Bạn đang đọc Đại Thiếu Gia Và Gái Hư: Chương 29 – Tiểu Thư Tiểu Băng
Sau một ngày học cực mệt mỏi nhỏ lết cái thân tội nghiệp về nhà, nhỏ phải đi bộ vì Hoàng đã bị phạt trong trường nhỏ thì chẳng rãnh rỗi gì mà sinh nông nỗi ở lại chờ Hoàng. Vừa đến nhà ;à thấy một chiếc xe Lamborghini Venovo cực chất ở trước cửa không lẽ mẹ nhỏ đã cua được ông đại gia nào? Nhỏ bước lại cửa mở he hé đủ để nhìn thấy toàn cảnh và nghe tất tần tật mọi thứ. Bên trong có 2 người đàn ông mặc áo vest chỉnh tề đang nói gì đó
– Tiểu Băng con về rồi ư? Vô đây mẹ bảo này._ Đúng là có người giàu trong nhà bà Hoa thay đổi thái độ hẳn ra. Nhỏ bị bắt quả tang giật bắn người ngã nhào vào trong nhưng ngay lập tức 2 người đàn ông ấy chạy lại đỡ nhỏ dậy
– Cô chủ cẩn thận
– Hả? Gì cơ? Mấy người nhầm người rồi tôi chẳng phải cô chủ hay tiểu thư gì đâu!_ Nhỏ cười xề xòa xua xua tay
– Tiểu Băng à ba mẹ ruột đến đón con đấy!_ Bà Hoa nói
– Cái gì cơ?_ Nhỏ ngơ người
– Ông chủ chúng tôi tìm cô chủ suốt mười mấy năm trời bây giờ mới tìm ra cô.
– Khoan, khoan, hồi xưa tôi bị bỏ rơi rồi bây giờ nói là tìm tôi ý gì đây?_ Nhỏ nghi ngờ
– Lúc đó gia đình ông chủ gây xích mích với cty khác họ trả thù bằng cách bắt cóc cô chủ._ Hai người đó giải thích
– Con đa nghi gì chứ họ có cả giấy xét nghiệm ADN đây này_ Bà Hoa vỗ vỗ xuống tờ giấy trên bàn. Nhỏ cầm lên lướt sơ từ trên xuống không tin vào mắt mình cho đến dòng chữ: “… là cha sinh học (cha đẻ) của Lâm Tiểu Băng (với xác xuất là 99,99999%)”. Chuyện gì đang xảy ra với nhỏ đây
– Ba mẹ tôi không đến rước tôi sao?
– Dạ không thưa cô chủ, ông chủ chỉ sai chúng tôi tới để rước cô chủ về còn việc giấy tờ khai sinh gì đó sẽ lo sau.
– Còn mẹ tôi?
– Dạ bà chủ mất rồi.
– Mất rồi sao?
– Dạ.
– Thôi con nghĩ chi nhiều con còn có mẹ mà. Bây giờ con lên phòng thu dọn đồ đạc qua nhà mới đi._ Bà Hoa dịu dàng nói giọng điệu khác hẳn mọi ngày. Nhỏ không còn tâm trạng nữa mà lo nghĩ nhiều chỉ thơ thẩn lên thu dọn đồ đạc để về nhà mới
Trước khi ra khỏi nhà bà Hoa còn dặn dò
– Con giờ là tiểu thư rồi phải nhớ mẹ và Hoàng đó nghe.
– Vâng ạ con sẽ nhớ mà.
Nhỏ chào tạm biệt mẹ mình rồi lên xe Lamboghini Venovo. Nhỏ đang bình phục lại tâm trạng mới mấy phút trước còn là một con người bình thường với cuộc sống bình thường mấy phút sau đã trở thành người không tầm thường, đã trở thành một tiểu thư danh giá. Nhỏ không ngờ có lúc mình lại huy hoàng như vậy thế là số tiền của cậu nhỏ có thể trả dứt được rồi. Ya cảm thấy thật là vui
Chiếc xe dừng lại trước một ngôi biệt thự ngoại ô. Căn biệt thự đúng là rất to, to gấp mấy trăm lần nhà nhỏ lại có mật khẩu để vào nhà nữa chứ. Ngôi biệt thự có đầy đủ hồ bơi, bãi đỗ xe, vườn rộng “ngàn thước”,… chẳng khác gì cung điện cho vua còn nhỏ là công chúa, tuy nhiên nó toát ra sát khí đáng sợ. Hai người lúc nãy lại đẩy cửa mời nhỏ vào
– Cô chủ mời vào nhà.
Bên ngoài huy hoàng bao nhiêu thì bên trong lộng lẫy cũng không kém gì. Tuy là ban ngày nhưng ánh sáng không hề lọt vào chỉ có ánh đèn sáng trưng từ nhiều chiếc đèn trần, nhỏ bất giác thấy lành lạnh do máy điều hòa hay là do thứ gì khác chăng? Hai hàng người hầu mặc áo tươm tất cúi gập người
– Kính chào cô chủ._ Họ đồng thanh nói
– Thưa cô chủ mọi người sẽ giúp cô chủ làm quen với ngôi nhà, tối ông chủ sẽ về._ Một trong 2 người lúc nãy nói rồi quay lưng đi không quên kính cẩn chào. Nhỏ ngơ ngác thì một người phụ nữ trung niên bước lại
– Thưa cô chủ cô muốn lên phòng mình chứ?
– Vâng ạ.
Người phụ nữ dẫn nhỏ đi vòng vèo qua các dãy hành lang muốn chóng cả mặt, nó như cái mê cung không lối thoát vậy chắc phải cần đến la bàn mới dò ra đường quá! (Nói quá à ^^). Bà dùng chìa khóa mở phòng ra. Căn phòng rộng ngang ngửa căn nhà nhỏ vậy có một chiếc giường đặt gần cửa, một cái cửa sổ, một cái tủ, có cả bàn trang điểm và phòng WC.
– Cô chủ có muốn ăn gì chứ?
– Không ạ. Mà từ nay bác đừng gọi con là cô chủ nữa gọi cháu là Tiểu Băng được rồi.
– Vậy có được không cô chủ?
– Tất nhiên là được. Mà bác tên gì thế?
– Bác tên Lan.
– Ồ mà bác này lúc nãy hai người đó nói có cậu chủ nữa là sao vậy bác?
– À trước cháu còn có 2 người anh nữa. Nhưng họ ít về nhà lắm chỉ về nhà khi có chỉ thị của ông chủ thôi.
– Họ ở đằng kia ạ?_ nhỏ chỉ tay về phía hai căn phòng ở cuối hành lang
– Ừ nhưng bây giờ nó trở thành phòng cấm không cho ai vào
– Vậy sao? Có chuyện gì mà không cho người khác vào?
– Tốt nhất cô chủ nên hỏi trước ông chủ. Còn bây giờ cô có muốn dùng gì không?
– Bác lại gọi con là cô chủ.
– À thì bác cũng quen rồi. Vậy giờ cô… Tiểu Băng cháu có ăn gì không?
– Dạ thôi được rồi.
Nhỏ bước vào phòng. Nằm ịch xuống chiếc giường êm ái, làm người giàu có khác. Nghĩ đi nghĩ lại một hồi nhỏ chìm vào giấc ngủ.
6h…
Nhỏ mơ màng thức dậy nhỏ đã ngủ hơn 5h. Nhỏ bước vào WC, cả nhà vệ sinh mà cũng xa hoa hơn người mà. Có bồn tắm, máy nước nóng, bồn rửa tay,… Nhỏ trúc bộ đồ đồng phục xuống rồi thay bằng một chiếc áo sơ mi trắng. Xong xuôi nhỏ bước xuống nhà nhưng khi đến cầu thang thì bên dưới là một người đàn bà quý phái đi với bà là một người đàn ông nói đúng hơn là một thanh niên còn khá trẻ, chẳng nhẽ đây là mẹ kế của nhỏ. Nhỏ định xuống chào hỏi nhưng nhìn đi nhìn lại thì vẫn thấy người này rất quen hình như đã gặp đâu rồi. Ngẫm nghĩ một hồi nhỏ sựt nhớ ra là mẹ của Hoàng Bảo. Tại sao bà ta lại ở đây hay là do…
Cánh cửa mở ra, là Hoàng Nam và cậu bước vào. Những người làm gập người kính cẩn chào
– Kính chào hai cậu chủ.
Nhỏ nghe hai từ “cậu chủ” mà choáng váng, nhỏ là cô chủ cậu và Hoàng Nam là cậu chủ vậy đồng nghĩa với việc nhỏ là em của cậu và anh. Nhỏ vọt lên phòng bằng cách nhanh nhất trước khi để cậu và Hoàng Nam nhìn thấy. Nhỏ đóng sầm cửa lại.
– Ba tôi kêu chúng tôi về làm gì?_ Hoàng Nam hỏi bà Lan
– À chắc là do có cô chủ mới về nên ông chủ mới gọi hai cậu chủ
– Cô chủ?
– Dạ là em gái hai cậu chủ
– Tôi có em gái sao? Tôi rất muốn gặp mặt đấy.
– Hình như cô chủ tên Tiểu, Tiểu gì đó à là Tiểu Băng
– Cái gì Tiểu Băng?_ Cậu hét lên
– Không phải chứ?_ Cậu không tin vào tai mình
– Bình tĩnh đi biết đâu là trùng tên vói nhau._ Hoàng Nam vỗ vai cậu. Cậu thì chẳng còn bình tĩnh như vậy được nữa
– Cô Tiểu Băng đó ở đâu?_ Cậu hỏi bà Lan
– Gần phòng của hai cậu chủ lúc trước.
Cậu phóng như bay lên lầu. Hoàng Nam thì bình tĩnh hơn, anh mong rằng mọi chuyện không phải vậy
“Cốc… cốc… cốc”_ Tiếng gõ cửa làm nhỏ giật mình. Hít một hơi đầy phổi nhỏ tiến lại cánh cửa, xoay tay cầm. Bên ngoài là cậu, hơi thở vẫn còn gấp gáp do chay lên
– Đừng nói với anh… em là…
– Em gái anh đấy anh ba à._ Để nói ra câu này nhỏ cần phải có dũng khí lắm. Cậu nhếch môi cười cay đắng
– “anh ba” sao? Em có thể gọi ra dễ dàng vậy à?
– Thế em phải gọi làm sao? Anh chỉ đi em sẽ gọi.
Chính cậu cũng không biết nên gọi tên mối quan hệ này là gì, là loạn luân sao. Cậu lùi lại phía lang can
– Anh không biết đúng không? Vậy thì cứ theo phong tục đó giờ gọi nhau là anh trai em gái đi._ nhỏ quay lưng vào trong
– Thế còn đêm hôm đó thì sao?
– Thì sao là sao? Em biết phải làm gì bây giờ? Phanh phui chuyện này ra rồi đòi cưới anh à? Đó là loạn luân anh biết không tội không nhẹ đâu nhục nhã em cũng không gánh nổi. Anh trai làm ơn đi đi em cần nghỉ ngơi.
Rồi nhỏ cũng đóng cửa lại. Cậu lê những bước chân nặng nề xuống. Hai chữ “em gái nay cậu nhận không nổi
– Sao rồi?_ Hoàng Nam hỏi thăm
– Là Lâm Tiểu Băng. Lâm Tiểu Băng mà chúng ta yêu thương bây giờ đang ở trên đấy với tư cách là em gái chúng ta. Tôi chẳng còn tâm trạng để ở lại đâu._ Cậu tiến ra cửa
– Con định đi đâu?_ Hoàng Duệ từ cửa bước vào hỏi
– Có phải do ông làm không? Chuyện này là như thế nào?_ Cậu bực tức hỏi
– Ý con là sao?
– Có phải ông trả thù tôi chuyện tôi không chịu cưới Chi Mai không?
– Đưa cho nó coi.
ÔNg ra hiệu tên đàn em của mình đưa cho cậu tờ giấy xét nghiệm ADN
– “Trịnh Hoàng Duệ là cha sinh học (cha đẻ) của Lâm Tiểu Băng (với xác xuất là 99,99999%)”
– Sao? Đủ bằng chứng rồi chứ? Ta tin hai đứa con của ta sẽ rất sock và sự thật là như vậy nhưng ở đời con phải học cách chấp nhận những chuyện thế này.
Quay sang bà Lan
– Gọi cô chủ xuống đây.
– Dạ thưa ông chủ.
– Bây giờ ta sẽ ăn cơm.
Ông đi lại bàn cơm đã được bày thức ăn ra sẵn trông rất bắt mắt. Cậu thì không còn tâm trạng để ăn chứ hơi đâu quan tâm đến nó đẹp hay xấu. Hoàng Nam thì vẫn bình thản như mọi ngày ngồi xuống ghế nhưng trong lòng thì y như rằng một mớ hỗn độn đang trào dâng. Nhỏ bước xuống tiến lại bàn cơm khẽ liếc sang mọi người rồi ung dung ngồi xuống bàn dùng đũa gấp thức ăn. Bữa cơm diễn ra trong im lặng, nhỏ chỉ cúi gầm mặt gấp thức ăn chậm rãi rồi cho vào miệng mặc dù cậu đang nhìn nhỏ lơm lơm
– Từ nay con sẽ đổi thành họ Trịnh._ Hoàng Duệ lên tiếng phá tan bầu không khí
– Vâng.
– Ta sẽ cho người dạy con 1 số chuyện để thuận tiện cho việc kế thừa sau này
– Vâng.
Mọi thứ lại chìm vào im lặng. Nhỏ thấy không thể ở đây thêm nên đành dùng khăn lau miệng rút lui trước
– Thưa ba, con ăn xong rồi._ Rồi nhanh chân chạy lên lầu về phòng
– Con cũng về đây._ Hoàng Nam đứng lên lấy áo khoác
– Tôi cũng vậy
Trên phòng nhỏ vân vê cuốn sổ tay có dòng mật mã. Nhỏ không biết đó là mật mã thứ gì không ọi người biết chẳng nhẽ giữ khư khư trong lòng suốt đời hay người đàn ông đó biết trước sau gì cũng có người tìm đến mình?_ Nhỏ hơi bị rối ren trong suy nghĩ nhưng trước hết nhỏ phải xử lí mớ hỗn độn quan hệ gia đình này trước đã.
Bên ngoài gió thổi xào xạc…