng mà một bàn tay khác đã nắm chặt tay nhỏ
– Cô chủ dậy đi học._ Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên
– Hả?_ Nhỏ nheo mắt nhìn là một chàng trai với mái tóc nâu hạt dẻ và đôi mắt nâu tròn đang nhìn nhỏ chằm chằm
– Ơ anh là ai thế?_ Nhỏ giật tay mình ra chỉ vào mặt anh ta
– Tôi là Zen quản lí mới của cô chủ được ông chủ sai tới đây để giúp cô một số chuyện.
– Vậy ư?
– Vâng
– Vậy bây giờ ngài Zen có thể đóng cửa lại cho tôi thay đồ được chứ?
– À vâng xin lỗi._ Rồi hắn cũng đóng cửa lại
Nhỏ thay đồ xong xuôi nhìn lại đồng hồ: 6h10p
– OMG lần đầu tiên trong đời thức dậy lúc 6h10p, thật là kì diệu mà phải xác nhận kỉ lục thôi!_ Nhỏ tự hào rồi hiên ngang bước ra cửa. Đúng là tên này dai nhất trần đời của nhỏ mà bây giờ hắn còn đứng chồng ngồng ở đây
– Cô chủ mời xuống nhà ăn sáng.
– Biết rồi. À mà ở dưới có anh trai tôi không?
– Dạ không hai cậu chủ ở nơi khác
Đúng là “Hội con nhà giàu” có khác đồ ăn cũng sang chảnh hơn người thường gấp trăm lần. Nhỏ ngồi xuống bàn dùng nĩa và dao ăn. Xong xuôi nhỏ bước ra xe, mới hôm qua còn đi bộ nay lại được ngồi trên xe BWM i8 quả là một bước ngoặc lớn.
Trên xe hắn liên tục huyên thuyên về vấn đề gì đó mà nhỏ không thèm nghe chỉ chống cằm nhìn mông lung ra cửa sổ. Hắn ta đúng là mặt dày mặc dù nhỏ đã tỏ thái độ “không thoải mái” mà hắn vẫn cứ không ngừng. Chiếc xe đỗ trước trường ban đầu thì bình thường nhưng khi nhỏ vừa xuống xe là lập tức thu hút sự chú ý. Bây giờ cả trường ai cũng biết gia cảnh nhà nhỏ mà tự dưng hôm nay lại đi xe BWM i8 thì hết sức ngạc nhiên. Vy từ đâu nhảy ra làm nhỏ giật cả mình
– Trúng vé số sao?_ Con Vy hỏi đối với nó đây là chuyện tầm thường vì nó cũng là một tiểu thư
– Không… tao được ba mẹ ruột nhận lại._ Nhỏ giải thích
– Vịt hóa thiên nga rồi. Con nhà ai thế?
– Em gái Hoàng Bảo và anh Nam._ Nhỏ trả lời chiếc xe BWM i8 khác cũng đỗ trước cổng cậu bước vào khẽ nhìn sang nhỏ rồi đút tay vào túi quần ung dung đi tiếp. Nhỏ nhìn theo. Hơi buồn.
– Cái gì cơ mày là em gái anh Bảo???_ Vy hét toáng lên không tin vào tai mình
– Làm gì mà mày cứ la hét lên thế?_ Nhỏ làu bàu
– sao không hét lên được ngạc nhiên quá mà._ Rồi Vy đi xung quanh nhỏ ngẫm nghĩ nửa ngày trời rồi phán một câu làm nhỏ muốn tức điên lên
– Cùng ba mẹ sao mày thua xa anh Bảo thế?
– Cùng ba thôi, mẹ thì khác
– Ồ vậy từ đây tao suy luận chắc ba mày xấu lắm mẹ mày tạm được còn mẹ anh Bảo và anh Nam thì tuyệt trần
– Mày có phải bạn tao không vậy hả?_ Nhỏ bực tức
– Thế anh đẹp trai đó là ai vậy?_ Vy chỉ tay vào hắn. Nhỏ biết ngay mà một hồi thế nào cũng mon men hỏi tới. Nhỏ chơi không thân với Vy chỉ ở mức bình thường, vậy cũng tốt còn đỡ hơn là Mai. Tin tưởng quá nhiều hóa ra người ta không thật lòng như mình nghĩ. Trở về với thực tại
– Quản lí tao, mày thích thì tao giới thiệu cho._ Nhỏ trả lời
– Ô thế thì tuyệt quá!_ Vy reo lên. Nhỏ quay sang hắn
– Quản lí Zen xin ngài tiếp bạn tôi giùm.
– Thì ra anh tên là Zen._ Vy cười toe toét. Nhỏ nhân cơ hội vọt xuống căn tin để hắn lại ú ớ
– Cô chủ! Cô chủ!
Nhỏ ngồi dưới căn tin nửa tiếng đến khi chuông reo mới vào lớp nhỏ ngại chạm mặt cậu. Nhỏ thực sự rối bời bời, nhỏ nghe nói cùng huyết thống với nhau khi sinh con ra thế nào cũng dị tật cũng may là nhỏ không có thai con của cậu, chỉ do que thử thai bị quá hạn. Nhưng cái bây giờ nhỏ quan tâm là hình như nhỏ cũng có cảm giác với cậu thật rồi
Đang mãi mê với những suy nghĩ nhỏ đụng phải ai đó khiến nhỏ lăn quay ra đất đồ đạc cũng rớt hết lên đầu nhỏ. Được người đó giúp đỡ nhỏ lom khom bò dậy
– Ơ anh Nam à không… anh hai._ Nhỏ nói nhỏ dần
– Em không sao chứ?
– Vâng không sao.
Hoàng Nam thu dọn đồ đạc rồi lướt qua nhỏ, nhỏ cảm thấy hơi bị lạnh lùng hơn, mọi ngày nếu như thế là anh đã rối rít lên rồi nhưng sao giờ…
– Giống Hoàng Bảo anh không dám nhận hai chữ “anh hai” này của em đâu._ Hoàng Nam đi khá xa nói nhỏ lại, nhưng vẫn đủ để lọt vào tai nhỏ. Nhỏ thở dài
– Thế thì em phải gọi anh và Hoàng Bảo là gì đây?
Nhỏ bước đến lớp hôm nay là tiết Hóa, ông thầy dạy môn này nổi tiếng khó nhất trời kiêm giám thị của trường. Thấy nhỏ vào trễ 15p ông hơi chau mày
– Em lên phòng giám thị xin giấy rồi hẳn xuống đây.
Tốt thôi tránh mặt cậu được bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhỏ gật đầu. Ông thầy cũng hơi ngạc nhiên mọi hôm nhỏ sẽ nài nỉ van xin khóc lóc để vào lớp mặc dù là ông không cho nhưng vẫn vậy sao bây giờ thay đổi 180 độ thế?
Cầm tờ giấy trên tay nhỏ bước vào lớp đưa ra trước mặt thầy rồi bước xuống chỗ, mọi chuyện xong xuôi là chỉ còn vỏn vẹn 10p cuối cùng. Nhỏ lấy tập vở ra bình thản
– Em tránh mặt anh?_ Cậu hỏi
-…
– Sao không nói?_ Cậu hơi bực
-…
– Này, em làm gì thế?_ Cậu giật tay nhỏ, bực bội từ đêm qua đến giờ cậu trút lên bàn tay nhỏ nhắn của nhỏ. Nhỏ hơi nhăn mặt, gỡ tay cậu ra
– Em phải nói gì đây anh trai?_ Nhỏ nói lại bằng giọng mỉa mai
– Em đừng có tiếng trước tiếng sau là anh trai anh ba được không?
– Thế tôi phải gọi gì đây? Chồng hay ông xã?_ Nhỏ bực tức
– Em đừng có mà cứ tỏ thái độ đó!
– Thái độ đó là thái độ gì?_ Nhỏ vênh váo
– Anh thực sự không hiểu…
– Tôi không cần anh hiểu!_ Nhỏ vơ hết đồ đạc trên bàn vào balo không cần biết chúng đã lộn xộn thế nào rồi vùng vằng đi
– TIỂU BĂNG!
– Mẹ kiếp!_ Cậu xô hết đồ đạc trên bàn xuống đất
– NHÌN CÁI GÌ MÀ NHÌN?_ Cậu hét lên. Đám học sinh trở về với trạng thái bình thường không dám hó hé nửa lời. Cậu cũng vơ vét đồ đạc trên bàn rồi bỏ ra khỏi lớp. Chỉ cần có thế là lớp lại xì xào
– Sao hôm nay con Băng chảnh thế?_ Hằng hỏi
– Ừ đúng đấy, tao thấy nay nó lạ lắm lúc nãy thì đi xe hơi nữa._ Nhi nói
– Cái gì? Xe hơi?_ Hằng trố mắt
– Ừ.
– Tụi bây đừng có nói nhiều không khéo…_ Vy đang nói thì bị Hằng ngắt ngang
– Không khéo gì nó có gì đâu mà mình sợ.
– Phải rồi, em gái anh Bảo và anh Nam đấy thì không sợ._ Vy nói
– Cái gì? Em gái?_ Lại điệp khúc cũ của Hằng
– Mày đừng có hét vào tai tao!_ Nhi than thở
– Ừ tụi bây liệu hồn mà nói xấu nó.
Và cái kết khi đám bạn của Vy biết mọi chuyện là cứ y như rằng lo phát thanh khỏi cần đến ngày mai trong vòng 30p của giờ ra chơi là đủ để chúng “phát tán” thông tin. Nhỏ ngồi ở bờ đê ném đá ra sông. Nhỏ không hiểu sao tự dưng khùng điên dễ nổi nóng vậy thôi lỡ bước ra khỏi lớp rồi thì về nhà luôn chứ hơi đâu mặt dày lại lết vào lớp lần 2. Nhỏ đón taxi về nhà.
***************************************
19h30p…
– Kính chào cậu chủ!_ Đám người hầu kính cẩn chào. Lời chào không lớn nhưng vẫn đủ lọt vào tai nhỏ. Là Hoàng Nam hay Hoàng Bảo?
Nhỏ nhảy xuống giường đứng ở lan can ra là cậu. Quần áo xộc xệch, đi đứng không được vững lắm hình như là do uống rượu. cậu khẽ nhìn lên bắt gặp ánh mắt nhỏ nhìn xuống, 4 mắt giao nhau nhỏ thoáng bối rối khi bị bắt gặp nhìn lén người khác, nhỏ quay lưng bước vào phòng.
“Cốc… cốc… cốc”_ Tiếng gõ cửa vang lên nhỏ đoán chắc đó là cậu. Nhỏ ung dung ra mở cửa, đúng là cậu thật. Hơi rượu nồng nặc tỏa ra từ người cậu
– Anh say quá rồi về nhà đi._ Nói xong nhỏ toan đóng cửa nhưng bị cậu chặn lại
– Thực sự em không có cảm giác gì với anh sao?_ Cậu hỏi nhỏ. Nhỏ hơi hóa đá vài giây. Bình tâm lại, nhỏ hít một hơi
– Không!_ Nhỏ trả lời, rồi lại toan đóng cửa nhưng lần này nhỏ không bị chặn bởi cánh tay nữa mà là một nụ hôn
Cậu áp nhỏ vào tường hôn nhỏ một cách mạnh bạo, hình như mọi thứ dồn nén đều bộc lộ ra hết. Cậu hôn xuống dưới, má, tai, cổ. Hơi rượu phả vào người nhỏ. Nhỏ thực sự chẳng xô cậu ra nổi, chỉ biết dùng tay bấu vào áo cậu.
– Buông… buông.. tôi… ra!
Cậu xé toạc áo nhỏ ra, làn da trắng ngần lộ ra dưới ánh đèn. Men rượu làm cậu mất hết lý trí. Tay ghì chặt tay nhỏ, hôn lấy hôn để
– Anh ba à… đừng… đừng!_ Nhỏ rên lên khe khẽ. Cậu chợt tỉnh lại. Thân hình nhỏ run rẫy, bờ môi cũng hơi run, hơi thở nhỏ gấp gáp, thoáng trong ánh mắt nhỏ có chút sợ sệt. Ham muốn không hề giảm nhưng lý trí cậu trỗi dậy. Cậu lùi ra
– Xin lỗi._ Cậu cúi gầm mặt rồi quay lưng đi xuống cầu thang
Nhỏ ngồi khụy xuống, thơ thẩn như người mất hồn
– Cô chủ._ Một giọng nói trầm ấm vang lên
Nhỏ giương đôi mắt long lanh lên nhìn là Zen. Nhỏ chợt quay lại với hình ảnh mười mấy năm về trước ánh mắt đượm buồn đầy quan tâm của cậu bé.
– Có phải cậu là… người con trai mười mấy năm về trước đã từng cứu tôi không?_ Nhỏ bất giác hỏi
– Hả?
– Chắc không phải, tôi xin lỗi
– Chắc cô chủ không biết thôi, tôi tìm cô chủ mười mấy năm rồi.
– Sao?
– 13 năm về trước, một cô bé ngồi sau một thùng giấy lớn đã khóc vì ba mình bị giết trước mắt
– Và… lúc đó một cậu bé xuất hiện._ Nhỏ tiếp lời Zen
– Xin lỗi lúc ấy tôi có việc.
– Không sao!_ Nhỏ ôm chầm lấy Zen
– Tôi đã tìm đôi mắt này rất lâu rồi!_ Nhỏ hơi nghèn nghẹn
– Chỉ tìm mắt không tìm người à?
– Tất nhiên là có chứ!
– Mà… cô chủ có thể làm ơn cài cúc áo lại được không?
– Hả?_ Nhỏ bừng tỉnh. Vui mừng quá mức khiến nhỏ quên mất chuyện cần làm nhất. Nhỏ đỏ mặt cài cúc áo lại
– Cô chủ nghỉ ngơi đi.
– từ nay gọi tôi là Tiểu Băng được rồi, với lại tôi nhỏ hơn anh nếu gọi tôi là cô chủ thì kì lắm
– Vậy… vậy cũng được.
Nhỏ nở một nụ cười rồi đóng cửa lại.