Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu

Chương 96: Hy Vọng Anh Có Thể Nhớ Rõ Em


Đọc truyện Đại Thiếu Gia Cố Chấp Vừa Sủng Vừa Trêu – Chương 96: Hy Vọng Anh Có Thể Nhớ Rõ Em


Editor: Kiều Tiếu (chúc mọi người năm 2022 vui vẻ.)
Chỉ là, một màn vừa rồi khiến cô nhớ tới chuyện bắt cóc, nhất thời động lòng trắc ẩn, thuận tay giúp đỡ một phen.
Miêu Vũ nắm chặt tay áo của Nam Tinh, ngẩng đầu nhìn cô.
Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, vì né tránh paparazzi, cô đã lăn lộn suốt một buổi sáng, đến giờ vẫn chưa kịp ăn cái gì.
Lúc này, được thả lỏng, tự dưng đầu choáng váng hết lên, cẳng chân nhũn ra.
Lực chú ý của Nam Tinh vẫn luôn ở bên ngoài, chờ xác nhận paparazzi đi rồi, cô mới mở miệng.
“Đi ra ngoài thôi, bọn họ đi rồi.”
Nói hết câu, vươn tay kéo cửa ra.
Chỉ là cô còn chưa đi được mấy bước, chợt nghe thấy đằng sau vang lên một tiếng kêu, Nam Tinh quay đầu lại nhìn, Miêu Vũ nhắm chặt mắt, cả người ngã về phía cô.
Trong mơ hồ, Miêu Vũ cảm thấy hình như bản thân té vào lòng ngực của một người, nghe được người kia gọi mấy tiếng, cô lấy tay, dùng sức nắm chặt tay áo của Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn Miêu Vũ mồ hôi đầy đầu, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt thống khổ.
“Này, cô không sao chứ?”
Nói xong, ngẩng đầu quan sát ánh mặt trời chói chang.
Nam Tinh rũ mắt xuống.
Bị cảm nắng?
Nghĩ như vậy, duỗi tay bế ngang Miêu Vũ lên, đi về chỗ mát mẻ.
Miêu Vũ nhận thấy chính mình đang được một vòng tay ấm áp ôm lấy, cô đột nhiên an tâm hẳn, sau đó hoàn toàn ngất đi.
Chờ tới khi Miêu Vũ tỉnh lại, cảm nhận được cảm giác mát lạnh trên trán, vừa mở mắt ra, mơ hồ nhìn thấy một thiếu niên mặc quần áo ngụy trang, nửa quỳ trước mặt cô, xử lý miệng vết thương trên đầu gối cô.
Cảm giác đau đớn khiến cô bật ra một tiếng kêu đau, cẳng chân nhịn không được xê dịch về sau một chút.
Nam Tinh ngẩng đầu, giọng nói có chút khàn.
“Tỉnh?”
Miêu Vũ mặc một chiếc váy đỏ rực, mái tóc đen dài rối tung, khung người mảnh khảnh, sắc mặt tái nhợt, cả người toát ra dáng vẻ yếu ớt mong manh.
Cô gật gật đầu.
“Cảm ơn anh.”
Nam Tinh mở miệng.
“Cô bị cảm nắng, đây là thuốc.”
Nói xong, lấy một túi thuốc đặt lên đùi Miêu Vũ.

Nam Tinh rũ mắt, giọng nói nhàn nhạt.
“Những việc còn lại, tự mình xử lý, được chứ?”
Dưới bóng râm mát mẻ, Miêu Vũ ngồi trên ghế dài nhéo chặt túi thuốc, loáng thoáng nhận thấy Nam Tinh phải đi.
Cô không chút nghĩ ngợi, dùng sức lấy hai tay túm chặt cổ tay Nam Tinh, mắt trông mong nhìn hắn, thanh âm suy yếu.
“Em, em tên Miêu Vũ.

Hy vọng anh có thể nhớ rõ em.”
Nam Tinh nghe xong, gật gật đầu.
“Ừ, được.

Tôi nhớ kỹ.”
Miêu Vũ muốn nói lại thôi, hai mắt đỏ bừng,
“Em vẫn cảm thấy hơi khó chịu, anh có thể ở cùng em được không?”
Nam Tinh rũ mắt, trầm mặc một lát.
Con gái thật đúng là phiền toái.
Miêu Vũ lập tức nói.
“Năm phút là được rồi, …được không?”
Nghe thấy lời này, Nam Tinh ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, nhìn thoáng qua đồng hồ, nói.
“Năm phút.”
Nghe vậy, Miêu Vũ nhẹ nhàng thở ra.
Hai người không ai nói câu gì, không gian lâm vào yên tĩnh.
Cho tới khi, Miêu Vũ nhỏ giọng mở miệng,
“Em có thể viết về anh không?”
Nam Tinh nghiêng đầu,
“Hử?”
Trên mặt cô còn đeo khẩu trang, mũ lưỡi trai bị đè xuống rất thấp, hơn nữa trên người còn mặc bộ quần áo ngụy trang, làm cho thoạt nhìn qua bộ dáng của cô không dễ tiếp cận.
Miêu Vũ giải thích:
“Em là một biên kịch, có thể viết anh thành một nhân vật trong điện ảnh không?”
Nam Tinh nhàn nhạt trả lời.
“Có thể.”
Mũi chân của Miêu Vũ cọ cọ mặt đất, ngón tay túm chặt túi thuốc, cả người toát ra dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân, cẩn thận hỏi.
“Vậy, anh có yêu thích minh tinh nào không?”
Nam Tinh nghĩ nghĩ.
“Tôi không hiểu biết nhiều về người trong giới giải trí.”
Ánh mắt Miêu Vũ chợt ảm đạm.
“A, như vậy a.”
Hình như anh hùng không quá muốn nói chuyện với cô.
Một hồi lâu, Nam Tinh nói tiếp.
“Tôi chỉ nhận thức một người tên là Nam Vũ.”
Miêu Vũ vốn dĩ đang gục cái đầu nhỏ xuống, lập tức ngẩng phắt lên.
“Nam Vũ ư?”
“Ừ”
“Anh nhận thức Nam Vũ?”
Nam Tinh không giấu diếm.
“Hắn là em trai tôi.” 
Miêu Vũ vừa nghe, ánh mắt càng sáng.
“Thật sự?”
Nam Tinh yên lặng nhìn phản ứng của Miêu Vũ, vừa nhắc tới Nam Vũ thì trông có vẻ cô ấy rất vui.

Miêu Vũ cẩn thận nhớ lại người tên Nam Vũ.
Hình như từng nghe thấy nhà làm phim nhắc qua tên này.
Một năm trước cô còn ở nước ngoài, mấy ngày trước mới về nước.
Nhưng mà không sao, lát trở về tìm hiểu em trai vẫn kịp.
Ừm, anh trai lợi hại như vậy, nhất định em trai cũng thực đáng yêu.
Miêu Vũ nghe được tin tức hữu dụng như vậy, cao hứng tới mức ngón chân cuộn tròn.
Đung đưa một lát, kết quả đầu lại bắt đầu choáng váng, cảm giác ghê tởm chợt nảy lên.
Miêu Vũ rúc vào ghế dài, nhìn thấy Nam Tinh không hề chớp mắt nhìn chằm chằm cô, cô có chút hổ thẹn.
“Em, có hơi tụt huyết áp, một chút nữa sẽ ổn.”
Nói xong, chẳng mất bao lâu liền nhìn thấy Nam Tinh rời khỏi.
Miêu Vũ nhìn bóng dáng rời đi của Nam Tinh, cô có chút buồn bã mất mát.
Năm phút sao? Thật nhanh a.
Một bên nghĩ, một bên ngồi trên ghế ôm chặt túi thuốc kia.
Tựa như bị vứt bỏ, đáng thương hề hề.
Cô cúi đầu, còn đang mất mát.
Bỗng nhiên, một thanh chocolate được đưa tới.
Miêu Vũ sửng sốt, chiếc giày ngụy trang xuất hiện dưới tầm mắt của cô.
Nghe được giọng nói quen thuộc kia,
“Ăn xong thì về nhà đi.”
Nói xong, thanh chocolate rơi xuống trong tay Miêu Vũ, Nam Tinh rời đi.
Miêu Vũ nhìn bóng dáng Nam Tinh rời đi, có chút hoảng hốt.
Anh hùng thật là, vừa cao vừa soái a.
Hắn là một quân nhân sao?
Ừm, phía dưới chiếc mũ kia nhất định là một gương mặt tuấn mỹ kiên nghị, hy vọng lần sau gặp lại hắn có thể nhìn thấy mặt của hắn.
Hai giờ sau.
Trên Weibo.
Hot search【 Miêu Vũ, Nam Vũ 】 nhảy lên vị trí no.1
Click mở hot search, chính là video Miêu Vũ đang nhận phỏng vấn.
Người chủ trì dò hỏi:
【 Miêu Vũ tiểu thư, ngài có ý tưởng cho kịch mới chưa? 】
【 Sắp viết xong rồi.


Người chủ trì kinh ngạc.
【 Vậy ngài đang viết kịch bản thể loại nào vậy? 】

【 Điện ảnh có liên quan tới đề tài quân nhân và bọn cướp.


Người chủ trì lại lần nữa vì bộ dáng dễ nói chuyện của Miêu Vũ làm cho kinh ngạc.
【 Kịch bản lần này ngài đã có đối tượng diễn xuất nào nhằm tới chưa? 】
【 Có, Nam Vũ rất thích hợp với vị trí nam 1, tôi xem qua video và ảnh chụp của hắn, cặp mắt kia của hắn, chính là cảm giác mà tôi muốn.


Miêu Vũ nói thẳng không chút cố kỵ, phỏng vấn kết thúc, tên của hai người trực tiếp bước lên vị trí no.1 hot search.
Một lượng lớn võng hữu nghị luận.
“Đây là lần đầu tiên tôi nghe được Miêu Vũ mở miệng khen một nghệ sĩ a.”
“Ha ha ha ha, quả nhiên, Khoai Sọ của tôi có mị lực thật a.”
“Ồ? Trước kia cô ấy chưa từng dùng nam nghệ sĩ đúng không? Nói người ta là bình hoa lưu lượng không có tí kỹ thuật diễn nào, còn ghét bỏ người ta sẽ phá hư kịch bản của cô ấy.”
“Cô ấy nào có ghét bỏ nam nghệ sĩ, cô ấy ai cũng ghét bỏ, ok? Tự tin không biên giới luôn, kiêu ngạo tới mức vô pháp vô thiên.”
“Ha ha ha ha, ai kêu cô ấy viết kịch bản trâu bò như vậy chứ.

Ai nhìn cũng nhịn không được cúng bài, hô to đại lão 666.”
“Đúng rồi, người ta có vốn gốc để kiêu ngạo.”
Trong ký túc xá của Nam Tinh cũng đang nghị luận việc này.
“A, đại lão Miêu Vũ và Nam Vũ lên hot search, Nam Tinh cậu mau nhìn xem.”
Nam Tinh nghe thấy động tĩnh, lấy di động ra lướt một lượt.
Đồng thời, cũng thấy được đoạn phỏng vấn kia của Miêu Vũ.
Mày Nam Tinh hơi nhướn lên.
Phòng ký túc xá của cô là phòng ở bốn người.
Ngoại trừ cô là người thuộc khoa báo chí, còn có một người bên khoa đạo diễn và hai người bên khoa biểu diễn.
Từ ngày đầu tiên Nam Tinh tới đây, đã bị người ta nhận ra là chị gái của Nam Vũ.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.